Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một khu ổ chuột nghèo nàn, nơi những ngôi nhà tồi tàn chen chúc nhau giữa những con hẻm hẹp đầy rác rưởi, tiếng la hét và chửi rủa vang lên làm tan vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều. Trên con đường lầy lội, một đám người đang bao quanh, tạo thành một vòng tròn chật chội. Phía trong, một người đàn ông trẻ tuổi nằm gục trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, máu từ khóe miệng rỉ ra thấm ướt chiếc áo cũ kỹ. Đám người đó không ai khác chính là những kẻ đòi nợ thuê, được cử đến để trừng phạt vì món nợ chưa trả.

Người con trai bị đánh đập không ngừng, cố gắng che chắn cơ thể mình khỏi những cú đá và đấm liên tiếp. Tên cầm đầu, một kẻ to con với bộ mặt dữ tợn, nắm lấy tóc cậu, kéo mạnh đầu cậu lên khiến cậu phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn. Giọng hắn vang lên đầy thách thức:

"Mẹ nó... Ông già mày nợ tiền lão đại tao không trả cũng đành, nhưng bây giờ nó lại dám bỏ trốn..."

Cậu thanh niên không đáp, chỉ cắn chặt răng chịu đựng. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau trong lòng khi nghĩ đến người cha đã đẩy cậu vào tình cảnh này. Cậu là Phuwin Tang, một chàng trai từng có tuổi thơ bình yên nhưng nay đã mất tất cả. Mẹ cậu mất sớm, và từ khi đó, cha cậu sa đọa vào cờ bạc, uống rượu, ngày càng lún sâu vào nợ nần. 

Phuwin biết rằng không còn đường thoát, cậu không còn gì để mất. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: làm sao để bảo vệ gia đình nhỏ bé của mình khỏi sự tàn nhẫn của thế giới này. 

Tên cầm đầu nắm chặt tóc cậu , kéo sát mặt cậu vào mặt hắn, giọng nói đanh thép:

"Chọn đi, mày trả nợ hay là để tao biến mày thành món đồ chơi của bọn tao?"

Phuwin hít một hơi sâu, ánh mắt bừng lên quyết tâm. Cậu không thể để cha mình chết trong tay bọn này. Không thể để gia đình duy nhất của mình bị phá hủy thêm nữa. Với một giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự kiên quyết, cậu nói:

"Tao sẽ trả nợ... thay cho ba tao."

Câu nói của cậu vừa dứt, cả đám người cười ồ lên, tiếng cười chứa đựng sự chế giễu và khinh thường. Tên to con nhếch mép, 

"Số tiền này sẽ không dễ đâu, nhóc. Mày định trả thế nào đây "

Phuwin nhìn bọn chúng ánh mắt căm phẫn, Phuwin bị tên cầm đầu nắm chặt tóc, kéo đầu cậu lên một cách tàn nhẫn. Gương mặt cậu giờ đã đẫm nước mắt, những giọt lệ hòa lẫn với vệt máu tươi từ khóe miệng, nơi bị đánh đập không thương tiếc trước đó. Phuwin cảm nhận được vị mặn chát của máu lẫn trong miệng, mỗi nhịp thở đều khiến cậu đau đớn, như thể từng đòn đánh vẫn còn in hằn trên cơ thể yếu đuối của mình.

Tên to con nhìn cậu, ánh mắt hắn tràn đầy khinh thường và căm phẫn. Hắn ta rít lên qua kẽ răng, giọng nói như rắn độc trườn qua từng tấc da thịt của cậu:

Hắn dừng lại một chút, để cảm nhận rõ sự sợ hãi trong đôi mắt Phuwin trước khi tiếp tục, 

"Mày có biết tao đã phải tốn bao nhiêu công sức để truy lùng thằng khốn nạn đó không? Và kết quả là cái gì? Tao chỉ tìm thấy một đứa con bất tài vô dụng như mày."

Hắn cúi xuống, kéo mạnh tóc Phuwin hơn, làm cậu phải ngẩng đầu lên đối mặt với hắn. Nỗi đau lan tỏa khắp da đầu, nhưng Phuwin cố gắng không bật ra tiếng kêu nào, chỉ có đôi mắt ướt đẫm của cậu phản bội lại lòng kiên cường. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, hòa lẫn với bùn đất và máu, làm nổi bật lên sự yếu đuối và tuyệt vọng của một chàng trai đang bị dồn vào chân tường.

Hắn nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cậu, tiếng cười khinh bỉ vang lên, đầy giễu cợt. 

"Thật đáng thương. Mày nghĩ nước mắt sẽ cứu được mày à? Hay mày mong rằng sẽ có ai đó đến cứu mày? Quên đi. Mày chỉ là một con cờ trong tay tao, và mày sẽ phải trả giá cho những gì ông già mày đã gây ra."

Phuwin cắn chặt răng, cố gắng nén lại những cảm xúc dâng trào trong lòng. Cậu biết, lúc này không thể yếu đuối, không thể để bản thân sụp đổ trước mặt những kẻ tàn nhẫn này. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn không ngừng bủa vây lấy tâm trí cậu, như một bóng đen lan tỏa, khiến cậu cảm thấy bản thân nhỏ bé và bất lực hơn bao giờ hết.

Tên cầm đầu buông tóc Phuwin ra, nhưng ngay lập tức nắm lấy cổ áo cậu, kéo cậu lên khỏi mặt đất. Cậu cảm thấy như đôi chân mình không còn chạm vào đất nữa, toàn thân treo lơ lửng trong không trung, hoàn toàn bị khống chế bởi sức mạnh của kẻ trước mặt.

"Mày sẽ phải trả nợ thay cho ông già mày, nghe rõ chưa? Đừng nghĩ là có thể thoát. Từ giờ, mày thuộc về bọn tao. Tao sẽ biến cuộc sống của mày thành địa ngục, "

Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, như một bản án tử hình không lời khoan nhượng. Phuwin cảm nhận được sự tuyệt vọng dâng trào trong lòng, nhưng cậu biết rằng không có lối thoát nào khác. Cậu phải chấp nhận số phận tàn nhẫn này, phải chịu đựng tất cả để bảo vệ những gì còn lại của cuộc sống mình.

Hắn đẩy Phuwin ngã mạnh xuống đất, cơ thể cậu va chạm với nền đất lạnh lẽo, làm cậu cảm thấy một cơn đau nhói chạy dọc khắp thân mình. Hắn ta quay lưng bỏ đi, ra hiệu cho đám thuộc hạ rời khỏi. Trước khi đi, hắn quay lại nhìn Phuwin lần cuối, để lại một câu nói như lời cảnh cáo cuối cùng:

"Chuẩn bị đi, nhóc. Từ bây giờ, mày sẽ sống trong thế giới của tao. Và đừng quên rằng mày không có quyền lựa chọn."

Bỗng nhiên, từ xa, một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng lao tới, phá tan sự yên tĩnh của con hẻm nhỏ đầy bùn đất. Chiếc xe đỗ lại, cánh cửa mở ra, và từ trong xe, một chàng trai mặc bộ vest lịch lãm bước ra. Hắn toát lên vẻ điển trai lạnh lùng, đầy uy quyền khiến những kẻ xung quanh không ai dám lên tiếng. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua đám người rồi dừng lại trên Phuwin, người đang nằm đau đớn trên mặt đất. 

Một tên vệ sĩ lập tức cầm dù che cho hắn, cẩn thận như che chở cho một vị hoàng đế. Hắn bước từng bước vững chãi và đầy tự tin đến gần chỗ Phuwin, trong khi đám thuộc hạ nhanh chóng lùi lại, cúi đầu cung kính.

Tên cầm đầu đám người đánh đập Phuwin vừa rồi cúi đầu chào hắn, giọng nói đầy kính cẩn:

 "Ông ta đã bỏ trốn rồi, thưa lão đại. Bây giờ chỉ còn lại thằng con trai của ông ta thôi."

Hắn không thèm trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục tiến tới, đôi giày da bóng loáng giẫm lên mặt đất bẩn thỉu mà không hề bị vấy bẩn. Khi đến gần Phuwin, hắn khẽ dừng lại, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh miệt dán chặt vào cậu. Không nói một lời, hắn khụy gối xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Phuwin nheo mắt nhìn hắn, cố gắng nhận diện kẻ trước mặt nhưng ánh sáng mờ nhạt từ chiếc xe đen làm cậu không thể thấy rõ.

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng nhưng đầy kiểm soát, nâng cằm Phuwin lên, buộc cậu phải ngẩng đầu đối diện với hắn. Ánh mắt của hắn sâu thẳm, nhưng không hề có chút xót thương nào dành cho cậu. Thay vào đó, chỉ là sự lạnh lùng và đe dọa. Hắn cất giọng, trầm ấm nhưng mang theo sự nguy hiểm rõ rệt:

"Cha cậu trốn đâu rồi, hử?"

Phuwin nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cảm nhận được sự áp đảo từ con người này. Nhưng cậu vẫn cố giữ sự kiên cường trong ánh mắt mình, cậu không trả lời, chỉ lặng im nhìn hắn, đôi mắt đầy sự thách thức, mặc dù bên trong cậu đang run rẩy.

Sự im lặng của Phuwin khiến hắn không hài lòng. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhanh chóng biến thành sự giận dữ. Hắn bóp mạnh cằm cậu hơn, khiến cậu đau đớn, nhưng Phuwin vẫn cắn chặt răng không nói. Hắn hít một hơi sâu, giọng nói trở nên sắc bén hơn:

"Can đảm đấy, nhóc. Nhưng có lẽ cậu chưa hiểu rõ tình cảnh của mình."

Hắn đứng dậy, buông cằm Phuwin ra và quay người nhìn sang tên cầm đầu, ra lệnh với giọng đầy quyền uy:

"Giải nó về nhà chính. Tao sẽ tự mình xử lý."

Tên cầm đầu cúi đầu nhận lệnh, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ áp giải Phuwin. Cậu bị kéo đứng dậy, cơn đau từ những vết thương cũ và cú bóp mạnh của hắn vẫn còn âm ỉ, nhưng Phuwin vẫn cố gắng đứng vững, không để lộ sự yếu đuối.

Hắn bước trở lại xe, nhưng trước khi lên xe, hắn quay đầu lại, nhìn Phuwin lần cuối, ánh mắt lạnh lẽo như một lời cảnh báo không lời. Hắn không nói gì thêm, chỉ để lại một nụ cười nhạt đầy mỉa mai trước khi cánh cửa xe đóng sầm lại. Chiếc xe đen lặng lẽ rời đi, để lại Phuwin với một tương lai đầy u ám phía trước, khi cậu biết rằng từ giờ cuộc đời mình sẽ bị ràng buộc với kẻ nguy hiểm này, người đã sẵn sàng biến cuộc sống của cậu thành địa ngục.
____________________________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro