Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị đám thuộc hạ giải về nhà chính, Phuwin vẫn cảm nhận được sự đau đớn âm ỉ trong từng thớ cơ thể. Cậu bị lôi kéo vào bên trong một căn dinh thự vô cùng rộng lớn và lộng lẫy. Những bức tường cao sừng sững bao quanh khuôn viên rộng rãi, làm nổi bật sự xa hoa của ngôi nhà. Cửa chính mở ra, để lộ một không gian nội thất được bài trí tinh xảo, với những đồ đạc đắt tiền được làm từ gỗ quý, đá cẩm thạch, và những tấm thảm trải dài trên sàn nhà bóng loáng. Tất cả đều toát lên vẻ giàu sang và quyền lực tuyệt đối.

Phuwin bị kéo vào giữa căn phòng lớn, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang ép chặt lấy cậu, làm cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu ớt. Trước mắt cậu là một không gian rộng lớn, sáng rực dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy treo trên trần nhà cao vút. Không khí trong phòng lạnh lẽo và u ám, đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài hào nhoáng của nơi này.

Hắn bước vào ngay sau cậu, mỗi bước đi đều toát lên vẻ quyền uy và lạnh lùng. Không gian xung quanh dường như tĩnh lặng hẳn khi hắn xuất hiện. Tất cả mọi người trong phòng đều cúi đầu, không dám nhìn trực tiếp vào hắn. Hắn di chuyển đến một chiếc ghế cao lớn đặt giữa căn phòng, một chiếc ghế với lớp da bọc đen bóng loáng và đường viền bằng kim loại sáng bóng. Hắn ngồi xuống, tư thế vững vàng như một vị vua đang chuẩn bị ra lệnh.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo như băng, không hề chứa đựng chút cảm xúc nào. Hắn nhìn thẳng vào Phuwin, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua sự phòng thủ yếu ớt của cậu. Cảm giác bị nhìn thấu khiến Phuwin không khỏi run rẩy, dù cậu cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng không thể giấu được nỗi sợ hãi đang len lỏi trong lòng.

"Quỳ xuống," hắn ra lệnh, giọng nói trầm trầm vang lên khắp căn phòng, mang theo sức ép không thể chối cãi.

Phuwin đứng lặng một lúc, cố gắng giữ lại chút tự tôn cuối cùng của mình. Nhưng ngay lập tức, một tên vệ sĩ tiến tới đẩy mạnh cậu xuống đất, buộc cậu phải quỳ gối trước mặt hắn. Sự nhục nhã làm lòng cậu dâng lên cảm giác tức giận, nhưng cậu biết mình không có sự lựa chọn nào khác. Trong căn phòng này, cậu hoàn toàn mất đi quyền quyết định của bản thân.

Hắn nhìn Phuwin quỳ gối trước mặt, không tỏ ra chút thương hại nào. Đôi mắt lạnh lùng của hắn tiếp tục dán chặt vào cậu, như thể đang xem xét một món đồ chứ không phải một con người. Hắn nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền lên tiếng:

"Cha cậu đã bỏ trốn, để lại cậu gánh hết mọi thứ. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?"

Phuwin không đáp, đôi môi cậu mím chặt, cố gắng không để lộ sự run sợ. Nhưng cậu biết rõ, cậu không còn là người tự do nữa. Cậu bị mắc kẹt trong thế giới tàn nhẫn này, và phải đối diện với những điều khủng khiếp hơn nhiều so với những gì đã từng tưởng tượng.

Hắn tiếp tục, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong không gian trống trải:

"Từ giờ trở đi, cậu sẽ làm theo lệnh của tôi. Mỗi sai lầm của cậu sẽ phải trả giá bằng chính sự đau đớn của mình. Cậu có hiểu không?"

Phuwin nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt cậu vẫn ánh lên chút kiên cường dù sự sợ hãi vẫn đang chiếm lấy tâm trí. Cậu không trả lời, nhưng sự im lặng của cậu đã đủ để nói lên rằng cậu hiểu rõ tình cảnh của mình. 

Hắn nở một nụ cười nhạt, một nụ cười không chứa chút ấm áp nào. Hắn đứng dậy, tiến tới gần Phuwin, cúi xuống và nói nhỏ vào tai cậu, giọng nói như một lời nguyền ám ảnh:

"Tôi sẽ làm cậu phải nhớ mãi về điều này, Phuwin. Cậu sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tôi."

Nói xong, hắn đứng thẳng dậy, ra hiệu cho đám vệ sĩ lôi Phuwin đi. Cậu bị kéo lê ra khỏi căn phòng, cảm giác lạnh lẽo từ sàn nhà đá cẩm thạch dường như thấm vào từng thớ thịt của cậu. Trong lòng Phuwin, nỗi sợ hãi và sự tức giận cứ đan xen, nhưng cậu biết rằng mình phải đối mặt với một tương lai không thể trốn tránh. 

Cánh cửa lớn của căn phòng đóng lại phía sau lưng cậu, tiếng vang của nó như một dấu chấm hết cho sự tự do và bình yên cuối cùng mà cậu từng có. Phuwin bị kéo đi trong bóng tối, nhưng trong lòng cậu, ánh sáng của hy vọng vẫn chưa hoàn toàn tắt lịm. Cậu biết mình phải tìm cách đấu tranh, dù phải trả giá bằng tất cả những gì cậu còn lại.

Phuwin bị đưa xuống tầng hầm nơi ánh sáng gần như không thể chạm tới chỉ còn là những ngọn đèn dầu leo lét tạo ra những bóng đen kỳ dị trên tường nơi này chốn giam giữ những kẻ dám chống lại quyền lực của Joong Achen. Không khí lạnh lẽo và ánh mắt mùi hôi thối của sự phân hủy và các chất dường như ngắm sâu vào từng viên đá của căn hầm. Cậu bị đẩy vào căn phòng giam nhỏ, không có cửa sổ, chỉ có bốn bức tường đá kín mít và lạnh lẽo. Những dây xích nặng nề được buộc chặt quanh cổ tay Phuwin, cố định cậu vào một góc tường . Cảm giác lạnh giá từ kim loại chạy dọc lên tay,nhưng không gì có thể so sánh với nỗi sợ hãi đang len lỏi trong tim cậu. Phuwin ngồi đó, ánh mắt lo sợ nhìn quanh , bắt gặp những kẻ đã bị giam cầm ở đây từ trước. Những thân xác tàn tạ, đôi mắt trống rỗng và vô hồn, như thể họ đã mất đi tất cả sự sống,. Cảnh tượng này khiến Phuwin không thể không cảm thấy kinh hãi, nỗi sợ càng thêm trĩu nặng trong lòng cậu.Trong sự tâm tối của căn hầm, ký ức về người cha hiện lên trong đầu Phuwin, làm lòng cậu càng thêm câm phẫn . Cậu không thể quên rằng chính ông ta đã đẩy cậu vào tình cảnh này. Cảm giác oán hận dâng lên, nhưng không thể làm dịu đi nỗi sợ hãi và bất lực đang bao trùm lấy cậu. Sau vài giờ bị giam trong bóng tối và lạnh lẽo, âm thanh của những bước chân vang lên, phá vỡ sự im lặng đáng sợ. Phuwin mở mắt nhận ra đó là Joong Achen đang bước từng bước xuống căn hầm. Hắn khoác trên người bộ đồ đen quyền lực, từng bước đi đều tỏ vẻ lạnh lùng, uy nghiêm. Ánh sáng từ đèn dầu phản chiếu lên khuôn mặt sắc lạnh của hắn , làm cho vẻ nguy hiểm của hắn càng thêm rõ nét. Cánh cửa phòng giam mở ra, âm thanh kim loại rít lên trong không gian tĩnh mịch . Joong Achen bước vào, ánh mắt không cảm xúc nhìn Phuwin, rồi ngồi xuống đối diện cậu. Phuwin, dù đang bị trói chặt và không thể thoát , vẫn cố gắng giữ ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào kẻ trước mắt.

"Sợ lắm sao.. "

Hắn nọi giọng giễu cợt 

Phuwin không đáp , ánh mắt cậu chỉ nhìn vào hắn , như muốn phản kháng lại sự áp đảo của đang áp đặt lên cậu. Thấy vậy Joong cười khẩy, nụ cười khinh bỉ. 

"Tôi đã cho người tìm ba cậu...". 

Hắn nói giọng điệu thản nhiên như thể  đang bàn về chuyện rất bình thường, 

"Nhưng dường như ông ta bóc hơi khỏi thế gian này "

Phuwin không thể che giấu sự tức giận trong lòng. Mỗi lời nói của Joong Achen như những nhát dao cứa vào tâm trí cậu. Trước khi cậu kịp nói, Joong Achen vỗ lên má cậu. Sự thân mật giả tạo khiến Phuwin khinh bỉ. 

"May mắn thay ... Ông ta vẫn còn để lại đứa con trai ông ta ở đây"

Joong Achen tiếp tục, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn, nhưng trong đó vẫn chứa sự đe dọa

"Cậu.. Muốn rời khỏi đây không? "

Phuwin vẫn giữ im lặng , đôi mắt cậu lấp lánh sự đấu tranh nội tâm. Joong đứng dậy bước về phía cửa, nhưng trước khi rời đi, hắn dừng lại và lấy ra một bản hợp đồng màu xanh, ném xuống chân Phuwin . 

"Nếu muốn sống sót rời khỏi đây.. Thì mau ký vào bản hợp đồng này"

Hắn nói, giọng sắc bén, Phuwin nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng dưới chân mình. Cậu không biết nó chứa đựng điều gì, nhưng cậu cảm nhận sự nguy hiểm và ràng buộc mà nó sẽ mang lại. 

"Nó... Nó là gì? "

Phuwin hỏi, giọng khàn đặc và yếu ớt, nhưng vẫn giữ sự kiên cường. 

Joong Achen quay lại , đôi mắt hiện lên sự tinh quái. Hắn chậm rãi giải thích, như thể đang vạch ra một con đường không lối thoát cho Phuwin. 

"Tôi.. Có một người em trai. Hiện tại nó không ở đây, Do người chăm sóc cũ đã nghỉ việc, và nó lại không thích ở một mình. Nên.. tôi muốn cậu đến chăm sóc em trai tôi. Nếu đồng ý, trong 3 năm , tôi sứ trừ hết số nợ của cha cậu. Và thả tự do cho cậu. Đồng ý không"

Phuwin lặng người đi. Đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Lựa chọn này không hề dễ dàng. Nếu ký vào bản hợp đồng cậu sẽ phải chăm sóc một người mà cậu chưa từng gặp, không biết người đó là ai hay tính cách như thế nào. Nhưng nếu không ký, cậu biết rằng mình sẽ không có có cơ hội rời khỏi nơi này sống sót. Bản hợp đồng hứa hẹn sự tự do sau ba năm nhưng cái giá phải trả là sự hy sinh bản thân cho một kẻ xa lạ. 

Nhìn bản hợp đồng màu xanh Dưới Chân Phuwin cảm thấy như mình đang đứng trước ngã ba đường một con đường dẫn đến sự an toàn tạm thời nhưng đánh đổi bằng sự tự do và bản thân con đường còn lại là cái chết nhưng với lòng kiêu hãnh và sự tự tôn không bị xâm phạm , Phuwin phải đưa ra quyết định nhưng cậu biết rằng dù lựa chọn thế nào cuộc đời cậu sẽ không bao giờ trở lại như trước.Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, Phuwin cảm thấy mình đang rơi vào một hố sâu mà không thể thoát ra được. Mọi thứ quá sức với cậu, sự mệt mỏi, lo lắng và nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt tâm trí. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng và quyền lực của Joong Achen, Phuwin biết rằng mình không có nhiều sự lựa chọn. Nếu từ chối, cậu sẽ chết trong căn hầm này, bị lãng quên như bao kẻ khốn khổ khác đã chống lại hắn. Nhưng nếu đồng ý, cậu sẽ mất đi một phần nào đó của chính mình, bước vào một cuộc sống hoàn toàn xa lạ và đầy rẫy những nguy hiểm.

Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, Phuwin gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Joong Achen. 

"Tôi.. đồng ý,"

 Giọng cậu yếu ớt nhưng đầy quyết tâm, ánh mắt cậu không còn lo sợ mà thay vào đó là sự chấp nhận và cam chịu.

Joong Achen mỉm cười, một nụ cười thoáng qua nhưng chứa đầy sự đắc thắng. Hắn cúi xuống, nhặt bản hợp đồng lên và đưa cho Phuwin. Cậu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên tờ giấy, biết rằng chỉ một chữ ký thôi cũng sẽ thay đổi cả cuộc đời mình. Tay cậu run rẩy khi cầm bút, nhưng không còn đường lui nữa. Với một chút dũng khí cuối cùng, Phuwin đặt bút ký vào bản hợp đồng, như một lời cam kết cho số phận của mình.

"Rất tốt,"

 Joong Achen nói, giọng hắn đầy sự hài lòng. Hắn thu lại bản hợp đồng, cất nó vào túi áo, rồi đứng thẳng dậy.

"Cậu sẽ bắt đầu từ ngày mai,"

 Hắn nói tiếp, ánh mắt sắc lạnh lại chiếu thẳng vào Phuwin. 

"Tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu đến gặp em trai tôi. Hãy nhớ rằng, mọi hành động của cậu sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của chính cậu. Đừng làm gì ngu ngốc."

Phuwin gật đầu, không nói thêm lời nào. Cậu biết rằng từ giờ trở đi, mỗi bước đi của mình đều phải cẩn trọng, vì cậu đang bước đi trên một con đường đầy rẫy những nguy hiểm mà mình chưa bao giờ tưởng tượng tới.

Joong Achen quay người, rời khỏi phòng giam, để lại Phuwin một mình trong bóng tối lạnh lẽo. Cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng hắn, tiếng vang của nó như một lời nhắc nhở rằng sự tự do của cậu đã bị khóa chặt. Phuwin ngồi đó, đôi tay bị trói vẫn còn run rẩy sau khi ký vào bản hợp đồng, nhưng cậu biết mình không có lựa chọn nào khác. 

Trong căn hầm lạnh lẽo và u ám, Phuwin ngước mắt lên nhìn trần nhà, thở dài. Cậu đã chọn con đường này, và bây giờ cậu phải đi hết con đường mà mình đã chọn, dù nó có dẫn đến đâu chăng nữa.
________________________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro