Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ dừng trước cổng dinh thự đồ sộ, làm nổi bật vẻ u ám của nơi này. Phuwin bước xuống xe, ánh mắt thoáng vẻ lo sợ khi nhìn toàn cảnh căn dinh thự trước mặt. Nơi đây không chỉ rộng lớn mà còn bao phủ bởi cây cối mọc um tùm, che khuất phần lớn căn biệt thự khổng lồ. Không khí dường như bị đè nén bởi sự u ám và bí ẩn bao trùm, khiến cậu cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.

Phuwin chậm rãi tiến đến cánh cửa khổng lồ, đôi mắt nheo lại để tránh ánh nắng chói chang. Khi cậu vừa đưa tay định gõ, cánh cửa bất ngờ tự động mở ra, khiến Phuwin giật mình. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo từ bên trong ngôi nhà. Hoang mang và đầy lo lắng, Phuwin hít một hơi thật sâu rồi bước chân vào trong, mỗi bước đi càng thêm nặng nề khi cậu tiến sâu hơn vào bóng tối.

Mỗi căn phòng, mỗi ngóc ngách trong dinh thự đều khiến Phuwin cảm thấy rùng mình, như thể mọi thứ đang âm thầm quan sát cậu. Những dòng chữ trong hợp đồng mà Joong đã buộc cậu ký cứ hiện lên trong đầu, như một lời nhắc nhở đầy ám ảnh:

1. "Nhị Thiếu Gia là người rất bí ẩn, nên căn dinh thự thiếu gia ở cũng rất đáng sợ."

2. "Nhị Thiếu gia là người ưa sạch sẽ, ghét những thứ dơ bẩn."

3. "Nhị Thiếu gia nhạy cảm với tiếng ồn, vào lúc thiếu gia ngủ, không được tạo tiếng động."

4."Nhị Thiếu gia ghét bị làm phiền và không thích những kẻ nhiều chuyện."

5. "Nhị Thiếu gia không thích kẻ lắm lời."

6. "Nhị Thiếu gia làm gì cũng không được phép hỏi."

7. "Không được tò mò nếu Nhị Thiếu gia có bước xuống căn phòng cuối dãy hành lang."

8. "Nhị Thiếu gia thích ăn đồ ngon, không thích đồ rẻ tiền."

9. "Nhị Thiếu gia có đưa ai về nhà thì cứ mặc kệ, và đừng quan tâm."

10. "Điều quan trọng nhất: Nhị Thiếu Gia thích yên tĩnh vào buổi trưa từ 12h-3h, nhất định không được làm phiền thiếu gia."

11. "Nếu không thấy Nhị Thiếu gia trong nhiều ngày thì đừng quan tâm, nếu muốn giữ mạng."

12. "Không được bén mảng đến phòng Nhị Thiếu gia khi không có sự cho phép."

Phuwin vừa đi vừa cố gắng ghi nhớ từng điều một trong bản hợp đồng đầy những quy tắc khắc nghiệt đó. Mỗi bước chân tiến sâu vào dinh thự là một cảm giác sợ hãi tăng lên, nhưng cậu biết mình không còn đường lui. Trước mắt Phuwin là một hành trình đầy thử thách và bí ẩn, và mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.

Khi cánh cửa to lớn mở ra, Phuwin bước vào và ngay lập tức bị choáng ngợp trước sự xa xỉ của căn nhà. Mỗi chi tiết trong nội thất đều toát lên vẻ sang trọng, từ sàn nhà bóng loáng đến các món đồ trang trí đắt tiền. Phuwin cảm thấy như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác biệt so với những gì cậu từng biết.

Chỉ một lát sau, một người phụ nữ xuất hiện từ phía hành lang, dáng vẻ quý phái và đầy quyền uy. Phuwin lo lắng nhìn bà ta, cảm giác như mình đang đứng trước một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt.

"Xin chào. Cậu là Phuwin Tang, phải không?" Người phụ nữ lên tiếng với giọng điệu trịnh trọng.

Phuwin nhẹ nhàng gật đầu. "Vâng, tôi là Phuwin."

Người phụ nữ quan sát cậu một lúc rồi tiếp tục.

 "Cậu đến đây để chăm sóc Nhị Thiếu Gia. Chắc cậu đã nắm rõ các quy định khi chăm sóc Nhị Thiếu Gia rồi chứ?"

"Vâng, tôi đã biết," Phuwin đáp, giọng cậu lộ rõ sự lo lắng. "Nhưng công việc cụ thể của tôi là gì ạ?"

Người phụ nữ nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng. 

"Cậu chỉ cần ở bên cạnh Nhị Thiếu Gia, chăm sóc và không được làm trái ý Nhị Thiếu Gia."

Phuwin cố gắng nén sự căng thẳng. 

"Vậy Nhị Thiếu Gia hiện đang ở đâu ạ?"

Ánh mắt của người phụ nữ trở nên nghiêm khắc hơn.

 "Nhị Thiếu Gia hiện không có ở nhà. Và cậu đừng quan tâm đến Nhị Thiếu Gia nếu muốn an toàn cho tính mạng mình."

Câu nói này làm cho Phuwin cảm thấy rùng mình, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

 "Vâng, tôi hiểu. Tôi xin lỗi nếu tôi đã làm phiền."

Người phụ nữ không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn Phuwin đến phòng của cậu. Trong suốt hành trình qua các hành lang rộng lớn, bà ta căn dặn Phuwin không được tò mò về bất cứ điều gì và tuyệt đối không được nhiều chuyện. Bà nhấn mạnh rằng việc duy nhất cậu cần làm là tuân theo các quy tắc và giữ im lặng.

Khi đến trước cửa phòng của Phuwin, người phụ nữ chỉ tay vào căn phòng và rồi bỏ đi mà không thêm bất kỳ lời khuyên nào khác. Phuwin bước vào, nhìn quanh căn phòng sang trọng mà không khỏi cảm thấy bất an. Cậu cố gắng tập trung vào nhiệm vụ của mình, nhưng cảm giác lo lắng và sợ hãi vẫn không rời bỏ cậu.

Trong căn phòng tĩnh lặng, Phuwin bắt đầu nhận ra rằng nhiệm vụ của mình không chỉ là chăm sóc mà còn là việc sống sót trong một môi trường đầy nguy hiểm và bí ẩn. Cậu biết rằng mình phải hết sức cẩn thận để không làm phật lòng Nhị Thiếu Gia và tuân thủ mọi quy định nếu muốn giữ an toàn cho chính mình.

Phuwin nhìn quanh căn phòng rộng lớn, cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới mới. Căn phòng được trang trí bằng những món đồ xa xỉ và sang trọng, mỗi chi tiết đều toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo. 

Cậu nhẹ nhàng tiến đến chiếc giường to lớn giữa phòng, bọc trong lớp ga trải giường lụa mềm mại. Khi nằm xuống, cậu cảm nhận được sự êm ái của chiếc đệm, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng không hề biến mất. Đối diện cậu là bức tranh treo tường với những đường nét tinh xảo, nhưng cậu lại cảm thấy nó càng làm tăng thêm sự cô đơn của căn phòng.

Từ giờ trở đi, cuộc sống của Phuwin sẽ không còn như trước. Cậu đã bước vào một thế giới đầy quyền lực và bí ẩn, nơi mọi quy định đều nghiêm ngặt và mỗi bước đi đều phải cẩn trọng. Nỗi lo lắng về việc sẽ phải làm gì để đáp ứng sự mong đợi của Nhị Thiếu Gia, cùng với cảm giác áp lực từ bản hợp đồng khắc nghiệt, khiến tâm trạng cậu trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Khi ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, Phuwin nhắm mắt lại, cố gắng xoa dịu những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Cậu hiểu rằng mỗi khoảnh khắc ở đây đều có thể thay đổi số phận của mình. Cảm giác an toàn và sự tự do mà cậu từng biết giờ đây đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho một cuộc sống mới đầy thử thách và mạo hiểm.

Phuwin nhìn quanh căn phòng rộng lớn, cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới mới. Căn phòng được trang trí bằng những món đồ xa xỉ và sang trọng, mỗi chi tiết đều toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo. 

Cậu nhẹ nhàng tiến đến chiếc giường to lớn giữa phòng, bọc trong lớp ga trải giường lụa mềm mại. Khi nằm xuống, cậu cảm nhận được sự êm ái của chiếc đệm, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng không hề biến mất. Đối diện cậu là bức tranh treo tường với những đường nét tinh xảo, nhưng cậu lại cảm thấy nó càng làm tăng thêm sự cô đơn của căn phòng.

Phuwin đang nằm trên chiếc giường to lớn, cố gắng hòa mình vào không gian tĩnh lặng của căn phòng, thì bỗng dưng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ phía dưới nhà. Cậu giật mình, ngồi bật dậy và nhẹ nhàng bước đến chỗ cánh cửa phòng đang hé mở, ánh mắt căng thẳng nhìn xuống lầu.

Từ trên cao, cậu thấy những người làm đang quỳ rạp trên sàn nhà, vẻ mặt đầy sợ hãi. Ở giữa căn phòng, một người đàn ông to lớn đang đứng, dường như đang thực hiện một hình phạt nghiêm khắc. Phuwin cố gắng nhìn kỹ hơn, nhưng tóc của người đàn ông che khuất gần như toàn bộ gương mặt của hắn.

Bỗng nhiên, âm thanh của người phụ nữ lúc nãy vang lên, gọi “Nhị Thiếu Gia,” khiến Phuwin cảm thấy tim mình thót lại. Vậy là người đàn ông đó chính là Nhị Thiếu Gia, người mà cậu sẽ chăm sóc sao? Cảm giác hoang mang làm Phuwin đứng yên tại chỗ.

Khi ánh mắt của Nhị Thiếu Gia bất ngờ hướng về phía cửa, Phuwin cảm thấy như bị tê liệt. Cậu bị ánh nhìn đó làm choáng váng, không kịp phản ứng. Trong một phút hoảng loạn, Phuwin vội vàng đóng sầm cánh cửa lại và dựa vào đó, thở hổn hển. 

Nỗi sợ hãi và lo lắng chồng chất, khiến cậu không thể bình tĩnh lại ngay lập tức. Phuwin hiểu rằng cuộc sống của cậu tại đây không chỉ đầy áp lực mà còn chứa đựng những bí ẩn và nguy hiểm không thể lường trước.

 Phuwinnúp sau cánh cửa, hơi thở của cậu trở nên hỗn loạn và gấp gáp. Trong khi tâm trí cậu vẫn xoay quanh hình ảnh mờ ảo của Nhị Thiếu Gia — mặc dù không thể nhìn rõ gương mặt nhưng cậu có cảm giác rằng Nhị Thiếu Gia rất đẹp trai — thì bất ngờ, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, khiến Phuwin bị đẩy ngã xuống sàn.

Cơn đau từ cú ngã khiến cậu không thể giữ được bình tĩnh. Phuwin lồm cồm bò dậy, tay xoa xoa mông và lầm bầm chửi thề. 

"Mẹ nó, cái gì vậy, biết đau không?"

Khi ngước mặt lên, cậu bất ngờ thấy mình đang đối diện với Nhị Thiếu Gia. Cả người Phuwin bỗng dưng tê liệt, không thể di chuyển. Người đàn ông đứng trước mặt cậu chính là Nhị Thiếu Gia bằng xương bằng thịt. Phuwin cố gắng đứng lên, cơ thể run rẩy trong khi ánh mắt cậu đầy lo sợ nhìn về phía Nhị Thiếu Gia.

"Nhị... Nhị Thiếu Gia..." Phuwin nói, giọng lắp bắp.

Nhị Thiếu Gia nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh, không nói một lời. Hắn chỉ đứng đó, ánh mắt như xuyên thấu mọi thứ xung quanh, rồi dửng dưng bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại với một tiếng "rầm", để lại Phuwin đứng lặng lẽ, nhìn theo bóng lưng của hắn với sự hoang mang và bất an.

"Nhị Thiếu Gia... Kì lạ thật," Phuwin thì thầm, cảm giác vừa bị sốc lại vừa bị lấn át bởi sự kỳ bí của người đàn ông này. 

Cậu cảm thấy mình đang đứng giữa ranh giới mỏng manh của sự sợ hãi và sự tò mò, không biết mình đang bước vào một cuộc chơi đầy rủi ro và bất trắc.

Phuwin đứng yên tại chỗ, cảm giác như thời gian ngừng trôi trong giây lát. Sự hoang mang và lo lắng vẫn chưa rời bỏ cậu, mặc dù Nhị Thiếu Gia đã rời khỏi phòng. Cậu đứng đó một lúc lâu, cố gắng lấy lại tinh thần và hiểu rõ những gì vừa xảy ra.

Những âm thanh lạ từ phía dưới nhà vẫn vọng lên, nhắc nhở cậu về những quy tắc nghiêm ngặt và những bí mật mà cậu chưa hiểu hết. Phuwin biết rằng mình cần phải thận trọng, không chỉ vì những quy định nghiêm khắc mà còn vì sự bí ẩn bao quanh Nhị Thiếu Gia.

Phuwin hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi quay lại phòng của mình. Cậu bắt đầu dọn dẹp lại khu vực, sắp xếp mọi thứ vào đúng chỗ để tạo ra một không gian gọn gàng và sạch sẽ, như đã được nhắc nhở trong bản hợp đồng. Trong khi làm việc, cậu không thể ngừng suy nghĩ về gương mặt của Nhị Thiếu Gia, mặc dù chưa thấy rõ, nhưng sự lạnh lùng và bí ẩn của hắn khiến cậu cảm thấy bất an.

Cả căn phòng như im ắng hơn khi Phuwin dọn dẹp, và cậu cố gắng giữ cho tâm trí mình khỏi những ý nghĩ tiêu cực. Được nhắc nhở rằng Nhị Thiếu Gia rất nhạy cảm với tiếng ồn, Phuwin cẩn thận không tạo ra bất kỳ âm thanh nào quá lớn.

Khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Phuwin ngồi xuống ghế, cảm giác như mình đang chờ đợi một điều gì đó. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường. Cảm giác cô đơn bao trùm, và cậu không thể ngừng nghĩ về những điều sắp tới. Liệu rằng những ngày sắp tới sẽ như thế nào? Cậu có thể sống sót và hoàn thành nhiệm vụ mà không phạm phải sai lầm nào không?

Những suy nghĩ hỗn loạn này dần chiếm lấy tâm trí Phuwin, nhưng cậu biết rằng mình cần phải giữ bình tĩnh và tập trung. Cậu không thể để sự lo lắng làm mất đi sự chú ý và cẩn trọng cần thiết. Dù cảm giác sợ hãi và bất an không bao giờ hoàn toàn biến mất, nhưng Phuwin hiểu rằng việc sống sót và thực hiện nhiệm vụ của mình là điều quan trọng nhất lúc này.

Cậu đứng dậy, cố gắng tập trung vào việc chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra, và chuẩn bị tâm lý cho một cuộc sống đầy thử thách và bí ẩn phía trước.

_____________________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro