Chương 6.2: Kết cục 1 (SE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó, bỗng nhiên hắn nói muốn mở tiệc, một bữa tiệc chỉ có hai người chúng tôi. Mấy ngày nay đột nhiên không thấy nữ công an xuất hiện khiến lòng tôi sinh ra nhiều dự cảm xấu, ngay cả tâm trạng ứng phó với hắn cũng không nhiều, chỉ gượng cười, qua loa nói rất vui, rất háo hức. Hắn nhìn tôi, lại không cười, ánh mắt thâm sâu như đã đào bới đến những bí mật tận cùng trong lòng tôi, rồi yêu cầu tôi mặc chiếc váy hai dây lụa satin đỏ hắn thích nhất mà tôi luôn từ chối động vào.

Ngồi bên bàn tiệc đầy nến và hoa, lòng tôi như lửa đốt, giương mắt nhìn hắn sai người đặt hộp quà xuống trước mặt mình.

- Ngày gì mà tặng quà cho em long trọng vậy? – Tôi dè dặt hỏi.

Hắn kêu tôi đọc thiệp.

"Trần Bắc Hoàng tặng Ngô Thanh Yến, 18/08/2001".

Hóa ra là sinh nhật tôi. Từ ngày đến đây, khái niệm thời gian của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Hôm nay là ngày bao nhiêu tôi còn chẳng biết nữa là chờ đón sinh nhật.

Tôi cảm ơn hắn rồi lúng túng mở hộp quà ra.

Màu đỏ tươi ánh lên trong con ngươi, mùi tanh lợm giọng ập vào mặt khiến tôi không thể không bụm miệng, lảo đảo ngã về đằng sau. Cổ họng tôi nghẹn ngào câm lặng.

Hắn từng bước đi đến, đỡ vai giúp tôi ngồi lên ghế, giọng mang ý cười, hỏi:

- Em có thích món quà của tôi không, Yến?

Món quà của hắn là cái đầu người và những đoạn chân tay bị cắt rời, vết cắt còn mới, xếp gọn trong hộp giấy. Người bị hại không ai khác, chính là nữ công an cùng tôi liên hệ nhiều ngày nay. Hai mắt bà vẫn còn mở trừng trừng như muốn chất vấn tôi, tại sao lại phản bội?

Tôi bấu chặt vai hắn, không ngừng nôn mửa.

Hắn lau nước mắt, lau miệng cho tôi, than thở:

- Thấy em chơi vui vậy, tôi vốn chẳng nỡ phá ngang đâu. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng phải tàn, đúng không em?

Hắn biết, hắn vẫn luôn biết, nhưng lại thuận theo tôi, yên lặng xem tôi diễn trò. Cuối cùng cho tôi một đòn trí mạng.

Tôi ngửa đầu, thét lên một tiếng. Tiếng thét dài như sắp đâm thủng lồng ngực tôi, lại bị bốn bức tường của tòa biệt phủ đánh ngược lại, không thể truyền ra ngoài mà vang vọng mãi giữa những hành lang sâu hun hút.

Sau hôm đó, tôi không thể ăn uống bình thường nữa. Đồ ăn cứ vừa đến miệng liền nôn khan. Hắn có thử truyền dịch, ép thuốc bổ, đều chẳng duy trì được lâu. Cơ thể không có tinh thần chống đỡ của tôi, càng ngày càng sa sút. Giữa những giấc ngủ chập chờn, tôi bắt đầu gặp ảo giác. Tôi nhìn thấy bố mẹ ngồi nhâm nhi cà phê, anh em tôi tranh nhau kem sữa, nhìn thấy các bạn học nằm nhoài trên bàn nghe giảng, thấy chính mình vui vẻ mặc lên chiếc áo sơ mi tay bồng, ngắm nghía trước gương, có lúc lại thấy cảnh hắn đặt đoá hoa cẩm chướng vào tay tôi, nở nụ cười ngượng nghịu. Tôi dần chẳng biết bản thân vừa ở đâu, khi nào, làm gì nữa. Giờ là lúc cuộc đua giữa tôi và hắn đến giai đoạn nước rút, đua xem tôi suy kiệt đến chết nhanh hơn hay hắn nghĩ ra cách bức ép tôi nhanh hơn. Mà tôi, chưa bao giờ là đối thủ của hắn.

Hắn bế thốc tôi đặt lên sô pha, kêu đàn em đưa ai đó vào. Nhìn người lảo đảo ngã xuống trước mặt mình, cõi lòng phẳng lặng của tôi lập tức nổi sóng. Trinh bị bịt miệng, tay trói sau lưng, không thể nói gì, chỉ biết nhìn tôi với đôi mắt sưng húp đầy cầu khẩn.

Hắn thì thầm bên tai tôi, giọng nói âm u như vọng lại từ vực thẳm:

- Em bỏ ăn một bữa, tôi sẽ bẻ gãy của cô ta một cái răng. Răng bẻ hết rồi sẽ rút đến móng tay, móng chân, cắt tai, móc mắt, có được không?

Lại là một câu hỏi, hắn luôn hỏi tôi những câu hỏi không cho phép có hai câu trả lời. Tôi phẫn nộ cào cấu lên ngực, lên cổ hắn, nhưng khác nào dùng tay không muốn dẩy đổ thành đồng vách sắt đâu?

Chẳng dám phụ lòng hắn, sức khỏe của tôi bắt đầu tiến triển tốt. Hắn thoả mãn nhìn da thịt trở lại trên khung xương mong manh của tôi, hứa hẹn rằng sẽ thả Trinh ra ngay khi tôi hồi phục như trước kia. Mắt tôi không phân biệt được những thứ bày trên đĩa nữa, tự động gắp chúng bỏ vào miệng, cảm nhận dạ dày cuồn cuộn muốn trào ngược lên, lại kiên quyết nuốt xuống.

Hàng ngày tôi ngồi bên cửa sổ, chắp tay cầu nguyện. Tôi không còn nghĩ đến việc mau chóng được giải thoát nữa, mà chỉ xin ông trời cho tôi thêm sức mạnh, để sống, để hận, để một ngày... tự tay giết chết hắn.

Lời hồi đáp từ bề trên đến vào một đêm trăng tròn.

Hắn đi mất dạng mấy ngày, các thuộc hạ cũng toả ra tám hướng, chỉ để lại vài người canh giữ tôi. Mười hai giờ hôm đó, cả người hắn phong trần bụi bặm, vẻ mặt khó coi, ập đến kéo tôi ra khỏi giường, bế tôi chạy xuống dưới. Tôi phó mặc cho hắn bố trí, loáng thoáng nghe tiếng người quát nhau:

- Anh Tuấn bị đánh lén rồi, tình hình không xong!

- Sao lũ chó săn biết mà lùng?

- Bọn Thiện Tâm hay thằng Sáu Ngón làm?

- Kêu cậu cả nhanh lên, cớm đuổi đến nơi rồi!

Tôi đoán, ngày mà nữ công an nói đã tới, ngày cha con hắn chuẩn bị đền tội.

Bắt cóc, giết người, buôn lậu, tàng trữ ma túy, không biết hắn sẽ bị bắt vì tội gì nhỉ? Hắn sẽ bị tử hình hay cả đời bóc lịch sau song sắt đây? Thật háo hức muốn biết quá.

Dường như cảm nhận được sự xao động ấy, hắn nghĩ tôi đang sợ hãi, bèn nhẹ giọng an ủi:

- Đừng lo, em sẽ được an toàn.

Chúng tôi đi lên một cái tàu hàng cũ nát, vội vàng rời cảng ngay trong đêm. Hắn kêu tôi vào trong khoang nhưng tôi chê hôi và bẩn, chỉ muốn đứng bên ngoài. Hắn không cưỡng ép nữa, cùng tôi đứng ở mạn tàu.

Hắn cởi áo khoác da của mình, choàng lên vai tôi. Xung quanh chỉ có tiếng sóng biển và âm thanh máy móc hoạt động. Hắn nhìn tôi, tôi nhìn biển, mỗi người ôm một tâm tư. Không biết xuất phát từ cái gì, hắn bỗng hỏi:

- Chúng ta đi tới bước đường hôm nay, em có hối hận vì ngày ấy đã lương thiện với tôi không?

- Chưa từng. – Lần đầu tiên chủ động nắm chặt tay hắn, tôi đáp. – Nhưng nếu quá khứ có thể trở lại, hy vọng chúng ta không bao giờ gặp nhau.

Vừa dứt lời, tay tôi vung lên, máu tươi nóng hổi lập tức bắn ra. Hai mắt hắn mở to, dường như không thể tin nổi, chạm vào cây bút máy màu đỏ cắm sâu trong cổ mình, cơ thể vô lực ngã ra khỏi mạn tàu. Hai bàn tay nắm chặt kéo theo tôi cùng chìm xuống biển sâu.

Giữa mênh mông, tôi cảm nhận được hắn kinh hoàng tột độ muốn giữ tôi lại, nhưng tôi lạnh lùng giãy ra, khiến những đầu ngón tay của hắn chỉ kịp nắm hụt vạt áo tôi. Dòng nước lạnh băng mãnh liệt tràn vào phổi lại khiến tôi khoan khoái và tự do hơn bao giờ hết. Tôi dang tay mỉm cười, chờ đợi một giấc ngủ êm ái nơi lòng biển.

Nào ngờ, trong khoảnh khắc, một xoáy sâu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, hung hăng cuốn tôi vào bóng đêm vô tận, siết vụn cơ thể tàn tạ của tôi!

Tôi điên cuồng giãy giụa, ngã nhào khỏi trường kỉ gỗ khắc rồng trong căn phòng khách xa hoa, bừng tỉnh từ ảo giác. Cách đó không xa, Trinh nằm trên sàn, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đau đớn. Tôi vươn tay muốn chạm vào nó, nhưng đám đàn em ở xung quanh đã lập tức lôi người khỏi phòng. Trinh vừa khóc vừa thảm thiết cầu xin khiến máu từ trong miệng trào ra, kéo một đường dài trên mặt đất:

- Xin chị... xin hai người, khục khục... tha cho tôi đi! Tha cho tôi...

Bàn tay vươn ra của tôi rơi xuống, tròng mắt mông lung hơi nước, nhớ lại toàn bộ sự thật. Bố hắn đã chết trong một lần bị tập kích. Những bằng chứng sau đó đều chỉ ra ông ta phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ tội ác - mà hắn thì ngạc nhiên thay, mười phần trong sạch. Huy hoàng ngồi lên bảo toạ cao nhất, hiện tại không gì có thể cản bước hắn nữa. Sự giải thoát với tôi sẽ mãi mãi là một giấc mơ xa xỉ.

Phải rồi, nhân quả báo ứng. Ngày ấy, tôi ép hắn trở về địa ngục, hiện tại, cái giá phải trả chính là cùng hắn đi vào địa ngục. Trước đó, tôi chỉ muốn làm điều tốt đẹp sau cuối vì những người nhất mực thân yêu. Tôi bò dậy, ôm lấy gương mặt hắn, run rẩy hôn lên môi hắn, tuyên bố bản án cho chính mình:

- Có lẽ hơi đường đột, nhưng em muốn anh nghe điều này. Em yêu anh, Ngô Thanh Yến yêu Trần Bắc Hoàng. Ngô Thanh Yến không còn gia đình, không còn người thân, không còn bạn bè, cơ thể và linh hồn em đều thuộc về anh, bây giờ cho đến mãi mãi. Lần này, tới lượt em đánh cược tất cả vì anh, anh sẽ tin em chứ?

Hắn không cười, trong đôi mắt màu đen xám là si mê cuồng nhiệt:

- Cảm ơn em, anh tin em.

Tôi tựa đầu lên vai hắn, buông xuống mọi đề phòng.

Tôi biết hắn yêu tôi, nhưng tình yêu của hắn nặng nề quá. Tôi biết tôi không yêu hắn, nhưng ái tình này chẳng cách nào kháng cự. Cho nên, tôi chỉ có thể cùng hắn dây dưa đến chết.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro