Chương 2: Bạn trai cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng giống như mọi đứa trẻ khác mà gia đình có tiền ở thành phố này, Ralph và tôi, đều bị những vị phụ huynh bận rộn với việc kiếm tiền ném vào một trường trung học quốc tế, nơi mà chúng tôi sẽ ở trong những phòng kí túc xá rộng rãi chẳng khác nào nhà mình.

Tôi và Ralph quen nhau từ khi học mẫu giáo, không đếm xuể những lần bị phụ huynh hai bên ghép đôi. Chúng tôi đi học cùng nhau, lớn lên cùng nhau, quậy phá cũng cùng nhau. Rắc rối xảy ra ngay năm đầu khi vào học trung học, các thầy cô nghiêm khắc đã phát hiện ra Ralph trèo hàng rào vào khu kí túc xá nữ để mang cho tôi một thanh sô cô la hạt điều. Tôi không thể tưởng tượng lại được gương mặt ngạc nhiên và tức giận của các thầy cô khi đó, chỉ nhớ khuôn mặt nhơn nhơn cười của Ralph khi bị gọi lên phòng giáo vụ.

Tôi đã rất cố gắng giải thích rằng tôi và Ralph là tình bạn trong sáng thuần khiết. Nhưng không một thầy cô nào tin tưởng cả. Ngay lập tức đã có hai cuộc gọi điện thoại và cho bố tôi và bố mẹ Ralph.

Bố tôi thì không tỏ thái độ gì về chuyện này với thầy cô giáo cả, còn bố mẹ Ralph thì tôi không biết, nhưng ngay chủ nhật tuần ấy, tôi đã có một buổi giáo dục giới tính bởi các thím và bà nội. Tôi biết bố tôi lo lắng cho tôi.

Kể từ hôm đó, tôi và Ralph công khai nắm tay đi trên sân trường, cùng đi thư viện với nhau, đi phòng nhạc với nhau, thậm chí là đi xem phim – chuyện mà những người yêu nhau hay làm. Tôi cũng không rõ tình bạn của tôi chuyển thành mối quan hệ yêu đương từ bao giờ, chỉ biết rằng, từ đó chủ nhật tuần nào cũng vậy, thay vì ăn cơm ở nhà ông bà nội, tôi và Ralph lần lượt đến những nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Chúng tôi đã cùng nhau lén uống rượu năm mười sáu tuổi, cùng nhau xem phim người lớn năm mười bảy tuổi, và không biết bao nhiêu lần đầu tiên cùng nhau nữa.

Đối với quan hệ của chúng tôi, bố mẹ hai bên đều không phản đối, thậm chí còn ngấm ngầm ủng hộ. Chúng tôi hợp nhau, từ tính cách, ngoại hình đến gia cảnh và sở thích. Lúc đó, cả tôi Ralph và mọi người xung quanh đều nghĩ rằng, chúng tôi sẽ thuận theo tự nhiên cùng nhau tốt nghiệp, cũng nhau học đại học, cùng nhau kết hôn và sống đến răng long đầu bạc. Thế nhưng ông trời trêu ngươi, tôi và Ralph chia tay vì một lý do hết sức ngớ ngẩn mà tôi không thể ngờ đến được, hệt như tình tiết trong những bộ phim truyền hình tối thứ bảy nhảm nhí mà tôi khinh thường.

"Ashley, con nghĩ gì vậy?". Tiếng gọi của dì đã kéo tôi về thực tại. Tôi lên tiếng "Không có gì đâu ạ. Con chỉ đang nghĩ mấy thứ linh tinh thôi ạ" rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Mọi người không nói gì nữa, ai cũng nghĩ tôi vẫn còn tổn thương sau vụ chia tay đó. Không còn ai muốn nhắc lại nữa, thế cũng tốt.

Năm đó, người nói lời chia tay đúng là Ralph, nói cách khác là tôi bị đá. Mặc dù không muốn thừa nhận sự thật này tí nào, nhưng tôi đã có một món quà đền bù chia tay khá tốn kém từ Ralph. Đó là một chiếc váy mà trong một lần đi ngang qua cửa hàng nào đó, tôi vô tình khen nó đẹp. Không ngờ Ralph đã nhớ và mua cho tôi cái váy đó. Thành thật mà nói, tôi mặc nó không đẹp, vì vậy, từ đó đến nay nó vẫn nằm trong hộp và để trong góc tủ.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày chúng tôi chính thức nói lời chia tay, đó là ngày sau lễ tốt nghiệp. Ralph đã hẹn tôi đến quán cà phê quen thuộc của chúng tôi. Tôi đến sớm hai phút, vậy mà Ralph đã ngồi đó. Cậu ấy măc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, tay đeo chiếc đồng hồ mà cậu ấy thích nhất, luôn luôn đeo mỗi khi có sự kiện quan trọng. Còn tôi mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần jeans và giày thể thao. Trông chúng tôi không hề ăn nhập gì với nhau như mọi lần.

Cậu ấy mở lời trước "Ash, tớ xin lỗi, tớ thật sự rất xin lỗi cậu".

"Ừ. Cậu nên xin lỗi tớ. Cậu đã khiến tớ mất mặt trước toàn trường. Giả sử lúc ấy trên sàn có một cái lỗ thì tớ cũng muốn chui xuống mất. Bây giờ thì cả trường biết tớ là một kẻ thất bại, một kẻ đã bị nốc ao bởi Vivivan". Sau khi nói một tràng dài để trút cơn bực tức, tôi vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại. Tôi nhấp một ngụm cà phê, đắng quá, quên không cho sữa và đường.

"Tớ xin lỗi, sau sự việc đột ngột đó, tớ phát hiện tớ vẫn còn tình cảm với Vivi".

"Thế là cậu có tình cảm với cả tớ và cậu ấy, cùng một lúc?".

"Không, tình cảm của tớ đối cậu khác".

Tôi không trả lời nữa, đưa mắt nhìn qua cửa kính ra bên ngoài cửa hàng. Ngoài phố, bao người vẫn tấp nập qua lại, còn tôi, tôi ngồi trong này, trong lòng gợn sóng. Tôi tự hỏi, tôi có yêu Ralph không? Gần như ngay lập tức, câu trả lời là không. Thứ tình cảm của tôi và Ralph mặc dù gắn bó bền chặt nhưng chưa đủ để trở thành tình yêu. Đó là tình cảm của những đứa trẻ lớn lên bên nhau. Tôi tha lỗi cho Ralph, tôi cảm thấy mình cũng như cậu ấy, không khác gì, bị lạc trong những cảm xúc của bản thân.

Những gì diễn ra trong ngày tốt nghiệp, đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in. Hôm đó là một ngày đẹp trời, trời xanh và trong vắt. Buổi lễ diễn ra long trọng trong hội trường. Ông nội tôi cũng đến, ông ngồi ở vị trí của những khách mời danh dự. Chúng tôi mặc những bộ áo cử nhân, lần lượt bước lên bục nhận bằng tốt nghiệp từ thầy hiệu trưởng. Đến lượt tôi, lúc bước lên bậc, không hiểu vì quá lo lắng hay hồi hộp, tôi vấp ngã trước coi mắt của tất cả mọi người. May mắn là Ralph ở ngày phía sau đã nhanh chóng đỡ lấy tôi. Khiến tôi một phen đỡ mất mặt. Bố tôi đỡ đích thân đến đây, cầm một bó hoa hướng dương rực rỡ mà tôi chắc chắn là do thư ký ông đặt mua tặng tôi. Tôi đỡ lấy, cười tươi rạng rỡ. Tôi đã chính thức trưởng thành.

Tối hôm ấy là buổi tiệc prom chia tay. Tôi mặc một chiếc váy xòe màu xanh nhạt. Prommate của tôi, đương nhiên là Ralph, để cho đồng bộ đã cài một chiếc khăn màu xanh lên túi áo vest. Chúng tôi cũng nhau bước lên sân khấu, đồng diễn một bản nhạc kinh điển. Tôi kéo cello, Ralph đàn piano. Chúng tôi như công chúa và hoàng tử trên sân khấu này, cùng nhau đắm chìm trong những điệu nhạc du dương. Bản nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay tán thưởng của tất cả mọi người. Không biết ai đó ở dưới đã hét lên "Hôn đi, hôn đi...". Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc bóng màu đỏ lướt qua trước mắt tôi, tiến thẳng đến cho Raph, và hôn cậu ta.

Đó là Vivian, người yêu cũ của Ralph. Một trong những cô gái hiếm hoi mà tôi khen đẹp trước mặt Ralph. Tôi thậm chí từng nhận lời nhờ vả của Ralph viết thư tình cho Vivi. Nhưng cuộc tình này chẳng kéo dài được bao lâu, họ chia tay vì một lý do bí mật mà Ralph cậy miệng cũng không nói cho tôi biết.

Lúc đó, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, nhân tiện có cốc rượu vang trên tay liền hất thẳng vào người họ. Ralph vẫn không phản ứng gì hết, để mặc cậu ta hôn. Tôi đứng đó như trời trồng, nhìn trân trân vào cậu, chờ đợi một lời giải thích. Cậu đứng đó, trên môi nhòe nhoẹt vết son đỏ, không có một lời giải thích nào cho tôi hết. Tất cả mọi người dùng ánh mắt hiếu kì nhìn vào ba chúng tôi, đang muốn xem kịch từ một mối tình tay ba phức tạp. Tôi không thể chịu đựng những ánh nhìn thương hại đó, tôi chạy một mạch ra cổng mà không ngoảnh đầu lại. Ralph không đuổi theo tôi. Bữa tiệc mừng trưởng thành của chúng tôi ở một cửa hàng Pháp sang trọng với loại rượu thượng hạng cũng tan tành. Tôi vẫy một chiếc xe taxi bên đường, nói địa chỉ nhà của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro