C29 + C30 + C31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29:

Sân khấu của Kinh đô thời trang thế giiới luôn là lý tưởng của các người mẫu thiết tha mơ ước.

Cùng một dáng vẻ, cước bộ (bước đi) được huấn luyện trong nhiều năm, yêu cầu dáng người cực kỳ nghiêm khắc – từng người mẫu giống như một viện đá chưa qua mài dũa, trong sự cạnh tranh lẫn nhau, tôi luyện ra hào quanh của bản thân.

Đương nhiên, có người trụ được cũng có người bị đào thải; Kinh đô thời trang chỉ dung chứa một lượng đá quý có hạn, trên sân khấu dường như luôn sáng lạn nở rộ cực kỳ tươi đẹp rực rỡ, dưới sân khấu lại tàn khốc như chiến trường thật sự, muốn lăn lộn sinh tồn trong 'tòa cung điện' này phải không ngừng bị cuốn vào vòng đấu đá lẩn quẩn.

"Ok! Diễn tập kết thúc tại đây, tới thời điểm diễn chính thức, mọi người cố gắng biểu hiện như vậy là được!" dưới sân khấu, Trần Thiếu Bạch nói với nhóm người mẫu trên sân khấu.

Một bên, Joe Helen với tư cách nhiếp ảnh gia chính, đi theo phụ họa: "đúng vậy, các tỷ muội, tới khi diễn chính thức nếu ai không cẩn thận bước sai, sẽ bị bên Siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân bên cạnh ta này đá đến Địa Trung Hải làm mồi cho cá."

"Ha ha a..." Trên sân khấu, đám người mẫu bị chọc cười nghiêng ngã.

Trần Thiếu Bạch buồn rười rượi, bó tay với nàngg.

"Joe, dù thế nào cô cũng không nên rêu rao thế chứ, lấy tôi ra rèn văn chương thế hả?"

"ai nha. Điều này là tỏ vẻ tôi thích anh thôi." Joe Helen nhìn hắn nháy nháy chớp chớp mắt mấy cái, cười duyên.

Nghiêm Khải Hoa vừa vào hội trường, liền thấy lão bằng hữu khuôn mặt đau khổ bị Joe Helen true chọc đến não nề.

Phương Cẩn đương nhiên theo sát ở phía sau.

Chính là vừa tiến vào hội trường, Phương Cẩn liền bị phụ trách quản lý an ninh quanh sân khấu – Mạnh Tề kêu đi, không thể đi theo bên người Nghiêm Khải Hoa nữa.

"Diễn thử xong rồi hả?" Nghiêm Khải Hoa hỏi hai người.

"Ân, nhóm người mẫu được chọn khiến người khác rất tán thưởng, việc này đều phải cảm tạ Joe."

"Đừng tưởng nói như vậy tôi sẽ ngưng gọi anh là Siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân." Joe Helen ngoài miệng không buông tha.

"Việc gì vậy?"

"Không có gì" Trần Thiếu Bạch cười nói: "Anh an bài thật chu đáo, trang phục biểu diễn vận chuyển đến Milan cũng không có vấn đề, có vấn đề duy nhất chính là – anh tìm được người đảm nhiệm 'Ngôi sao sa mạc' chưa?"

"Chưa"

"Bộ quần áo kia quá khó khăn tìm được người thích hợp." Đã xem qua bộ đồ kia, Joe Helen nói. "Tôi nói anh – siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân này lợi hại, hay là nói anh ngốc đây, tôi thật sự không thể kết luận."

"Cô nói lời này thật sự là đã kích a." Trần Thiếu Bạch cũng muốn tự hỏi mình.

"Thiên tài cùng đồ đần chỉ cách nhau có một sợi chỉ thôi." Nghiêm Khải Hoa lạnh lùng nói.

"Oa! Ngay cả anh đều nói như vậy." Trần Thiếu Bạch oa oa kêu to: "Miệng của anh quả nhiên trở nên ngày càng độc hơn, bị người Milan dạy hư rồi."

"Nè, nè!" Đừng tưởng rằng đang chụp hình thì tôi không nghe thấy! Joe Helen qua ống ngắm nhìn xuyên vào vào 'Siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân' và Nghiêm Khải Hoa" "Người Milan chúng ta sao chứ? Đừng nói giỡn, luận lòng dạ, chúng ta làm sao so với với người phương Đông các ngươi được hả?"

"Joe, cô sao có thể..."

"Xuỵt, im lặng." Joe Helen đột nhiên quát khẽ, chuyển vị trí ống ngắm, điều chiều dài và cự ly ống ngắm, đem hình ảnh ở xa kéo lại gần hơn "Ân...đúng rồi....đúng...đúng ...... Quả nhiên đúng vậy"

"Joe." Trần Thiếu Bạch cảm thấy bản thân có nghĩa vụ nhắc nhở nàng. "Sân Khấu bên kia kìa." Nói rồi chỉ chỉ phía sau lưng.

"Tôi biết.".

"Cô nhìn thấy gì?" Vẫn là Nghiêm Khải Hoa cẩn thận, phát hiện Joe hơi khác thường.

"Thấy Ngôi Sao Sa Mạc" Joe Helen buông camera, dung nhan diễm lệ tràn ra mỉm cười tuyệt mỹ "tôi có ý tưởng, chính là........"

Nàng kéo dài câu, ý bảo hai nam nhân đem cái lổ tai đưa lại gần.

"Hử?" hàn ý (ớn lạnh) đột nhiên chạy dọc sống lưng, Phương Cẩn xoay người lại, không phát hiện điều gì bất thường, mọi người đều đang bận chuyện của mình.

"Sao vậy?" Đang chỉ đạo mọi người các hạng mục công việc, Mạnh Tề bị động tác hắn làm lạ, dừng lại mở miệng hỏi.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi lạnh." chà xát chà xát hai cánh tay nhằm tăng nhiệt độ, ánh mắt Phương Cẩn không tự chủ được, dời về phía người trong lòng, chỉ thấy ai kia đang vội vàng cùng Trần Thiếu Bạch và Joe Helen đang thì thầm với nhau, hoàn toàn không hề chú ý tới ánh mắt 'quan ái' hắn. (Quan: quan tâm, ái: yêu thương)

Thật là tịch mịch a! Người ta không phải nói khi lưỡng tình tương duyệt (cả 2 chấp nhận nhau), khi bốn mắt nhìn nhau, ẩn ý đưa tình là chuyện bình thường sao? Thế mà tại sao mỗi khi mình muốn liếc mắt đưa tình sẽ luôn vấp phải trắc trở, không được đáp lại?

Tình nhân của hắn thật sự là lãnh đạm! Ô ô......

"Ư!" Hàn ý lần thứ hai tập kích Phương Cẩn, lần này cơ hồ khí lạnh đâm vào tận xương.

"Lại làm sao vậy?" Mạnh Tề nhíu mày, đối với sự phân tâm của Phương Cẩn bắt đầu thấy bất mãn.

"Thật sự rất lạnh."

"phải không?" Mạnh Tề một chút cũng không cảm thấy.

"Tôi nghĩ nhiệt độ trong hội trường cần điều chỉnh."

"Tôi sẽ cho người kiểm tra." vì bảo đảm chắc chắn chu đáo mọi thứ, Mạnh Tề đương nhiên lưu ý.

-0-

Show diễn kế:

"CẬu mặc đồ nữ rất đẹp"

Chương 30:

Ngã tư đường ở Milan, gần đây có điểm khác xưa.

Lấy ban công nhà thờ làm trung tâm như thường lệ, nơi này được xưng là 'bảo tang nghệ thuật của Milan, khu thương mại hình chữ thập, cửa tiệm, nhà hàng, quán ăn, quán cà phê và nhà sách san sát nhau, ngước đầu nhìn lên, các cửa sổ kiểu gothith được khảm đủ loại cảnh sắc của châu âu, châu, phi và á.

Khu thương mại hoa lệ này không chỉ là khu phố đi bộ, các cửa hàng cực cao cấp nối liền nhau, luận quy mô, luận bố trí đều tòan là hạng nhất hạng nhị tòan Milan.

Mà ở ngã tư đường, không biết từ khi nào, xuất hiện một bức áp phích —–

Diễm dương khốc chiếu (ánh mặt trời mãnh liệt), chích đốt vô ngần hoang vắng sa mạc (thiêu đốt sa mạc hoang vắng mênh mông);

Phía bên phải, là một thương lữ (thương nhân lữ hành) mang vải trùm đầu.

Chân trái duỗi ra, chân phải co lên, ngồi dựa ở dưới một tàng cây, giống như đang dừng chân nghỉ ngơi thật bình thản;

Tay phải gác trên đầu gối, tay trái cầm túi nước, miệng túi mở chảy ra dòng nước trong suốt lấp lánh, giữa ánh mặt trời chiếu rọi giống như một cầu vồng xinh đẹp đính một dải ruy băng hòang kim.

Dọc theo bên cạnh tờ áp phích này là một tấm khác kích thước tương đương nhưng có chủ đề khác xa —-

Ánh trăng tròn trong suốt, chiếu rọi đêm sa mạc thâm u màu lam đậm;

Bên trái – một nữ tử mặt che khăn, dáng người thon dài được phủ trong tầng tầng lớp lớp quần áo, đứng đơn độc đưa lưng về mọi người,

tay phải cầm linh cổ (lục lạc), tay trái cầm một đầu sa (khăn voan che mặt) đính đầy chuông nhỏ, thân thể nhón hướng về phía trước, đôi con ngươi đen thần bí cúi đầu nhìn chót khăn cầm nơi tay trái, giống như giây phút tiếp theo sẽ khởi vũ giữa màn đệm sa mạc. (khởi vũ: bắt đầu nhảy múa)

còn một đầu khăn rũ xuống đất, dưới ánh trăng chiệu rọi vào, tựa như một dải chỉ bạc ánh lên lóng lánh hoang mang.

Nhật cùng nguyệt – ngày và đêm, nam cùng nữ, Ngồi và Đứng, Nghỉ ngơi và Vũ động – hai chủ đề đối lập nhau trên hai áp phích, khiến cho người ta khắc vào ấn tượng sâu đậm, trở thành đề tài nổi bật nhất Milan.

.

"Hai tờ áp phích kia rốt cuộc là ai?" hai nữ nhân bước trên đường – một người chỉ vào tờ áp phích hỏi: "Hai người mẫu kia là ai nhỉ?"

"Mình cũng muốn biết." Người còn lại tiếp lời: "Hơn nữa, hai áp phích này cuối cùng là do nhiếp ảnh gia nào chụp? Nhìn thật mê."

"Đúng rồi" Một nàng bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói: "Cái này có khi nào liên quan tới Tuần lễ thời trang sắp diễn ra không?"

"Ừ, có thể a..."

.

Nghe thấy hai phụ nữ bên cạnh sôi nổi thảo luận, ánh mắt Nghiêm Khải Hoa không tự chủ được mà nhìn về phía đôi áp phích bên kia, rồi lại dời tầm mắt nhìn về phía Phương Cẩn ngồi đối diện.

"Tới Milan mà không thử cơm tủy xương bò hầm hoa hồng chính gốc thì thật lãng phía nha." Phương Cẩn vừa nhồi thức ăn vào miệng, vừa ăn vừa nói xong những lời này, quay đầu lại hướng vào trong tiệm la lớn: "Ông chủ, cho thêm một phần canh súp rau Milan, thêm một chai ST-Luop, rồi thêm một phần hoa quả đinh mặt bao nữa (bánh mì trái cây)."

Ngón tay kẹp điếu thuốc đơ ra giữa không trung, Nghiêm Khải Hoa trố mắt trừng hắn: "Cậu là heo sao?"

"Hừ." Phương Cẩn ngẩng đầu, bên miệng còn dính hạt cơm.

Nghiêm Khải Hoa cười nhẹ, đôi mắt lần thứ hai nheo lại nhìn về phía áp phích, rồi quay đầu nhìn lại hắn. "Rất khó tưởng tượng người trên áp phích là cậu nhỉ." tầm mắt lại đảo quanh qua lại, vẫn là lắc đầu cười nhẹ.

"Cười cái gì"

"Cậu mặc đồ nữ rất đẹp." Nghiêm Khải Hoa chỉ vào áp phích bên phải trên phố đối diện. "Hơn nữa khi ăn nhìn cũng rất khó coi."

Sắc mặt Phương Cẩn trầm xuống. "Tờ kia coi như bỏ không nói, còn tấm kia, chậc...trong đầu bà cô đó (Joe) chứa thứ gì, tự dưng bắt tôi giả nữ, bị điên chắc." Đúng là bước lỡ chân một cái liền nhục chưa từng thấy. "Nếu không phải vì anh, đánh chết tôi cũng không đáp ứng."

"Tôi biết." – "Cảm ơn." lần đầu tiên, Nghiêm Khải Hoa không có né tránh lời ngon tiếng ngọt của hắn.

Điều này làm cho Phương Cẩn kinh ngạc đánh rơi luôn cái thìa trên tay, va vào mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Anh thật sự là Nghiêm Khải Hoa?" thật không giống người mà hắn từng quen nha, hại hắn trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Biết ý Phương Cẩn là gì, Nghiêm Khải Hoa chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. "Thời điểm nên cảm ơn tôi cũng không nề hà."

"Thời điểm nên Yêu, hy vọng anh cũng sẽ không nề hà." Phương Cẩn thừa cơ hội.

Đáp lại hắn là một ngón tay của Nghiêm Khải Hoa chọt vào trán hắn "Lo ăn cơm của cậu đi."

"Trốn tránh." Phương Cẩn lẩm bẩm.

-0-

Linh cổ (lục lạc/trống tay)

Cơm tủy xương bò hầm hoa hồng:


st-Luop: (hình một trong các loại rượu Saint Luop)

Canh súp rau Milan:

Bánh mì trái cây:

Mái vòm hình cánh buồm nhấp nhô gợn sóng mang tên Vela theo tiếng Ý trải rộng 4500 feet (1300 m), được tạo bởi một kết cấu lưới không gian thép với các mắt hình thoi và hình tam giác, đỡ các panel kính hình tam giác. Cùng với những cột thép mảnh, mái vòm được gia cố bằng các vòm kính và thép hình parapol, tất cả tạo nên một hình ảnh cánh buồm no gió.

"Chữ thập (ngã tư) vàng", tên mà cư dân Milan dùng gọi khu phố sang trọng, đắt tiền nhất trong thành phố của họ kiêm phố thời trang lừng danh nhất thế giới từ hơn 50 năm qua. Chữ thập vàng được tạo nên bởi 4 con đường: đường Via Montenapoleone; Corso Venezzia; Via Della Spiga và Via A. Manzoni (chạy hết con đường này thì bạn sẽ thấy nhà hát La Scala cũng thuộc loại nổi tiếng thế giới).

-0-

Show diễn kế:

Catwalk, coi bộ không thoát rồi =)))

Chương 31:

Nghiêm Khải Hoa đương nhiên nghe thấy câu lầm bầm của hắn, nhưng là mối quan hệ này......

Hắn là một nam nhân ba mươi bảy tuổi, tên kia mới hai mươi lăm tuổi, một tổ hợp như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy không được nhịp nhàng, huống chi cả hai đều là nam nhân.

Chấp nhận người bên cạnh là đồng tính là một chuyện, chính mình cùng đồng tính kết giao lại là một chuyện khác, không thể nhập làm một.

Nhưng mà, từ ở chung lâu ngày, hắn biết rõ bản thân càng lúc càng không bài xích cùng tên kia làm tình; Thậm chí, rất nhiều thời điểm chính mình là trầm mê trong đó.

Điều này chỉ ra cái gì? Tình dục cùng tình yêu của nam nhân có thể phân trắng hay đen rõ ràng như vậy sao.

Nghiêm Khải Hoa không cho rằng bản thân cùng Phương Cẩn sẽ có thể phát triển đền một mức nào đó, cũng không cho rằng bản thân cùng hắn không hề dính líu, Nói cho chính xác thì — hắn cùng với Phương Cẩn, có thể là bạn giường, là bạn bè, là đồng bọn, nhưng chỉ có quan hệ tình nhân, hắn thật khó tưởng tượng.

"Nè' Phương Cẩn dụi tắt điếu thuốc. "Suy nghĩ gì vậy? Thuốc sắp cháy tới đầu ngón tay anh kìa"

Nghiêm Khải Hoa hoàn hồn, diễn cảm có chút hốt hoảng. "Cái gì?"

"Hiếm khi thấy được anh ngẩn người." Phương Cẩn nhếch miệng cười nói. "Nguyên lai tên cuồng công việc cũng biết mệt."

Đúng là có điểm mệt, chỉ là không phải tất cả đều do công việc.

Ban ngày làm việc, nếu buổi tối được nghỉ ngơi đầy đủ thì có thể bổ hồi nguyên khí, vấn đề là, có người cướp đoạt quyền nghỉ ngơi ban đêm của hắn rồi, làm cho hắn mệt càng thêm mệt.

Ý thức được ánh mắt quá độ tập trung ở trên người mình, Phương Cẩn ngẩng đầu. "Làm gì nhìn nhìn tôi dữ vậy?"

"Thật khó coi." Nghiêm Khải Hoa đột nhiên nói như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Cẩn, đưa tay lấy hạt cơm dính bên miệng hắn. "Cách ăn của cậu phải chờ học lại."

Đang rút tay về, Phương Cẩn lại nhanh chóng chặn đường.

Hắn định làm gì?

"Có thể ăn thì đừng lãng phí" Vừa không đầu không đuôi nói những lời này, Phương Cẩn vừa vươn lưỡi liếm đi hạt cơm trên đầu ngón tay Nghiêm Khải Hoa. "Ăn vậy thiệt ngon."

"Ngu ngốc." Một tay bị nắm, Nghiêm Khải Hoa dùng tay kia thì che mặt.

Nhưng mà tay cũng lớn có hạn, che mặt, lại giấu không vành tai nóng đỏ như lửa.

.

.

.

"Nhanh, nhanh lên! Mary, quần áo là bộ số 6!"

Trong hậu trường, nhân viên trang phục hô lớn.

"Jin, cậu mang sai giày, đôi số 7 đâu rồi...đây rồi! Nhanh lên, động tác nhanh nhanh lên, ai tới giúp Carol dặm lại môi coi!"

Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân lung tung lộn xộn, phía sau sân khấu hỗn độn không chịu nổi, tất cả đều vì để tạo ra ra mộng đẹp phía trước sân khấu, từ nhà thiết kế, người mẫu, cho tới chuyên viên trang điểm, nhân viên công tác, không một ai không căng thần kinh ra, chỉ để gây kinh diễm cho người nhân vật ngồi phía trước sân khấu. (kinh diễm: đẹp đến khiến người ta kinh ngạc sững sờ)

Tại như thời khắc bận rộn như vậy, vẫn khó tránh khỏi một hai con sâu làm rầu nồi canh, chuyên làm cho người ta làm phiền phức, chẳng hạn như người mẫu không chịu an phận hợp tác.

"Vì cái gì bắt tôi đi catwalk?" Phương Cẩn né bàn tay của chuyên viên trang điểm, cự tuyệt đánh lên mặt lớp phấn dày đến mức có thể đè chết người như mấy bà cô khác.

Gạt ta, bà cô Joe kia chẳng phải nói chỉ cần chụp vài tấm ảnh kia là xong sao? Tại sao còn có vụ đi catwalk này?

"Đừng tưởng tôi không biết, tuần lễ thời trang xuân hạ là biểu diễn trang phục phụ nữ, đi catwalk là chuyện của nữ nhân, liên quan gì tới tôi?"

"Cậu là vai chính." Nghiêm Khải Hoa hờ hững nói. "Ngôi sao sa mạc không có cậu không được." Nói xong, dùng ánh mắt bảo chuyên viên trang điểm bắt đầu.

Phương Cẩn lại né tránh. "Tôi không phải phụ nữ." Có cô gái nào cao to hơn một mét tám mươi hai sao? Tức chết!

"Tôi sẽ không vì cậu mặc đồ nữ mà sẽ xem cậu như nữ nhân."

"Anh chỉ biết nói mát." Phương Cẩn lão đại khó chịu, nặng nề hừ, "Hôm nay nếu đổi là anh, anh sẽ chấp nhận sao?"

"Đương nhiên." Nghiêm Khải Hoa quả quyết trả lời, hoàn toàn không do dự. "Tôi mất một năm tìm hiểu đánh giá giới thời trang Châu Âu, thay đổi phương thức hoạt động của Sang Thảo, sắp xếp tất cả để Sang Thảo đánh vào thị trường Châu Âu. Vì mục tiêu này, dù muốn tôi mặc đồ nữ làm người mẫu, tôi đương nhiên không từ chối."

Phương Cẩn nghe lời của Nghiêm Khải Hoa cũng thấy cảm động, cơ hồ......

"Sự thật là, người phải mặc đồ nữ, giả nữ lên sân khấu là tôi, không phải anh." Sang Thảo trả lương cho hắn, còn không có nhiều đến làm cho hắn cam tâm, cúc cung tận tụy đến nông nỗi này.

"Co dù làm vì tôi cũng không được sao?

"Ách..." Phương Cẩn nhất thời á khẩu không trả lời được.

"Nguyên lai cậu bô lô ba la học thuộc lòng mấy câu yêu này yêu nọ gì đó cũng chỉ tới mức này thôi sao?" Nghiêm Khải Hoa cười trào phúng.

Cũng-chỉ-tới-mức-này!!!!! Phương Cẩn kích động đến muốn nhảy dựng lên.

Mà trên mặt hắn, tà khí dày đặc đến khiến người ta không dám mở miệng, ngay cả chuyên viên trang điểm đều bị sợ tới mức thối lui, không dám đến gần nửa bước.

"Quên đi" Nghiêm Khải Hoa thở dài, quay đầu sang nhân viên công tác đứng bên cạnh, nói: "Đi báo cho Chủ Tịch, nói Ngôi Sao Sa Mạc...."

Phương Cẩn đánh gảy lời của hắn, khẩu khí cực kém: "Tôi có nói không lên sân khấu sao?"

"Cậu cũng không có đáp ứng sẽ lên."

"Anh đều là dùng thái độ này nhờ người khác sao? Bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo như vậy, ai sẽ đáp ứng!

"Tôi nhờ cậu sao?" khẩu khí Nghiêm Khải Hoa vẫn như cũ, rất lạnh.

Bên cạnh, anh nhân viên không rõ trước mắt đã phát sinh thành loại chuyện gì, tiến lên hỏi: "Vậy tôi có cần đi thông báo?"

"Đi đi"

"Tôi nói là cứ để tôi giúp anh đi catwalk, vậy được chưa?!" =)))))))

Yêu đến chết thảm mà! Ai có thể cảm nhận sâu sắc điều này hơn Phương Cẩn nữa chứ.

Trước mắt chính là ví dụ thực tế tốt nhất.

"Không cần thông báo nữa." Nghiêm Khải Hoa phất tay ngăn nhân viên kia.

Khi nói, lòng hắn vui vẻ đến mức người ta thấy khoé môi cong lên.

Phương Cẩn thấy thế, tức giận đến đạp một đạp vào chân chuyên viên trng điểm. "Không phải muốn trang điểm sao? Còn không nhanh lên." Nói xong, hai tay khoanh trước ngực, làm bộ bày ra một bộ dáng thong dong. (Cẩn ca giận cá chém thớt =)))))

"Nhanh lên! Thừa dịp trước khi ta đổi ý."

Chuyên viên hoá trang hốc mắt chứa lệ, thanh âm run rẩy nói: "Nghiêm tiên sinh....

"Làm phiền anh." Nghiêm Khải Hoa an ủi tâm hồn nhỏ bé của chuyên viên trang điểm bị Phương Cẩn doạ sợ đang run lẩy bẩy.

Chỉ thấy Phương Cẩn tức đến mức mũi hừ hừ liên tục, chỉ kém chưa phun ra lửa, nhưng mông vẫn rất thành thật ngoan ngoãn mà ngồi dính trên ghế, để mặc cho chuyên viên trang điểm xâu xé.

-0-

Bonus:

Catwalk có nghĩa là bước đi của mèo. Mà bước đi của mèo thì rất nhẹ nhàng uyển chuyển. Mà các người mẫu khi biểu diễn thời trang có những bước đi giống như con mèo. Bước trên một đường thẳng thật tao nhã (hông cao, hai mắt nhìn thẳng cao ngạo)̣. Do đó người ta lấy từ Catwalk để đặt cho sân khấu biểu diễn thời trang.

-0-

Cười chút =))))

Gương mặt lạnh lùng:

Ánh nhìn hờ hững:

Bước đi uyển chuyển trên một đường thẳng:

Tư thái cao ngạo tao nhã nhẹ nhàng:

-0-

Show diễn kế:

Cách tốt nhất để giảm căng thẳng là gì? Hôn hôn vợ iu a =)))))

chap sau Hoa Hoa 'đánh' bất ngờ =)))))))) Ai đó sẽ phản ứng ra sao đây??!!!!! =)))))))

-0-

WP bị điên rồi, bực mình quá, không hỉu sao mỗi lần post bài, nó cứ khoá bình luận của mình >"<, kiểu này hoài chắc bye bye WP lun quá. Mỗi khi post bài mà cứ tức chết vậy, làm mất hứng edit quá... >'<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro