CÁCH GIẢI QUYẾT CỦA CHÚ VỊT CỨNG MỒM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic gốc: 《论死鸭子嘴硬的解决办法》
Tác giả: Chaos
-------------------------------------------------------

Lưu Chương cảm thấy mình bệnh rồi, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
  Dạo này anh có chút ủ rũ, không ồn ào như mọi khi, cũng không lôi kéo người khác nghe bản demo mới của mình, suốt ngày chỉ im lìm ngồi trong phòng làm nhạc, thậm chí sức ăn cũng giảm dần theo từng ngày.
  Các thành viên thấy tinh thần anh ngày càng sa sút, âm thầm khuyên nhủ nhưng không có kết quả, cuối cùng quyết định báo cáo trực tiếp với quản lý, họ còn miêu tả khuôn mặt xám xanh của Lưu Chương một cách vô cùng phóng đại. Sau khi quản lý nhận được tin tức, tối hôm đó liền vội vã lái xe từ công ty đến tòa A của biệt thự, không nói một lời liền kéo Lưu Chương đến bệnh viện gần đó.
  Khi đi trên đường, quản lý chốc chốc lại nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát Lưu Chương. Mà đối phương chống tay lên cửa kính xe, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến ánh mắt đang dò xét trước mặt.
  Quản lý hỏi anh: "Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"
  Lưu Chương sửng sốt một chút mới do dự trả lời: "Thật ra em cũng không rõ lắm, chỉ là không có khẩu vị. Có lẽ thời tiết quá nóng, ăn không vào."
  Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu: "Còn có chỗ này nữa, có lúc sẽ không thoải mái."
  Lưu Chương dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào vị trí của trái tim.
  Cái chỉ này trong phút chốc khơi dậy sóng to gió lớn trong lòng quản lý, hắn nhớ tới Lưu Chương đã nói qua tim mình không tốt, đặc biệt là gần đây lịch trình quá dày, chắc làm bệnh cũ của tim tái phát. Nghĩ đến đây, vẻ mặt quản lý liền trở nên căng thẳng, vội tăng ga, chiếc xe lao đi như bay.
   Khi đến bệnh viện, bác sĩ tim mạch hỏi anh khi nào thì anh sẽ cảm thấy không thoải mái.
  Lưu Chương suy nghĩ một chút, trong đầu liền hiện lên hình dáng của Lâm Mặc.
  "Lúc tâm trạng không tốt," anh trả lời.
  Sau khi hội chẩn, bác sĩ dẫn Lưu Chương đi kiểm tra toàn diện về tim mạch, nhận được câu trả lời là không có vấn đề gì lớn, chú ý nghỉ ngơi là được. Quản lý không yên tâm liền sắp xếp cho anh khám sức khỏe toàn diện, kết quả là “khoẻ mạnh” tòan bộ. Quản lý thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng coi như đã hoàn toàn rơi xuống đất.
 
  Vài ngày sau, Lâm Mặc nghỉ hè, từ Thượng Hải trở về Bắc Kinh, vừa đáp xuống liền đi thẳng đến tòa nhà A.
  Trong thời gian huấn luyện quân sự, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ hàng đêm đều phải báo cáo cho cậu tình hình mới nhất của Lưu Chương, anh một câu tôi một câu giống như nói tướng thanh vậy, rất nhiều hiềm nghi được thêm mắm dặm muối. Dù vậy, vẫn làm cho Lâm Mặc nghe xong liền kinh hồn bạt vía. Giữa lúc đó, cậu đã gửi một tin nhắn wechat cho Lưu Chương, nhưng rề rà mãi vẫn không nhận được câu trả lời. Lâm Mặc vừa lo lắng vừa tức giận, liền nắm chặt tay.
  Cậu chạy một hơi tới trước cửa phòng ngủ của Lưu Chương, đẩy cửa bước vào. Có lẽ là dọa cho anh giật mình, Lâm Mặc thấy bả vai Lưu Chương khẽ run lên.
  "Anh không sao chứ? Bọn họ nói tim anh không thoái mái?" Lâm Mặc thở hồng hộc hỏi, hai tay chống eo.
  "Đi bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói gì?"
  "Tại sao hai ngày nay em nhắn tin mà anh không trả lời?"
  Một loạt câu hỏi liên tục được ném ra như súng bắn, Lưu Chương dường như căn bản không có nghe thấy những lời này, ánh mắt của anh dán chặt vào giọt mồ hôi trên trán Lâm Mặc. Mồ hôi chảy ròng ròng khiến anh đột nhiên cảm thấy có một thôi thúc -  muốn tiến lên giúp Lâm Mặc lau sạch.
  Lâm Mặc càng nói càng gấp, giọng nói càng ngày càng lớn, cuối cùng ba bước gộp thành hai đi tới bên cạnh Lưu Chương, đột nhiên cúi xuống, hướng mặt về phía anh.
  " Nói chuyện!"
  Trái tim Lưu Chương nhảy lên một cái: " Hai ngày nay … anh đang làm nhạc, không kịp trả lời em..."
  Biểu cảm trên mặt Lâm Mặc rất phức tạp, cậu im lặng một lúc, cuối cùng mới nặn ra một nụ cười.
Quỷ cũng không tin câu trả lời này, Lâm Mặc nghĩ. Đối phương có lẽ cũng nhận ra sự vô lý, liền haha và nói đó chỉ là đùa thôi.
  Cuối cùng, vẫn là Lâm Mặc chủ động chuyển đề tài, cậu thở dài nói, anh không muốn kể thì thôi vậy.
  "Không phải," Lưu Chương đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Lâm Mặc, vội vàng giải thích, "Không phải anh không muốn kể ... mà là anh không biết nên kể như thế nào..."
  Đây là nói thật. Anh biết rằng mình bị bệnh, và gốc rễ của căn bệnh chính là người trước mặt.
  Nhưng anh phải nói gì đây, anh có thể nói gì.
  Nói rằng cho dù anh làm bất cứ việc gì đều sẽ nhớ đến em sao? Nói rằng anh vừa nhìn thấy em gác tay ôm ấp với người khác thì lồng ngực liền cảm thấy khó chịu sao?
      Những lời ấu trĩ giống như con nít như vậy, làm sao anh có thể nói ra đây?
  Lưu Chương ủ rũ cúi đầu, rối rắm nghĩ đến tâm tư nhỏ của mình, khuôn mặt vô thức ửng hồng, ngay cả chóp tai cũng bị nhuộm đỏ thẫm. Anh dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, như thể cổ họng anh hoàn toàn bị nghẹn.
  Lâm Mặc bối rối nhìn Lưu Chương, lại chứng kiến mặt đối phương càng ngày càng đỏ, đầu cúi càng ngày càng thấp. Trong đầu cậu bất chợt nảy ra một từ-- Xinh xắn*.
  Lưu Chương xinh xắn*, xinh xắn*.
  Lâm Mặc đột nhiên bật cười, vui đến mặt mày hớn hở, bả vai cùng xương quai xanh đều run lên.
  "Không được cười !!" Lưu Chương xấu hổ và tức giận đến mức ngẩng đầu, hướng trần nhà mắng, "Không ! được! cười!"
  Tiếng cười lớn vang vọng trong phòng, không biết bao lâu mới từ từ dừng lại.
  Cuối cùng anh cũng nghe thấy Lâm Mặc thấp giọng gọi tên anh.
  Lưu Chương, cậu nói.
   Anh thích em phải không?
  Lưu Chương đột nhiên ngẩng đầu, mặt lập tức đỏ bừng.
  Anh nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Mặc, giọng nói bất giác tăng lên quãng tám: "Sao có thể! Em đừng đùa nữa!"
  Lâm Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng lại biến thành  một tiếng "Ừm" nhẹ.
  “Phải đó, em chỉ đùa thôi.” Lâm Mặc vẫn tươi cười, “Anh không sao thì tốt rồi, thế em về phòng trước đây.”
  Người này nói đi liền đi, không cho chút thời gian để anh phản ứng, giống như khi cậu bước vào. Lưu Chương vô thức muốn duỗi cánh tay ra nắm lấy cổ tay cậu, nhưng chỉ nắm được không khí, cuối cùng tức giận bỏ xuống, không nói lời giữ lại nào.

Căn phòng lại yên tĩnh như cũ.
  Lưu Chương đặt tay lên ngực, nặng nề ấn xuống một cái.
  Khó chịu quá.
  Anh rõ ràng phát hiện được rằng có thứ gì đó đã bén rễ trong tim mình, bỏ mặc tất cả mà đi vào nơi sâu thẳm trái tim. Mỗi lần thứ đó lớn thêm một tấc, đau khổ ở trong lồng ngực lại tăng thêm một phần. Anh cảm thấy trong lòng rối bời mà tâm trí cũng hỗn loạn không thôi.
  Sau sự việc này, cả hai đều tránh mặt nhau.
  Rõ ràng đến mức các thành viên trong nhóm đều lần lượt đến hỏi bọn họ, lần này lại diễn cái gì nữa.
  Hai người rất ăn ý trong chuyện này, anh giả ngu em giả ngốc, khi hỏi tới đều lắc đầu cười hihi nói không có việc gì, quay lưng lại thì nét mặt đều ngập tràn cô đơn.
  Ngay cả thầy Bá Viễn cũng bất lực, lại xen thêm chút mờ mịt không biết nói gì, chỉ đành vỗ vai hai người, để lại câu nói, mấy đứa tự giải quyết đi.
  Cuộc chiến tranh lạnh này kéo dài khoảng một tuần, cho đến khi sân khấu nào đó kết thúc——
  Sau khi biểu diễn tiết mục xong, liền theo thứ tự mà đi xuống sân khấu. Lâm Mặc đi tới trước mặt anh, sống lưng thẳng tắp.
  Đèn trên sân khấu nhấp nháy mờ ảo, dưới sân khấu có tiếng nói chuyện ồn ào.
  Nhưng tất cả những thứ này dường như không liên quan gì đến Lưu Chương, tâm tình của anh như sụp đổ, lúc này anh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đập vào màng nhĩ như tiếng trống.
  Một nhịp, một nhịp rồi lại một nhịp.
  Không biết nguyên do gì, anh đột nhiên muốn nắm tay Lâm Mặc.
  Điều này rất đột ngột và không bình thường. Nhưng anh biết rằng anh đang làm một việc đúng đắn.
  Sau khi tỉnh táo lại, cổ tay Lâm Mặc đã bị anh nắm lấy trong lòng bàn tay, mà chủ nhân của nó thì đang kinh ngạc nhìn anh.
  Anh không cho Lâm Mặc có cơ hội để nói, anh lẩm bẩm: "Trước đây anh chưa từng yêu đương đàng hoàng, cũng không biết hát tình ca ... Ý anh là ... anh không biết rốt cuộc cái gì mới là tình yêu. Hôm trước em hỏi anh rằng anh thích em rồi phải không, trong đầu anh một mảnh trống rỗng, không nói được câu gì, sau này anh cũng không biết phải đối mặt với em như thế nào. Nhưng Lâm Mặc, anh sẽ nói với em những gì anh biết, anh biết bây giờ anh rất không bình thường, nhìn thấy em vui thì anh sẽ thấy vui, nhìn thấy em buồn anh cũng sẽ thấy khó chịu, trong lòng đau giống như dao cắt, khi em đùa giỡn với người khác, anh cảm thấy giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy ...
  Nếu như em nói những thứ này chính là thích, thế thì anh thích em, Lâm Mặc, anh thích em! "
  Lâm Mặc đóng băng tại chỗ, mấy chữ đó.. khiến trong lòng cậu bùng nổ. Những cảm xúc khác nhau liên tục tuôn trào, cậu có vô số điều muốn nói, nhưng lúc này cậu không thể nói được bất kì lời nào, thay vào đó cậu nắm chặt lấy tay Lưu Chương. Mắt Lâm Mặc cong thành hình vầng trăng khuyết, nụ cười dịu dàng chậm chậm nở trên khuôn mặt của cậu.
  Cậu nói, em biết.
 Vẫn luôn biết.
 
 
 
 
  Sau khi cả hai bước xuống sân khấu--
  Lâm Mặc: "Yêu đương thì được, nhưng từ chối sự ngọt ngào cay đắng, lá thư khiêu chiến cho bạn trai thì càng không được!"
  Lưu Chương: "..."
----------------------------
*** chỗ note dấu * là chữ đó bọn toi đã tra đã get được nghĩa nhưng không tìm được từ:((( tui sẽ thả quả ảnh minh họa rồi mụi ngừi góp ý nhá!!!

Đây nó như này =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro