GIẤU ĐẦU HỞ ĐUÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIẤU ĐẦU HỞ ĐUÔI
Tên fic gốc: 《 欲 盖 弥 彰 》
Tác giả: 该用户不存在

---------------------------------------------------------

Ánh mắt không thể lừa người, Lưu Chương biết điều đó, vì vậy mới có cái gọi là giấu đầu lòi đuôi

——

Không ai nhìn thấy Lưu Chương sau khi quay xong vẫn còn nằm sấp một bên ủ rũ không vui. Nhưng thực ra chỉ cần đến gần, liền có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong miệng anh ấy: Mình rap giỏi.



Ưu điểm Lâm Mặc viết cho Lưu Chương không phải là đáng yêu, không phải đẹp trai, mà là rap hay. Đánh giá rất nghiêm túc và khách quan.

Mặc dù những đánh giá mà cậu dành cho Trương Đằng và Trương Gia Nguyên cũng đều rất nghiêm túc nhưng hai đứa trẻ đó vẫn vô tư vui đùa.
Lưu Chương thì khác, đây là lần đầu tiên tâm trạng anh hụt hẫng vì được người ta khen rap hay mà không phải là đáng yêu.

Nếu điều này được để lại nửa năm trước, nói anh đáng yêu thì cái đó sẽ bị gạch bỏ.
Nhưng ở Lâm Mặc thì khác, không biết vì nguồn cơn nào, anh chỉ muốn nghe Lâm Mặc nói anh thật đáng yêu.
Ngày hôm sau là ghi hình ma sói, Hải Nam tháng 4 nắng nóng như giữa mùa hè, nên vẫn khó giấu được niềm vui trong lòng của một nhóm trẻ đứng bên bể bơi.

Nhưng trong hồ bơi có quá nhiều người, lại là một trò chơi cực kỳ hao tốn thể lực, nên Lưu Chương không những không tận hưởng được niềm vui khi bơi lội mà còn không lưu ý đến Lâm Mặc.

Sau khi anh bị thành viên đội đối phương tàn nhẫn kéo xuống hồ, Lâm Mặc liền đưa tay ra và giữ đầu Lưu Chương lên khỏi mặt nước đầu tiên, vì sợ rằng anh sẽ bị sặc nước. Nhưng Lưu Chương không có thời gian để suy xét, liền xoay người và bắt đầu một hiệp giao tranh mới.


Sau trò chơi dưới nước buổi sáng, buổi chiều lại là hoạt động rèn luyện thân thể.

Trò chơi vương quyền khiến tất cả bọn trẻ đều mê mệt khi phải tẩy trang, trừ Lâm Mặc.

Vì  đứa trẻ thông minh sẽ biết lợi dụng mọi tài nguyên và vị trí địa lý trong tầm tay để ẩn nấp.

Cậu đang trốn trong một cái sân nhỏ có bụi cây bao quanh, dường như ngồi từ trưa cho đến tối.

Không biết là trùng hợp hay là định mệnh, Lưu Chương cũng phát hiện ra bụi cây này.

Anh đi vào liền thấy Lâm Mặc đang để trống, nên ngồi xuống đất và bắt đầu trò chuyện với Lâm Mặc một cách công khai.

“Kết liên minh đi Lâm Mặc, anh sẽ không bắt em.” Lâm Mặc liếc mắt nhìn Lưu Chương, vươn tay nắm lấy cánh tay hữu nghị mà đối phương đưa qua, “ Oke, Lâm Mặc bằng lòng kết liên minh với AK. "

Lưu Chương không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc, vì sợ rằng gặp phải ánh mắt của đối phương sẽ không thể nhìn đi chỗ khác. Cũng giống như lần đó khi Lâm Mặc nhìn anh, anh phải làm mặt quỷ mới che dấu được sự rối loạn của mình.

Khi đạt được giao kèo, Lâm Mặc đã thả ngón tay ra, nhưng Lưu Chương thì không. Vì vậy Lâm Mặc cứ như vậy đặt tay mình vào lòng bàn tay của Lưu Chương, cho đến khi Trương Gia Nguyên xuất hiện.

Quầng thâm mắt không có tim.

Lâm Mặc bị trói vào ghế tựa, đang khóc thầm trong lòng. Trương Gia Nguyên vừa xuất hiện liền đi thẳng đến Lâm Mặc, dường như coi Lưu Chương vô hình.
Sau đó Lâm Mặc bị mắc kẹt, lại bị trói vào ghế bất lực nhìn trời.
Cùng với một loạt tiếng bước chân, Lưu Chương ba bước gộp thành hai lao đến bên cạnh Lâm Mặc, lập tức cởi bỏ dây buộc trói tay phải Lâm Mặc " Đi nhanh."

Vào thời khắc quan trọng này quả nhiên vẫn là AK đáng tin hơn, và quầng thâm không có tim. Lâm Mặc nghĩ thầm trong lòng.

Trò chơi mãi đến khi trời tối mịt mới kết thúc, về đến ký túc xá cũng đã gần 10 giờ.

Không biết buổi sáng bị cảm lạnh ở bể bơi hay là buổi chiều bị cơn gió thổi qua sau khi đổ mồ hôi mà Lưu Chương bị sốt nhẹ, toàn thân đau mỏi nằm trên giường.

Lâm Mặc ngồi xổm trên hành lang chia sầu riêng với Lưu Vũ, trong tiềm thức hỏi những người khác: "AK đâu? Gọi  anh ấy đến ăn sầu riêng."

Không biết người tốt bụng nào đi ngang qua nói " Thân thể AK không được khỏe, đi nằm rồi".

Lâm Mặc nghe xong, liếc nhìn nửa quả sầu riêng còn lại, lau tay, nói với Lưu Vũ: " Anh ăn đi, em đi trước", sau đó lấy một góc ngon nhất của trái, liền đi về hướng 405.


Trong phòng đèn vẫn còn sáng, nhưng chỉ có mình Lưu Chương chỉ nằm co ro trong chiếc chăn bông, còn Riki và Santa đều không có ở đó.

“AK, anh không sao chứ?” Lâm Mặc cầm lấy sầu riêng kéo ghế đến bên giường đứng lên vừa khéo có thể nhìn người ở tầng trên.

Lưu Chương liếc mắt nhìn người nọ là Lâm Mặc, gật đầu nói không sao, sau đó khôi phục khứu giác nhắc nhở cậu, mùi trong phòng không đúng.

“ Đây là mùi gì dzay, Lâm Mặc em vừa làm gì đó?” Lưu Chương lật người nói với  Lâm Mặc.

“Sầu riêng á, lớn như vậy anh không nhìn thấy sao? dậy ăn đi.” Vừa nói vừa đặt sầu riêng bên cạnh gối của Lưu Chương.

Lưu Chương vốn dĩ người vẫn còn hơi đau đầu liền lập tức tỉnh táo, liền bật dậy trên giường trong giây lát. " Mau đem cái này đi đi, anh rất cám ơn em."

Sau khi phát hiện ra Lưu Chương không thích ăn sầu riêng, Lâm Mặc lặng lẽ cầm trái sầu riêng trước mặt và bắt đầu ăn.

Lưu Chương ngã ngửa ra giường "rầm" một tiếng, dọa Lâm Mặc suýt chút nữa ném miếng sầu riêng đã gặm được một nửa.

“AK anh định dọa chết em sao?” Lâm Mặc ổn định thân hình đứng trên ghế đẩu, chỉ muốn nhét vỏ sầu riêng vào chăn bông của Lưu Chương.

Nhưng nhìn thấy Lưu Chương đang rút chăn bông lại chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Lâm Mặc đã từ bỏ kế hoạch trả thù của mình.

“Anh uống thuốc chưa?” Lâm Mộ vươn mu bàn tay muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán Lưu Chương, nhưng mùi sầu riêng nồng nặc trên ngón tay Lâm Mặc suýt chút nữa đã bị nôn mửa.

“Ăn đi, anh không sao, ngủ một chút là khỏe.” Bởi vì chăn bông che miệng rồi, nên giọng nói của Lưu Chương cũng bị bóp nghẹt, giống như còi xe có nước vào.

“Được rồi, anh đi ngủ đi, em kể cho anh một câu chuyện trước khi đi ngủ.” thầy ru ngủ Lâm Mặc lại trực tuyến, đương nhiên, những câu chuyện được kể là những mẫu chuyện, chỉ có người ngoài hành tinh mới có thể thưởng thức được.

Cảm giác được hô hấp người trên giường dần đều đặn, Lâm Mặc nhón chân chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước xuống ghế, liền nghe thấy một câu: " Anh rap không hay."

Lâm Mặc kinh ngạc nhìn người trên giường, liền nghe thấy câu nói tiếp theo: "Khen thiếu gia đáng yêu."

Lâm Mặc suýt nữa bật cười ra miếng sầu riêng trong miệng.
Ngày hôm sau bị Santa đánh thức, Lưu Chương mới phát hiện ra có một miếng giấy nhỏ dán lên trán mình, chính thứ này tỏa ra thoang thoảng mùi sầu riêng khiến anh cả đêm đều mơ thấy những điều kỳ lạ .
Anh ấy miếng giấy xuống và cầm nó đến trước mặt mình, và nhìn thấy dòng chữ " Ưu điểm của AK: dễ thương; nhược điểm của AK: rap không hay."
Nhìn thấy Lưu Chương nằm trên giường mỉm cười, Santa hỏi anh tại sao anh lại vui vẻ như vậy.

Santa nghe xong câu trả lời càng khó hiểu hơn, Tại sao nhìn thấy mảnh giấy có bốn cái chấm liền vui vẻ chứ?
---------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro