4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yasmin trong tiếng Ba Tư có nghĩa là Hoa Nhài.

Mỗi khi Akai Shuichi lẩm nhẩm những âm tiết này trong tim, anh đều nghĩ đến mái tóc dài thẳng mượt mà màu bạch kim ấy. Cuộc gặp gỡ của hai chú cháu trở nên cởi mở hơn từ khi cả hai bắt đầu thử món của nhau.

Akai Shuichi thuê một chiếc taxi một thời gian. Anh cải trang thành tài xế taxi và thường vô tình hay cố ý xuất hiện ở công viên nơi Yasmin chơi bóng đá khoảng bốn giờ chiều hàng ngày. Thỉnh thoảng họ sẽ đi chơi cùng nhau, có những lúc anh sẽ chỉ hạ kính cửa xe xuống, gọi cô bé đang chơi đùa ở xa, bốc vài viên kẹo trong túi quần hoặc đưa cô bé một hộp đồ ăn vặt xinh xắn từ ghế phụ.

"Bố cháu không cho cháu ăn nhiều đồ ngọt đâu." Cô bé ngồi bên mép bồn hoa nói, và mở hộp bánh cuộn màu xanh trắng đặt cẩn thận trên đùi.

"Nhưng cháu có thích không?" Akai Shuichi hỏi cô bé, dựa vào cửa xe và châm thuốc.

"Cháu thích."

"Vậy là được rồi." Người đàn ông tóc đen cao lớn, điển trai búng tàn thuốc và mỉm cười. "Miễn là cháu không kể cho bố là chú tồn tại, thì bố cháu sẽ không biết đâu." Anh yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời mây, và hít một hơi thuốc thật sâu, rồi thêm vào, "Kể cả nếu bố cháu biết, anh ấy cũng sẽ giả vờ là không biết chú. Chú đảm bảo."

Không ai trong số họ vô tội hết. Thành thật mà nói, họ thậm chí còn không thực sự là người tốt. Tay nhuốm máu, họ là những tên cướp máu lạnh và tàn nhẫn, những con sói đơn độc trên cánh đồng xám xịt, họ giống hệt nhau.

Tuy nhiên, người đàn ông đó đã không dùng cô bé làm quân bài thương lượng để đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh trong suốt năm năm qua, và anh cũng không đến tìm sau năm năm trời, khi anh dường như đã đoán được sự thật. Có lẽ điều này đã được định sẵn, sự kéo dài dai dẳng trong mối quan hệ sai trái này.

Ít nhất, lúc đầu Akai Shuichi đã nghĩ như vậy.

Anh sẵn sàng cho một chiến dịch dài hơi.

Em trai anh, người chơi cờ shogi, đã từng nói với anh rằng điểm mấu chốt để thắng là phải luôn bình tĩnh và kiên nhẫn. "Phần còn lại là chờ đợi, chờ đợi chính là điểm mấu chốt." Và Akai Shuichi đã từng nói, "Bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng có thể trở thành bước ngoặt."

Chẳng lâu sau, "bước ngoặt" huyền thoại đó đã đến, không ngờ rằng sớm hơn tưởng tượng của Akai Shuichi rất nhiều.

"Chú bị thương." Cô bé nhìn vào xe qua khung cửa sổ cắn môi và lo lắng hỏi.

Thực ra, trước khi nói câu đó, con bé vẫn đang giận dỗi và phớt lờ anh. Bởi vì những chuyến ghé thăm của Akai Shuichi đột ngột biến mất. Đến tận trời tối khi mặt trời đã lặn, vẫn không thấy người đàn ông ấy đâu. Cô bé tóc bạc đã ngồi một mình đợi anh bên bồn hoa rất lâu. Thậm chí con bé còn muốn chạy đi tìm anh, nhưng nó không biết địa chỉ của anh, càng sợ khi con bé đi tìm anh sẽ đến và không thấy nó đâu. Suốt một thời gian dài gặp nhau giờ không thấy anh đâu – cô bé mới chỉ là một đứa trẻ con năm tuổi.

Nên khi Akai Shuichi xuất hiện trước mặt cô sau khi biến mất một tuần liền, mặc dù lần này anh không gọi, con bé vẫn giận dữ chạy đến chỗ người đàn ông vẫn chưa kịp ra khỏi xe.

"Chú đã đi đâu?" Con bé cau mày lớn tiếng hỏi anh.

"Đi làm." Anh nở một nụ cười gượng, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, những ngón tay khẽ run khi anh châm thuốc. Chỉ lúc ấy cô bé mới nhận ra trông anh thật mệt mỏi, thậm chí kiệt sức, với hai mắt thâm quầng, và một vết máu nhỏ trên trán vẫn chưa kịp lau sạch. Ngay sau đó, cô bé thấy vết thương ở mặt ngoài cánh tay trái của người đàn ông đã băng bó để cầm máu. Vậy là mọi sự bực tức đã được xua tan. Cô bé hỏi anh có đau không.

"Cháu không sợ sao?" Người đàn ông tóc đen mắt xanh nhìn cô bé thật sâu, và quay đầu đi để không phả khói vào mặt cô.

"Bố cháu cũng hay bị thương lắm." Cô bé tóc bạc thở dài. Trái tim Akai Shuichi lại nhói lên.

--Lạy chúa, con bé mới năm tuổi. Nó đã trải qua những chuyện gì trong suốt năm năm qua vậy.

"Thỉnh thoảng bố còn bị thương nặng hơn thế này." Cô bé nói xong thì ngừng lại, như thể nhận ra chủ đề này quá nặng nề với cả hai.

Một lúc lâu sau, lại là cô bé phá vỡ sự yên lặng, "Chú có muốn lên nhà cháu để băng lại vết thương không?" Cô bé đột nhiên trông hơi bẽn lẽn. Akai Shuichi để ý con bé đang nắm chặt gấu áo.

"Bố cháu sẽ không đồng ý đâu." Akai Shuichi bật cười.

"Bố sẽ đồng ý mà." Yasmin nhìn thẳng vào mắt anh, cho anh một nụ cười đảm bảo ấm áp, "Cháu sẽ bảo vệ chú."

Yasmin đưa Akai Shuichi lên một tòa chung cư bình thường. Họ đi thang máy lên tầng mười sáu, và dừng lại trước một căn phòng bình thường với bảng tên "Nogawa" trên cửa.

"Tầm này chắc bố cháu vừa ngủ dậy." Khi cô bé tóc bạc nhấn mã khóa, Akai Shuichi lịch sự quay lưng đi.

"Ngày nào bố cháu cũng ngủ ngày à?"

"Hầu như ngày nào cũng vậy." Yasmin xoay tay nắm cửa, và ổ khóa mở ra với một tiếng click. Đột nhiên Akai Shuichi thấy bồn chồn không rõ lí do. Anh vô thức lùi lại nửa bước. Nhưng cánh cửa đã mở ra – chút dư âm còn lại của nắng chiều chiếu thẳng vào nhà qua những ô cửa sổ kiểu Pháp trong phòng khách, và nhảy nhót trên người người đàn ông đang nằm đọc báo trên sofa. Akai Shuichi đứng ở ngưỡng cửa sững sờ nhìn gã, và người đàn ông như thể cảm thấy được gì đó, gã cau mày, đặt tờ báo xuống và nhìn lại anh.

Liệu năm năm có thể thay đổi một con người?

Người đàn ông tóc bạc mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng ngà, hơi nhàu nhĩ, như thể gã vừa mới bước từ trên giường xuống. Trông gã gầy hơn, xương vai gầy không vừa vặn với bộ quần áo mặc nhà rộng thùng thình, cằm gã nhọn và sắc hơn trước nhưng đôi mắt xanh lạnh lẽo vẫn chưa đầy sát khí khi nhìn Akai Shuichi. Như một lưỡi dao sắc bén – gã chẳng thay đổi chút nào.

Akai Shuichi không khỏi bật cười.

Gã chẳng thay đổi gì hết.

Thật tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro