☆Chương 30: Cũng không buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mấy người Mibuchi vội vã chạy đến, đã thấy Akashi thả mình một cái, nhảy vào trong lòng sông Lạc Hà lạnh lẽo.

Nước sông không sâu lắm, lặn xuống một chút liền có thể thấy đáy. Akashi ôm lấy Kuroko vẫn đang mải mê tìm ngọc, điểm huyệt ngủ của cậu, sau đó mang cậu từ trong nước sông ra ngoài.

"Reo, các người chăm sóc Tetsuya cho tốt, đừng để hắn cảm lạnh." Môi Akashi lạnh cóng đến tím bầm, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định như cũ. Nói xong, hắn lại nhảy vào làn nước lạnh buốt, tiếp tục tìm kiếm.

Rốt cục, khe hở giữa mấy tảng đá đã thu hút sự chú ý của hắn. Bơi qua nhìn, miếng ngọc bội hóa ra đang mắc kẹt ở đó, vì vậy mới không có bị trôi đi.

Akashi nắm chặt ngọc bội, trồi lên mặt nước, bơi về bờ.

Sau khi lên bờ, hắn cả người đều ướt sũng, từng giọt nước chảy dọc theo mái tóc đỏ, dưới sự phản quang của nước sông, làm người ta có cảm giác như đang nhỏ máu.

Các thuộc hạ lo âu nhìn hắn, Akashi không nói, chỉ ra hiệu mình không sao.

"Đại nhân. . . . . ." Reo thở dài, ngăn cản động tác của các cận vệ khác, "Đừng đến gần, xa xa mà duy trì cảnh giới đi."

Giống như trong truyền thuyết, càng là dã thú hung mãnh, càng quen thuộc một mình liếm vết thương.

Đối với người mà nói, cũng giống như nhau đi.

Akashi chậm rãi trở về, bất tri bất giác đã đi tới phố ăn vặt tự mình lập ra vì Tetsuya kia.

Giờ cơm đã qua lâu, hơn nửa quầy hàng đều thu sạp, chỉ còn vài chỗ trống. Cảnh tượng người người nhốn nháo cách đây không lâu đã biến mất, chỉ còn sót lại chút khói bếp – giống hệt như tâm trạng của hắn lúc này vậy.

Có điều, cũng không phải một quầy hàng cũng không còn.

Đi khoảng trăm mét, một sạp hàng xem tướng xuất hiện trước mặt Akashi. Đó chỉ là một quầy hàng vô cùng tầm thường, chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ cũ kĩ, một vị lão nhân mặc áo bông dày ngồi phía sau, đang hà hơi bàn tay sưởi ấm.

Trên bàn gỗ có một ngọn đèn nhỏ, tia sáng ấm áp phát ra, ở một nơi yên tĩnh không một bóng người, giống như chỉ có mỗi ngọn đèn tồn tại. Nếu là ngày thường, Akashi chắc chắn không thèm đếm xỉa đến mấy trò coi vận mệnh này, nhưng hôm nay lại khác.

Bất tri bất giác, hắn đi tới ngồi xuống trước bàn gỗ.

Chủ quầy nghe được tiếng ghế động, biết là có khách, "Hoan nghênh ghé qua."

Lão ngẩng đầu lên, một đôi mắt vẩn đục nhìn qua, không có tiêu cự, là người mù.

"Quan khách muốn xem cái gì? Công danh?"

"Không." Akashi phủ định hoàn toàn.

Lão nhân mù nghe xong, sáng tỏ cười cợt.

Người đến nơi này của lão, đơn giản có hai loại, công danh, tình duyên. Nếu không phải người trước, như vậy, tất nhiên chính là người sau , "Xin mời đưa tay ra."

Bàn tay khô héo chậm rãi lướt qua lòng bàn tay của Akashi, tinh tế cảm nhận từng đường vân tay.

Sau khi đã xem rõ, lông mày lão nhân càng nhíu chặt. Vị khách nhân trước mặt này, "đường tình duyên" phía trước rất mờ mịt, rất đáng sợ, cũng rất nguy hiểm, bản thân của hắn nhưng lại chưa bao giờ lay động, luôn đi theo một con đường.

Lão nhân cân nhắc một chút, mới nói, "Người trẻ tuổi, thứ cho ta nói thẳng, cảm tình là một loại nước chảy thành sông gì đó, quá cố chấp cũng không phải tốt."

Akashi trong con ngươi né qua một vệt cân nhắc, "Nha? Ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?" Hắn từ trước đến giờ đối với đoán mệnh mấy thứ này luôn khịt mũi coi thường, bây giờ nhìn lại, lại có chút ý đúng.

"Không, ta cũng không biết cụ thể là gì." Lão nhân lắc đầu một cái.

Lão từ nhỏ đã mù, nhưng có thể "nhìn" một vài thứ mà người thường không thể. Ví dụ như bây giờ, lão có thể "nhìn" thấy, vị khách trẻ tuổi này là một người mạnh mẽ mà chấp nhất. Phần mạnh mẽ này, nếu dùng trong sự nghiệp, tất nhiên sẽ thô bạo vô cùng, mà dùng trong tình duyên, thì lại có chút đáng thương rồi.

"Người trẻ tuổi, ta biết có một điều – yêu không phải là ôn nhu, mà là chấp niệm."

Lão nhân cả đời xem bói, lần thứ nhất thấy như vậy, ngơ ngác qua đi, liền uyển chuyển khuyên nhủ, "Nếu có thể, hi vọng ngươi có thể bỏ xuống chấp niệm, lùi về sau một bước. . . . . ."

"Bỏ xuống?" Akashi lạnh lùng đánh gãy lời lão, "Ta thật vất vả mới hiểu được tâm ý của chính mình, trải qua bao nhiêu chuyện, mới tìm được ý trung nhân, làm sao có khả năng nói buông liền buông?"

Trong nháy mắt, sát khí liền dâng lên quanh hắn, mặc dù không nhìn thấy, lão nhân cũng có thể cảm giác được, không khỏi phát lạnh. Nhẫn rồi lại nhẫn, lão chung quy xuất phát từ sự quan tâm của trưởng giả đối với vãn bối, khuyên lơn, "Duyên phận là do trời, không phải là vật muốn là có..."

Mệnh trời. . . . . .

Akashi hơi cúi đầu, miếng ngọc Tetsuya đặc biệt yêu thích còn hơn cả mạng sống của mình đang yên ổn nằm trong tay hắn. Ngọc bội kia xác thực không phải vật phàm, không chỉ có long lanh hoàn mỹ, dường như còn có một dòng nước ấm từ trong chảy ra, chỉ cầm thôi cũng thấy lòng bàn tay phát nhiệt.

Akashi tự chế giễu cười cợt, trong vui vẻ hiện ra chút bi thương.

Hắn từng mượn lời Hayama, hỏi Tetsuya, "Em thích loại người như thế nào?" Tetsuya trả lời, "Người dịu dàng".

Hoặc có thể nói, một Akashi Seijuro khác, cũng giống như miếng ngọc thô chưa mài này, là một người dịu dàng đi.

Hoàn toàn khác xa với hắn.

Điều này phải chăng là mệnh trời.

Hắn không phải loại người Tetsuya thích, lại gặp cậu muộn hơn một bước, hơn nữa, cho dù là cố ý hay vô tình, hắn cũng đã từng làm tổn thương Tetsuya, điều này thật sự không thể chối cãi.

Thế nhưng. . . . . .

Akashi lên tiếng cảm ơn ông lão xem tướng, thả chút tiền lên bàn gỗ, cứ như vậy cáo từ.

Trở lại phủ, Kuroko bị hắn điểm huyệt ngủ, đang ở trên giường ngủ say. Trong mơ, cậu cũng không quên chuyện miếng ngọc, lông mi bất an run rẩy. Akashi ngồi xuống bên cạnh giường, đem ngọc bội thả vào lòng bàn tay cậu.

Nắm chặt miếng ngọc, Kuroko vẻ mặt thả lỏng, an ổn ngủ.

Tướng ngủ của cậu đột nhiên rất tốt, không hề động đậy mà cuộn tròn lại. Akashi ôm lấy cuộn chăn kia, cúi xuống hôn cậu. Môi Kuroko rất lạnh, nhưng của Akashi lại còn lạnh hơn, dường như không có chút nhiệt độ nào.

"Tetsuya, ta yêu em."

Hắn từng chữ từng chữ nói, giọng điệu rất phức tạp, mềm nhẹ lại có chút thô bạo, si tình cũng thật tàn nhẫn.

Bất luận làm sao, hắn quyết không buông tay.

Cho dù có là mệnh trời, hắn cũng sẽ đánh đổi cả tính mạng, chống lại mệnh trời!

Cùng lúc đó, ở trong triều, kẻ thù cũ của Akashi – Hoàng thái tử, nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Thái tử đang ở tẩm cung cùng bốn cung nữ dung mạo xinh đẹp, nghe có người đến, giật mình từ trên giường nhảy xuống, vội vàng thay quần áo bước nhanh về phòng khách.

Ở phòng tiếp khách, một nam nhân thân mang trang phục dị quốc đang tinh tế thưởng thức trang sức quý giá trong đại sảnh. Gã có một mái tóc nâu dài, màu mắt cũng tương tự, lúc nói chuyện khóe miệng hơi giương lên, đáy mắt nhưng không có ý cười.

Tên, lai lịch của gã đều là bí mật, chỉ nói mình là Dược Sư, đến để hiến kế.

Thái tử đối với thân phận của gã cũng không bận tâm, chỉ quan tâm đến "phương pháp chiến thắng Akashi Seijuro". Vì để đánh bại Akashi, cho dù là dị quốc hay tà thần, hắn đều đồng ý giao dịch.

Không giống gia tộc Akashi, chốn cung đình vô cùng xa hoa. Chưa kể đến vương cung độc chiếm diện tích cả một ngọn núi khổng lồ, chỉ cần nói đến các cột trụ mạ vàng, hoa văn phức tạp là đã đủ để người ta hoa mắt, càng khỏi nói đến những vật trang trí bằng ngà voi, hoàng kim, san hô, ngọc thạch, đi mấy bước lại thấy một núi, hoàng cung to lớn có thể so với một nơi chứa kho báu rồi.

Dược Sư thưởng thức báu vật nửa ngày, mới nghe được tiếng bước chân từ cửa, liền nho nhã thi lễ, "Thái tử điện hạ tôn kính, thuộc hạ có một kế sách, có thể đánh tan quân tinh nhuệ của Akashi Seijuro một mống cũng không còn."

Nghe được tên kẻ thù, vẻ mặt thái tử trong nháy mắt vì thù hận mà vặn vẹo.

Akashi Seijuro —— nam nhân kia lại dám miệt thị hoàng quyền, tự lập là vua, tội không thể tha!

Nhưng mà hận thì hận, thái tử vẫn không có ngốc nghếch mà đi tin lời một kẻ xa lạ, cẩn thận hỏi, "Cụ thể mà nói, ngươi định làm gì?"

Trên thực tế, tình hình bây giờ đối với vương quyền là vô cùng bất lợi.

Đầu tiên là tướng lĩnh.

Tướng tài dưới trướng Akashi Seijuro không ít, trong đó hai vị tướng quân Aomine và Murasakibara càng là nhân tài. Phe mình chỉ còn dư mỗi vị tướng Takeuchi Yon, là đệ đệ của Takeuchi Shin, người đã chết thảm dưới đao của Akashi trong chiến dịch Tân Hiệp thành.

Sau đó là binh mã.

Phỏng đoán cẩn thận, Akashi có khoảng mười vạn quân tinh nhuệ, trái lại phe mình, mặc dù được xưng hai trăm ngàn đại quân, nhưng phần lớn đều là binh lính bị cưỡng chế nhập ngũ từ bình dân, căn bản không thể đánh trận, những người có thể ra trận, còn chưa đến 80 ngàn.

Cuối cùng là chi phí quân sự.

Nghĩ tới đây, thái tử càng là hận đến cắn nát một cái răng bạc. Gia tộc Akashi vốn quản lí thành Teiko, Rakuzan, Shutoku, Kaijo giàu có, lại còn thêm Tốn Nguyệt Loan như con gà mái đẻ trứng vàng! Kết quả Akashi Seijuro này lại còn vô sỉ, dẫn binh cướp luôn hai thành Đang Bang và Tân Hiệp, còn bỏ túi luôn tuyến đường vận chuyển chính nữa! Như vậy, tiền bạc đều chảy hết về bên kia rồi, chi phí quân sự phe mình lại hạn hẹp vô cùng.

Tướng lĩnh, binh mã, chi phí quân sự, ba yếu tố chính không một cái nào là chiếm ưu thế, cứ cho như là thái tử hận Akashi tận xương, cũng không dám manh động. Quan hệ hai bên luôn ở trong thế giằng co, không động thủ thì thôi, vừa động thủ, sẽ là một trận huyết chiến.

"Thuộc hạ hiểu rõ điều lo lắng của thái tử điện hạ, nhưng kế sách này nếu có hiệu quả, có thể không cần đánh mà phá hủy được quân đội của Akashi Seijuro." Dược Sư đến từ dị quốc kề sát vào thái tử, hạ thấp giọng, đem kế sách tỉ mỉ miêu tả một lần.

Thái tử bắt đầu có chút ngạc nhiên, sau đó, đợi hắn nghĩ đến khả năng thành công mà kế sách này mang đến, liền bật cười ha ha.

"Akashi Seijuro đáng chết, không phải ngươi đã nói "không biết bại trận là vật gì" hay sao? Lần này, ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị thất bại!" Càng nghĩ càng vui vẻ, nụ cười của thái tử liền rộng đến tận mang tai.

Thái tử vung tay lên, cho Dược Sư 500 nhân mã, đồng thời cũng hào phóng cho hắn chỗ chống lưng, "Ngươi cứ thế mà hành động, thành công ắt có thưởng!"

"Tạ ơn thái tử điện hạ, thuộc hạ tất không có nhục sứ mệnh." Thời điểm từ phòng khách đi ra, một nụ cười khát máu liền lóe lên trên mặt Dược Sư.

Đêm đó, Dược Sư thần bí dẫn dắt 500 tinh binh, như bóng ma lặng yên không một tiếng động rời khỏi Hoàng Thành.

Mấy ngày sau, thái tử triệu tập triều thần, ở hội nghị trên tuyên bố quyết định "Lấy phía tây làm chỗ đột phá, cùng Cách Tân Phái toàn diện khai chiến". Tham dự hội nghị đều là trọng thần, nghe xong lời nói hùng hồn của thái tử, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt rất vi diệu.

Có thở dài, có trào phúng, có việc không liên quan mình . . . . . . Nói chung, không có một ai tích cực hưởng ứng .

Cuối cùng, vẫn là "Trấn quốc song tướng" Takeuchi Yon đứng dậy, thay mọi người nói ra tiếng lòng.

"Thái tử điện hạ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, về binh lực mà nói, phe ta hơi kém một chút. Mặt khác, nếu muốn khai chiến, phía tây chính là nơi quan trọng — thành Yosen, có trọng binh canh gác, không thích hợp làm chỗ đột phá."

Hắn thật lòng nói, nhưng vẫn bị vị thái tử nóng tính kia để trong lòng.

"Takeuchi Yon Tướng quân, ngài nói rất đúng. Yosen đích thật là nơi trọng yếu của phe địch. Nhưng mà nếu nghĩ ở một góc độ khác, nếu chúng ta có thể tiêu diệt Yosen, không phải đã cho đối phương một đòn đánh phủ đầu hay sao?"

"Nhưng mà Điện hạ, thành Yosen cũng không dễ công kích a!" Takeuchi Yon thở dài nói.

Phỏng đoán cẩn thận, Yosen có một vạn rưỡi binh lực, thêm vào tướng lĩnh trấn thủ lại là Murasakibara Atsushi, cả tòa thành như tường đồng vách sắt. Ngay cả khi Takeuchi Yon dốc hết sức chiến đấu, cũng không thể gặm nổi khúc xương cứng này.

Trầm mặc tràn lan ở trong phòng, như có một vách tường vô hình, ngăn trở ở quân thần trong lúc đó —— thái tử oán hận thần tử nhu nhược, mà thần tử thì lại cảm thấy thái tử suy nghĩ quá ngu ngốc.

"Thái tử điện hạ! Có chuyện quan trọng bẩm báo!" Một liên lạc quan vội vội vàng vàng đi vào, trình lên một phong thư, thái tử sau khi xem xong, ánh mắt sáng lên, mạnh mẽ dập chân, "Được!" Chuyển sang nhìn Takeuchi Yon, đắc ý hỏi hắn, "Tướng quân, ngươi biết trong thư này nói gì không?"

Takeuchi Yon cẩn thận trả lời, "Thuộc hạ không biết."

"Trong thư nói, thành Yosen bị diệt! Ha ha ha ha —— ta thật muốn nhìn, cái tên ngông cuồng Akashi Seijuro kia nghe được tin tức, sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào!"

Takeuchi Yon nghe vậy ngẩn ngơ, những người khác ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Yosen như tường đồng vách sắt, thật sự bị diệt sao?

Choảng một tiếng, Midorima vung tay áo, nổi giận hất văng ấm trà bằng đồng trên bàn xuống đất.

"Tiểu nhân bỉ ổi!" Midorima gầm hét lên, thân là trí tướng bình tĩnh nhất trong phái Cách Tân, không ngờ hắn cũng có lúc thất thố đến vậy, do đó có thể tưởng tượng được hành động của địch nhân có bao nhiêu bỉ ổi.

Ở Yosen, thủ thành 15,000 tinh nhuệ, thêm vào gần mười vạn bách tính, toàn bộ bị chết!

Mọi người, đều là bị trúng độc mà chết!

Phe địch đem theo một lượng lớn thuốc độc kinh người, ở thượng nguồn nước của Yosen thả xuống. Độc dược này phi thường đặc biệt, không chỉ không có bị nước pha loãng, mà còn ủ bệnh mấy ngày liền. Người trong thành không chút phòng bị, uống nước có độc, đợi đến ngày phát tác, không một ai trong thành là thoát khỏi cái chết!

Vạn hạnh (may mắn) trong bất hạnh, là Murasakibara vừa vặn trong lúc rảnh rỗi, mang mấy cận vệ quan ra ngoài săn bắn, cho nên tránh được một kiếp.

Khi hắn mang một xe đầy con mồi, vô cùng phấn khởi trở về Yosen, tính toán thịt nhiều như vậy vẫn là nên nướng chín, không ngờ từ xa đã ngửi thấy một mùi máu tanh.

Hình ảnh khi mở cửa thành, Murasakibara vĩnh viễn cũng sẽ không quên —— thành trì nơi hắn từ nhỏ lớn lên đã biến thành một tòa thành chết, trên đất dính đầy vết máu khô. Võ tướng ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lần thứ nhất đầu gối như nhũn ra. Hắn run run rẩy rẩy hướng về trong thành đi, nỗ lực tìm một người sống sót.

Không có, một người cũng không có.

Tất cả mọi người đều chết rồi. Bất kể là người trẻ tuổi, hoặc là lão nhân, hài tử, ngay cả trẻ mới sinh bi bô tập nói cũng tắt thở trong lòng mẫu thân.

Mấy ngày trước, hắn xuất phát đi săn bắn, xung quanh có nhiều người như vậy, con dân, thuộc hạ, bằng hữu, người thân, đều cười tủm tỉm đối với hắn vẫy tay, cung tiễn hắn ra khỏi thành. Bây giờ từng khuôn mặt quen thuộc đều đã là tử thi mục nát, cả người bò đầy giòi bọ.

Murasakibara trong lòng đau đớn, quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống.

"A a a a a a ——" Tiếng gào tê tâm liệt phế rung khắp đất trời, hắn lúc này, không còn là một người lười biếng thích tản mạn, yêu đồ ăn vặt như hài tử nữa, mà là một chủ thành bị tự trách cùng hối hận nuốt chửng.

Hắn quỳ trên mặt đất, như thú hoang, gào thét một ngày một đêm, dẫu có mưa nắng cũng không bận tâm.

Mấy cận vệ quan luân phiên khuyên bảo không có kết quả, đang lo lắng, đoàn người Akashi đã đến.

Aomine không nói hai lời, một chưởng đánh bất tỉnh Murasakibara.

Kuroko đem theo ngân châm, đơn giản điều trị cho hắn. Cậu đã rất rành những việc của viện trưởng, chăm sóc kĩ Murasakibara, sau đó an bài người thu dọn thi thể chất đống như núi, vừa đưa đi mai táng, cũng vừa để phòng ngừa thi thể thối rữa tạo ra ôn dịch.

Akashi nhìn cậu thật lâu, đem cảm tình mênh mông tạm thời kiềm chế ở đáy lòng.

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Đứng ở nơi bị máu nhuộm đỏ, Akashi rút đao ra, cứa một đường ở lòng bàn tay.

Máu tươi nhỏ xuống hòa cùng với máu con dân, dưới cơn gió thổi ngược, tay áo hắn tung bay, mặt mũi lạnh lùng như sương.

"Yên nghỉ đi, ta nhất định sẽ khiến kẻ địch nợ máu phải trả bằng máu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro