☆Chương 31: Chiến dịch mở màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng lịch ngày 10 tháng 3 năm 415, song phương chính thức tuyên chiến.

Chiến dịch nổi bật nhất trong lịch sử, chính thức kéo lên màn mở đầu. Akashi tự mình mang binh ra trận, lấy Aomine, Murasakibara hai người l đại tiền đạo, Midorima, Kise hai người ở phía sau điều phối lương thảo.

Về phía hoàng tộc, tướng chỉ huy là một trong "Trấn quốc song tướng" Takeuchi Yon.

Đối với lần này, Takeuchi Yon không chỉ một lần thở dài. Lúc đánh trận, sĩ khí là quan trọng nhất. Có vương tồn tại, sĩ khí đối với tướng sĩ sẽ có tác dụng rõ rệt. Rất nhiều ví dụ nổi tiếng về việc lấy ít thắng nhiều, không thiếu vương giả tự mình ra trận, nêu cao khí thế.

Hiện tại, rất rõ ràng, so với Akashi tự mình ra trận, vị thái tử vẫn luôn núp ở phía sau kia đã thua một bậc rồi.

Nếu như mềm mỏng một chút thì cũng thôi, nhưng mấy ngày trước đối phó với thành Yosen, lại tàn nhẫn dùng độc dược tàn sát cả tòa thành mười mấy vạn người... Cho dù Takeuchi Yon đã quen với việc tàn sát trên chiến trường nhiều năm, thấy máu vô số, cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Kế sách như vậy lại hiệu nghiệm, không thể nghi ngờ được nữa, đây quả là một độc kế của kẻ tiểu nhân hèn hạ.

"Gia tộc Takeuchi đời đời kiếp kiếp cống hiến cho Hoàng thất, nhưng mà, đến đời của ta, tất cả đều sẽ chấm dứt đi..." Hắn cười khổ.

Việc đã đến nước này, không còn đường quay đầu đi. Cho dù quân chủ của mình có rất nhiều khuyết điểm, hắn cũng phải nhỏ đến giọt máu cuối cùng, vì hắn mà tận trung.

Takeuchi Yon lòng tràn đầy ưu tư, nhưng mà vị quân chủ hắn luôn trung thành – thái tử điện hạ, thì lại vô cùng sung sướng.

Hắn một chút cũng không cho hạ độc là việc đê tiện, lại không cho rằng tàn sát tất cả nam nữ già trẻ trong thành là tàn nhẫn, trái lại cảm thấy đó là một "chiến thuật đầy trí tuệ mà hữu hiệu nhất."

"Ai bảo thành Yosen do Akashi cai quản đây? Dám coi thường hoàng thất, đều phải chết!" Hắn ban thưởng cho kẻ hiến kế là Dược Sư một số tiền lớn, tăng nhân lực cho gã, cổ vũ gã không ngừng cố gắng, cũng ban tặng chức "phó tướng", trở thành phụ tá của Takeuchi Yon.

"Tướng quân, đợi ngươi đánh bại Akashi Seijuro, giết hắn, đưa đầu tới gặp ta!"

"Thuộc hạ tuân chỉ."

Takeuchi Shin cung kính mà quỳ xuống, từ thái tử trong tay tiếp nhận bảo kiếm chỉ huy hai trăm ngàn đại quân.

Một bên khác, 80 ngàn binh mã của Akashi đã xuất phát.

Dưới trướng hắn vốn có mười vạn tinh nhuệ, nhưng thành Yosen đã hao tổn 15 nghìn quân, để lại một số để thủ thành, qua một lượt điều động, chỉ có thể đưa ra 80 ngàn quân thôi.

Aomine giục ngựa tiến gần vị quân chủ phía trước.

"Akashi, chúng ta 80 ngàn, đối với kẻ địch hai trăm ngàn, có phần thắng sao?"

"Ta đối với thái tử người kia vẫn có chút hiểu biết . Hắn tài năng kém cỏi, rồi lại ái mộ hư vinh, chỉ thích khoa trương. Nói là hai trăm ngàn, thất chất biết đánh trận, cùng lắm chỉ có mười vạn thôi."

Aomine huýt sáo, "Mười vạn, ta giết chết 10 ngàn, Murasakibara giết chết 10 ngàn, những người còn lại chia nhau, vậy là ngang hàng rồi."

"Nghe không tệ, ta cũng loại 10 ngàn, vậy binh lực phe mình đã vượt qua rồi." Akashi nói nhẹ như gió. Cũng một lời như vậy, được nói ra từ miệng Aomine thì giống như là chuyện cười, nhưng từ miệng của Akashi, lại làm cho người ta có một loại cảm giác đáng sợ "Hoàn toàn có thể thực hiện được."

Nói giỡn kết thúc, Aomine nhìn vẻ mặt của binh sĩ, trở nên nghiêm túc. Hắn ngũ quan cường tráng, vẻ lười nhác thường ngày không còn thấy đâu, nhưng vẻ nghiêm túc lại tăng lên mười phần, đẹp trai đến nỗi đủ để ngàn vạn thiếu nữ phải điên đảo.

"Akashi, Satsuki gửi tin tình báo đến, có nhắc tới một Dược Sư. Chuyện của Yosen, là do một tay gã bày ra. Lần xuất chinh này, có người nói thái tử an bài gã đảm nhiệm chức Phó tướng. Thành thật mà nói, ta có chút lo lắng."

Aomine hiếm thấy có chút lay động.

Nếu là đánh chính, đừng nói một, cho dù có là mười Takeuchi Yon, hắn cũng chả quan tâm. Nhưng mà nếu như kẻ địch không chỉ hành động như bên ngoài, sau lưng còn có khả năng dở chút thủ đoạn nham hiểm, như vậy liền phiền toái rồi.

Có câu nói, minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng (gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng). Nếu như kẻ địch giở lại trò cũ, hạ độc nguồn nước, thì nên làm cái gì bây giờ?

80 ngàn binh mã, cũng không thể không uống nước chứ?

Akashi rất dễ đã nhìn ra mối lo của hắn, "Daiki, ngươi cảm thấy, binh pháp bản chất là cái gì?"

"Binh pháp . . . . Bản chất. . . ." Aomine gãi gãi sau gáy, lộ ra một vẻ mặt mê man.

Tình hình của hắn bây giờ, hiển nhiên là người ngay cả "một cộng một bằng hai" cũng phải dùng bàn tính, đừng nói đưa ra đáp án, ngay cả câu hỏi còn không hiểu.

Akashi cũng không hi vọng hắn có thể trả lời được, không nhanh không chậm nói, "Bản chất của binh pháp, chính là để cho kẻ địch trở thành quân cờ của ngươi, theo ý nghĩ của ngươi mà hành động."

Aomine nghe xong như rơi vào sương mù, "Nhưng mà, kẻ địch làm sao sẽ nghe lời ngươi đây?"

"Cũng không khó, chỉ cần nắm chắc suy nghĩ của đối phương, là có thể đoán được hành động tiếp theo của chúng. Sau đó dẫn dắt, đối phương sẽ ngoan ngoãn làm theo đúng kịch bản của chúng ta."

Akashi cười đến ôn hòa, hắn mặc một cái áo khoác màu trắng, mười phần dáng vẻ như là một công tử nho nhã, nhưng ngay cả vậy cũng đủ để khiến cho Aomine toàn thân phát lạnh. Đối phó với kẻ địch, đáng sợ không phải ở chỗ thô bạo hay hung tàn, mà là nhẹ nhàng mỉm cười, từng bước một, đem chúng nắm chặt trong lòng bàn tay.

Kuroko lại một lần nữa đi theo xuất chinh.

Lần trước, cậu chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, cả ngày chạy trước chạy sau làm việc vặt, ngay cả một vị tướng cấp cao một chút cũng không thể thấy mặt. Lúc này, cậu đã là viện trưởng, có thể quang minh chính đại ở vị trí gần Akashi nhất.

Xuất phát từ tư tâm, Akashi vốn không muốn để Kuroko đi theo.

Trên chiến trường đao thương không có mắt, chỉ cần lên chiến trường, cho dù có là Akashi, cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm bảo hộ cậu chu toàn.

Ngoài ra, trận này lại không giống các trận khác. Trong doanh trại của đối phương lại có một kẻ chuyên dùng độc, từ xưa có thể trị "độc" chỉ có "y", cho nên sự tồn tại của quân y là rất quan trọng.

Dọc theo đường đi, hai người sóng vai cạnh nhau.

"Tetsuya, độc ở Yosen, đã biết là loại gì chưa?"

"Đã giải phẫu xác chết, biết rõ." Kuroko nói, từ trong lòng lấy ra một tập báo cáo, bên trên ghi lại các thành phần của độc dược, cùng với phán đoán cách giải độc.

Cậu tỉ mỉ giảng giải một lần, Akashi chăm chú nghe, nhạy bén tìm được điểm mấu chốt.

"Chủ yếu thành phần là cây gai?"

"Đúng, loại thực vật này độc tính rất mạnh, ở ngoài có một lượng lớn sinh trưởng, dễ dàng hái được, cùng không ít cây trạng nguyên, câu vấn (một loại thuốc đông y) trộn lẫn, rất dễ lấy mạng."

Đầu độc toàn bộ con sông, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nước là một thứ giải độc từ thiên nhiên, tốc độ chảy càng nhanh, khả năng giải độc càng mạnh. Mặt khác, độc dược nếu là lượng ít, dễ dàng bị pha loãng, muốn thu được đủ lượng, nguyên liệu khổng lồ như vậy lấy ở đâu ra?

Akashi tỉnh ngộ, Yosen trở thành vật hi sinh, bởi vì nơi đó thỏa mãn hai điều kiện cực kì trọng yếu.

Một trong số đó, cuộc sống ở thành Yosen chủ yếu dựa vào nguồn nước, là một dòng sông có tên là "Thanh Hà". Bởi xung quanh có núi, tốc độ nước chảy rất chậm, độc tố sẽ không dễ bị pha loãng.

Thứ hai, Yosen nằm ở phía tây, địa thế cao, khí hậu thích hợp cho cây gai sinh trưởng, tức là nói, nguyên liệu dễ dàng thu được.

Nói xong chuyện của Yosen, thời gian đã gần đến hoàng hôn, Akashi phân phó đóng quân ngay tại chỗ.

Kuroko vốn muốn đi đến doanh trại quân y ở bên kia, vẻ mặt của Akashi lóe lên một tia giảo hoạt, nói dối vết thương cũ ở cánh tay tái phát, làm ra dáng vẻ rất khó chịu. Xuất phát từ vẻ thật thà của một y sĩ, cậu lo lắng vô cùng, liền lên thuyền giặc, cùng Akashi ở một chỗ.

Lều của quân chủ là to nhất, cũng thoải mái nhất. Akashi thừa dịp Kuroko theo hắn, liền nghênh ngang gối đầu lên chân cậu.

Thủ pháp xoa bóp của Kuroko vô cùng vi diệu, Akashi thoải mái cả người đều buông lỏng. Nếu như tình huống cho phép, hắn rất muốn ôm cậu ngủ đến không biết trời đất là gì, chỉ là tình hình bây giờ không cho phép thảnh thơi như vậy.

"Tetsuya, nếu em là tên Dược Sư trong đội kẻ địch kia, chỗ nào là nơi lí tưởng nhất để hạ độc?"

Kuroko méo xệch đầu, tầm mắt ở trên tấm bản đồ của Akashi băn khoăn một lúc, cuối cùng thốt lên tên một địa điểm, "Liên Xuyên".

Nghe vậy, Akashi tán thưởng cười, "Rất tốt."

Rất giống suy nghĩ của hắn.

Liên Xuyên là chỗ phân chia thế lực của song phương, là con đường mà phải hành quân qua. Càng mấu chốt là, Liên Xuyên cùng Yosen đều giống nhau, thỏa mãn hai điều kiện đó.

"Ta dự định diễn một màn kịch cho kẻ địch xem, vì để có hiệu quả, cần Tetsuya hỗ trợ." Ánh mắt Akashi sáng quắc nhìn cậu, "Có thể giúp ta sao?"

Kuroko vẫn chưa lập tức đáp lại, chậm rãi bỏ tay ra, quỳ xuống trước mắt Akashi.

"Seijuro đại nhân, ta hết thảy đều là do ngài điều khiển", tiếng nói của cậu trong suốt như nước, "Cần gì, ngài chỉ cần dặn dò ta đi làm là tốt rồi."

Gió thôi bay mái tóc của cậu, trong con ngươi đều tràn đầy vẻ kiên định.

Nếu là một thuộc hạ khác, Akashi sẽ rất hài lòng. Nhưng vì là Tetsuya, hắn chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất ở ngực... như bị kim đâm, đau đớn vô cùng.

Trung thành, là khoảng cách xa xôi nhất của tình yêu.

Vẻ dị đồng né qua một vệt bi thương, thoáng qua liền qua.

Hắn cực nhanh thu liễm tình cảm riêng tư, sai người đi gọi Aomine, Murasakibara và các phó tướng khác.

Rất nhanh, các tướng đã tập trung đầy đủ, "Đại nhân, bước kế tiếp nên làm cái gì?"

"Tương kế tựu kế." Akashi nhấc lên quân cờ, đặt xuống trên bàn cờ.

Hí khúc Liên Hoa Lạc đã cất lên rồi.

Chiến lược ván cờ đã hình thành trong đầu hắn, tiếp đó, ván cờ nên mở màn rồi.

Tin tức binh mã của Akashi đóng quân ở Liên Xuyên truyền vào lều trại của tướng quân.

Takeuchi Yon nhìn bản đồ, nghĩ ngợi nên bày trận kiểu gì.

Dược Sư vẫn một thân trang phục đấu bồng hoá, biết được ở Liên Xuyên, khóe miệng hơi giương lên, "Trời giúp hoàng thất."

Takeuchi Yon nhíu mày, "Lời này có ý gì?"

Dược Sư dù bận vẫn ung dung nhấp một ngụm trà, "Thuộc hạ có thể để cho Liên Xuyên trở thành Yosen thứ hai."

Yosen. . . . thứ hai. . . . .

Takeuchi Yon chỉ cảm thấy buồn nôn như nuốt phải một con ruồi, vụt đứng lên, "Ngươi –"

"Ta biết, Tướng quân xuất thân thế gia, xem thường với loại trò vặt này. Nhưng, bất luận là phương pháp nào, chỉ cần có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, mới là quan trọng, không phải sao?"

Dược Sư vừa nói, ánh mắt vô ý hướng về phía bức tường. Takeuchi Yon theo tầm mắt của hắn nhìn sang, hơi thay đổi sắc mặt.

Treo trên tường, là bảo kiếm thái tử điện hạ tặng hắn trước khi xuất chinh. Nhớ tới ánh mắt nóng bỏng khát vọng thắng lợi của điện hạ, Takeuchi Yon suy nghĩ hồi lâu, nắm đấm nổi gân xanh, vẫn phải gật gật đầu, "Ngươi đi làm đi."

Dược Sư ưu nhã thi lễ một cái, "Tuân lệnh."

Nghĩ đến sau đó không lâu, có thể ở nơi này nhìn thấy mĩ cảnh máu tươi chảy khắp đại địa, gã vui vẻ nở nụ cười.

Gã làm việc lưu loát, lúc này mang theo 500 kỵ binh lặng lẽ tiến hành. Đến Liên Xuyên, trước tiên phái binh điều tra doanh trại của kẻ địch, xác định quy mô cùng phương hướng.

Nguồn nước kề cận không tính là dồi dào, chỉ có một con sông nhỏ không tên.

Vốn tưởng rằng có vết xe đổ Yosen, Akashi sẽ tăng số người bảo vệ nguồn nước, kết quả cũng không có.

Chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, đầu tiên gã cùng thuộc hạ ngay tại chỗ lấy nguyên liệu, hái đủ lượng độc vật, lấy cây gai phối hợp các loại khác, lấy đủ lượng pha chế, chế thành từng gói thuốc, dọc theo nước sông một đường đổ xuống.

Chuẩn bị vẹn toàn xong, gã không có tức khắc rời đi, mà là núp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát.

Trong chốc lát, tướng quân tóc tím dẫn mấy thuộc hạ lại đây lấy nước. Các binh sĩ còn tại chỗ uống mấy ngụm nước lớn, rót đầy túi nước bên người xong mới rời đi.

Trúng kế!

Dược Sư nhếch lên nụ cười, trở lại phục mệnh.

"Tướng quân, tất cả dựa theo kế hoạch thuận lợi tiến hành, sau bảy ngày, độc nhất định phát tác."

Đây cũng là bản lĩnh của gã.

Gã am hiểu lấy nhiều loại độc tố trộn lại, lấy độc khắc độc, thời gian bộc phát cũng có thể tùy theo ý muốn, người trúng độc nhất định không thể sống nổi đến ngày thứ tám.

Sau bảy ngày, Takeuchi Yon dẫn dắt 60 ngàn tinh binh, từ Liên Xuyên phát động tổng tiến công — vì tốc chiến tốc thắng, hắn điều động đội kị binh tinh nhuệ nhất, khi xuất phát, áo giáp cùng chiếu ra bạch quang, từ xa nhìn lại, đúng là một lưỡi dao sắc!

Doanh trại của Akashi lại ở ngay bên kia, không thể chuyển đi được.

Cự ly chỗ cần đến càng gần, mùi máu tanh nhi lại càng dày — đợi đến có thể thấy được mục tiêu, Takeuchi Yon đưa mắt nhìn bốn phía, cả doanh trại to lớn đều rất yên tĩnh, trên đất đầy xác chết, đều là thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) chảy máu mà chết, một người sống cũng không còn.

Dược Sư tiến lên kiểm tra xác chết, "Như đã đoán trước, là tử vong do độc phát tác."

Takeuchi Yon cẩn thận nói, "Không thể bất cẩn."

Hắn ra hiệu toàn quân chậm lại, thử thăm dò đi vào trong doanh trại. Một bên đi tới, một bên dùng đao rạch lều bạt, kiểm tra tình hình trong lều.

Rất nhanh, trong đội ngũ truyền đến thanh âm mừng rỡ.

"Takeuchi Yon đại nhân, phát hiện lều lương thảo của kẻ địch rồi!"

"Tướng quân, nơi này có thật nhiều thịt khô!"

"Mau nhìn, bên kia đều là rượu!"

. . . . . .

Con số khổng lồ vật tư cùng lương thực hiện ra trước mắt, thực sự không có cách nào không đỏ mắt. Đặc biệt là lượng lớn thịt phơi khô, rất nhiều binh lính bụng đói cồn cào cũng không nhịn được xông tới, kiếm một ít nhét vào túi.

Giữa hành vi tranh đoạt chiến lợi phẩm, Takeuchi Yon vẫn chưa ngăn cản, hắn lưu ý, là một chuyện khác.

"Các ngươi có ngửi thấy mùi gì kì quái không?"

"Khởi bẩm đại nhân, chỉ có mùi máu thôi a."

Không, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Ở dưới mùi máu nồng nặc, dường như còn có một mùi khác.

Takeuchi Yon hít sâu một hơi, tinh tế nhận biết mùi trong không khí.

Cái mùi này . . . . . Lưu huỳnh? !

Nguy rồi, là cạm bẫy!

Takeuchi Yon cả người chấn động, mạnh mẽ kéo dây cương, thanh âm khàn khàn hô to, "Lui lại!"

Lời còn chưa dứt, hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng như mưa rào bắn tới! Lều bạt dính hỏa, liền nổ tung, lửa như thể sét đánh không kịp bịt tai mà tràn lan, cả một doanh trại to lớn như vậy trong phút chốc đã thành biển lửa!

Âm thanh nổ vang không dứt bên tai, mỗi một lần phát nổ, đều mang theo những tiếng kêu thảm thiết!

Trong không khí nổi lơ lửng bọt máu, mùi tanh nồng nặc khiến nguời ta buồn nôn. Rất nhiều người bị nổ mất cánh tay, chân, thậm chí đầu!

"Đáng ghét. . . . . . ! ! !" Takeuchi Yon bất chấp nhổ nước bọt.

Ngay khi bọn họ dùng chiêu cũ, sử dụng độc, kẻ địch đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tương kế tựu kế — dùng máu tanh cùng người chết để cho bọn họ xem thường, dùng đồ ăn cùng vật tư để cho bọn họ không chú ý, cuối cùng, dùng lưu huỳnh gây nổ, đem bọn họ một lưới bắt hết!

Thực sự là giỏi tính toán!

Hay là, ngay cả lựa chọn Liên Xuyên làm chiến trường chính, đều là kẻ địch cố ý!

Takeuchi Yon hai mắt đầy tơ máu, nhìn thuộc hạ chạy toán loạn xung quanh, sẽ bị kẻ địch tiêu diệt không còn chừa người nào, liền rút đao ra khỏi vỏ, xông lên phía trước.

Hắn võ kỹ xuất chúng, sức lực kinh người, đao như gió xẹt qua không khí, thậm chí đem hỏa diễm mở ra một lỗ hổng!

Chỉ thấy hắn đao hướng trời xanh, hét lớn một tiếng, "Không muốn chết, đều theo ta lao ra!"

Mọi người như mới tỉnh mộng, dồn dập giục ngựa đuổi tới, trận hình toán loạn dưới sự dẫn dắt của hắn đã dần khôi phục lại, tạo thành một luồng sức mạnh không thể chống đỡ.

Đã từng có người thí nghiệm lên con kiến nho nhỏ, dùng lửa đốt ổ kiến – lúc đó, tất cả các con kiến cấp tốc tạo thành một hình cầu, lăn ra bên ngoài tường lửa, những con kiến ở vòng ngoài rất nhanh sẽ bị thiêu đốt hóa thành bột phấn, những con kiến bên trong lại tiếp tục làm thành tầng bên ngoài, chỉ để vào vệ ấu trùng kiến chúa bên trong cùng.

Hiện tại, từng ngọn lửa múa may cuồng loạn, như một con cự thú, liều mạng cắn nuốt đội ngũ này. Takeuchi Yon quyết định thật nhanh, thay đổi trận hình đội ngũ, lấy tư thế hình tam giác ra sức phá vòng vây — loại trận pháp này có thể nói rất khốc liệt, cùng phương pháp phá vòng vây của loài kiến không khác mấy, những người trước mặt bị ngọn lửa nuốt hết, biến thành đất khô cằn, người phía sau lại lao lên, lấy thân thể máu thịt hóa thành bức tường người!

Da thịt bị ngọn lửa đốt cháy sinh ra mùi khét gay mũi, Takeuchi Yon khóe mắt rưng rưng, yên lặng ở đáy lòng nói tiếng "Xin lỗi" .

Xin lỗi, nếu như không phải kẻ chủ tướng ta đây phán đoán sai lầm, trúng kế kẻ địch, các ngươi sẽ không phải chết đến khốc liệt như vậy. . . . . .

Xin lỗi. . . . . .

Rốt cục, bọn họ đã chạy ra khỏi vòng vây khói lửa, ước chừng 3 vạn người theo hắn lao ra biển lửa đã hao tổn một nửa.

Còn chưa kịp vì là tránh được một kiếp mà mừng rỡ, bọn họ đã bị quân địch bao vây.

Akashi đứng tuyến đầu tiên, tóc dài phiêu dật, giống như hỏa diễm lưu động. Hắn lôi song đao ra, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ánh đao lóe lên, đã chêm chết hai người!

"Akashi Seijuro!" Đôi mắt đầy máu của Takeuchi Yon gắt gao nhìn, thuộc hạ chết thảm khiến hắn hận muốn phát điên, "Ta muốn giết ngươi, vì 3 vạn thuộc hạ chết cháy báo thù!"

"A, 3 vạn", Akashi cười gằn, cũng không quay đầu lại, trở tay chính là một đao, chuẩn xác nhắm trúng người phía sau đang muốn đánh lén hắn, "So với mười mấy vạn người dân Yosen, số lượng ấy có là cái gì?"

Hai tên chủ tướng đang đối diện , trong đám người bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, "Xông lên a! Giết chết Akashi Seijuro, có thể cưới trưởng công chúa, rạng danh gia tộc!"

Lời này vừa nói ra, không khí chỉ một thoáng liền nồng nặc mùi thuốc súng, mấy binh lính như phát điên vọt tới, muốn lấy thủ cấp của hắn!

Sát khí bốn phương tám hướng vọt tới như thủy triều, Akashi vẫn nhẹ như mây gió.

Hắn linh hoạt nghiêng người, né một lần tấn công, ngay sau đó, xoay cổ tay một cái, lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua yết hầu đối phương.

Cùng lúc đó, hai binh sĩ trẻ tuổi ở hai bên trái phải gần sát hắn đồng thời công kích — mắt thấy lưỡi dao đã chạm đến tay áo, hắn nhún chân, từ trên lưng ngựa nhảy lên một cái, trên không trung lấy một tốc độ làm người khác khó có thể tin mà xoay người, vèo một cái đem song đao ném mạnh ra — máu tươi phun trào, hai người kia đầu đều bị lưỡi đao xuyên thủng!

Akashi nhẹ nhàng trở về yên ngựa, hắn đã giết mấy người, vậy mà ngay cử một giọt máu tươi cũng không hề dính.

——

Tác giả nhỏ phí lời:

Từ khi viết xong《Truyền thuyết phía chân trời》ta liền yêu thích chiến tranh a.

Akashi đại nhân thực sự là quá tuấn tú, mau chia cho ta một ít.【 che mặt 】

Chỉ là một vở kịch đánh đấm thì có chút ngột ngạt, sau đây sẽ là một vở kịch nhỏ a~~

Bokushi ( thở dài ): Trung thành, là khoảng cách xa xôi nhất của tình yêu.

Aomine: Vợ của ngươi là trợ thủ mạnh nhất, rồi lại tỏ lòng trung thành với ngươi, ngươi còn có cái gì không hài lòng? !

Bokushi (đầu ngửa 45 độ long lanh ưu thương ): Ngươi chưa từng yêu, sẽ không thể hiểu được nỗi đau của ta đâu.

Aomine (trên trán đầy hắc tuyến): Lão tử biết rồi, đây nhất định là hoa thức ngược cẩu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro