☆Chương 32: Ngô Hoàng vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Akashi võ nghệ mạnh mẽ khiến kẻ địch kinh sợ, đồng thời, cũng khiến phe mình tinh thần tăng vọt.

Cơ hội tấn công tốt như vậy, há có thể bỏ qua?

Akashi lúc này hạ lệnh, "Giết! Vì Yosen báo thù!" Theo lệnh của hắn, Aomine, Murasakibara tựa như chớp xung phong ra ngoài, trong khoảnh khắc bọt máu bắn tung tóe!

"Giết –"

Phía trên chiến trường, đánh giáp lá cà, vĩnh viễn là khốc liệt nhất .

Mỗi người đều giống như bị điên vung vẩy binh khí, cầm đao chém vào cổ kẻ địch.

Giết! Giết! Giết!

Chỉ có chém giết, mới có khả năng sống tiếp! Mới có thể trở về gặp vợ và hài tử!

Trên mặt mỗi người trên người đều dính đầy máu, bọn họ đã không có dư sức lực để nhận biết, cái nào máu là của mình, cái nào là của đồng đội, cái nào là của địch nhân .

Hồi lâu, chém giết dần dần lắng lại.

Nhân mã của hoàng tộc, trốn thoát không ít, hơn một trăm người bị bắt làm tù binh, những người còn lại bị diệt sạch.

Akashi ngồi ở trên ngựa, nhìn từ trên cao nhìn xuống vị tướng lĩnh bị bắt làm tù binh, "Takeuchi Yon tướng quân, thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể lấy phương thức này để gặp mặt."

Takeuchi Yon chiến giáp đã tàn tạ, mũ sắt càng là không biết đi đâu, cả người đẫm máu, rất là chật vật. Tứ chi của hắn đều bị xích sắt trói chặt, dù vậy hắn vẫn ngẩng cao đầu, "Akashi Seijuro, ngươi miệt thị hoàng quyền, đạo trời không tha!"

Nói xong câu này, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, ngất đi.

Aomine nghe được lên cơn giận dữ, cái gì gọi là đạo trời không tha? Thiên lý cái mẹ kiếp gì!

Takeuchi Yon đã là hấp hối gần chết, Aomine đi lên trước, muốn một đao kết thúc tính mạng của hắn, lại bị Akashi ngăn cản, "Đừng manh động, hắn còn có tác dụng."

Được gọi là "Hộ quốc Tướng quân", hắn không chỉ có võ kỹ xuất chúng, bài binh bố trận cũng là một tay cao thủ, lại là người đôn hậu, trong quân đội rất được kính nể. Nhân tài như vậy mà lại giết đi, hơi quá lãng phí rồi.

Nghe Akashi giải thích, Aomine ngượng ngùng thu đao vào vỏ, nhún nhún vai, "Ta hiểu, nói cách khác, lần này không chỉ có không thể giết mà còn phải chữa thương cho hắn, cho hắn ăn ở, đúng không?"

"Không sai."

Kuroko quỳ gối một bên, phụng lệnh Akashi, chữa trị cho vị tướng quân đang ngất kia.

Hắn nhiều chỗ gãy xương, đặc biệt xương sườn, gãy mất ba cái, trên người vết thương do dao chém vô số, vài nơi tụ huyết nghiêm trọng, đề phòng dừng vết thương thối rữa chuyển biến xấu thành nhiễm trùng, Kuroko lấy hộp châm ra, giúp hắn khơi thông.

Bận rộn hơn một canh giờ, cuối cùng cũng coi như đem người từ trên con đường tử vong kéo trở lại.

Khi Takeuchi Yon hồi phục ý thức, mở ra mí mắt nặng nề, đập vào mắt chính là một màu lam yên tĩnh.

"Ngươi là?" Hắn cổ họng khô khốc, vừa mở miệng, vì mất giọng mà phải giật mình.

"Ta tên Kuroko Tetsuya, là y sĩ." Người kia đáp. Cậu có một mái tóc dài màu nước, dùng một cái trâm gỗ vấn lên cao, tướng mạo tuấn tú như cây ngọc lan khiến người ta dễ sinh hảo cảm.

Không chỉ có không giết hắn, còn phái quân y chăm sóc hắn? Hơn nữa nhìn cách Kuroko ăn mặc, địa vị hẳn là không thấp.

Dù sao cũng là lão tướng đã trải qua sa trường, Takeuchi Yon chỉ là nghi hoặc một chút, lát sau đã hiểu rõ. Lấy tính cách của Akashi Seijuro, lưu lại một cái mạng của hắn, không ngoài mục đích để lợi dụng hắn rồi.

"Ta ngủ bao lâu?"

"Năm ngày."

Trong đầu Takeuchi Yon nhanh chóng phác họa ra một tấm bản đồ hoàn chỉnh, lấy tốc độ của kỵ binh, năm ngày , bọn họ vị trí hiện tại, đại khái là. . . . . . Bất thình lình, vị y sĩ tóc lam trẻ tuổi mở miệng, "Đại quân đang vây quanh ngoài thành."

Takeuchi Yon ánh mắt lạnh xuống, "Ngươi biết ta là phe địch Tướng quân chứ? Tại sao phải nói cho ta biết?"

Cố ý nói tình báo sai lầm cho hắn sao? Hay là...

Kuroko yên lặng nhìn hắn.

"Thứ nhất, ta nghĩ đem vị trí nói cho Tướng quân thì không có chỗ nào không thích hợp cả, thứ hai, Tướng quân bây giờ là bệnh nhân của ta, nếu có thể, ta hi vọng ngài không phải suy nghĩ nhiều, chuyên tâm dưỡng thương."

Takeuchi Yon ngẩn người, trong lòng nghi hoặc, người này thật sự tốt bụng như vậy?

Hắn tinh tế quan sát đối phương một phen, lăn lộn nhiều năm, hắn cũng có thể coi là đã gặp vô số người. Giờ khắc này, từ trong mắt Kuroko, hắn không hề nhìn thấy bất cứ âm mưu nào.

Vị y sĩ trẻ tuổi Kuroko Tetsuya này, thật sự chỉ đơn giản là quan tâm hắn thôi.

Thuốc trên bếp đã sắc xong, Kuroko quen thuộc tắt bếp, múc thuốc ra đưa đến bên miệng Takeuchi Yon, "Tướng quân, xin mời uống thuốc."

Một bát thuốc vào bụng, Takeuchi Yon chỉ cảm thấy cả người nóng rực, không nói ra được khoan khoái, khớp đau đớn giảm bớt không ít. Hắn mặc dù không hiểu dược lý, nhưng cũng biết là đồ tốt, "Đa tạ."

"Không cần nói cám ơn, Tướng quân là bệnh nhân của ta, thì ta sẽ phụ trách tình hình của ngươi thật tốt."

Kuroko nói được là làm được, mấy ngày kế tiếp, thật sự đem "Phụ trách" hai chữ này quán triệt đến cùng.

Takeuchi Yon mỗi lần mở mắt, bất luận là giờ nào, đều sẽ nhìn thấy Kuroko canh giữ ở bên cạnh mình. Hơn nữa, một ngày ba bữa, đều là căn cứ vào tình hình của hắn, tỉ mỉ chuẩn bị cơm canh thanh đạm.

Thật là một vị y sĩ tốt bụng đến tuyệt vọng a.

Ban đầu ở Vương Cung, những ngự y kia chỉ cung kính đối với hoàng thân quốc thích, đối với võ tướng bọn họ, căn bản không coi ra gì. Hiện tại rõ ràng là một kẻ tù binh, đãi ngộ lại còn tốt hơn cả ở trên địa bàn của mình... Takeuchi Yon chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Lòng người cũng là một loại thịt, mặc dù biết là kẻ địch, đối với Kuroko toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, Takeuchi Yon rất khó nảy sinh địch ý với cậu.

Kuroko thỉnh thoảng sẽ hỏi dò hắn một vài thứ, ví dụ như tình hình sinh trưởng của thảm thực vật xung quanh hoàng thành, còn có động vật, côn trùng chủng loại vân vân, đối với Takeuchi Yon, những thứ này cũng không phải là tin tình báo gì quan trọng, chỉ cần Kuroko mở miệng, hắn tất cả đều biết gì nói nấy.

Y thuật của Kuroko, phóng tầm mắt toàn quốc cũng là số một số hai, thêm nữa thể chất của Takeuchi Yon cũng rất tốt, thương thế khôi phục rất nhanh, không lâu lắm, hắn đã có thể xuống đất đi lại bình thường rồi.

Ngày hôm ấy, Kuroko đang châm cứu cho Takeuchi Yon, một bóng người đỏ đậm xuất hiện trong doanh trướng.

"Takeuchi Yon Tướng quân, thân thể sao rồi?" Akashi mỉm cười hỏi.

"Nhờ phúc y sĩ Kuroko, đã gần như khỏi hẳn rồi."

Hai người ngươi tới ta đi hàn huyên một trận, Kuroko thỉnh thoảng ở giữa thêm vào đôi câu, bầu không khí rất là hoà thuận.

Chỉ nhìn tình cảnh này một cách đơn thuần, rất khó tưởng tượng trước đây không lâu, bọn họ đang trên chiến trường chém giết khốc liệt, không biết chuyện thậm chí sẽ lầm tưởng bọn họ là bằng hữu lâu ngày không gặp.

Akashi vỗ tay một cái, gọi Mibuchi và Hayama, lệnh cho bọn họ mở khóa trên tay chân Takeuchi Yon.

"Ta đã sai người chuẩn bị cơm nước, không biết Tướng quân có thể cùng thưởng thức hay không?"

Đi vào giữa lều của chủ tướng, nơi đó đã sớm chuẩn bị tốt rượu và đồ nhắm.

Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít, Takeuchi Yon ngoại trừ ở bên ngoài mang binh đánh giặc, còn đã từng làm thành chủ trong một quãng thời gian rất dài, đối với pháp chế cũng có rất nhiều kinh nghiệm, hai người tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Rượu quá ba tuần, dù là Takeuchi Yon tửu lượng rất tốt, cũng có chút ngà ngà say.

Hắn không cẩn thận trượt tay, đánh vỡ chén rượu. Người hầu nghe được, mau mau lại đây thu thập.

Tướng quân uống say tựa ở trên giường mềm, lấy một giọng chỉ tiếc mài sắt không được than thở, "Nếu như thái tử điện hạ, có tâm yêu thương dân chúng hơn một chút, không nên ở trong đói kém mà tăng thuế..."

Akashi lắc lắc chén rượu trong tay, dịch thể màu vàng ở trong lu hơi lay động, "Hi vọng tên kia hoàn toàn tỉnh ngộ, đời này e sợ cũng không thể." Vẻ dị đồng hơi nheo lại, "Có câu nói 'chim khôn chọn cây mà đậu', Tướng quân có nghĩ tới sẽ đổi sang một cành cây khác không?"

Rõ ràng là đang lôi kéo.

Akashi mặc dù một bộ dáng thâm thúy, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ khôn khéo.

Nếu như có thể thành công chiêu mộ được Takeuchi Yon, những trận chiến đấu tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều – Takeuchi Yon là tướng lĩnh cực cao, địa vị của hắn, thậm chí cao hơn vị trí của Aomine hay Murasakibara bên phe mình. Tướng quân đức cao vọng trọng đi theo phe địch, quân tâm nhất định đại loạn.

So với dẹp loạn thì lòng quân bất ổn còn hiệu quả hơn nhiều.

Vì cái mục đích này, sau khi Takeuchi Yon bị bắt làm tù binh, Akashi dành cho hắn đãi ngộ tốt nhất có thể: ăn ở đều cao cấp, an bài Tetsuya làm y sĩ trị thương cho hắn, vì chữa trị còn dùng vô số dược liệu quý giá – ngoại trừ tay chân hắn đều bị xích, thì bao nhiêu đãi ngộ đều cho hắn hết rồi.

Trong chuyện mời chào hiền tài này, Akashi luôn là không cần quan tâm kết quả.

Chân chính vương giả, chắc chắn sẽ không keo kiệt.

Trong lều lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Kuroko thoáng bất an, Akashi nhìn ra lo lắng của cậu, lặng lẽ ở dưới đáy bàn nắm chặt tay cậu.

"Tin tưởng Takeuchi Tướng quân cũng cảm nhận được thành ý của ta, thay thế đối tượng cống hiến, đối với ngươi không có chỗ xấu. Ta bảo đảm, nếu như ngươi theo phe ta, ta sẽ bất kể qua lại, dành cho ngươi tín nhiệm tuyệt đối, đồng thời, cũng sẽ trao tặng quyền lợi xứng đáng với năng lực của Tướng quân."

Akashi chậm rãi nói, từ đầu tới đuôi, trên mặt đều mang theo ý cười nhàn nhạt.

Vừa thong dong ôn hòa, lại không mất khí độ.

Hắn mở ra điều kiện không thể bảo là không hậu đãi, Takeuchi Yon khẽ mỉm cười, "Đa tạ Đại nhân nâng đỡ, rất xin lỗi, gia tộc Takeuchi đời đời cống hiến cho Hoàng thất, đến ta đã là đời thứ mười rồi."

Akashi không nghĩ tới hắn sẽ dứt khoát từ chối, hơi thay đổi sắc mặt.

"Thiên hoàng đối với chúng ta, không chỉ là quân chủ, mà còn là tín ngưỡng."

Đang khi nói chuyện, một vật màu trắng thật nhỏ từ ống tay áo hắn rơi ra.

Đó là một mảnh sứ vỡ.

Vừa lúc nãy, hắn mượn rượu giả điên, làm vỡ một chén rượu, thừa dịp đó, lén lút ẩn giấu một miếng sứ nhỏ trong tay áo, chỉ vì thời khắc này.

Takeuchi Yon giơ tay đem mảnh sứ vỡ ngậm trong miệng, sau đó, không chút do dự mà nuốt xuống!

Dòng máu đỏ tươi từ sâu trong cổ họng mãnh liệt mà ra, sắc bén mảnh sứ vỡ cắt rời thanh quản cùng nội tạng, hắn nhưng dường như không có cảm giác đau, trên mặt hiện lên một vệt cười.

"Nguyện vì. . . . . . Ngô Hoàng. . . . . . Vĩnh viễn không bao giờ. . . . . . Ngã xuống. . . ."

Kuroko sắc mặt trắng nhợt, xuất phát từ bản năng y sĩ muốn cứu hắn, nhưng chờ cậu nhào đến, tìm hơi thở thì Takeuchi Yon đã chết rồi.

Tấm lòng y sĩ, trong lòng cậu không khỏi đau thương, "Tại sao, lại phải làm đến nước này. . . . . ."

"Bởi vì không muốn bị lợi dụng đi, dù sao, chỉ cần sống sót, thì sẽ bị ta đem ra làm nhiễu loạn lòng quân."

Akashi sắc mặt cũng là không thể nói được, Takeuchi Yon tự sát không chỉ có làm gián đoạn bước đi của hắn, mà còn nhắc hắn một chuyện vô cùng trọng yếu – tin tưởng vào hoàng quyền.

Tín ngưỡng là một thứ gì đó rất đáng sợ, Hoàng thất thống trị mấy trăm năm, giống như gia tộc Takeuchi này đời đời kiếp kiếp vì đó cống hiến, ít nhất cũng phải một hai trăm nhà. "Trung quân", đã nhập vào cốt nhục của bọn họ, đám người kia vì hoàng thất, thật sự sẽ tiêu hao hết tất cả máu của mình.

Nếu như, đám người kia được thái tử triệu tập lại . . . . . .

Sắc mặt hắn nghiêm nghị, rơi vào trầm tư.

Akashi cũng không biết, ở mấy dặm ở ngoài Hoàng Thành, chuyện hắn lo lắng, chính là đang phát sinh.

Hơn nữa, tình thế diễn biến, so với dự đoán của hắn còn bết bát hơn.

Hưởng ứng thái tử truyện triệu, các thế gia trên toàn đất nước có 219, bổn gia cùng ở riêng, tổng cộng có mười hai ngàn một trăm hai mươi người. Giờ khắc này, những người này đứng bên ngoài hoàng cung, đông nghịt một mảng lớn.

Không có một người nói chuyện, tiếng ho khan cũng không có.

Bọn họ đều không ngoại lệ quỳ trên mặt đất, biểu hiện gần như thành kính.

Lúc này, hơn một vạn người, đồng loạt uống xong thuốc thái tử "ban thưởng".

"Ngươi chế biến những thuốc này, thật sự không thành vấn đề chứ?" Thái tử mắt liếc người ở bên cạnh.

"Thuốc hiệu quả, thái tử điện hạ không phải đã tìm người thí nghiệm qua sao?" Nam tử tóc nâu dài cười ôn nhã, chính là người ở trong chiến dịch trước đó may mắn tránh được một kiếp, Dược Sư.

"Lần trước ở Liên Xuyên, ngươi nhưng là triệt để thất bại, lần này, chỉ cho phép thành công."

"Điện hạ yên tâm." Dược Sư hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu đến mức rất thấp, vừa vặn ẩn đi khóe miệng cười gằn.

Thái tử đứng chỗ cao, nhìn đám người đông nghịt ở dưới – đội ngũ này, là đòn sát thủ của hắn.

Mấy ngày sau, song phương ở ngoài hoàng thành chính thức giao chiến.

Nơi này là một đạo bình phong cuối cùng bảo vệ Hoàng Thành, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Đối với Cách Tân Phái mà nói, chỉ cần thắng được một trận, liền lấy được thắng lợi cuối cùng.

Đối với hoàng tộc mà nói, chỉ cần giữ được nơi này, đồng thời đem chủ lực phe địch đánh bại, cán cân thắng lợi một lần nữa sẽ nghiêng.

Mấy ngày đều ở trong lều, Aomine đã buồn chán đến phát điên, gần như là bẻ ngón tay chờ mong trận quyết chiến này.

Akashi mới vừa mở miệng, an bài hắn đánh trận đầu, hắn liền mạnh mẽ thúc ngựa, như bay xông ra ngoài, "Các anh em đi theo ta, giết một không lỗ, giết hai có kiếm lời!"

Dưới trướng Aomine đều là một đám cuồng đánh đấm giống hắn, thấy chủ tướng xuất phát, dồn dập giục ngựa đuổi theo. Trong lúc nhất thời, cát bụi tràn ngập, tiếng vó ngựa như sấm đánh, khí thế như mây mù.

"Aka-chin, ta cũng muốn làm tiền đạo." Murasakibara chủ động xin đi giết giặc.

Từ lúc Yosen có chuyện, cá tính của hắn liền thay đổi rất nhiều, không hề lười biếng trẻ con, dường như đã trưởng thành, trở nên vô cùng đáng tin.

Akashi gật gù, "Atsushi, ngươi lĩnh 20 ngàn người, coi như cánh phải, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng Daiki."

Aomine, Murasakibara đều là tướng lĩnh vạn người có một, chia ra Thống soái bên trái, cánh phải, lực công kích không giống người thường. Trải qua nhiều trận dịch như vậy, dường như chưa từng bại trận bao giờ.

Quân địch hiện tại không còn Takeuchi Yon trấn giữ, đội quân tinh nhuệ cũng bị diệt hơn nửa, theo lý thuyết, nên rất yên tâm mới đúng, nhưng mà, Akashi nhưng lại cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy.

Có dự cảm không tốt.

"Kotarou, ngươi đi phía trước nhìn tình hình, để Daiki không nên khinh thường, cẩn thận vẫn hơn. Mặt khác, có dị biến, tức khắc về đây báo cáo." Hayama tuân lệnh, giục ngựa chạy đi. Hắn kĩ thuật cưỡi ngựa tinh xảo, người ép tới cực thấp, cả người như tên rời cung, không lâu sau đã đến tuyến đầu tiên.

Aomine thấy được hắn, "Ơ, Hayama, Akashi phái ngươi tới sao?"

"Đại nhân lệnh cho ta truyền lời: không nên khinh thường, cẩn thận vẫn hơn." Hayama thành thật trả lời.

"Rồi, rồi, ta hiểu." Aomine vung vung tay, vẫn chưa để ở trong lòng.

Akashi tên kia, cũng quá bảo thủ đi.

Chiến dịch ở Liên Xuyên, phe mình ưu thế đã rất rõ ràng, không có gì đáng lo lắng.

Đang nghĩ ngợi, mơ hồ nhìn thấy phía trước xuất hiện địch nhân, Aomine huýt sáo, "Các anh em, lên đi!"

Hắn xông lên trước, rất nhanh cùng kẻ địch đánh giáp lá cà.

Võ nghệ của Aomine không thuộc môn phái nào cả, mà là tự nghĩ ra. Nhìn như không có phương pháp gì, trên thực tế độ chính xác lại cao đến kinh người.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn vung đao, nhìn như vung xằng bậy – nhưng theo hướng cắt không khí chính là kình phong, kẻ địch xông đến trước mặt đều bị trọng thương, chân tay, bả vai đều phun máu.

Giải quyết một người, hôm nay là giọt máu đầu tiên!

Aomine giục ngựa xẹt qua người kia, tiềm thức đưa tên đó vào hàng ngũ "mất khả năng chiến đấu."

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hắn bỗng nhiên cảm thấy từ phía sau truyền đến một luồng sát ý, nhanh nhẹn vọt sang một bên.

Xảy ra chuyện gì? Aomine có trong nháy mắt mờ mịt, sau một khắc, sự công kích của kẻ địch lại đến, hắn nghiêng người tránh thoát, lúc này mới phát hiện, kẻ địch vốn tưởng rằng đã giải quyết xong, vẫn còn đứng thẳng trước mặt hắn.

Này này, bị thương nặng như vậy, vẫn còn hoạt động được?

Aomine mạnh mẽ kéo dây cương, điều chỉnh tư thế. Lần này, hắn không dám khinh thường, cẩn thận trước tiên dùng sống đao ngăn trở mấy làn sóng công kích, chờ tính cùng gã đọ sức, vẫn là đợi được đối phương lộ ra sơ hở, chính xác nhìn ra, từ một bên vung đao, trúng mục tiêu là cổ của gã!

Cổ cũng chém đứt rồi, dù sao cũng nên kết thúc đi. . . . . . Chờ chút!

Hắn phút chốc trợn to hai mắt, đã thấy kẻ địch vẻ mặt không thay đổi chút nào, cho dù cái cổ bị chém thương, vai, chân cũng máu me đầm đìa, gã vẫn quơ cánh tay phải sót lại, đánh mạnh về phía Aomine!

— Dường như không có cảm giác đau.

Quá mức chấn động, Aomine đầu óc trống rỗng, trong lúc ngây người ngắn ngủi, đối phương đâm trúng bụng của hắn!

Có người đang gọi hắn, nhận ra cái thanh âm kia, Aomine quay đầu lại, "Hayama, mau trở về, thông báo cho Akashi. . . . . ."

Hắn dừng một chút, nhất thời không biết nên miêu tả tình hình thế nào.

Mắt thấy đao của kẻ địch lại đến, Aomine nhổ nước bọt, mạnh mẽ chém một đao — thẳng tay chém vào đầu người kia, khiến nó lăn vài vòng trên đất, mới thật sự giết được gã.

Hắn xoay người, hướng về phía Hayama vẫn đang ngây ngốc hét lên, "Nói chung ngươi mau trở về, như thực chất bẩm báo là được rồi!"

Không có cảm giác đau, cũng không sợ chết.

Cái này đã không phải là nhân loại, mà là ác quỷ lấy mạng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro