☆Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng sợ quá, ai đó cứu với ...... Lại một lần bị chặn môi Kuroko so với trước đó càng thêm sợ hãi, cậu theo bản năng có cảm giác kinh khủng là Akashi sẽ không dừng lại, là ai cũng được, mau đến cứu cậu, cậu ở trong lòng gào thét, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt Akashi đang mỉm cười…

Xin hãy cứu cháu, Akashi-san.

Cậu ôm ngay lấy cổ của nam nhân đang xâm phạm mình hướng hắn cầu cứu, không phải như vậy, Akashi-san, về đi, Akashi-san ôn nhu, không phải, Akashi-san, vẫn luôn rất ôn nhu… Rơi vào khóe mắt là góc môi nhẹ nhàng, giống như là sợ hãi cái gì, răng có đôi khi sẽ đụng tới gương mặt, cũng rất nhẹ nhàng, mang đến trận ngứa ngáy, Kuroko đánh bạo mở to mắt, trước mặt chính là đôi mắt dị sắc của Akashi, ẩn sâu trong đôi mắt băng lãnh kia chính là tình yêu cùng dục niệm, đau đớn tuyệt vọng, không cách nào hóa giải bi ai, cơ hồ không thấy được khiếp đảm, bộ dạng này tình cảm phức tạp Kuroko hoàn toàn không thể hiểu rõ. Nhưng cậu mẫn cảm biết được tại sao mình bị ánh mắt đông lạnh cuả Akashi nhìn chằm chằm, nháy mắt liền dao động, là như vậy, vẫn là Akashi-san ôn nhu kia, là mình cực kỳ thích Akashi-san kia, rốt cuộc nước mắt không ngừng rơi xuống , không muốn, không muốn dạng này ......

Tetsuya đang sợ ta.

Hắn lại yên lặng đối với mình nói một lần.

Đây là đương nhiên, Tetsuya sẽ sợ hãi ta, ta đối với em ấy làm chuyện gì chứ? Hắn tự giễu cười, không biết biểu hiện của mình nhìn qua có bao nhiêu tuyệt vọng cùng điên cuồng, sẽ không từ bỏ em, lần này tuyệt đối không buông tha em, nếu như không thể để cho em vì ta mà cười, như vậy chí ít để em bởi vì ta mà khóc, những giọt nước mắt này, tất cả mọi thứ, đều là của ta…


Đôi môi nóng đến thiêu đốt dán lên cần cổ mảnh khảnh của Kuroko. Lúc đầu còn mang theo một điểm do dự bất định, rất nhanh liền bị mỹ vị hấp dẫn dưới môi mê hoặc bắt đầu hôn cùng liếm mút. Akashi thần trí coi như thanh tỉnh, biết không thể cứ như vậy chiếm hữu đứa bé này, ngoại trừ nơi bị hôn những chỗ khác vẫn yên ổn bên trong quần áo. Không thể nhìn thấy thân thể trần trụi mê người của Kuroko liền sinh tiếc nuối. Nhưng dù cho chỉ là một giấc mộng hắn cũng không nguyện ý khiến Tetsuya của hắn bị cảm lạnh sinh bệnh… Còn giả nhân giả nghĩa cái gì chứ? Hắn trong lòng tự giễu, mình đều đã làm loại chuyện đó, hung hăng tổn thương cậu, còn làm bộ cái gì chứ? Mình chính là cầm thú. Hắn dùng một tay đem Kuroko cố định, tay khác thò vào trong quần áo vuốt ve cậu. Da thịt của đứa trẻ vô cùng mềm mại, mang theo xúc cảm giống lông nhung thiên nga, cùng sau khi luyện tập thấm mồ hôi, hấp thụ ở làn da của Kuroko trong tương lai cảm giác hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng lại giống nhau khiến hắn lưu luyến. Hắn lặp đi lặp lại vuốt ve, nghĩ đến nếu là không phải hoàn cảnh này liền tốt rồi. Nếu như không lạnh như thế, có thể lộ ra mảng lớn da thịt, hắn sẽ ở trên thân thể trắng nõn của cậu ấn xuống một ngàn cái hôn, mỗi nơi đều sẽ hôn đến, sẽ yêu thương cậu thật tốt, Tetsuya của hắn, đặc biệt hẳn là những cái kia sẽ để lại vị trí xấu hổ của cậu, sẽ gặm cắn đến khi cậu khóc lên, nhất định sẽ vô cùng mỹ lệ. Hắn mê muội ngắm nhìn từ cặp mắt bầu trời hắn yêu kia lăn xuống những giọt nước trong suốt, thật đáng yêu, thật mỹ lệ, dù là trong cặp mắt kia tràn đầy khủng hoảng cùng sợ hãi…


“Không muốn ......”

Không thể cự tuyệt ta đâu, Tetsuya.

“...... Không muốn ...... Akashi-san ......”

Không thể phủ nhận ta đâu.

“Mau cứu cháu ...... Hic ...... Akashi-san......”

Em đang hướng người nào cầu cứu vậy? Ta?

“Akashi-san, Akashi-san, cứu cháu, Akashi-san…”

Em nói cái gì?

Đứa nhỏ khóc, không ngừng lặp lại tên của hắn hướng hắn cầu cứu, đây là đang làm cái gì? Vẫn cho là có một người khác, tồn tại một Akashi Seijuro sẽ thương tiếc cứu vớt cậu? Thế nhưng từ khi bị Kuroko của tương lai trên sân bóng đánh bại trở đi, Akashi Seijuro không giữ quy tắc, mà lại mặc kệ dù là Akashi Seijuro nào, đều muốn, khát vọng chiếm hữu cậu, hắn là lữ nhân lạc đường, chỉ có Tetsuya mới có thể làm dịu đi sự khô cằn của hắn… Thẳng đến khi nhìn thấy khuôn mặt rất gần của Kuroko, một mực ôm chặt cổ của hắn, đem gương mặt ướt đẫm đặt ở trên mặt của hắn.

Tetsuya?!

“Akashi-san, Akashi-san, Akashi-san……..”

Tetsuya chủ động ôm ta?

“Hic ...... Akashi-san ......”

Tetsuya của ta?!

Hắn có chút run rẩy, nắm tay dựa vào lưng Kuroko, nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó lại biến thành an ủi, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của đứa trẻ, không thể nói là không có chút dục vọng nào, nhưng vô cùng ấm áp. Chờ thật vất vả Kuroko mới ngưng khóc ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, cho một cái hôn trấn an.

Sau đó đôi môi nhỏ liền thu về.

Hắn nghĩ nhất định vô cùng ngu xuẩn.

Nét mặt của hắn.

Khao khát đã lâu, ngay cả nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, giống như là bọt xà phòng, mỹ lệ lại hư ảo, hẳn là mừng như điên, nhưng lúc này hắn cái gì cũng không cảm giác được, chỉ là sững sờ. Nhìn Tetsuya cúi đầu hai tai đều phiếm hồng, một hồi lâu mới thử thăm dò từ từ nhắm hai mắt hôn cậu một chút, ngay cả con mắt cũng không dám mở ra. Thẳng đến trên môi lại truyền tới xúc cảm rất nhỏ, tựa hồ chỉ cần một chút lơ là thôi cũng sẽ không cảm nhận được.

“Tetsuya.”

Hắn nỉ non, lần nữa đụng chạm môi, đối phương cũng lần nữa đáp lại, tựa như là con cá nhỏ không biết yêu, chỉ là cứ như vậy nhu hòa đụng chạm lẫn nhau. Một lát sau hắn có chút bất mãn không đủ, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn, đem đầu lưỡi liếm láp đến khóe miệng đứa nhỏ, Kuroko thuận theo há miệng ra, hắn cứ như vậy trượt đi vào. Thận trọng thăm dò lên nơi mỹ diệu ngoại trừ hắn ra không ai đụng chạm qua, một chút xíu trấn an kia cái lưỡi có chút thất kinh. Chờ Kuroko hô hấp bắt đầu gấp rút hắn liền buông cậu ra, thần sắc ôn nhu nhìn Kuroko ghé vào đầu vai của hắn sắc mặt hồng hồng thở dốc, lưu luyến liếm đi sợi chỉ bạc nơi khóe miệng.


“...... Akashi-san.” Hô hấp còn chưa hoàn toàn bình phục Kuroko đã gọi tên của hắn. Akashi không tự chủ được ngay cả cơ bắp đều căng thẳng lên. Không thể nào. Trong thời gian ngắn như vậy Tetsuya liền yêu mình, có lẽ chỉ là vì mê hoặc nhất thời. Nhưng cái này cũng không có khả năng, Tetsuya sẽ không biết hắn có bao nhiêu yêu cậu, không, trong các loại, có lẽ là hội chứng Stockholm, không đúng, điều kiện không phù hợp sinh ra hội chứng Stockholm. Thế nhưng là hội chứng Stockholm cũng tốt, yêu ta đi, hãy yêu ta đi…

“Đừng như vậy, Akashi-san.” Đứa nhỏ lấy hết dũng khí, cũng nghĩ phán đoán của mình là sai lầm, nhưng vậy cũng không quan hệ, Kuroko nghĩ, không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Akashi-san. Có lẽ có chút không biết thẹn, nhưng nếu quả thật có người như vậy khiến Akashi-san thương tâm, vậy thì để cậu đem vết thương trong lòng Akashi-san xóa đi, không cần thương tâm, Akashi-san. Cậu có chút thẹn thùng, nhưng vẫn gắt gao tiếp cận mắt Akashi, cậu sẽ nhìn Akashi-san…

“Là Akashi-san, chỉ có Akashi-san có thể tìm thấy cháu…” Có thể do cảm giác tồn tại thấp, hầu như là bị người khác coi nhẹ, thời điểm cậu đang khóc, đưa qua một bàn tay ấm áp, “Sẽ không quên Akashi-san, sẽ vẫn nhớ, một mực nghĩ tới Akashi-san. Akashi-san vừa ưu tú vừa ôn nhu, rất thích, thích Akashi-san nhất.” Rõ ràng là người lớn xa lạ vừa mới quen, thế nhưng lại không muốn xa rời, còn có không nguyện ý trông thấy hắn đau lòng, tình cảm này đến cùng là cái gì…

Là thích? Nhất định là yêu thích, cho nên mới muốn cùng Akashi-san hôn.
Có phải mình vừa trải qua cảm giác tỏ tình không, Kuroko ngượng ngùng đỏ mặt, thích không phải là nam sinh đối nữ sinh sao? Thế nhưng mình lại đối với Akashi-san ......?

Cậu len lén nhìn Akashi nhếch lên khóe miệng, nghĩ thầm hắn cười lên thật là dễ nhìn, lại nhịn không được hồi tưởng đôi môi kia hôn lấy mình như thế nào. Nếu như Akashi để ý đến mình thì thật là tốt, bất quá Akashi-san sẽ trở thành của riêng cậu, nhất định sẽ, muốn Akashi-san chỉ thấy, chỉ nghĩ đến mình. Cậu sẽ không để Akashi-san phải thương tâm như vậy, sẽ khiến cho Akashi-san mỗi ngày đều vui vẻ.

Tetsuya của ta……..

Điều này thật tốt, Akashi nghĩ, đây là ban ân, là thượng thiên lễ vật, liền xem như nằm mơ cũng thỏa mãn, sẽ chính mình nói thích Tetsuya, bỏ qua vấn đề tuổi tác, Tetsuya của ta, người ta yêu, hiện tại sẽ là, người yêu của ta, ta yêu em.

Chẳng có cái gì so với yêu em là tốt hơn.

Ngón tay nhẹ nhàng điểm trên khóe mắt Kuroko, sau đó biến thành toàn bộ bàn tay. Nhu hòa nâng khuôn mặt nhỏ của cậu, Kuroko thuận theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, đối diện chính là ánh mắt mềm mại như nước của Akashi. Còn chưa kịp nói cái gì đã bị môi Akashi đè ép xuống, không còn để ý như trước, nhưng đồng dạng ôn nhu, còn mang theo hương vị triền miên, Kuroko không nhận ra sự khác biệt. Nhưng cậu có thể cảm giác được, Akashi hôn bên trong rất nhiều khiến thân thể cậu đều đỏ lên cùng nóng lên. Bàn tay trên lưng ôm mình càng gấp gáp, nhưng cậu một chút cũng không muốn giãy dụa, đầu lưỡi Akashi ấm nóng trơn bóng, liếm khắp răng cậu lại dây dưa với đầu lưỡi, cậu cũng học động tác của hắn, vụng về đáp trả khiến Akashi mừng rõ như điên. Quả thực không nhịn được muốn cứ như vậy mà tiến vào cậu, cũng may hắn còn có ý thức cơ bản, coi như là thật lưỡng tình tương duyệt, lấy trạng thái như bây giờ của Tetsuya cũng không có khả năng tiếp nhận hắn. Hắn một chút nghiền ép lấy khí thể trong lồng ngực cậu, thẳng đến lúc Kuroko sắp ngạt thở mới buông ra, lại lưu luyến hôn nhẹ lên chóp mũi của cậu.

“Nói lại lần nữa, Tetsuya.” Hắn hôn cậu, có chút khí tức bất ổn “Nói thích ta.”

Thích… Thích? Mình thích Akashi-san?

Lúc này mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì Kuroko ngay cả toàn thân đều đỏ, thích ...... Akashi-san. Cái gì, thế mà liền nói ra như vậy, nhưng mà, thật sự rất thích, không có chú ý tới thời điểm vẫn không cảm giác được. Một khi bị nhắc nhở, tựa như là đang tắm suối nước nóng, toàn bộ thân thể đều ấm áp, đầu từng trận choáng váng. Con mắt của Akashi sáng lên, mang theo chờ mong nhìn cậu, đúng vậy, là cậu, không phải ai khác, rất thích, rất thích, muốn Akashi-san luôn nhìn cậu, thích Akashi-san nhất…


---Hết chương 5---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro