☆Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa trẻ nhỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, màu sắc bầu trời trong đôi mắt phát ra toàn bộ đều là sự hiếu kỳ. Không lâu sau đó ánh mắt như thế này liền biến mất vì cậu đã hoàn thành việc luyện tập misdirection, thành công giấu đi cảm xúc của mình. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của cậu không có chút tín nhiệm nào, là hắn đã làm tổn thương Tetsuya. Lần đầu nhìn thấy trong đôi mắt mỹ lệ kia xuất hiện sự tuyệt vọng: Hắn không thể nói mình không hối hận. Nhưng một lần nữa hắn vẫn nghĩ là có thể như vậy, trừ mình ra Tetsuya làm sao còn có thể tin tưởng một người khác như thế? Huống chi về sau hết thảy cũng đã chứng minh cái tên Ogiwara hoàn toàn không xứng đáng với tín nhiệm của Tetsuya... Sau đó hắn rời bỏ cậu, lần nữa hiện ra trong cặp mắt kia chính là sự kiên định không hề nao núng, để đánh bại mình, và sao đó, sau đó thì sao đây...?

Akashi-san?

Nhìn nam nhân đang ôm mình mỉm cười, nhưng Kuroko liền cảm thấy không thích hợp, hắn nhìn cậu, lại như không phải đang nhìn cậu, lòng cậu có chút chua xót, đại khái là sẽ hỏi Akashi có chuyện gì thương tâm. Cậu níu chặt áo sơ mi của Akashi muốn nói, không cần trả lời cũng không sao, nhưng Akashi chỉnh lại tư thế của cậu để cậu có thể thoải mái hơn ghé vào trên người mình.

“Đại khái là vì Tetsuya.” Giọng nói trầm thấp của nam nhân trưởng thành đâm xuyên qua lồng ngực truyền tới.

“Eh?”

Đại khái là, không, nhất định là vì tới gặp Tetsuya, cho nên mới từ mười mấy năm sau tới đây. Đây là món quà mà thần linh cho ban tặng, kẻ chưa bao giờ tin vào thần như Akashi nghĩ. Để hắn gặp được người còn không thuộc về bất luận kẻ nào, học sinh tiểu học Tetsuya, đã nhiều năm như vậy, tại sao nhiều năm như vậy rồi, lại một lần nữa đạt được tín nhiệm của Tetsuya. Trong cặp mắt kia đã không còn bất luận là nam nhân hay nữ nhân, khi nhìn về phía hắn đã không còn sự phòng bị che giấu trùng trùng điệp điệp, nhìn thấy một lần, liền thống khổ một lần, như là bị rắn độc cắn vào trái tim...

Akashi-san đang gạt cậu.

Kuroko rầu rĩ không vui đưa tay ôm cổ Akashi, bả vai trần trụi từ trong cổ áo của Akashi lộ ra, da thịt trắng nõn lộ ra tương phản với màu đen của áo khoác liền phảng phất lóe ánh sáng... Hẳn là nên che lại, bằng không Tetsuya sẽ bị lạnh, nhưng Akashi không cách nào cự tuyệt sự chủ động cám dỗ của Kuroko, hắn dừng lại một chút, đem mình tay bao trùm lên trên.

Tay Akshi-san thật là ấm áp.

Kuroko nhìn về phía mặt của Akashi, gen của hắn phải được lựa chọn kỹ càng lắm đây, nhìn khuôn mặt anh tuấn vô cùng tuấn mỹ kia, mũi rất kiệt xuất, lông mày sắc bén, bờ môi không dày không mỏng, nhưng mím lại thật chặt cho người ta loại cảm giác bạc tình bạc nghĩa. Cả khuôn mặt thứ làm cho người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là cặp kia dị sắc kia. Người ta nói rằng đó là đôi mắt của dã thú máu lạnh, chỉ cần bị chúng để ý tới liền nhất định sẽ bị săn giết, hiện tại đôi mắt kia đang nhìn Kuroko.

Màu đỏ cùng sắc vàng ánh kim.

Kuroko cũng không có cảm nhận được cảm giác áp bách hoặc là bị lược đoạt báo hiệu trong truyền thuyết, ánh mắt Akashi vô cùng ôn nhu, nếu để cho lời hắn nói,  so với trên ti vi mưa xem công chúa Chiyoda Beaver, hoặc là cách Inoue nhìn tiểu bảo bảo của nàng còn muốn ôn nhu hơn, quả thực có thể khiến người ta hòa tan mất, nhất là khi ánh mắt như vậy tiếp cận mình. Kuroko có chút thẹn thùng, nhưng cậu không có buông Akashi ra, thậm chí còn ôm chặt hơn một chút... Không muốn Akashi-san thương tâm...

Khi Kuroko đem đầu áp vào cổ hắn Akashi liền cảm thấy sửng sốt, hai gò má mềm mại của đứa trẻ ma sát qua mặt mình, hô hấp dần nóng lên đánh vào bên tai. Hắn không biết Tetsuya khi còn bé lại dính người như thế này, từ khi gặp mặt hắn liền đã quen với việc cậu luôn giữ khoảng cách với người khác, bằng không coi như sự tồn tại của cậu rất thấp cũng không có nhiều bạn bè. Đồng thời so với huấn luyện viên cùng giám sát hắn tín nhiệm cậu hơn, hắn nghĩ không chừng là không phải về sau xảy ra chuyện gì đấy chứ, nhưng là Tetsuya hẳn là cái gì đều nói cho hắn biết, hắn không cảm thấy được sự tín nhiệm của Tetsuya khoảng thời gian đó hắn cũng sẽ giấu diếm......

“Ah, Aka...Akashi-san ......” Bả vai bị bóp chặt có chút đau đớn, Kuroko nhịn một chút, phát hiện Akashi lại thất thần, vẫn luôn là dạng này, giống như nhìn xuyên thấu qua người khác, cũng là, Akashi-san là người thành thục, làm sao cậu có thể thấy được cái gì...

Không xong rồi, Akashi gấp gáp buông tay, da thịt trắng nõn bên trên lưu lại dấu tay rõ ràng, có thể tưởng tượng không bao lâu nữa chúng sẽ biến thành màu xanh tím đáng sợ. Akashi đau lòng xoa lên nó, so với thiếu niên Tetsuya càng tinh tế, càng non nớt, vai của cậu, quả thực chỉ cần thoáng dùng sức liền có thể bẻ gãy: “Đau lắm sao?”

Kuroko lắc đầu, Akashi-san, đại khái là nhớ tới cái kia đã khiến cho hắn đau lòng, cậu nghĩ, Akashi một mực nhìn thấy, cũng nhất định là người kia.

Làm sao có thể không đau, Akashi nhìn Kuroko cúi đầu không lên tiếng nghĩ, lại làm cậu bị thương, có một đoạn thời gian là hắn cố ý, đặc biệt đang luyện tập làm đau Tetsuya hoặc là cố ý đụng chạm chỗ đau của cậu. Nhìn cậu bị đau lại nhẫn nại không kêu một tiếng hắn liền một trận đắc ý. Càng về sau hắn tựa hồ chú ý tới cậu nhưng thật ra là đang khi dễ cậu chính là như vậy. Không nhìn hắn cũng không nói chuyện, bộ dáng quật cường khiến hắn thấy lòng ngứa ngáy. Hiện tại nhớ tới thật sự là là cực kỳ ngu xuẩn, quả thực  là cố ý khi dễ lên dáng người nhỏ nhắn của cậu học sinh kia. Nếu như khi đó mình không ngu xuẩn như vậy, có thể đủ tốt để bảo hộ cậu, nói cho cậu biết hắn thích cậu... Hắn nhẹ nhàng nâng lên mặt Kuroko, lại không có chút nào phòng bị đụng vào một đôi trước đôi mắt màu trời phảng phất mang theo sự ủy khuất.

Trên bờ vai Tetsuya còn mang theo dấu tay, cùng trong trí nhớ hình tượng Tetsuya với dạng này dung hợp một chỗ, giống như là bị cái gì mê hoặc, Akashi cúi đầu xuống...

Aka... Akashi-san?

Khi Akashi xích lại gần Kuroko liền theo phản xạ nhắm mắt lại, thời điểm môi của nam thân trưởng thành chạm vào cậu liền thấy cả cơ thể mình cứng ngắc lại.

Nhẹ như cánh ve hôn lên mắt trái Kuroko, đôi môi ấm áp lại khô ráo, từng chút từng chút đụng chạm, phảng phất như sắp vỡ, sau đó là đầu lưỡi ướt át, liếm bên trên lông mi không ngừng rung động của Kuroko, ở chỗ này dừng lại một hồi, sau đó thuận mũi hướng xuống, nhẹ nhàng cắn vào, liếm láp, chờ hôn lên cánh môi mềm mại. Giống như là rốt cuộc khống chế cùng đè nén tình cảm không nổi, Akashi liền tuỳ tiện cạy mở đôi môi nhỏ xinh của Kuroko, tiến quân thần tốc bắt giữ lấy lưỡi cậu dùng hút, nước bọt của Kuroko không cách nào khép lại khóe miệng liền chảy xuống, lấp lóe trong bóng tối là sợi chỉ bạc mập mờ.

Thật đáng sợ! Trong chốc lát cậu hồi tưởng lại lời cảnh báo của trường học cùng cha mẹ, còn có trên TV, trên báo chí liên quan tới tội phạm ấu dâm biến thái Kuroko lập tức khủng hoảng, ôm chặt lấy mình, đối xử với mình như thế, là Akashi-san, chuyện đã trải qua liền không nhớ gì cả, chỉ biết huy động tứ chi đấm đá loạn xạ, hai mắt khẩn trương chảy ra nước mắt.

Sức lực của đứa nhỏ so với Akashi không đáng kể, hắn chăm chú bóp chặt Kuroko, nhắm mắt lại hưởng thụ đôi môi khát cầu, so với tương lai Kuroko càng mềm mại nhỏ bé, ở trong mộng từng có tiếp xúc vào sâu như vậy, hắn trầm mê, một chút xíu biến đổi góc độ, thẳng đến cảm nhận được ướt át ấm nóng.

Tetsuya?!

Được buông ra giây lát Kuroko liền tranh thủ rời xa hành vi đáng sợ của nam nhân trưởng thành, thế nhưng cậu đang bị quấn bên trong áo khoác của Akashi, trên thân ngoại trừ tay áo mà Akashi làm thành bao bít tất đều không mặc gì, nếu như muốn thoát đi quả thực là tại kích động nhất thời, Akashi muốn làm gì cậu căn bản bất lực phản kháng. Mặc dù cậu cố gắng duy trì trấn định, nhưng ý thức được tình cảnh của mình Kuroko cũng không dừng được nữa liền sợ hãi , nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống.

Em đang sợ ta sao?

Akashi giơ tay muốn lau đi nước mắt của cậu, nhưng lại vì Kuroko không tự chủ cuộn tròn mà thu tay lại, Tetsuya đang sợ ta, hắn tuyệt vọng nghĩ, mặc kệ từ lúc nào ở chỗ nào đều sẽ như này, lại lặp lại một lần, đem ánh mắt bao hàm tin cậy phá nát, rõ ràng so với ai khác đều muốn bảo hộ cậu, lại luôn đẩy cậu rời xa, cặp mắt thuần túy mỹ lệ kia luôn luôn bởi vì chính mình mà nhiễm lên sợ hãi cùng tan nát cõi lòng, hắn là đáng đời, đáng đời hắn không chiếm được Tetsuya, đáng đời cậu sẽ cùng người khác cùng một chỗ, đáng đời hắn nhìn cậu kết hôn, sinh con, hạnh phúc sống hết đời, đáng đời hắn ...... Cậu vĩnh viễn, rốt cuộc, sẽ không nhìn hắn...

“Anh là ...... Akashi ...... Seijuro đây, Tetsuya ......” Là của em, yêu em, chỉ thích em, Akashi Seijuro...

Mặc kệ nói lên bao nhiêu lần, cũng không cách nào được đáp lại tỏ tình, ở chỗ này, người chỉ thuộc em, Akashi Seijuro.

Em vĩnh viễn không nghe ra được...

Đợi một hồi Akashi không làm gì khác, Kuroko thoáng trấn tĩnh chút ít, nghĩ đến có phải hay không đối phương cũng đang hối hận, có thể hay không thuyết phục hắn, để cho mình mặc xong quần áo, cậu len lén mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy nước mắt đang lăn trên má Akashi. Cặp mắt kia cho người ta cảm giác sắc bén là con mắt dị sắc, sắc mặt trắng bệch, cau mày, ngay cả khóe miệng như có như không mỉm cười đều biến mất, bờ môi mấp máy phảng phất muốn nói gì đó ...

“...... Là của chú ...... Akashi Seijuro......?”

Akashi-san?

Akashi đột nhiên mở to mắt, Kuroko giật nảy mình, tay đang muốn sờ nước mắt của hắn liền thu hồi, lại bị hắn một mực đè lại, vẫn không thể bởi vì đại lượng huấn luyện sinh ra bàn tay có kén mỏng mềm mềm, từ trên mặt một mực xụi xuống đáy lòng Akashi, hắn muốn hôn lên, nhưng lại không dám, chỉ có thể đè ép nó không cho Kuroko thu hồi. Không phải thế này, hắn tự nhủ, không thể lại dọa sợ Tetsuya, cậu hiện tại còn nguyện ý thân cận hắn, là bởi vì cậu vẫn không có thể nghĩ rõ ràng. Hành động biến thái của hắn là không đáng đồng tình, hắn đối với bất luận cái gì ý đồ tiếp cận cậu luôn bảo trì cảnh giác, không thể lại để như thế không có phòng bị, thế nhưng không được. Cậu đau khổ giãy dụa, muốn buông cậu ra, hoặc là dứt khoát tập kích cậu, đối với cậu làm những cái kia, một mực ước muốn đối với cậu làm chuyện kia, để cậu ở dưới thân mình khóc lên... Không, không được, kia là Tetsuya, là Tetsuya của hắn, không, còn không phải của hắn, vĩnh viễn sẽ không là của hắn ......

Tư tưởng của hắn đang sắp bạo phát thì có một bàn tay mềm mềm sờ lên mặt hắn, Kuroko sợ hãi, mang theo sợ hãi cùng lo lắng nhìn hắn,  một trận gió thổi đến xuyên thấu qua cổ áo cậu, khiến co rúm lại một chút .

Không được rồi. Hắn gấp gáp ôm lấy cậu, cứ như vậy một hồi cánh tay Kuroko đã lạnh như băng, đứa nhỏ lúc bắt đầu kinh hoảng vùng vẫy một hồi, tựa hồ cảm giác được giam cầm không có nghiêm ngặt như vậy, lại yên tĩnh trở lại, một lát sau, thân thể mềm mại lại dán lên hắn ngực, hắn nhẹ nhàng đem cậu hướng vào trong ngực một chút.

Akashi-san... Akashi-san cũng sẽ khóc sao?

Kuroko buồn buồn nghĩ, cũng không phải quên mất người này đã tập kích mình, nhưng là sợ hãi qua đi lại thấy được nỗi thống khổ của hắn cùng tuyệt vọng, rõ ràng Akashi-san ôn nhu như vậy, ngay cả khi bắt đầu hôn mình cũng cẩn thận từng li từng tí, nhất định là nhớ tới người kia mới có thể trở thành dạng này, Akashi-san muốn thân mật, muốn tập kích không phải là mình.

Cậu nắm lấy quần áo của Akashi dựa đầu vào.

Akashi thở dài ôm chặt cậu, Kuroko cũng không có giãy dụa, ngược lại động tác rất nhỏ tại trước ngực hắn cọ xát, đại khái là đem nước mắt chùi sạch ... Bộ dạng này có thể tính là trả thù không, Akashi nghĩ, dễ dàng như vậy liền tin tưởng mình, dễ dàng như vậy liền tha thứ cho mình, hắn có chút vui vẻ, lại có chút phẫn nộ. Nếu như lúc kia phát hiện Tetsuya thút thít không phải mình mà là người khác, hoặc là bị kẹt ở chỗ này cùng với người trưởng thành khác, chỉ cần chiếu cố cậu, đối với cậu ôn nhu một chút, cũng sẽ như vậy sao? Cậu có biết hay không cậu có bao nhiêu dụ hoặc, bọn hắn cũng sẽ không giống mình bởi vì nước mắt của cậu mà dừng tay. Hắn nghĩ răn dạy cậu, lại không nỡ, giấc mộng này không biết còn tiếp tục bao lâu. Nhưng ít ra trong tương lai Tetsuya trong trí nhớ hắn xác nhận không có một Akashi Seijuro trưởng thành, mình không tồn tại, hắn lại một lần nữa khuyên bảo mình, mặc kệ là đối với Tetsuya thiếu nhi hay là Tetsuya trưởng thành, cuộc sống của họ cũng sẽ không có Akashi Seijuro, hắn chỉ có hiện tại, đứa trẻ nhu thuận đang núp trong lồng ngực hắn chỉ là mộng cảnh.

“Không thể không có phòng bị như thế, Tetsuya.” Hắn nói, càng giống như khuyên bảo, không thể tin tưởng người lớn xa lạ.

Sẽ làm những điều xấu với em.

Hắn ngưng thần nhìn đứa nhỏ yên lặng đem đầu chôn ở ngực không lên tiếng, hắn vẫn muốn lấy người kia, hắn một mực vì Tetsuya cuối cùng cũng có một ngày phát hiện chỉ có mình mới là chân chính thích hợp với cậu, thẳng đến khi hắn phát hiện ra căn bản cậu không cần hắn... Cũng hứa không đụng tới Akashi Seijuro, đối với Kuroko Tetsuya sẽ tốt hơn... Cậu cũng nói căn bản không cần Akashi Seijuro ôm, không cần tình cảm của Akashi, thậm chí không cần ngay từ ban đầu, Akashi Seijuro đưa cho cho kia một cây tên là “cứu vớt rơm rạ”.

Cậu sẽ có cuộc sống của riêng cậu. hoàn toàn bất đồng với hắn.

Hắn khẽ chạm vào mái tóc ngắn của đứa nhỏ.

Hoàn toàn không có Akashi Seijuro...

Giống như là cảm giác được cái gì, Kuroko ngẩng đầu lên, sau đó bị biểu hiện lãnh khốc của Akashi làm cho giật mình, ánh mắt rét lạnh kia có thể xuyên thấu làm đông cứng thân thể cậu. Ngón tay Akashi vỗ về chơi đùa tóc cậu một chút, mỗi lần chạm vào cậu là một lần không khí như ngưng kết thành một điểm. Kuroko cả người cứng ngắc, muốn buông tay, muốn gọi Akashi-san, nhưng thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến của cậu, căn bản không thể động, không, thật ra là có, đang run rẩy...

“Sợ chú sao, Tetsuya?” Bên trong bờ môi hơi động đầy truyền ra âm thanh êm ái, nhưng không làm giảm bớt sợ hãi của Kuroko, ánh mắt của Akashi quét trên người cậu, hoàn toàn không có chút ấm áp, “Sợ chú là phải rồi.”

“Bởi vì Tetsuya không ngoan.” Hắn nói, lại một lần nữa đem môi áp sát môi Kuroko, Kuroko cắn chặt răng cũng không khiến hắn từ bỏ, chỉ là đổi phương hướng tiếp tục hút, “Đều là Tetsuya sai.” Hắn gặm cắn, hôn lên nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt, đem nó nuốt vào, “Tại sao, luôn luôn không nhìn thấy ta?”.

---Hết chương 4---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro