☆Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống một cách tán loạn, ngay sau đó toàn bộ bầu trời đều biến thành màu đen. Cơn mưa giống như hàng loạt những vòi nước lớn bị vặn mở ra cùng một lúc.

Kuroko có chút hối hận, ngay từ khi thấy trời có dấu hiệu mưa lẽ ra cậu nên về nhà. Hiện tại cậu cùng với người lạ vừa mới quen bị mắc kẹt bên trong trụ sở bí mật của cậu và Ogiwara. Bởi vì không thoát được nước cho nên mặt đất đã ướt hơn phân nửa. Nếu như mưa vẫn cứ tiếp tục thì bọn họ ngay cả chỗ để đứng cũng không còn.

Nơi này là cậu dắt Akashi tới, nói là trụ sở bí mật, nhưng thật ra là sân chơi công viên thiếu nhi bên trên có mái vòm hình bán cầu. Bên trong có hố cát có thể dựng thành cát tháp hoặc nhiều thứ khác. Bởi vì rất vắng vẻ nên trẻ con ít khi đến, người lớn thì càng không phải nói. Mưa vừa mới đổ xuống là lúc Akashi đang dạy cậu chuyền bóng. Hạt mưa lớn chừng bằng hạt đậu vừa vặn nhỏ xuống trên trái bóng rổ, đem màu da cam nhiễm thành một màu đậm hơn. Nhìn lên trời sắc còn tốt cậu liền đưa Akashi đến nơi này tránh mưa. Cổng quá nhỏ khiến cho Akashi rất khó khăn mới có thể vào được. Hiện tại xem ra đây là một lựa chọn sai lầm, nơi này quá vắng vẻ, nếu cha mẹ có nghĩ rằng cậu đang ở công viên, chỉ sợ cũng không tìm ra cậu...

Akashi khom người đi tới đứng cạnh Kuroko đang nhìn ra bên ngoài.

Thật phiền phức! Hắn nhìn qua thì cơn mưa không có dấu hiệu ngừng lại kia, lại nhìn qua Kuroko đã bị ướt hết cả vớ và giày, không thể tiếp tục như vậy, Tetsuya sẽ bị cảm mất...

"Gần đây có nơi nào có thể trú mưa không?" Hắn hỏi.

Hả?

Hình như có ...... Kuroko khổ sở suy nghĩ, xác thực còn có một chỗ, nhưng đã bỏ hoang từ lâu, còn bị khóa...

"Đằng kia..."

Khoảng 5 phút sau, Kuroko cùng Akashi xuất hiện trong phòng hoa bị bỏ hoang của công viên.Nhìn Akashi không chút do dự đập vỡ của kính khiến Kuroko trợn tròn mắt há hốc mồm.

Akashi-san, thật sự rất đẹp trai.

Lúc Akashi cẩn thận che đầu cậu đi qua lỗ hổng vừa bị đập vỡ Kuroko liền nghĩ như vậy.Không biết phòng hoa này được xây đựng từ lúc nào, bốn phía bao quanh trần nhà đều là kính. Trên mặt đất tích một lớp bụi thật dày, nhưng không có bùn đất. Nhìn không có dấu hiệu gì là đã được sử dụng qua, cũng hỏi qua Tetsuya, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy hoa cỏ gì được mang đây, đôi khi trẻ con sẽ tới đây, nhưng nhìn thấy cổng đã khóa liền trở về. Vị trí hẻo lánh có một cuộn nhựa plastic lớn, đại khái là lúc tuyên truyền hoạt động có dùng qua, về sau để luôn ở chỗ này, Akashi đem nó tung ra trải trên mặt đất.

Trời mưa quá lớn, mặc dù Akashi đã rất cẩn thận, nhưng hai người đều đã bị ướt, Akashi còn đỡ, áo khoác cao cấp của hắn không dễ dàng thấm nước, có điều quần tây đã dính đầy nước bùn còn vớ giày xoắn xuýt cùng một chỗ. Kuroko thì cơ hồ toàn thân đã ướt đẫm, xấu hổ bị Akashi nhanh chóng lột sạch sành sanh mới phát hiện ngay cả đồ lót cũng bị ướt rồi. Dưới sự kiên quyết của cậu cuối cùng trên người còn sót lại đúng một mảnh vải, bất quá chiếc quần lót này nhìn qua có cũng như không...

Akashi cởi áo len ra cẩn thận lau khô tóc của Kuroko, sau đó lấy áo khoác bao bọc toàn thân cậu. Hắn chỉ mặc quần áo trong, cảm giác ống quần ướt sũng dính chặt vào chân không ổn lắm. Nhưng hắn không muốn học sinh tiểu học Tetsuya nghĩ hắn là một kẻ biến thái, hắn làm không được. Một trận gió từ hướng cửa kính bị đập vỡ thổi đến, khiến hắn rùng mình.

Thời tiết này chính là như vậy, mặc dù đa số thời gian thời tiết rất đẹp, nhưng một khi trời mưa nhiệt độ trong không khí liền đột ngột hạ xuống. Dần dần gió lạnh thấu xương bắt đầu xuyên qua quần áo ướt sũng sẽ lấy đi phần lớn nhiệt lượng, ở Châu Âu khi Akashi tham gia chuyến dã ngoại huấn luyện kỹ năng sống, huấn luyện viên nhiều lần nhắc qua loại tình huống này. Bởi vì thời tiết rét lạnh mà nhân số đội thám hiểm mất đi còn hơn cả những tháng mùa đông, nơi có thể chắn mưa gió, quần áo khô, lửa, còn có đồ ăn nóng hổi là điều trọng yếu để phòng ngừa vấn đề này. Akashi giật giật ngón tay, bởi vì chỉ là nhất thời ra ngoài, ngoại trừ vật phẩm tùy thân cái gì cũng không có mang, mà bật lửa đối với người không hút thuốc như hắn không phải nhu yếu phẩm... Về phần điện thoại, trước đó đã thử qua, không có tín hiệu, hắn chỉ có thể tưởng tượng không biết có phải do mình đã đi tới thế giới của học sinh tiểu học Tetsuya nên số điện thoại của hắn không tồn tại hay không...

Nói như vậy, trước đó thấy qua, hẳn là chỗ ngoặt có chi nhánh MJ, không phải đóng cửa, mà là chưa có bắt đầu sao?

Nếu như không có mình, hiện tại Tetsuya hẳn là một mình bị mắc kẹt bên trong công trình mái vòm hình bán cầu kia, theo lượng mưa hiện tại, hẳn là toàn bộ mặt đất đã ngập nước đi?Nghĩ đến đây hắn cảm thấy không phải không có lý do nào mà tự nhiên mình lại xuất hiện ở nơi này. Hắn khẽ chạm vào mặt của Kuroko không biết vì nguyên nhân vì mà đang giữ chặt ống quần của hắn. Tại sao hắn có thể gặp Kuroko ở đây?

"Lạnh không, Akashi-san?"

Trong đôi mắt có màu bầu trời kia toàn bộ đều là lo lắng.

"Không lạnh, Tetsuya thì sao?"

Cậy mạnh là không tốt, Kuroko nghĩ, Akashi-san đều đã đem quần áo khoác cho cậu, cậu thấy được, vừa nãy hắn còn đang phát run, bất quá Kuroko sẽ không bỏ qua ý tốt của người khác.

"Có chút lạnh."

Akashi đưa tay ra một chút, lạnh không? Đúng rồi, Tetsuya vốn thể lực yếu, vừa nãy còn mắc mưa... Nhưng nơi này không còn đồ vật nào có thể chống lạnh, hiện tại chỉ có thể ......

"Chuyện này ......"

"?"

"Tetsuya, cháu ngại hay không?"

Cởi xuống vớ và giày, sau đó đem cả quần tây cởi ra, đem những thứ đã vắt khô mặc thêm vào. Akashi sờ lên mông Kuroko, bởi vì ngay cả đồ lót cũng ẩm ướt, dán trên da thịt lành lạnh. Dù cho Tetsuya nhiều lần từ chối, hắn vẫn cởi quần lót của cậu ra. Cái mông nhỏ đầy thịt trực tiếp ngồi lên đùi hắn, từ nơi cổ áo khoác khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hiện ra.

Trước kia bọn họ vẫn làm như vậy...

Kuroko thể lực yếu, đến mùa đông sẽ đặc biệt sợ lạnh. Mỗi lúc như vậy thì sẽ do Atsushi  hoặc Daiki sẽ có nhiệm vụ như lò sưởi ấm hình người, tiến vào trong quần áo thể thao của bọn họ chỉ lộ ra cái đầu, thời điểm đó hắn cũng rất muốn, chỉ là chiều cao của hắn cùng Tetsuya chênh lệch không lớn nên không có cách nào làm được việc này. Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hắn được dùng phương thức này hoàn thành nguyện vọng của mình. Hắn vươn tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ của Kuroko. Từ lúc bắt đầu, đem cả khuôn mặt chôn ở ngực hắn không nói tiếng nào, hẳn là tức giận, hắn khẽ cười, nổi giận cũng là đương nhiên, hắn về sau phải cẩn thận một chút mới được. Nếu như không phải mình, mà là một người trưởng thành khác, bộ dạng không có chút nào phòng bị liền theo người ta... Ta cũng rất tức giận đây, hắn đưa tay đem hài tử hướng vào lồng ngực mình, ở trên lưng của cậu nhẹ nhàng vỗ về.

Akashi-san thật ôn nhu...

Kuroko nắm lấy ngực áo Akashi, len lén giương mắt nhìn. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đường cằm tinh tế, nhìn qua không có râu, lúc mới bị ôm lấy có đụng phải liền cảm thấy hơi gai gai. Nhiệt độ của nam nhân trưởng thành cách một lớp vải vóc xuyên đến chỗ cậu, xua đi đợt không khí lạnh cuối cùng ... Bị Akashi cưỡng chế cởi ra toàn bộ y phục ban đầu cậu có chút sợ hãi, nhưng vẫn là ngượng ngừng nhiều hơn. Chưa từng có ai ngoài người nhà nhìn qua cơ thể trần trụi của cậu. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Akashi khiến cậu không thể phản đối nữa, cứ như vậy mà bị Akashi ôm vào trong ngực, cậu cứ thế nghĩ, có thể dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau, nhưng khi bắt đầu lại thẹn thùng vô cùng. Rõ ràng không có cái gì đáng để thẹn thùng ở nơi này, nhưng Kuroko vẫn ngượng ngùng không thôi hơi co người lại một chút, đem thân thể càng dính sát vào Akashi.

Kuroko có phản ứng mơ hồ khi cảm thấy hơi lành lạnh khi Akashi chạm vào cậu, từ lưng đến đùi rồi đến chân, đa số các bộ phận đều ấm áp, chỉ có hai chân, đại khái là do ngâm mình ở trong nước, mặc dù đã cẩn thận lau khô nhưng vẫn cảm giác hơi lạnh. Akashi cầm lấy áo len vừa bị ném một bên lên, vừa mới lấy nó làm khăn lau cho Kuroko, mặc dù vẫn có chút ẩm ướt rơi mất, nhưng đại khái vẫn có thể dùng... Hắn móc ra cái kéo tùy thân cắt đứt tay áo len cùng những nơi ẩm ướt, liền thành hai cái bao bít tất không cân xứng lắm.

"Mang nó vào, Tetsuya."

Ah?

Là cho cậu sao?

Một mực tò mò nhìn động tác của Akashi cậu liền cảm thấy kinh hãi, vừa rồi dùng nó lau mặt cậu cảm thấy được, đây chất liệu thô là phi thường cao cấp, cha cũng có cái cùng loại chất liệu, chỉ có những dịp vô cùng quan trong mới mặc. Sau khi dùng xong sẽ phơi ở nơi khô thoáng, sau đó để vào túi cất giữ cho vào trong ngăn tủ chờ đợi lần sử dụng tiếp theo ... Nói đến quần áo của Akashi-san, cảm giác đều là dáng vẻ cao cấp... Vừa mới dùng áo len lau tóc còn có thể phơi khô, nhưng cắt đi rồi thì sẽ không còn khả năng sửa lại...

Thấy Kuroko ngơ ngác sững sờ, Akashi dứt khoát cầm lấy hai chân cậu xỏ tất vào. Hắn biết có đôi khi Tetsuya sẽ lâm vào trạng thái này, đại khái là đắm chìm vào sâu trong thế giới nội tâm của mình, về điểm này không cần phải lo lắng. Tay áo dài đến đầu gối, quá rộng, hắn cởi xuống cà vạt của mình .

"Chờ một chút, Akashi-san ......" Kuroko muốn ngăn cản, nhưng động tác của Akashi nhanh hơn đã đem cà vạt cắt làm bốn đoạn giúp Kuroko buộc lại, chất liệu mềm mại nhu hòa dán trên bàn chân, Akashi dùng tay massage chân cậu giúp lưu thông máu, chỉ trong chốc lát Kuroko liền cảm thấy bàn chân ấm lên.

Ngay cả những người vô cùng tốt cũng sẽ không làm như vậy.

Có âm thanh như thế nhắc nhở Kuroko.

Akashi-san đang nghĩ cái gì vậy? Akashi-san rất đẹp trai, lại ôn nhu, chơi bóng rổ cũng rất tốt. Nếu như Akashi-san muốn cái gì, nhất định sẽ đạt được phải không?

Mà cậu cái gì cũng không có.

Học sinh tiểu học Tetsuya buồn bực, Akashi cảm giác thân thể ngồi trong lòng mình hơi giật giật.

"Tetsuya?"

"Cà vạt của Akasi-san......" cũng là một sản phẩm cao cấp.

"Không quan trọng, ngược lại Tetsuya, cháu có thấy ấm áp hơn chút nào không?"

"Vâng."

Khoảng thời gian sau đó hai người rơi vào trầm mặc, Akashi thấy vẫn ổn, hắn cùng Kuroko đều không phải người nói nhiều. Khi ở cùng một chỗ với nhau hai người cũng hầu như là im lặng. Nhưng với học sinh tiểu học Tetsuya không giống, đây là lần đầu cậu thấy có người có thể phát hiện ra mình, đối với mình ôm chặt làm ra hành động ấm áp đầy thiện ý. Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng tựa hồ hắn biết cậu, mà cậu cũng rất muốn biết những sự tình liên quan tới Akashi-san...

"Akashi-san?"

"Ừ?"

"Akashi-san, tại sao chú lại ở nơi này?" 



---Hết chương 3---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro