☆Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là đẹp trai!

Nhìn Akashi lưu loát dẫn bóng vào rổ, Kuroko trợn tròn hai mắt. Không lâu trước đây, cậu xem được một trận bóng rổ ở trên ti vi, từ đó trở đi liền say mê bóng rổ, cũng kết giao với người bạn đầu tiên trong đời. Nhưng cậu cảm thấy động tác của những cầu thủ trên ti vi cũng không được tự nhiên trôi chảy như người trước mắt này. A, nên nói, đây là cử trọng nhược kinh? Cậu không xác định nghĩ.

“Akashi-san, chú là vận động viên bóng rổ sao?”

“Không phải đâu!”

“Eh?”

“Thất vọng sao?”

Kuroko lắc đầu một cái, luôn cảm thấy người này nhìn qua rất bi thương, mặc dù hắn vẫn luôn mỉm cười nhìn mình. 

“Sẽ không, chẳng qua là cảm thấy Akashi-san thoạt nhìn so với những người trên ti vi còn lợi hại hơn.”

Người trên ti vi, là chỉ những cầu thủ bóng rổ sao? Akashi nghĩ. Hơn mười năm qua, bóng rổ so trước kia đương nhiên phát triển rất nhiều, có kỹ thuật mới, có thiên tài mới. Đồng thời bóng rổ Nhật Bản vốn dĩ yếu, mặc dù không có gia nhập đội bóng, nhưng tổng số thành viên của đội đại học Heidelberg cùng chơi bóng khiến Akashi so sánh, so với bọn họ lợi hại hơn cũng có khả năng. Lại nói, một mực không thể chân chính từ bỏ bóng rổ, cùng Tetsuya cũng là có liên quan.

Tetsuya cảm thấy những người chơi bóng rổ rất lợi hại, liền muốn trở thành một vận động viên sao?

Kuroko gật đầu một cái, sau đó lại đổi thành tả hữu lay động, động tác chuyển đổi có chút buồn cười, Akashi liền giúp đỡ cậu một chút.

“Cháu, cháu ......” Cậu có chút khẩn trương, cảm giác không biết có phải mình làm sai cái gì hay không. Không phải như vậy, không phải chơi bóng rổ lợi hại liền nhất định phải chơi bóng rổ. “Nếu như chú không thích bóng rổ...”

“Nếu chú cũng thích chơi bóng rổ thì sao?” Akashi hỏi, hắn muốn hỏi, nhưng với độ tuổi của Tetsuya hiện tại thì không cách nào hỏi ra vấn đề.

“Nhất định phải có nguyên nhân!” Kuroko quả thực hét lên, mặc dù âm lượng của cậu cũng chỉ lớn hơn âm thanh bình thường một chút. “Nếu như yêu thích bóng rổ, nhất định sẽ chơi bóng rổ, mặc dù không phải vận động viên, nhưng Akashi-san nhất định vẫn chơi bóng rổ, sẽ không từ bỏ bóng rổ!”

Sai rồi nha, Akashi nghĩ thầm. Từ bỏ hay không từ bỏ bóng rổ, với hắn mà nói, không quan trọng đến mức này, tuy nói là thích, cũng không nghĩ sẽ tiếp tục. Nếu là cuộc sống bình thường của mọi người trong xã hội, có lẽ từ từ sẽ bỏ qua. Hiện tại cũng chỉ là một phần của tập thể thao, có thể làm cho hắn nói đến từ bỏ hay không từ bỏ, chỉ có một người mà thôi, nói như vậy hắn cũng sẽ không từ bỏ bóng rổ. Bởi vì đây là điều duy nhất liên kết bọn họ lại với nhau.

“Thích bóng rổ chứ, Tetsuya?”

“Thích.” Kuroko gật đầu khẳng định. Dù sao cũng là học sinh tiểu học, cho dù Kuroko có tinh tế nhạy cảm đến đâu, mặc dù một khắc trước còn đang vì mới quen Akashi mà lo lắng, nghe được thứ mình yêu thích ngay lập tức liền bị dời đi sự chú ý.

“Sẽ luôn luôn yêu thích bóng rổ sao?” Akashi tiếp tục hỏi.

Kuroko do dự một chút, "luôn luôn" đối với cậu mà nói là một từ ngữ đặc biệt. Thật ra có thể luôn luôn thích một thứ gì đó hay không, Kuroko cũng không biết. Bất quá cậu nhớ tới lời ước định với Ogiwara về sau sẽ cùng nhau gặp mặt trong một trận đấu...

“Vâng.”

“Vì cái gì?” Nhìn Tetsuya nhỏ bé đang ngồi trên băng ghế dài đung đưa hai chân, Akashi biết cậu do dự, hắn yêu cậu nhất ở điểm này, mặc kệ là vấn đề gì, cũng sẽ không đi tùy ý qua loa. Nếu như không muốn trả lời chắc chắn, cậu sẽ thẳng thắn nói ra. Cũng chính là vì tính cách này, hắn mới một mực không dám tỏ tình, một khi bị cự tuyệt, vậy liền không còn hi vọng ...

“Vâng, là bởi vì ......”  Kuroko nói ra chuyện của mình với Ogiwara, cùng với ước định của hai người. Cậu xưa nay không thích nói với người khác về chuyện của bản thân, thậm chí cả cha mẹ. Ngoại trừ người bạn thân duy nhất cùng chơi bóng rổ với cậu, cũng không quan tâm những chuyện khác. Nhưng là rõ ràng trước mắt là một người xa lạ, cậu lại không có một chút ngần ngại nào liền đem tất cả chuyện riêng của mình nói ra. Cậu không biết rằng, đây đã là lần thứ hai cậu đem những chuyện ẩn sâu trong đáy lòng mình nói cho Akashi.

Đây là lần thứ hai, mặc dù hắn biết giữa Kuroko và Ogiwara cái gì cũng không có, nhưng vẫn sẽ cảm thấy đố kỵ, thậm chí so với lần thứ nhất còn nhiều thêm một chút chua xót. Trước đó mình vô cùng tự mãn, không nhìn rõ sự thật, nghĩ rằng chỉ cần đánh bại những người khác, Tetsuya sẽ một mực tại bên cạnh mình, thậm chí bởi vì ghen tuông mà làm ra loại chuyện đó. Cuối cùng thật sự đã gây tổn thương sâu sắc đến Tetsuya, còn không chịu thừa nhận, nói là muốn tốt cho Tetsuya......

“Akashi-san?”

Bàn tay nho nhỏ cố gắng nắm lấy tay hắn, hắn liền gỡ tay cậu ra rồi nắm lấy, bao bọc chúng lại trong hai bàn tay của mình.

Kuroko đỏ mặt muốn rút tay ra, nhưng Akashi nắm rất chặt, cũng rất cẩn thận không có làm đau cậu. Nhưng hắn không chịu buông ra, vừa rồi cậu thấy dáng vẻ của người này rất thương tâm liền không tự chủ được mà hành động như thế, đây là lần đầu tiên cậu an ủi người khác, hơn nữa còn ở gần người đó như vậy...

“Akashi-kun, có thể vui vẻ lên một chút không?”

“Vừa rồi Tetsuya vì Ogiwara cho nên mới khóc sao?” Akashi nỗ lực đè nén lại ngữ khí mang theo sự ghen tuông. Tetsuya dù sao vẫn chỉ là học sinh tiểu học nên hắn không muốn dọa cậu. Nhưng là học sinh tiểu học Tetsuya đã quen biết Ogiwara, nếu như Tetsuya có thể vì hắn mà khóc, thì có bắt hắn làm cái gì hắn cũng sẽ nguyện ý.

"Không, không phải!”

Đột nhiên nhận ra bộ dáng khóc thút thít của mình đã bị Akashi trông thấy, Kuroko cảm thấy thật xấu hổ. Đúng vậy. Vừa rồi cậu khóc là bởi vì nghĩ đến Ogiwara-kun đã đi Kansai xa xôi, không biết còn có thể gặp mặt nữa hay không, cho nên nhất thời nhịn không được. Thế nhưng cậu không muốn để cho Akashi cảm thấy cậu rất trẻ con, nhưng mà...

Nhưng chính xác mà nói thì đúng là bởi vì Ogiwara, vì Ogiwara mà khóc, vì Ogiwara liều mạng luyện bóng luyện đến kiệt sức, vì Ogiwara chuyển đến nơi khác cách xa mình... Rõ ràng là người kia chỉ là lúc nhỏ gặp được Tetsuya, sau đó cũng không có liên lạc nữa, tại sao hết lần này tới lần khác tên đó ở trong lòng Tetsuya đều chiếm địa vị quan trọng như vậy...

“Đừng khóc.” Hắn nắm lấy tay Tetsuya “Không cho phép vì Ogiwara mà khóc.”

Đừng khóc vì bất cứ người nào ngoài ta...

Không một ai ngoài ta xứng đứng với nước mắt của em...

Ngoại trừ ta ra, không kẻ nào xứng đáng để em có thể rơi lệ...

“Cháu làm được mà, Tetsuya.”

“Eh?”

...to be continued...

---Hết chương 2---

Seij: Các nàng, hãy comt để ủng hộ editor mới nha 😊😊 nàng ấy edit mượt hay quá luôn, người làm beta như ta thật rảnh rang a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro