Chap 7: Xâm phạm hợp pháp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi còn ở Teiko, lúc Akashi và Kuroko về nhà là lần cuối chia tay. Màu nắng lúc chạng vạng chiếu lên khuôn mặt Akashi, cả người hắn không còn tỏa ra khí thế như lúc huấn luyện nữa, ngược lại khiến người ta có một loại cảm giác ôn nhu.

Đi qua đường sắt, hai người nhất định phải đi theo hướng khác nhau rồi.

Tiếng chuông báo tàu kêu reng reng dường như bao phủ toàn bộ trí nhớ của Kuroko vào lúc chạng vạng năm cấp hai.

"Akashi-kun, phải đi." Dư quang nhìn thấy bóng người màu đỏ đứng giữa đường sắt Kuroko kì quái xoay người, hàng rào vàng đen ngăn cách giữa mình và Akashi. "Sao vậy?"

Kuroko có chút bất an, Akashi đứng giữa đường ray, mình không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, mà ngay cả người đi bên đường, hôm nay lại không thấy một ai. Kuroko luống cuống, không khỏi lặp lại, chuyến tàu tới lập tức đến nơi rồi.

"Tetsuya. . ." Akashi ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đỏ bị nước mắt bao phủ nhìn không rõ. "Mau cứu tớ!"

"Akashi-kun! Mau đến đây!" Xa xa truyền đến tiếng bánh xe lửa ma sát với đường ray, mà Akashi lại đứng nơi đó, không nhúc nhích tí nào, lúc này Kuroko thật sự hoảng sợ, nhấc chân muốn chạy tới, xe lửa từ xa đã đến gần, mà Akashi vẫn không có rời đi. Mình phải cứu cậu ấy thế nào?

"Tetsuya, đừng qua đây."

Kuroko không quản được nhiều như vậy, cậu chỉ biết là, người đàn ông thật vất vả mới trở lại bên mình lại một lần nữa biến mất ngay trước mắt!

"Cậu muốn chống đối tôi sao?" Thân thể bị người nào đó ôm chặt, liều mạng dãy dụa cũng không thể động đậy. Kuroko trơ mắt nhìn tàu hỏa ở trước mặt gào thét đi qua, trong nháy mắt nuốt sống Akashi trước mắt mình.

"Akashi-kun!!!" Kuroko gần như là kêu thảm thiết, "Ngươi là ai! Buông ra ta! ! !" Bị chọc giận Kuroko gầm thét quay đầu lại, trong thoáng chốc quay đầu thấy được một đôi mắt màu vàng. Sau đó gáy truyền đến một trận đau nhói, trước mắt liền biến thành một màu đen.

Không biết sau đó lại qua bao lâu, Kuroko mới cảm thấy mình thật giống như tìm về một chút ý thức, thân thể nhưng hoàn toàn không cách nào xê dịch.

Linh hồn như bị xé tan khiến cậu không thở nổi.

"Tetsuya? Tetsuya?" từng tiếng kêu từ xa truyền đến. Kuroko cảm thấy cảm giác mới dần trở lại trên người mình.

Từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Akashi thật giống như ở phía trên, phải mất một lúc lâu Kuroko mới thành công tập trung được, thời điểm nhìn rõ Akashi, thân thể vẫn còn vô lực nằm trên giường.

Là mơ!

Một giấc mơ quái quỷ.

Akashi buông tay đang nắm lấy tay Kuroko, ngồi xuống bên mép giường. "Tetsuya, xảy ra chuyện gì vậy, tôi ở dưới tầng nghe thấy cậu kêu quá lớn." Hắn lo lắng lấy ga trải giường lau đi một hôi lạnh trên trán Kuroko, "Chuyện gì xảy ra?"

Kuroko thở hổn hển gắt gao nhìn chằm chằm mặt Akashi, sau đó ở trên giường chậm rãi lắc đầu, sau khi thanh tỉnh trong nháy mắt là càng thêm chậm chạp. Qua thời gian thật dài mới phản ứng được mìnhđang ngủ ở nhà Akashi.

Không đúng, không phải ngủ, mà là ở nhìn cái hình ảnh con mắt đó, dần dần mất đi ý thức. Akashi hình như vẫn chưa biết mấy chuyện này.

Sau đó là nằm mơ.

"Không sao, mới vừa rồi nằm mơ thấy ác mộng thôi." Kuroko dùng cánh tay chống đỡ thân thể mà bò dậy. "Xin lỗi đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi."

Akashi ôm chăn nhìn Kuroko đầu tóc loạn xạ mà ánh mắt vẫn còn một chút đờ đẫn, buồn cười đưa tay xoa đầu đối phương.

"Không nghĩ tới đã lâu như vậy rồi, mà tư thế ngủ của cậu vẫn không hề thay đổi." Akashi một bên xoa xoa một bên thử đè xuống cọng tóc dựng thẳng đứng kia, lại bị Kuroko hung hăng đẩy ra.

"Không sao, trời còn chưa sáng. Nếu đã tỉnh liền đứng lên đi, chuyện ngày hôm nay còn rất nhiều." Akashi không hỏi nhiều nữa, mà là chỉ lên đầu giường, "Đây là quần áo cậu mặc hôm nay."

Kuroko hơi nghi ngờ mở cái hộp tuyệt đẹp kia ra, mới nhìn một cái đã đóng lại, "Akashi-kun, xin đừng như vậy, bộ quần áo này quá quý giá. Xin cho phép tớ trịnh trọng từ chối."

Kuroko không biết nhãn hiệu màu vàng nối thành một chuỗi này, nhưng cũng đã đứng từ xa nhìn vào tiệm trang sức, những nơi như vậy cậu chỉ là đứng từ xa nhìn mà đã thấy choáng váng, mặc dù Akashi đã tháo giá tiền xuống, nhưng nhìn chất liệu cùng kĩ thuật tinh xảo, Kuroko cảm thấy cho dù tháng sau mình buộc chặt cổ họng mà ăn cơm cũng chưa chắc đã có tiền đem trả Akashi.

Akashi vốn đã đi ra đến cửa, nghe cậu nói vậy, xoay người cười nhạt: "Nếu như cậu muốn tôi giúp cậu mặc, vậy thì cứ tiếp tục cãi lời tôi đi."

Tay Kuroko cứng ngắc giữa không trung, từ từ để xuống, có chút ủy khuất phồng má, "Tớ biết rồi." Mặc thì mặc, sao phải đe dọa như thế? Người này một chút vẫn không thay đổi, vô cùng bá đạo.

Bộ quần áo kia rất đơn giản, chỉ là một bộ tây trang màu đen bình thường. Một bộ quần áo đen tuyền càng tôn lên khuôn mặt trắng trẻo của Kuroko, cả người như một tác phẩm thủ công mỹ nghệ, mà đôi mắt màu xanh kia lại không thể nghi ngờ là tuyệt tác vẽ rồng điểm mắt, ánh mắt như thủy tinh như nói lên nội tâm của chủ nhân nó lúc nào cũng yên tĩnh.

Với khí chất của Kuroko mặc áo sơ mi là thích hợp nhất, khí tức sạch sẽ không chỉ mê hoặc phái nữ, mà không ít phái nam cũng nhìn cậu với một con mắt khác. Cho nên, Kuroko càng muốn mặc âu phục, như vậy mới khiến cậu có "mùi vị đàn ông" một chút.

Nhưng mà bộ quần áo Akashi cho cậu mặc lại phá vỡ mọi gửi gắm của cậu với âu phục. mạnh mẽ hơn thì không thấy đâu, ngược lại mảnh mai nhiều hơn.

Sau khi rửa mặt, Kuroko cũng không ở trên tầng nữa, dù sao Akashi trước đây đã rất ghét bị người ngoài xâm phạm không gian của hắn, mình ngày hôm qua tự tiện ngồi lên thảm lông trong phòng khách mà không có bị kéo đâm chết, chắc là do Akashi 'khai ân' thôi.

Mà lúc này Akashi đứng trong phòng khách trước máy pha cà phê nhìn chằm chằm vào từng giọt chất lỏng đang sôi trào trong cốc, thu hồi lại vẻ mặt ôn hòa trước mặt Kuroko vừa nãy, đáy mắt hiện lên gợn sóng tức giận như muốn làm người khác tê liệt.

Ngày hôm qua Kuroko ngồi trên thảm ngủ mê man, quả thực là do mình sơ suất. Vốn là trạng thái của Kuroko quá bất thường, thậm chí có thể nói lúc cậu từ ngục giam lê xe đã ngủ mê man, tình huống khi đó đã chuyển hướng bất lợi rồi.

Mà mình lại còn ngu xuẩn tin tưởng Kuroko chỉ là bởi vì quá độ mệt nhọc mà ngủ mê man, Akashi tức giận dùng răng cắn môi.

Cho dù Kuroko cố gắng che giấu mình, chỉ là nói gặp một cơn ác mộng, Akashi cũng biết đây không chỉ đơn giản là một cơn ác mộng.

Kuroko trong giấc mộng kêu gào thảm thiết. Không ai lại muốn một người dùng giọng tuyệt vọng gọi tên mình như vậy cả. Đặc biệt là một người mình có tình cảm đặc biệt.

Cho dù là từ cầu cứu hay là từ cái gì khác, nếu dám lợi dụng mình như vậy, đối phương nhất định phải chuẩn bị tâm tư thật tốt.

Ánh mắt hoảng sợ của Kuroko thoáng qua trước mắt, Akashi không kiên nhẫn nắm chặt điện thoại. Mặc dù có tình cảm riêng trong lúc phá án là điều tối kị, nhưng vụ án này nếu uy hiếp đến Kuroko, như vậy lần này hoàn toàn là ngoại lệ.

Từ trong túi cầm lấy điện thoại ra bấm một dãy số, "Daiki, cậu giúp tôi đi điều tra một người, cụ thể tôi sẽ gửi thư cho cậu, đến đơn vị trước, phải có toàn bộ tài liệu về kẻ kia."

Coi thường Aomine phỏng đoán mới ngủ nửa giờ đang than phiền bên kia đầu dây, Akashi ngẩng đầu lên dùng khuôn mặt mê hoặc chết người mỉm cười chào đón Kuroko ăn mặc chỉnh tề đi xuống, "Tetsuya đến ăn sáng đi."

"Akashi-kun từ bao giờ đã bắt đầu thích cười thành cái bộ dạng này như Kise-kun vậy?" Kuroko một bên nhạo báng, một bên nhìn Nigou gần như vùi mình vào trong đống đồ ăn. Khóe miệng giương lên, "Akashi thật bất ngờ có thể chăm sóc người khác a."

"Nếu như là lời khích lệ thì không cần, ngồi xuống nếm thử một chút đi, không ghét phô mai chứ?" Akashi đặt một cốc sữa bò nóng trước mặt Kuroko. "Bữa ăn sáng trước ăn một chút gì rồi hãy uống cà phê, nếu không đối với dạ dày không tốt."

Kuroko không có tiếp lời, mùi thức ăn đã sớm thu hút hết tâm tư của cậu.

Nhìn quần áo trên người Kuroko, đồng thời cũng vô cùng cảm ơn nhà thiết kế đã đoán ra được số đo thân thể nhỏ bé của Kuroko chỉ với một tấm hình.

Dĩ nhiên đây cũng không phải là chuyện Kuroko cần nhắc đến.

Bumber (*) của chiếc mercedes ngày hôm qua đã bị Akashi dùng bạo lực tháo xuống. Vốn là chiếc xe cưỡi gió mà đi lúc này lại giống như bị người ta chém mắt cái mông chuột lớn, nhìn Kuroko không nhịn được cười, một người vẫn rất sĩ diện như Akashi, tuyệt đối sẽ không muốn đem cái xe bị dày vò thành bộ dạng này ra cửa.

(*) Bimber: Là lớp đệm hay thanh chắn dày làm bằng chất Poly propylen hoặc thép để giảm lực khi đâm xe

"Akashi-kun, hôm nay chúng ta đi xe điện đi, dù sao thì trước ga cũng là sở cảnh sát mà.: Kuroko nhịn cười nhìn gương mặt đần thối của Akashi, ánh mắt sáng lên, một bụng lửa của Akashi cũng giảm đi hơn nửa.

"Nếu như ngồi xe điện, vậy bây giờ phải đi, nếu không lát nữa giờ cao điểm, tôi thà đi bộ còn hơn." Akashi vỗ tay một cái, lấy chìa khóa xe trên tường xuống, "Tôi đem xe ra khỏi gara, một lát nữa sẽ có người mang nó đi. Cậu trước tiên mau đi bắt con mèo kia lại đi, vừa rồi tôi thấy nó đứng bên hồ bắt cá đấy. Nói không chừng không những không bắt được mà còn tha hồ tắm."

Kuroko sửng sốt một chút, sau đó nghĩ đến mấy con cá Koi nuôi trong hồ nhà Akashi, vội vàng chạy về trước, một con cá lớn như vậy, cái đầu còn lớn hơn cả miệng Nigou! Akashi đây là đang lo cho mèo hay lo cho cá vậy!

Nigou thò móng vuốt vào hồ nước, trong nước cũng là một con mèo, nhưng móng vuốt khều vào một cái sẽ không còn nữa. Nó ở bên hồ chơi vui vẻ, mấy con cá Koi ở một bên nhìn con mèo nhỏ hơn mình đang chơi tạt nước.

"Nigou, không được nghịch nước, cùng tao trở về!" Nigou vừa thấy chủ nhân đến, dọa nó giật mình, vội vội vàng vàng muốn đứng lên, nhưng nền đá hai bên hồ trơn vô cùng, nó lại đang hoảng loạn, cuối cùng Kuroko vẫn là thấy một con mèo ngu ngốc nhất trong lịch sử... một phát suýt nữa thì lao ngay xuống hồ trong ánh mắt tò mò của bọn cá Koi.

"Ngao ngao!" Nigou bị dọa cho sợ, mặc dù chưa có rơi xuống nước, nhưng vẫn bị bọn cá Koi vô tội làm cho sợ hết hồn, ba bước thành hai bước xông qua đùi Kuroko ra ngoài, một đường thẳng ra cổng.

"Nigou quay lại!" Kuroko cuống cuồng, liền đuổi theo, Nigou nhìn thấy chủ nhân đuổi, chạy nhanh hơn, nhìn chân trước không để ý chân sau, lộn nhào trên đất một cái, lăn trên đất mấy vòng liền.

Sau đó bị Kuroko thở hổn hển ở phía sau bắt lại.

"Đây là..." Thành công thu phục Nigou, Kuroko cúi đầu nhìn cái thứ khiến Nigou ngã dập mặt, phát hiện là một đóa hoa hồng đỏ tươi, Kuroko sửng sốt một chút, nhạy cảm nghề nghiệp khiến cậu ngửi được một mùi máu tanh trong không khí, cậu một tay ôm Nigou, một tay lấy khăn tay trong túi nhặt bó hoa hồng dưới đất lên.

Hoa hồng đỏ tươi càng gần mặt, mùi máu tanh càng đậm. Kuroko nhìn cánh hoa một chút, phát hiện không có máu dính trên đó, sau đó nhìn xuống phần rễ, cậu cuối cùng cũng biết tại sao bó hoa này lại có mùi máu rồi, đây là một đóa hồng hút no máu!

Kuroko một câu nói đều không nói ra được, cậu phải nhanh chóng nói cho Akashi biết, cậu bước ra cổng nhìn một chút, xác nhận không có người khả nghi trên phố mới khép cổng lại. Vội vàng chạy về phía gara.

"Akashi-kun!" Kuroko cầm bó hồng vội vã chạy đến gara, Akashi lâu như vậy không có động tĩnh, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện chứ!

Akashi chợt xoay người, thần sắc mang theo vẻ khẩn trương ít có. Giống như là muốn che đi đồ vật sau lưng.

Nhưng mà Kuroko đã nhìn thấy, tay không tự chủ được buông lỏng, hoa hồng huyết sắc lặng lẽ rơi trên mặt đất, Nigou thuận thế nhảy xuống cũng cảm nhận được chủ nhân đang bất an, ân cần ở bên chân cậu vòng tới vòng lui.

Mà một con mắt màu đỏ bị vẽ trên thân xe trắng bạc. Vừa vặn đối diện với Kuroko. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro