Chap 6: Xâm phạm hợp pháp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, xe đã dừng trước cửa nhà trọ của Kuroko, Akashi nhìn người nằm ở ghế sau đã mơ mơ màng màng ngủ. Hắn thở dài một cái, quyết định sẽ không bỏ cậu một mình ở nhà.

Cầm chìa khóa nhà Kuroko, mở cửa vào hành lang tối om. Dựa vào chức vụ hiện tại của Kuroko thì hoàn toàn có thể xin tổng cục cấp cho một căn hộ cao cấp, nhưng mà Kuroko lại từ chối. Nói không chừng là đã đem cơ hội đó cho một tên đồng nghiệp sắp kết hôn rồi.

Mò mẫm bật đèn trên tường, một gian phòng không lớn nhưng lại vô cùng cô độc hiện ra. Cũng không phải là trống vắng, nhưng hoàn toàn không có khí tức của sinh hoạt.

Một tủ quần áo màu trắng, một cái giường màu trời cùng một cửa sổ, một ghế sô pha dựa vào tường, phía trên dải một đống hồ sơ. Mấy cây leo màu xanh trong nhà rất lâu không có người chăm sóc đang giơ nănh múa vuốt về phía người tới thăm.

Một con mèo màu đen từ dưới gầm giường chui ra, tò mò đánh giá người xa lạ. Có lẽ ngửi được trên người đối phương có mùi vị quen thuộc, nó vòng quanh chân Akashi dụi hai cái. Cuối cùng còn thậm chí giơ chân ra ôm lấy ống quần hắn.

Akashi nhấc chân, mèo mun bị lật, trên đất lộn mấy lần mới dừng lại. "Quần tao mà hư thì có bán mày đi cũng không đền nổi!" Akashi trừng mắt đe dọa con mèo đang giả bộ đáng thương dưới đất.

Sau đó liền thấy con kia mèo mun bị sợ cuống cuồng chui vào phía sau rèm cửa, cuối cùng còn quên đem dấu đi cái đuôi to đùng của mình.

Akashi cười một tiếng, thay giày, đi vào phòng ngủ, chuẩn bị cho Kuroko hai bộ quần áo. Nhìn vách tường treo đầy ảnh, phần lớn đều là hình hồi sơ trung, cao trung chỉ lác đác vài tấm, đại học lại là đáng thương đến nỗi chỉ có một tấm lúc tốt nghiệp.

Mà Kuroko người này không ngoài dự đoán là cơ hồ không thể nhìn thấy.

Akashi dời mắt đi, nhìn con mèo không sợ chết một lần nữa chạy đến lởn vởn quanh chân mình, xoay người rời đi căn phòng khiến mình nổi giận này.

Nếu như những năm này ở những thời điểm tôi không thể chứng kiến, em đều sinh hoạt như vậy, vậy thì tôi có thể thỉnh cầu em ở lại cùng tôi không?

Nửa mê nửa tỉnh trong mơ mơ màng màng Kuroko cảm thấy trên mặt bị một cái gì đó mềm mềm chạm vào, lắc đầu mấy lần vẫn không đẩy nó đi được.

Không chịu nổi quấy nhiễu Kuroko rốt cuộc buông tha việc chống cự, thử mở đôi mắt chua xót ra, cảm giác lúc này phải mở mắt thì thật là một việc xa vời.

"Ngủ tiếp một chút." Một thứ lạnh như băng xoa lên mắt mình, hóa giải chua xót.

"Akashi-kun?" Thanh âm quen thuộc để cho Kuroko an tâm xuống.

"Ừ" Akashi thấy Kuroko muốn ngồi dậy, đưa tay ra đỡ lấy cậu, mượn lực để cậu ngồi dựa vào ghế.

Kuroko vừa mới vịn tay Akashi, một thứ đồ uống lành lạnh đã đưa đến bên môi mình, mùi cà phê sữa nồng nặc bay vào mũi. Chất lỏng sền sệt chảy qua hàm răng, cả người cứng ngắc vừa mới tỉnh ngủ đã khá hơn rất nhiều.

Kuroko hưởng thụ liếm liếm chút sữa còn sót lại trên môi, từ trong tay Akashi nhận lấy cái cốc hung hăng uống một hớp lớn, nhất thời cảm giác thần kinh nhờ có cốc cà phê kia đã tỉnh táo hơn nhiều.

Akashi ở bên cạnh nhìn cậu trai đã mấy năm không gặp này, hình như có cao lên chút, nhưng vẫn giống như sơ trung và cao trung chênh lệch rất ít. Tầm mắt Akashi quét qua gò má cậu, bả vai, eo, cuối cùng rơi xuống hai chân thon dài, cùng với ngón chân nhỏ nhắn trên thảm - một màu sắc trong suốt lại vô cùng diễm lệ, khiến người ta phải say mê.

Mình bỏ lỡ khoảng thời gian ngây ngô nhất của Kuroko, nhưng lại trở về ở độ tuổi rực rỡ nhất của cậu ấy, hơn nữa sẽ tiếp tục ở bên cậu. Akashi có thể tưởng tượng, lúc này đôi mắt của Kuroko đẹp đẽ biết bao, nếu như có thể, hắn cảm thấy mình sẽ xúc động bởi công lực của thời gian mất.

"Akashi-kun, đây là đâu?" Kuroko nhìn tấm thảm, đầu óc mặc dù mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra đây không phải là đồ nhà mình.

"Nhà tôi" Akashi trả lời ngắn gọn như lẽ thường thiếu chút nữa để cái ly trong tay Kuroko rơi xuống đất.

"Ách. . . Quấy rầy rồi." Kuroko đứng lên quá nhanh, khiến cho đồng chí Nigou đang nằm trên sô pha gà gật phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, bất ngờ không kịp đề phòng mà đập đầu xuống sàn nhà.

Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy con mèo nào đần như vậy! Rơi xuống đất chạy trốn mà còn dập mặt như vậy. Akashi nhìn Nigou ngu xuẩn nào đó cảm thán.

Nghe được tiếng kêu quen thuộc, Kuroko miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy Nigou đang ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Xoay mặt liền đối mặt với Akashi không biết đã thay một bộ kimono màu đậm từ bao giờ, tâm tình rất tốt đang cầm cái cốc nhìn mình.

Kuroko cảm thấy mình trong lòng thật là mạnh mẽ.

"Không cần nói lí do với tao." Akashi nắm cái chân ngắn của Nigou, đối mặt với đôi mắt lam đang sợ hãi của nó. "Đã đuổi mày đi rồi."

Nigou phát điên muốn thoát ra, hy vọng muốn trở về bên cạnh chủ nhân thân ái của nó nhưng cái tên mắt đỏ đối diện này lại càng thêm bóp chặt hơn.

"Cái đó, Akashi-kun. . ."Kuroko muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Nigou kéo cái chân của nó một cái, bộ móng ở trên cánh tay không bị thương của Akashi lưu lại ba vệt màu chói mắt.

Nigou rơi xuống đất như bị kinh hãi, rất nhanh đã chui xuống dưới gầm ghế, bộ dáng thề sẽ không chui ra. Lần này ngược lại còn nhớ đem giấu cái đuôi đi.

"Akashi-kun. . . Tớ nói hết rồi." Kuroko bôi thuốc cho Akashi, đang muốn giải thích, liền bị đối phương đẩy tới phòng tắm.

"Nước đã chuẩn bị xong, tắm trước một chút rồi nói cũng được, quần áo của cậu tôi đặt trên giá rồi."

Kuroko không biết phải làm sao đứng trong màn sương mù dày đặc lượn quanh phòng tắm đối mặt với Akashi, tiếp lại mất tự nhiên nghiêng đầu qua. "Vậy thì mời Akashi-kun đi ra ngoài trước đi."

Ngâm ở trong bồn tắm Kuroko nghe được Akashi đi vào để thứ gì đó, lại đi ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn bị sương mù bao phủ trần nhà, Kuroko cảm thấy mình mơ mơ màng màng lại muốn ngủ.

Đột nhiên rèm treo trước mặt bị kéo ra, cơn buồn ngủ vừa tụ tập lại đã bay mất sạch. Kuroko ngẩng đầu nhìn thấy Akashi để một cái chai nhỏ màu nâu bên cạnh bồn tắm, mặt nghiêng qua một bên giải thích: "Đây là tinh dầu, có tác dụng giải trừ mệt mỏi, nhanh chóng tắm rửa xong, còn có tài liệu cho cậu xem."

Tốc độ nói chuyện cực kì nhanh a. Kuroko nhìn Akashi có thể nói là cuống cuồng rời đi. Cũng không hề chú ý đến mình rốt cuộc là do hơi nước bốc lên hay là nguyên nhân gì khác mà đỏ bừng mặt.

Chai nhỏ màu nâu tỏa ra một mùi thơm giống như có thể trấn an tâm hồn đang bao lấy Kuroko.

Thật là mùi vị làm cho người an tâm.

Đứng ở ngoài phòng tắm, Akashi dựa lưng vào cửa, che miệng lại, trên tai cũng là một màu đỏ ửng hiếm thấy, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười trên môi.

Chai tinh dầu kia là được điều chế đặc biệt, hắn lúc nhậm chức ở Pháp đã cố ý học điều chế nó.

Hắn muốn cho Tetsuya dính đầy mùi vị của hắn, từ trong đến bên ngoài.

Kuroko nằm trong bồn tắm vẫn chưa hề hay biết Akashi đã giăng một tấm lưới màu đỏ trước mặt, chờ cậu không ngần ngại mà chui vào.

Tinh dầu đỏ nâu lan truyền trong nước, bao lấy toàn thân cậu.

Cho đến khi nước có xu hướng lạnh đi, Kuroko mới quyến luyến từ bồn tắm bò ra ngoài.

Mặc cái áo choàng tắm màu trắng trên giá, cậu phát hiện nó lại có chút vừa người. Thật là không biết nên nói Akashi chu đáo hay là có động cơ không tốt đây.

Lúc đi vào phòng khách, Akashi lại không có ở đó, màn hình ti vi 47 inch treo trên tường đang chậm rãi chuyển động. Toàn bộ đồ vật lấy đen trắng làm màu chủ đạo, nhìn vô cùng thích hợp với tính cách "quả quyết" của AKashi.

Hơn nữa cũng bất ngờ phù hợp thẩm mỹ của Kuroko.

Một cái cầu thang màu đen dẫn lên tầng hai, ở cuối tầng, Kuroko thu hồi tầm mắt của mình.

Mà trong lúc Kuroko đang tắm, Nigou đã phơi bụng nằm trên salon, nghiễm nhiên coi mình là chủ nhân nơi này, lúc này đang rất thỏa mãn liếm mặt.

Trong phòng ăn màu trắng, một chiếc máy pha cà phê DeLonghi đang yên lặng làm việc, chất lỏng màu cà phê cùng sữa trắng như tuyết rơi xuống cái ly bên dưới.

Kuroko nhìn tấm thảm nhung lông dài ở giữa ghế và bàn, thuở thiếu niên Kuroko vẫn có sở thích đặc biệt với thảm lông dài, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như xử lí khó khăn, cuối cùng đã để cho cậu buông tha ý định trải thảm cho nhà mình.

Đoán chừng Akashi có thể tạm thời sẽ không xuất hiện, Kuroko trong lòng hiếm thấy có bướng bỉnh nhưng không nhịn được.

Ngồi một chút là tốt rồi!

Hiếm có tính trẻ con đánh bại lý trí.

Vì vậy Kuroko tung tăng đá dép ra, ngồi ở trên thảm, từng sợi lông màu trắng quét lên bắp chân trần cảm giác bất ngờ không tệ. Nigou đạp lên vai Kuroko nhảy xuống, hài lòng ở trên đùi chủ nhân lượn hai vòng tìm một chỗ thích hợp nằm xuống.

Ngay khi Kuroko đang xem thời sự trên tivi, bên tai là âm thanh máy cà phê làm xong việc cùng tiếng rên mơ màng của Nigou.

Một cái khăn lông từ trên trời hạ xuống, trùm lên trên đầu mình.

Kuroko sửng sốt một chút, mới nhớ mình đang ngồi ở trên thảm. Đang muốn bò dậy nói xin lỗi, Akashi đã đè vai cậu xuống, "Thích thì ngồi đi. Đem tóc lau khô. "Vừa nói vừa đem một ly sữa bò ấm áp đặt xuống trước mặt Kuroko.

Ánh mắt nóng bỏng của Akashi quét qua hai chân trắng nõn của Kuroko trên thảm, trong đầu đã có vô số ý nghĩ đè cậu trên tấm thảm yêu thích này mà xxoo.

Người phía dưới là mềm mại mà nhỏ vụn xúc cảm, không biết khi đó, Tetsuya của mình sẽ ở trước mặt mình toát ra vẻ đẹp như thế nào.

"Akashi-kun." Kuroko lau mái tóc ẩm ướt, ngẩng mặt lên nhìn Akashi đang ngồi trên ghế solon, thành công cắt đứt những hình ảnh R18 trong đầu đối phương. Akashi không biết từ lúc nào đã che lại con mắt trái.

Mặc dù vẫn luôn hiếu kì với ánh mắt của Akashi, nhưng xuất phát từ lòng tôn kính với đối phương, Kuroko cho đến nay vẫn không hỏi chuyện hắn.

"Đây là tài liệu của ba nạn nhân." Akashi từ trong túi da rút ra một tập hồ sơ đưa cho Kuroko. "Ngày mai tôi sẽ gặp mặt cha mẹ của ba cô gái này."

"Còn nữa, mới vừa rồi Satsuki gọi điện thoại tới. Bởi vì tối hôm nay phát hiện, truyền thông đã ồ ạt tham gia, đặt cho hung thủ cái tên 'Con ngươi đoạt mệnh'". Akashi dựa vào thành ghế, trên mặt biểu lộ không vui.

Kuroko một tay tùy ý lau tóc một tay lật xem hồ sơ. "Thật là một cái tên tục tĩu. Nhưng không thể không nói, rất thích hợp."

Akashi không trả lời lại, Kuroko cũng chỉ tĩnh tâm lật xem tài liệu trong tay.

Kitagawa Simei, Koshijo, và Kimura đã bị giết tối nay. Bọn họ sống ở khu trung ương của Tokyo, Chuo và Kanagawa. Bất đồng ở điểm quyết định là ba nữ sinh vừa trưởng thành này không có bất kì giao tiếp nào trong khu vực này cả.

Xem ra phải bỏ qua vấn đề địa lí, trực tiếp phân tích hành động của hung thủ rồi.

Kuroko cắn môi dưới, có chút điểm phiền não đảo tài liệu trong tay.

Nếu như không có tên sát nhân đó, cuộc đời của họ cũng sẽ không bị cắt đứt, có lẽ bọn họ sẽ tốt nghiệp như mọi người, thi lên đại học, kết hôn sinh con, hưởng thụ cuộc sống con cháu đầy đàn.

Nhưng mà bọn họ bây giờ nhưng chỉ có thể biến thành một tờ giấy báo tử mỏng manh. Hốc mắt trống rỗng như tố cáo vận mệnh bất công vậy.

Kuroko ngẩng đầu nhìn về phía ti vi, vừa vặn đối mặt với một bức hình vẽ con mắt kia.

Tầm mắt không có cách nào rời đi, bắp thịt cũng biến thành không chịu mình khống chế, hắc tử muốn hướng Akashi cầu cứu, nhưng mà cho dù Akashi có ở ngay bên cạnh, cậu ngay cả sức để nhấc ngón tay cũng không có nữa. Con ngươi của Kuroko từ từ phóng đại, thân thể cũng dần mất đi ý thức.

Tài liệu trong tay lặng lẽ tuột xuống, đầu vô lực rũ ở trên đầu gối Akashi.

Akashi đang xuất thần về tin tức buổi họp báo ngày mai, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu gối truyền đến sức nặng. Cúi đầu nhìn một cái, Kuroko không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh mình thiếp đi.

Đành vậy, chỉ là ngày thứ nhất thành cộng sự, mà Kuroko đã phải trải qua một chuỗi các sự việc như thăm tù, cấp trên xảy ra chuyện, tốc độ sinh tử mà một cảnh sát bình thường cả đời cũng sẽ không trải qua.

Cảm thấy mệt mỏi là đúng rồi.

Hắn ôm cậu lên giường, kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó ôm chăn xuống ghế salon dưới nhà.

Bất luận như thế nào, nghỉ ngơi là điều cần thiết. Đến nổi ngày mai còn phải đối mặt cái gì, cứ để đấy đi. Chỉ có hôm nay, chỉ có bây giờ, hãy cứ để cho bọn họ hai người xa cách lâu ngày phụ thuộc và an ủi lẫn nhau đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro