Chap 1: Quân tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    " Em là của tôi, là của một mình tôi. Tôi thề, thề sẽ làm em trở lại bên cạnh tôi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Akashi POV:
    Rời đội? Cứ thế đặt lá đơn lạnh băng xuống trước mặt tôi, lẳng lặng biến mất như bốc hơi khỏi thế gian này. Tetsuya, sự thống khổ của tôi liệu em có biết? Em hỏi rằng liệu một quân tốt có thể mãi ở bên cạnh đế vương, hỏi tôi nếu em hèn mọn cầu xin thì có hay không bố thí một chút tình cảm? Rồi lạnh lùng rời đi, em hỏi vì sao tôi nhẫn tâm? Nhưng là, em cũng đâu có nguyện cho tôi một cơ hội? Người vô tình, kẻ nhẫn tâm. Tetsuya, em là của tôi, là của tôi, chỉ có thể là của tôi.
END AKASHI POV
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    "Hộc, hộc,... không, cút đi, tôi không làm gì mà... KHÔNGGGGGGGGGGG..."
    Chết tiệt, giấc mơ đó làm Kuroko đau đớn đến muốn chết. Tỉnh giấc từ trong ác mộng, cậu cũng không nhịn được mà nghĩ tới tháng ngày ngọt ngào đó... (ngủ quên ở sân bóng rổ... nếu như hai đứa nó vẫn là ny thì có hay không... ân, chuyện kia?)
    "- Tetsuya, không được ăn đồ của Atsushi nữa, nhả ra, nhả ra ngay! Đi, về nhà, để bổn thiếu gia nấu cho em ăn...
     - Ryota, cậu bỏ ngay cái tay bẩn ra khỏi Tetsuya nhanh! Hừ, cậu nghĩ mất chút máu sẽ làm cậu thanh tỉnh không? Chạy 10 vòng cho tôi...
     - Aomine, cái thân hình "trắng trẻo, nho nhỏ" của cậu sắp đề chết Tetsuya của tôi rồi. Cút ra sân chạy cùng vợ cậu đi....
     - Tetsuya, tôi cũng mua được lucky item ... đặt cái con ếch rẻ tiền xuống đi. Midorima, tôi không chắc cái kéo này thể nhịn được để không xuyên qua đấy, tín!
     - Tetsuya, mắt tôi thật đau, kia không nghe lời... xoa đi... Ân, tay em thật mềm...
     - .........
     - .........
     - .........
     - Hừ, đừng tỏ vẻ ngu ngốc như thế, Midorima! Là sao? Kuroko Tetsuya sao? quân tốt của Akashi này!..." ( Akashi nói một đoạn nữa nhưng em nó chỉ nghe đến đoạn nì thôi...)

    Kuroko cậu hèn mọn cầu xin hắn, cố gắng che giấu rằng mình chỉ là một quân tốt nhỏ nhoi, rằng hắn chỉ đang lừa dối cậu. Thế nhưng, cậu có thể kìm hãm sự khát khao tình yêu ấy? Thế nhưng, sự thật được phơi bầy bởi chính Akashi, cậu có thể làm được gì hơn? Vẫn là, học cách quên đi thôi. Khuôn miệng lạnh lùng nhẹ nhếch lên một nụ cười cay đắng, đôi con ngươi màu trời khẽ rỉ ra một giọt nước mắt, Kuroko đặt tay lên ngực trái, bất lực, thầm thì: " Làm cái bóng, không được phép yếu mềm! Có lẽ,... thực sẽ nhanh lắm!"
    Cầm trái bóng từ hồi ở Teiko đã cũ, cậu chậm rãi bước đi, như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện tới nhà. Có điều, người cậu căm thù nhất, yêu nhất - Akashi Seijuro, đang sừng sững ngay đây. "Thịch, thịch,...". Trái tim vốn bình ổn giờ đây rối loạn hơn hết, mọi nỗi đau như thác nước ùa về, khiến Kuroko không thở được... ngất lịm.
    Tất nhiên, Akashi đã nhìn thấy Kuroko đứng trước ngõ, hắn gần như bay đến trước mặt cậu, đỡ được thân thể gầy gò ấy. Hắn trong phút chốc có có cảm giác mình đang đi trên một con đường đầy hào quang của chiến thắng, trong phút chốc nhìn thấy bộ kéo hắn yêu thích có chân mà nhảy nhót, trong phút chốc cảm thấy mình được UNESCO công nhận là người có bộ sưu tập kéo đẹp nhất thế giới...
    Akashi ngó quanh ngó quất, ra hiệu cho chiếc Mercedes Benz đen bóng đang tới, lạnh lùng bắn sát khí khi tên vệ sĩ chạm vào tóc Kuroko. Trừng mắt cảnh cáo một hồi, cuối cùng cũng thực hiện phi vụ "Bắt cóc, xin lỗi người tình đang giận dỗi". Rất nhanh, dinh thự của Gia Tộc Akashi xuất hiện, hàng dài hầu gái đứng sẵn chờ cậu chủ ra lệnh. Bất quá, chẳng may tầm nhìn lại rơi hết vào người con trai tóc xanh xa lạ kia! Bởi vậy, vị đế vương nào đó nhẹ nhàng lôi ra một cây kéo, khẽ phát ra âm thanh: "Xoẹt, xoẹt,..." Rồi bình tĩnh lên phòng, bỏ lại một tờ giấy viết "Cút" cùng cái kéo xuyên qua. Ok, I'm fine!

CÒN TIẾP!...
  

   
   
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro