Chương 1: Shigehiro I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Siana:

Tôi đề cử nghe bản Galneryus – Alsatia khi đọc, bài hát đó là thứ tạo cảm hứng cho tựa truyện này.

Truyện sẽ được update một tháng hai lần, vào ngày 1st và 15th mỗi tháng. Các chương sẽ dài đủ để bù lại việc trì hoãn này.

----

Des:

Dù Siana nói vậy nhưng khi dịch truyện Des lại thích nghe bản Thông Suốt Rồi hơn. Bởi vì rất trùng hợp là nội dung lời hát cực phù hợp với tình cảnh giữa hai nhân vật Akashi và Kuroko. Nhịp nhạc cũng thoang thoảng buồn trái ngược với bản nhạc cực sôi nổi Siana đề cử ở trên. Nhưng dù sao thì fic này cũng là sự pha trộn giữa hỗn loạn và bi thương, nên sao cũng được.

Siana up một tháng hai lần, vậy Des sẽ up một tháng bốn lần nhé. Des sẽ cố up fic vào mỗi thứ bảy hàng tuần (chương đầu là ngoại lệ). Một chương dài của Siana nói là 7-8k chữ á, gấp 3 lần TTPCT a~.

----

Chương 1: Shigehiro I

Cửa hiệu nhỏ hẹp và bụi bẩn, nằm khuất một góc phía cuối con hẻm nhỏ đâu đó ở Đông Âu. Trên ô cửa được khắc ký hiệu– một chiếc đồng hồ cát nằm thẳng – đánh dấu nó chỉ dành riêng biệt cho một số người. Phép thuật đã được lý giải rõ ràng ở thời buổi này, nhưng dù vậy thì, vẫn còn nhiều thuật nhất định mà ít ai hay biết.

Bên trong phủ đầy bụi và được thắp sáng bởi duy độc một ngọn đèn dầu bị bám bởi mạng nhện. Nó là vậy, như cả phần còn lại của cửa hiệu với vẻ âm u, một vỏ bọc đơn thuần để xua đi những kẻ tò mò thích xỏ mũi vào nơi chúng không được chào đón. Phép thuật có thể có được từ nơi đây khác hoàn toàn với thứ đang thông dụng ở thời buổi này– khô khan, công nghiệp hóa, bị biến dạng để tối ưu hóa công dụng.

Những chiếc kệ sát tường được lắp đầy bởi những pháp bảo kỳ dị, đá quý, ma dược, phấn, trang sức với không công dụng rõ ràng, thảo dược khô, những bao chứa vài vật dụng không ai biết rõ, túi bùa, và danh sách vẫn còn nhiều hơn. Những kệ khác xếp toàn sách và quyển trục, lượng tri thức chứa đựng trong nó đủ để đè sập núi non. Không khí tràn ngập mùi của thảo dược và bụi, của bùn đất và hơi thở của phép màu.

Chủ tiệm cau mặt ngồi ngự trên chiếc ghế cũ nát đằng sau quầy bán. Hắn nhìn lên khi chiếc chuông treo đầu cửa reo nhẹ, báo hiệu rằng có khách vừa bước vào. Nam nhân kia mảnh người và đội mũ trùm che khuất khuôn mặt. Chủ tiệm cảnh giác nhìn y. Hắn chưa từng thấy y bao giờ. Trong sự nghiệp của hắn này, những kẻ lạ mặt có nghĩa là tai họa cũng như có nghĩa là tài phú.

Người kia lướt sơ qua những kệ hàng với một con mắt bình tĩnh. Ở đó có một quả cầu thủy tinh thật bên cạnh một nắm hàng giả lông phượng hoàng. Một túi đựng vàng lỏng và một hòn đá xanh lam được gột thành hình giọt nước nhưng không hơn gì một viên đá sapphire cả. Chủ tiệm có thủy thạch thật ở phía sau – giá trị của nó không thể đo lường được, nhưng đó là bí mật chỉ một số ít được tiết lộ mà thôi.

Nó chỉ tốn của người kia vỏn vẹn vài phút để đánh giá toàn bộ cửa hiệu. Thứ y tìm không có ở gian chính nên y tiến đến quầy. Một bàn tay nhợt nhạt đặt thứ gì đó lên mặt quầy – một mảnh giấy, nhàu nát bởi thời gian và rách góc với một chiếc lá được phát thảo bằng bút chì. Bản thân hình vẽ không có gì khác thường – không quá nghệ thuật gì – nhưng ký hiệu bên dưới nó lại thu hút sự chú ý của chủ tiệm này. Nó giống với ký hiệu đính trên ô cửa của hắn

"Chúng tôi không..." Hắn bắt đầu nhưng lại bắt gặp đôi mắt người choàng áo nọ. Chúng kỳ lạ một đôi mắt này. Đôi mắt có màu xanh của bầu trời mùa đông, sâu thẫm và ám ảnh. Chủ tiệm cảm thấy luồng năng lượng cổ xưa len lỏi trong đáy mắt băng giá ấy, có thể cảm nhận được nó đang hút lấy tâm hắn và hắn phải vất vả tránh đi ánh nhìn.

Hắn đã nghe những lời đồn đại về nam nhân choàng trong những cái bóng. Hắn từng tin đó chỉ là mê tín, một câu chuyện trẻ con bị thổi phồng thành thần thoại mà thôi. Hắn đã sai. Không nói thêm lời nào người kia xoay người bước vào phòng sau, nơi mà hắn cất những kho báu thật thụ.

Y quay lại và đặt một chậu kính nhỏ lên quầy bán. Kẻ lạ mặt nhìn nó một lúc. Khuôn mặt y không một tia cảm xúc nào, nhưng rồi y lấy ra một cọc tiền và đặt bên cạnh mẫu phát thảo. Chủ tiệm lấy cọc tiền lên và đếm, đến khi hắn vừa nhẩm xong giá, y đã đi rồi, cùng bản vẽ, chậu cầu và tất cả. Tàn dư phép thuật trong không trung, từ vô số câu thần chú và kiểm nghiệm cuộn xoáy không ngừng nghỉ, lấp đầy khoảng không nam nhân kia từng tồn tại kia.

Hắn chưa từng giới thiệu chiếc lá này. Nó đã khá già lúc đến tay hắn rồi – một trong những người cung hàng cho hắn vô tình tìm thấy nó và đem đến, không biết gì về kho báu hắn nắm trong tay. Lá non vốn vô giá, nhưng chúng vốn mong manh đã bắt đầu úa tàn ngay từ khi rời khỏi cây mẹ của mình. Hắn đã làm chậm quá trình úa tàn bằng quả cầu lưu trữ được vài giờ, nhưng cuối cùng sức mạnh của thời gian vẫn mạnh hơn. Chiếc lá kia đã đến cuối đời của mình, gần như không còn giá trị. Hắn đã đưa nó ra đằng sau cho nó tàn trong tĩnh lặng, không có ý định bán đi.

Nhưng kẻ lạ mặt đã biết nó ở đây, vỏn vẹn vài giờ sau khi bản thân hắn nhận được chiếc lá này.

Không, lời đồn không hề phóng đại đâu. Nếu có bất kỳ thứ gì, chúng chỉ là nói thiếu đi bản chất thật sự của quái nhân này. Chủ tiệm ngồi phịch xuống ghế của mình bởi đôi chân đang run cầm cập vì nỗi khiếp vía chậm trễ.

----Alsatia----

Ogiwara Shigehiro nhìn Kuroko Tetsuya bước khỏi cửa hiệu. Chuyển động của y có chút vội vã khó thấy và Shigehiro bật người khỏi bức tường hắn đang tựa vào.

"Tìm thấy rồi?" Hắn hỏi với một nụ cười. Khuôn mặt Kuroko không có thay đổi gì, hay cũng không có bất kỳ biểu hiện nào cho thấy y nghe được Shigehiro cả. Nhưng y vươn cánh tay ra cho Shigehiro nắm lấy và đó đã đủ là câu trả lời.

Hình thái Kuroko dường như biến chuyển một khắc khi cái bóng xuất hiện từ làn da y và vải áo choàng. Đó là ảo ảnh thị giác; bóng đen không phải bóng đen thật sự mà là một thứ khác hoàn toàn. Ánh sáng xung quanh bị nuốt chửng bởi khoảng không và biến thành bóng đen, nhưng nếu Shigehiro không cẩn thận để chạm phải nó, hắn cũng sẽ bị nuốt luôn vào. Khoảng không rung động và rồi một tia sáng vàng nhẹ phát ra từ đâu đó trong sâu của nó. Thần chú dịch chuyển chặn có hiệu lực một khắc sau đó, kéo mạnh cả hai vào màn đêm.

Shigehiro đã làm việc này vô số lần, nhưng hắn e là hắn sẽ không đời nào quen được với nó. Có một khắc hoàn toàn mất phương hướng và mắc ói và Shigehiro phải cố hít thở hồi thần vài cái trước khi hắn có thể nhìn lại rõ ràng. Kuroko, dĩ nhiên, không bị ảnh hưởng gì cả.

Họ đã xuất hiện ở một nơi trông như đầm lầy, nhưng Shigehiro không thể nói được là nơi nào trên thế giới. Không khí có mùi trứng thối và vật chết. Đâu đó, con cóc kêu to tiếng và liên miên.

Hắn sẽ không lấy làm lạ nếu có ít nhất một vài cái xác được giấu dưới mặt nước tăm tối của đầm lầy đấy. Nơi đây kiểu vậy mà.

Kuroko không hề bỏ thời gian để chiêm ngưỡng phong cảnh xung quanh họ. Y đã mở cánh cổng đến nơi thợ dệt thời gian cư trú. Cánh cửa của nó được giấu đâu đó trên một thân cây phủ đầy rêu và tràn ngập đá cụi. Lựa chọn ngưỡng cửa của Sesha đã luôn lập dị, nhưng đồng thời lại vô cùng hiệu quả để bảo vệ bí mật của cô. Không ai có thể nghĩ việc nhìn đến nơi này cả.

Vì Kuroko đã bước vào cổng, Shigehiro không tốn nhiều thời gian hơn trước khi theo vào. Màn mở đầu không hơn gì một sợi chỉ lấp lánh trong không khí, nhưng Shigehiro chạm tay vào nó rồi cảm nhận lực kéo quen thuộc và một lần nữa bị giật mạnh vào bóng đêm. Chỉ là lần này hắn xuyên qua giữa những thế giới.

Cánh cổng mở ra ở một không gian riêng biệt – một căn phòng, cắt vào thời gian và không gian, tồn tại bởi điều lệ và quy luật của riêng mình nó. Đơn giản nói, đây là phép thuật thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác hơn cả một người bình thường có thể mơ ước đạt thành.

Họ đáp xuống trước một cánh cửa dường như lơ lửng trong một không gian rộng lớn không có bất kỳ thứ gì cả. Không có bất kỳ thứ gì xung quanh hết, kể cả mặt đất dưới chân. Đó là một trải nghiệm hỗn loạn, nhưng Shigehiro đã sớm quen với nó sau nhiều lần viếng thăm nơi này.

Kuroko không hề gõ trước khi mở cửa. Gõ cửa để báo hiệu sự tồn tại của họ cho thợ dệt thời gian đơn giản là dư thừa. Sesha đã thấy trước hướng đi của họ và vì vậy biết rằng khi nào để trông họ đến.

Đằng sau cánh cửa là một căn phòng, mặc dù 'phòng' không thể diễn tả thích đáng cho hiện thực thực tế này. Tường và đồ đạc dường như được mọc từ vỏ cây, nhưng sàn nhà là gỗ trơn bóng ở một số nơi và đất giẫm ở một vài chỗ khác. Quầy bếp trải dọc một bức tường với vài chiếc ghế cao phía trước. Tủ bếp và giá bếp nằm dọc những bức tường còn thừa. Nhiều chiếc bàn được đặt khắp căn phòng, cao và thấp, lớn và nhỏ và được phủ bởi những chậu cây cảnh. Một loại cây gì đó họ cọ nằm nhoài ở một góc, rễ vươn rộng trên sàn như những chi bị dị dạng. Một trong những chiếc lá to của nó nằm trên nền đất, rơi rụng và xuôi theo quy luật úa tàn.

Kuroko cuối cùng cũng tháo xuống mũ trùm đầu, để lộ mái tóc lam tương hợp hoàn hảo với màu mắt.

Shigehiro tương phản với gam màu rực lửa hơn nhiều lắm. Tóc hắn nhuộm sắc nâu cam – màu mang đếncho hắn bao đau khổ qua tháng năm. Ít nhất mắt hắn bình thường, mặc dù di truyền có hơi nhạt chút. Shigehiro khá cao hơn Kuroko, thân hình cũng vững chắc hơn, nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy nhỏ bé và yếu nhược cạnh người nọ. Kuroko là dị năng giả; trong khi Shigehiro không có một ounce năng khiếu phép thuật nào trong người. Hắn chỉ có thể làm vài thuật giả kim đơn giản, nhưng hắn luôn thích đắm mình trong thứ dính đến kỹ thuật số hơn.

Sesha ngồi trên chiếc ghế thường ngày, chân gác lên quầy bếp bằng gỗ và rõ ràng đang đợi hai người. "Tôi đã bắt đầu lo lắng hai người ở đâu." Cô nói thay cho lời chào hỏi.

Kuroko cho cô ta cái nhìn tẻ nhạt. "Tôi thật lòng nghi ngờ điều này."

Nụ cười y chân thành, mặc dù có chút thận trọng. "Rất tốt được thấy cậu." Cô nói với hơi ấm thực thụ trong giọng mình. Cô là thợ dệt thời gian, là đặc phái của chính Thời gian, một chiếc cầu nối giữa thế giới luân lý với sức mạnh bậc cao, giới hạn bởi quy luật cổ xưa và giới hạn vào và dựa trên tri thức vượt xa suy nghĩ của con người. Dù vậy, Shigehiro nghĩ cô là người duy nhất Kuroko có như bạn ngoài có lẽ là hắn. Và hắn không đi xa đến việc nghĩ họ thật sự là bạn đâu.

Cô trông không có gì đặc biệt cả, bất chấp bản chất của mình. Ngang qua cô trên đường, người ta không thường nhìn lại hai lần. Cô trông như một phụ nữ độ hai mươi với mái tóc xù màu nâu và có lẽ hơi quá gầy để tính là bình thường. Cô vận chiếc đầm rộng lùng thùng, in hình chim và hoa và đôi khi họa tiết dường như chuyển động như ảo ảnh của ánh sáng.

Cô trông gần như bình thường vậy. Nhưng chính đôi mắt cô lại bán đứng cô. Con ngươi của cô là sự hòa quyện giữa những lam và tím, như tinh vân lơ lửng tầng không, trọn vẹn với những vì sao rải rác khắp đồng tử. Một hình nón dài màu không rõ cắt dọc đồng tử cô. Nó chuyển dạng lưu loát, cạnh phẳng rồi sắc nhọn, vặn xoắn liên miên. Rất khó để nhìn vào đôi mắt ấy lâu. Chúng được cấu tạo để nhìn thấu sự hỗn độn của thời gian. Rất ít có thể chịu được yêu cầu của chúng.

"Cũng rất tốt được thấy cậu, Ogiwara-kun." Cô nói với nụ cười nhẹ hướng về phía hắn.

"Cô cũng vậy." Shigehiro đáp lại bằng một nụ cười. Hắn sẽ không thể nào bỏ được sự kính ngưỡng cảm nhận bởi sự hiện diện của cô, nhưng một cách nào đó, họ cũng là bạn. Dù nó bởi thực dụng và vị lợi, hơi ấm hắn dành cho cô là thực tâm.

Kuroko lấy ra quả cầu và đặt cạnh nơi chân cô gác.

Cô tặc lưỡi lúc kiểm tra quả cầu. Bên trong, chiếc lá đã nát đi rìa. Ngay cả thần chú bảo quản bên trong quả cầu cũng không thể làm chậm quá trình lụi tàn được lâu lắm. Thời gian không chờ đợi ai, ngay cả phép thuật của mệnh lệnh tối thượng. Shigehiro chỉ có kiến thức cơ bản chiếc lá đó là gì – một Risalad Masai, một chiếc lá của thời gian. Nó hiếm khi mò được đến thế giới của họ và nó chỉ mất vài ngày để lụi tàn. Sức mạnh của nó, tuy nhiên, nằm ngoài tầm với của Shigehiro hắn.

"Không hoàn hảo, nhưng nó sẽ phải làm thôi." Sesha nói với Kuroko kèm theo tiếng thở dài. Cô nâng quả cầu trong lòng bàn tay với sự kính cẩn vẹn toàn, trước khi bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu. Cô bước vòng qua quầy bếp tới cánh cửa bên kia căn phòng, ẩn sau chiếc bàn và kệ sách.

Cô vẫy tay ra hiệu họ đi theo, trước khi biến mất vào bên trong.

Căn phòng phía bên kia nhỏ xíu, cũng được làm từ gỗ nhưng một mặtdường như bị nuốt chửng bởi bóng tối thâm sâu. Nó không phải bóng tối thật sự, không theo đúng nghĩa của từ, nhưng nó chính xác là gì, Shigehiro không biết. Nó khác với bóng tối ảo ảnh được tạo ra từ khoảng không Kuroko có, nhưng khác như thế nào, Shigehiro không thể nói ra. Bóng tối của thời gian, Sesha từng gọi nó. Bất kể đó có nghĩa là gì.

Sesha ngồi xuống trước bức tường đen, lướt tay trên đầu còn tưa của sợi chỉ dày nhiều màu nằm trên sàn. Sợi chỉ trông như được kết lại từ nhiều sợi chỉ nhỏ hơn với tất cả màu sắc của cầu vồng và vài màu Shigehiro chưa từng thấy trước giờ và màu này cũng có thể không có thật. Nó không đều, đôi khi dày cỡ ngón cái và những đoạn còn lại thì mảnh như sợi tóc. Nó uốn lượn và cuộn xoắn nhiều lần đến khi biến mất trong bóng đêm.

Kuroko ngồi xuống trên chiếc ghế đẩu mọc từ gỗ trong góc, trong khi Shigehiro tựa vào tường.

Sesha trượt tay dọc theo sợi chỉ, cảm nhận từng nút thắt và đoạn chỉ đến khi cô tìm thấy điểm họ để lại lần trước. Sau đó cô nhặt lên quả cầu. Một cái xoay nhẹ của tay cô và quả cầu mất đi, để lại chiếc lá vẹn nguyên mang màu sắc bất định. Nó nhỏ, chỉ cỡ móng tay cái, nhưng năng lượng nó chứa dường như lập tức lan ra khắp phòng. Ngay cả Shigehiro còn có thể cảm nhận được nó. Risalah Masa hiếm y như sức mạnh của nó. Và đồng thời cũng mong manh vô hạn khi nó không thể tồn tại được lâu nữa, bị tách rời khỏi cây mẹ – Pohon Masa.

Thợ dệt thời gian đặt chiếc lá dưới lưỡi. Khoảng đen trước mặt cô dường như sâu thêm. Ánh sáng ở rìa bị mài mòn như thể bị nuốt chửng vào khoảng không của thế tục vô tận. Nơi Shigehiro chỉ nhìn thấy bóng tối, thợ dệt thời gian nhìn được tương lai. Đôi khi, hắn nghĩ, Kuroko cũng thấy nhiều hơn chỉ là bóng đêm, nhưng bất kể y nhìn thấy thứ gì, y không bao giờ nói.

Shigehiro từng biết rất ít về thợ dệt thời gian trước khi hắn gặp Sesha. Hắn đã từng nghe vài lời đồn và huyền thoại, những câu chuyện không thực người người kể cho con họ ở đầu giường. Nhưng ngay cả bây giờ, hắn vẫn hiểu rất ít về địa vị của họ. Nói một cách nào đó, cô có thể hút năng lượng của Risalah Masa để đọc vào tương lai. Bản thân tương lai là một quyển sách mở với thợ dệt thời gian, nhưng tương lai có bao giờ khắc vào đá đâu. Nó biến động, luôn thay đổi và công việc của thợ dệt thời gian là gỡ rối từng sợi khi chúng chạm vào hiện tại. Hay tương tự, Sesha từng nói với hắn.

Họ đợi trong im lặng khi Sesha hấp thụ chiếc lá. Một Risalah Masa mang năng lực của cây mẹ mà rễ vươn nó sâu vào kết cấu của sự sinh tồn. Nó có thể được dùng để cường hóa thần chú hay cho quá trình biến tố, nhưng trong tay thợ dệt thời gian, nó còn có thể làm được hơn nhiều. Nó cho phép cô làm nhiều hơn chỉ nhìn thấy tương lai – nó cho phép cô tìm một con đường – cố định trong một kết quả một thôi – dẫn đến đoạn kết cô đã định rõ.

Đoạn kết trong trường hợp này mà nói, chính là sự thành toàn ước nguyện của Kuroko.

Thời gian vô cùng giống một tấm thảm thêu, Sesha từng nói với hắn. Một tấm thảm thêu chưa xong hoàn toàn. Một nửa đã hoàn thành, họa tiết rõ ràng – đó là quá khứ. Và sau đó là đoạn chuyển tiếp, nơi họa tiết thêu kết thúc và chỉ rời bắt đầu, chờ đợi được xỏ thành những gì đã xảy ra. Đó là hiện tại. Và tương lai là nơi toàn bộ chỉ rời treo trên tấm thảm thêu chưa hoàn thành. Nhưng chúng không tĩnh tại. Chúng bị dịch chuyển lòng vòng liên tục bởi ngọn gió đổi thay, bởi lựa chọn, bởi cuộc đời.

Nhưng thời gian là vô tận. Một tấm thảm là vật có hạn. Nó có một kết thúc và một khởi đầu. Sợi chỉ nơi nó kết thúc không thể chạm tới nơi nó bắt đầu. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu chúng ta lấy tấm thảm thêu khỏi tường và cuộn tròn nó lại? Hay quấn nó quanh cọc? Nó sẽ biến họa tiết một lần nữa thành sự lặp đi lặp lại vô tận của một con đường không có kết cục cuối cùng.

Và đó là lý do vì sao chúng ta được gọi là thợ dệt và vì sao tương lai chúng ta nhìn thấy có thể nằm trong tay chúng ta như những sợi chỉ. Nhưng một sợi chỉ là thứ mong manh. Nó có thể hỏng hoặc tưa ở các đầu. Những sợi chỉ nhỏ hơn có thể bị mất và dù cậu có nhìn thấy tốt đến bao nhiêu, sẽ luôn luôn có những đoạn bị thiếu đi. Dù chiếc lá có non đến bao nhiêu, dù thợ dệt có bước đi cẩn thận đến bao nhiêu, hình ảnh vẫn luôn méo mó.

Nhưng thứ cậu cần không phải là hình ảnh toàn vẹn. Những sợi chỉ nối liền với nhau ở mọi điểm. Một quyết định ảnh hưởng một cái kia. Ngay cả khi chúng ta nói, tương lai tức thì đang thay đổi liên tục. Nhưng có một số thứ, điểm mấu chốt nếu cậu muốn, nó dẫn con đường của cậu theo phương hướng định rõ. Dù sợi chỉ có mòn đến bao nhiêu, chỉ cần cậu không phá vỡ kết cục, nó vẫn sẽ luôn dẫn đến duy một điểm.

Sợi chỉ cô đang theo bây giờ là sợi chỉ Kuroko muốn theo với – kết cục mà y khát khao. Cô bắt đầu nói chuyện sau một lúc. Sesha nhìn thấy tất cả, mỗi biến động nhỏ của mỗi hành động nhỏ mà y thực hiện. Nhưng đúng như cô nói, cô chỉ cho họ biết những gì họ cần hay. Điểm mấu chốt trong cuộc hành trình này. Một thị trấn nhỏ ở Đông Nam Á, một ngày u ám trong một tương lai gần, một ngôi chợ ngổn ngang, được che giấu trong một không gian ổ khuất khỏi tầm nhìn, một căn lều lớn màu lòe loẹt, một cô gái đang chết dần với đôi mắt nát bét và một ly rượu úp ngược, đính đá ruby, chất lỏng màu đỏ nhỏ lên tấm thảm nhiều màu sắc.

Sesha cuối cùng rơi vào im lặng. Tay cô lắng lại trên sợi chỉ trong tay, nhưng tâm trí cô vẫn còn kẹt trong thị cảnh cô vừa xe được. Nó sẽ mất một thời gian để cô tỉnh lại. Kuroko đứng lên từ chỗ ngồi và rời khỏi phòng. Shigehiro nán lại một lúc. Có thứ gì đó thu hút hắn vào bức tường bất khuất của khoảng đen, vẫn luôn luôn thu hút hắn. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn bước qua đây? Hắn sợ câu trả lời, nhưng hắn không thể chối bỏ sự cuốn hút của nó.

Nhưng như mọi khi, hắn xoay lưng và bước ra khỏi cửa. Có lẽ một ngày hắn sẽ hỏi Sesha cái gì nằm phía sau. Và có lẽ ngày đó, cô cũng sẽ trả lời.

Kuroko đang nhìn chằm chằm vào bộ sưu tập gương trên chiếc kệ đằng sau quầy. Ở đó có những chiếc gương nhỏ cỡ đầu ngón tay và những chiếc to hơn vừa lòng bàn tay. Một số hình tròn, một số hình tam giác, một số hình chữ nhật và một số có cạnh răng cưa như thể bị vỡ ra từ chiếc gương lớn hơn. Nhưng toàn bộ chúng đều mù mờ.

Chúng mang thị cảnh Sesha vừa thấy được.

Trên quầy cạnh Kuroko là một quyển sổ tay và một cây viết. Y đã dừng nửa chừng lúc viết xuống thị cảnh của Sesha. Kuroko dường như thất lạc trong dòng suy nghĩ. Y không phản ứng gì khi Shigehiro nhặt chiếc bút lên và hoàn thành phần ghi chú này. Nó không giống như sẽ có ai giữa hai người họ quên được, nhưng tốt nhất vẫn là nên chắc ăn.

Khi hắn xong, Shigehiro lật lướt qua những trang giấy khác, trở lại trang đầu. Khúc mở đầu ố nhòe và chỉ vừa đủ nhìn. Đó không có ngày, nhưng từ những gì Shigehiro thu thập được, hắn biết tất cả đã bắt đầu ngay từ trước cả khi hắn được sinh ra trên đời này. Ghi chép không có nghĩa gì với hắn cả, mô tả những nơi chốn và sự kiện đã trở nên vô nghĩa từ lâu rồi, nhưng nó lại có một câu thu hút sự chú ý của hắn.

Những ký tự đã được đồ lại vô số lần với nhiều thứ bút mực chì khác loại. Nó chỉ một cái tên và không còn gì hơn. Akashi Seijuurou. Shigehiro đưa tay men theo dòng chữ, cẩn thận không làm mờ thêm nét chữ đã sớm nhòe.

Akashi Seijuurou nắm câu trả lời cho tất cả mọi việc này. Hắn là khởi đầu cũng như là kết cục cuối cùng. Hắn là nguyên nhân Kuroko đã đặt ra con đường y đang đi ấy.

----Alsatia----

"Hắn đã như thế nào?" Shigehiro từng hỏi một ngày nọ.

Sesha không cần một cái tên để biết người hắn đang nói là ai. "Tôi chưa từng đích thân gặp hắn. Tất cả những gì tôi biết tôi thấy được từ quá khứ của Tetsuya. Nhưng có những thứ ở đó bị giấu đi ngay cả dưới cái nhìn của tôi. Phần lớn những gì tôi thấy nhuộm bởi hình tượng của hắn trong lòng Tetsuya." Cô nở nụ cười trìu mến và nó dường như có những bí mật đang cuộn xoáy bên dưới bề mặt nụ cười này. Nó không phải hoàn toàn là bí mật gì, Shigehiro nghĩ, rằng Kuroko yêu Akashi Seijuurou.

"Nhưng tôi có thể nói hắn đặc biệt xuất sắc. Cường đại hơn tất cả nhận thức trên đời. Sức mạnh của hắn loại hắn khỏi những người xung quanh. Khả năng tôi đã thấy đã có thể khiến hắn trở thành một vị Thần với quyền của riêng mình." Cô lắc đầu, "nó rất khó để phân biệt sự ân hận của Tetsuya đối với một số sự việc và hiện thực của nó, nhưng nó dường như hắn cũng đã hết sức rối loạn rồi."

Shigehiro thử tưởng tượng về nam nhân kia. Thử tưởng tượng về Akashi Seijuurou – cội nguồn của tất cả những gì Kuroko là bây giờ – và thất bại. Kuroko không bao giờ nói về hắn, nhưng hắn ở đó, trong mỗi hành động, mỗi lời lẽ đã dẫn hai người họ lên con đường họ đang đi.

----Alsatia----

Shigehiro đóng quyển sổ tay lại và đặt trở lên quầy. Có nhiều cách dễ hơn để lưu trữ thông tin, mã hóa bằng giả kim thuật hay ghi chép bằng phép thuật và những cách tương tự, nhưng Kuroko có chuyện xưa thảm khốc với bất cứ thứ gì mang phép màu. Không có lý do nào để lưu trữ một thứ gì khi chỉ đơn độc một chạm của Kuroko sẽ không thể nào tránh khỏi việc hủy bỏ mọi dữ liệu.

Sesha cuối cùng trở lại. Cô dường như mệt mỏi vì sao đó, mệt mỏi nhất một thợ dệt thời gian có thể qua. Đôi mắt cô tĩnh lặng, không thay đổi với hình nón dài nằm đứng.

Cô đưa cho Kuroko chiếc gương nhỏ bỏ túi. Tấm kính trắng đục lờ mờ nhìn lại hai người. Nó rất đau đớn khi nhìn tương lai của Kuroko, cô từng có lần nói với hắn, sau khi Shigehiro đã hỏi vì sao cô không bao giờ giữ những tấm kính của Kuroko. Tôi không muốn bị nhắc nhớ về nó. Cô đã nói với hắn sau đó là những tấm gương không mù với cô. Là cô có thể nhìn thấy cùng một thị cảnh lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhưng thúc đẩy một con đường nhất định với nhìn thấy dòng chảy tự nhiên của tương lai là hai điều rất khác.

"Vậy sao cô vẫn cứ làm việc đó?" Shigehiro đã hỏi sau đó, miệng hắn bao giờ cũng thi thoảng nhanh hơn não. Kuroko đã không phản ứng và Sesha đã chỉ mỉm cười và hình dáng trong mắt cô lóe lên.

Kuroko lấy chiếc gương và khoảng không hiện ra từ da thịt hắn nuốt chửng nó. Ngay cả sau khi nhìn thấy chuyện đó nhiều lần, Shigehiro vẫn nghĩ nó hấp dẫn. Khoảng không nuốt lấy tất cả những gì nó chạm – không có bất kỳ sự phân biệt – nhưng không có bất kỳ thứ gì nó ăn biến mất vô hạn đâu. Nó thôi tồn tại khi vào khoảng không, nhưng Kuroko có khả năng lấy ra những gì y đã hấp thụ. Mặc dù nó không thật sự là lấy ra mà là tái tạo lại, giống như dựng lại từ bản thiết kế. Và khoảng không giữ toàn bộ bản thiết kế của tất cả những gì Kuroko đã hấp thu.

Nhưng không phải tất cả đều có thể được tái tạo chính xác. Khoảng không không thể tạo sự sống. Bất kể bao nhiêu năng lượng sống Kuroko cho nó ăn, cho chính y ăn, khoảng không chỉ có thể lấy sự sống đi, không thể khôi phục nó lại. Rất nhiều chuyện đã đơn giản hơn nếu nó có thể rồi.

"Cẩn thận với cái này." Sesha nói sau một lúc cân nhắc. "Rất nhiều sợi chỉ đã bị mất. Một số có thể phân nhánh vào những rắc rối phiền hà."

"Tôi ghét khi cô nói vậy." Shigehiro vươn tay lên trong sự giả vờ thất vọng. "Ít nhất làm ơn nói với tôi không có nai sừng tấm dính vào vụ này. Tôi có thể chấp hết trừ nai sừng tấm."

"Cậu sống, nó không thể tệ đến vậy đâu." Sesha nói hoàn toàn lờ đi sự đau khổ của Shigehiro.

Shigehiro rên lên. "Tôi đã mất mười năm cuộc đời. Chắc chắn còn nhiều hơn. Tôi bị nhặt nuôi bởi một con nai sừng tấm."

"Không hề cải thiện được cách xử sự." Sesha cười tự mãn.

Shigehiro thè lưỡi ra với cô. "Tôi bị mích lòng vì chuyện đó. Cách xử sự của tôi không tỳ vết chút nào. Tôi còn tính mang về sho cô quả xoài lần tới chúng tôi đến rừng mưa nhiệt đới."

"Tha thứ cho tôi Ogiwara-sama. Tôi xin đưa ra lời xin lỗi hèn mọn nhất cho hành vi sơ suất của mình. Một người đàn ông với cái thói kiểu cách thanh lịch đã vô tích sự bước vào cửa nhà tôi. Tôi đơn giản không quen được nhận vào nơi ở ân huệ lớn lao đấy." Cô cuối đầu thái quá.

Shigehiro cười to và cởi mở. Hắn vẫn luôn nể sợ phần nào đơn thuần vì sự tồn tại của Sesha là thợ dệt thời gian, nhưng có những thời điểm nó rất dễ để quên rằng cô không phải là con người. Cô dường như khác xa với hào quang của thế giới khác trong những lúc ấy.

Kuroko xem cuộc trao đổi với đôi mắt bình thản. Tuy nhiên, có một tia cười nhẹ nhất trên môi y và vì đó Shigehiro giữ mãi hy vọng rằng những gì hắn làm không là vô nghĩa hoàn toàn. Là đâu đó bên trong Kuroko vẫn còn là con người.

Họ rời đi không lâu sau đó.

----Alsatia----

Kuroko gần như là dị năng giả mạnh nhất từng tồn tại – ít nhất là đối với những việc Shigehiro xét đến. Nhưng y lạc lõng khủng khiếp đối với công nghệ hiện đại. Đó không để chỉ y không biết dùng chúng như thế nào, đó giống như y không thể hơn. Hầu hết mọi thứ được nạp bởi phép thuật hay ít nhất được thiết kế chạy bởi phép thuật. Phép thuật kết nối hầu hết mọi ngõ ngách trên thế giới qua Internet hay đường dây điện thoại.

(Có vài ngày Shigehiro thích tự giải trí bằng cách tưởng tượng có bao nhiêu cuộc gọi, download hay nhiều thứ quan trọng khác Kuroko đã ngắt đứt chỉ đơn thuần bằng cách đi ngang qua đường truyền. Nó không hoạt động kiểu đó, Kuroko nói với hắn, nhưng Shigehiro vẫn thích ảo tưởng chuyện này.)

Shigehiro dùng vật kỳ diệu là internet trong chiếc điện thoại của hắn để thu thập thông tin cơ bản về địa điểm sắp tới của họ.

Thung lũng Mogok ở thượng Myanmar là kho tàng thiên nhiên giàu đá quý đủ loại, nhưng nổi bật nhất là ruby. Đương nhiên, đó là ruby; Shigehiro nghĩ và quẹt ngón tay kéo màn hình xuống dưới. Khoảng 90% đá ruby trên thế giới đến từ Myanmar, dù con số đang nhỏ đi nhanh, do ngày càng nhiều nguồn cung ruby tự nhiên được tìm thấy trên thế giới. Shigehiro đã từng thấy khá nhiều quặng ruby gần đó; bởi nguyên nhân không rõ Nyama có xu hướng xuất hiện gần thứ này. Đó có một cơ hội tốt để hắn nhìn thấy phần còn lại chưa tìm được.

Trước cách mạng phép thuật vào cuối thế kỷ mười tám, đá quý đã được dùng riêng cho trang sức hay như tiền tệ trong khá ít trường hợp rồi. Nhưng do cấu trúc tinh thể của chúng hóa ra có khả năng cất trữ phép thuật hoàn hảo, cũng như giá trị của chúng trong biến đổi giả kim được tìm ra, giá trị tiền tệ của chúng tăng chóng mặt.

Bản thân thị trấn Mogok nhỏ và khiêm tốn, nó không có chợ bán khắp mọi ngách cùng ngõ hẹp – chợ chỉ đơn độc dùng để buôn bán đá quý. Người ngoài không được vào nơi đây nếu không có giấy phép đặc biệt, nhưng những chuyện như vậy chưa bao giờ cản được Kuroko. Shigehiro không chắc chắn hoàn toàn y làm như thế nào, nhưng nó dường như là y hấp thu đường nhìn của con người. Nếu điều đó thậm chí có lý. Có những ngày Shigehiro không thể không ấp ủ trong đầu dị năng của Kuroko thật sự là gì.

Khí hậu ấm áp, dù cận kề mùa đông. Shigehiro thích ở lại và nhìn xung quanh, nhưng Kuroko không có kiên nhẫn để ngắm cảnh như thường ngày. Y bước nhanh, không chừa cơ hội cho Shigehiro ngắm nhìn xung quanh thật kỹ. Nó tốn một khoảng thời gian để Shigehiro nhận ra họ hình như đang đi theo một đoàn người, nhưng có thứ gì đó đã phải thu hút sự tầm mắt của Kuroko.

Đoàn người tiến tới một trong những vòi phun nước của chợ trời nhỏ hơn. Nó là một đài phun nước đơn giản với những con cá bằng đá phun nước vào một cái chậu. Không có gì khác thường.

Nó xảy ra rất nhanh, Shigehiro gần như bỏ qua nó. Một khắc trước đoàn người còn ở đây, ngẫu nhiên tựa vào chiếc chậu của đài phun nước, tiếp đến họ biến mất, bị nuốt chửng bởi nhưng tia sáng mỏng manh.

Shigehiro chớp mắt, nhưng đoàn người vẫn biến mất.

"Đó có phải là thứ tôi nghĩ đó là?" Hắn hỏi.

"Cánh cổng đến không gian ổ." Kuroko đáp lời.

"Khoan, chờ một chút." Shigehiro rút điện thoại ra và mở browser lên. Một vài cái click vài và hắn thấy được thứ hắn đang tìm. "Tôi biết rồi." Hắn chìa màn hình ra cho Kuroko xem. "Đây là nơi chúng ta sẽ đi, đúng không?" Kuroko lướt qua màn hình một lần, trước khi bước đến đài phun nước. Shigehiro hiểu đó là một tiếng ừ.

"Tôi chưa ghi nhớ được câu thần chú mở cổng. Chúng ta cần đợi cho đến khi có ai khác tới đây." Y nói và ngồi xuống bậc thềm dẫn lên đài phun nước.

"Chờ chút." Shigehiro vẫy tay. "Tôi nghĩ tôi biết cách vào chỗ này. Nó phải có công tắc ở đâu đó, cho dân nghèo không có năng khiếu về phép thuật." Hắn cau mày và ấn vào đâu đó trên điện thoại. Nơi này vốn bí mật và chỉ giới hạn cho một số người. Thông tin ra bên ngoài của những lời đồn đại qua loa vốn khó tìm. Nhưng Shigehiro đã từng kiếm sống bằng cách moi tin trước khi hắn gặp Kuroko. Hắn biết chính xác nên tìm ở đâu để có được thông tin hắn cần có.

"Được rồi, có một cái công tắt trên một trong mấy con cá." Shigehiro cau mày. "Ồ, nó thật thú vị. Ở đây có một trường ảo giác đánh lạc hướng chú ý của những người khác khi đài phun nước đang được sử dụng. Tại sao nó lại không có tác dụng với tôi?"

"Cậu đang được kết nối trực tiếp với khoảng không của tôi." Kuroko nhón lên xem xét mấy con cá đang phun nước. "Công tắt nằm đâu?"

"Hả, được rồi. Nó nghe có vẻ kích thích, mà sao cũng được."

"Công tắt." Kuroko nhắc hắn. Y không có vẻ mất kiên nhẫn – y không bao giờ – nhưng Shigehiro biết y đủ lâu để nhìn thấu chiếc mặt nạ điềm tĩnh. Kuroko đang mất kiên nhẫn cực kỳ.

"Rồi, rồi. Con cá bên phải." Kuroko vươn tới. "Ê khoan, họ tính theo chiều ngược lại, nên nó là con cá bên trái. Cậu phải chạm vào cái đuôi." Kuroko chạm vào đuôi. Không có gì xảy ra cả.

Shigehiro giấu xuống nụ cười. Đương nhiên, không có chuyện gì sẽ xảy ra. Công tắc không phải cơ học, mà phép học. Kuroko có thể làm nhiều thứ tuyệt vời với sức mạnh của y, nhưng y đôi khi bất lực trước một số thứ khá cơ bản. Đó cũng là một trong những thú vui của Shigehiro, giá nhờ nó mà hắn không cảm thấy hoàn toàn vô dụng bên cạnh Kuroko.

"Hóa ra tôi không có khả năng mở cánh cổng." Kuroko nhìn hắn.

Shigehiro cất điện thoại đi và nhảy lên bậc thềm. "Cậu sẽ làm sao nếu không có tôi? Cậu tốt nhất nên nắm lấy tay tôi hay câu thần chú sẽ bỏ cậu lại."

"Tôi không tin chuyện này. Đây là khu vực có hiệu lực thần chú." Kuroko đáp nhưng vẫn nắm lấy tay hắn.

Shigehiro chạm vào con cá.

Có một sức hút quen thuộc của câu thần chú dịch chuyển nội không gian phát huy tác dụng. Khung cảnh lóe sáng lên trước mắt hắn, trước khi định hình lại bình thường. Cảnh vật xung quanh họ không có thay đổi gì nhiều, ít nhất là với cái nhìn đầu tiên.

"Oa." Shigehiro nhìn xung quanh há hốc mồm.

Không gian ổ – khác với không gian riêng biệt, giống nhà của Sesha – không phải nơi độc lập trong không gian. Chúng giống như bản sao siêu vị trí của không gian gốc hơn, trong trường hợp này là khu chợ nhỏ với đài phun nước. Đài phun nước vẫn ở chỗ đó, khu chợ kéo dài xung quanh họ, nhưng nơi chúng bị giới hạn trong thế giới thực, nơi đây chúng kéo dài đến vô cùng. Thị trấn chỉ là chấm mờ trên đường chân trời quá xa để thấy rõ.

Và có người ở khắp mọi nơi. Xay nghiền giữa gian hàng và khu triển lãm, những căn lều nhỏ và những chiếc bàn. Không khí ồn ả trong hoạt động và Shigehiro cảm thấy choáng váng dù chỉ đứng nhìn. Có đá quý và đá khắp mọi nơi, được mài đến nhẵn bóng hay cắt thô từ đá tảng. Nó không chỉ là các mỏ lân cận tiếp hàng cho nơi này, mà là các mỏ trên toàn thế giới. Mogok chỉ là một trong những điểm trao đổi hàng trong nhiều điểm rải rác khắp Á châu.

Dựa theo chỗ vào, tuy nhiên, không chỉ địa điểm thay đổi, mà kể cả hàng được chào bán cũng thế luôn. Đó là một điều kỳ lạ và có phần méo mó của phép thuật không gian – tạo ra bởi chính quyền Liên Bang Nga để bán tài nguyên của quốc gia mà không phải đóng thuế; nó đã nhanh chóng trở thành chợ đen dùng cho nhiều tổ chức tội phạm ở châu Á này.

Điểm trao đổi ở Mogok là một trong những điểm nhỏ nhất và riêng biệt nhất, chỉ có đá quý được bán ở đây, tinh cũng như thô. Nói một cách nào đó, một người có thể mua hầu hết mọi thứ ở đây, thuốc phiện, vũ khí, tài nguyên thiên nhiên, xe cộ, phép thuật tích trữ, giả kim thuật, toàn bộ các loại dịch vụ và kể cả người. Ở đó có đủ loại cổng không gian cho mỗi mảng, cho phép di chuyển trực tiếp từ nơi này sang nơi khác và ở đó có một phân đoạn thêm mới đang thịnh hành của thương mại du lịch nơi bán lối đi nhanh đến toàn bộ mọi miền châu Á cho những kẻ có tiền.

Nó là một điểm nóng của mậu dịch quốc tế mà không ai thèm nhìn đến chúng hai lần. Hay có lẽ nó vốn chỉ là cảnh chắn.

Họ tìm đường vào chợ.

"Nơi này thật tuyệt vời." Shigehiro khó giấu được nỗi phấn khích trong lòng. Toàn bộ không khí nơi đây, cái mớ hỗn độn của nhiều thứ tiếng trong không trung như tiếng chim ríu rít, nó lây nhiễm. Shigehiro mang một nụ cười lớn trên mặt và hắn liên tục chỉ trỏ đủ mọi thứ với Kuroko người chỉ lắng nghe mọi thứ với sự lặng im khắc kỷ. Một ngày nào đó, hắn tự thề, hắn sẽ trở lại chỗ này một mình với toàn bộ thời gian còn trên đời. Và hắn sẽ lướt qua toàn bộ những chỗ khác nhau của chợ cho đến khi hắn đã nhìn thấy hết.

Rốt cuộc, hắn tuy nhiên lặng đi, tập trung suy nghĩ vào nhiệm vụ trong tay. "Chúng ta đang tìm cái lều, đúng không?"

Cái gật của Kuroko khá là khó thấy. Y lia mắt lên trên con người, tìm kiếm một thứ gì đó. Shigehiro nhận ra ánh nhìn và rơi lại vài bước phía sau. Kuroko giơ tay lên, chỉ nhẹ như thể y đang nắm lấy thứ gì đó. Với Kuroko, cử chỉ đó chỉ là một điều vô tư lự, khắc thật sâu vào tiềm thức của y đến y không hay biết về nó chút nào. Hay là vậy, Shigehiro nghĩ.

Có vài luồng ánh sáng lam nhảy múa trên làn da của Kuroko, như những chùm pháo hoa nhỏ của năng lượng sống. Y chỉ lấy một chút từ mỗi người, có thể một vài giờ, một ngày. Nhiều hơn và y sẽ đẩy họ vào nguy hiểm. Nó hầu như không là gì cả. Kuroko rút sinh mệnh mỗi khi y đi vào đám đông. Mỗi lần, y hồi phục sự sống của mình thêm một ít, kiếm cho bản thân đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Đó là thứ Shigehiro sẽ không bao giờ quen được với. Người ta không mảy may nhận thấy cái gì không đúng và tiếp tục một ngày như thể không có gì xảy ra.

Ngay cả nếu nó chỉ là một ngày, Shigehiro vẫn không kiềm được mà nghĩ rằng nó nhiều quá. Nhưng với Kuroko nó lại là một sự thỏa hiệp, là thứ nhiều nhất y nguyện bỏ ra. Y sẽ lấy sinh mệnh y cần bất chấp tất cả. Cái này vẫn còn rất đỡ hơn giải pháp khác. Nó đã qua nhiều năm và Shigehiro thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng về việc này.

Họ tiếp tục bước qua đám đông. Và với mỗi bước chân, Nyama càng gần lại.

----Alsatia----

"Nyama là gì?"

Sesha nhìn lên từ cái cây cô đang tỉa. Shigehiro chưa từng nhìn thấy cái cây như thế này trước đây, nhưng nó là thật với tất cả những cây ở nhà Sesha. Kuroko đã ra ngoài làm việc vặt. Y không bao giờ nói y làm cái gì, nhưng trông vào nó là Shigehiro ở lại phía sau, thường là với Sesha bầu bạn.

Hắn gõ viên đá đỏ trước mặt với ngón tay và nó lăn trên quầy bếp. Hòn đá bắt ánh sáng theo cách dị thường đến dường như nó phát sáng từ bên trong. Ngoài cái đó ra, nó chỉ như một viên ruby bình thường.

Sesha bước tới và nhặt hòn đá lên. "Tetsuya chưa từng nói với cậu?"

"Tôi chưa bao giờ hỏi." Shigehiro thừa nhận. "Y luôn nhạy cảm xung quanh chuyện này."

"Hiểu được. Dù nó đáng chú ý khi khi y có thể nhạy cảm bởi một thứ gì." Cô trao cho hắn ánh nhìn có vẻ như trìu mến làm Shigehiro đỏ mặt. Hắn tập trung vào hòn đá để đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm xúc ngượng ngùng. Sesha có thể rất mãnh liệt, ngay cả khi bình thường. "Nhưng tôi đoán, xét tất cả những gì nó hướng về, nếu y không nhạy cảm bởi nó, y đã sớm dừng tay lại." Cô đặt viên đá xuống lại.

"Nyama nhưng là một trong nhiều cái." Mắt Sesha thay đổi và hình dạng biến thành những cạnh răng cưa và góc nhọn, phá vỡ con ngươi cô thành những rãnh sâu thẳm. Shigehiro chưa từng nghe cô nói với sự trang trọng này trước đây. "Chúng có nhiều tên." Cô tiếp tục. "Đá Máu. Hạt lựu, hay quả sinh mệnh nếu cậu muốn. Nước mắt Astarte. Nó không quan trọng cậu gọi là gì." Con ngươi cô biến đổi theo lời nói, thành hình tròn, thành hình chữ nhật, thành hình giọt nước. "Chúng là cốt lõi của sự sống, năng lượng phép thuật kết tinh thành dạng pha lê. Một viên đá đơn lẻ có thể chữa lành những vết thương trí mạng hay bệnh tật. Nó bị hấp thu trong quá trình và hóa trơ. Hấp thu đủ lượng và cậu sẽ trở nên bất tử. Trong mọi trường hợp, chúng kéo dài tuổi thọ của con người rất nhiều, nếu được dùng một cách chính xác."

"Chúng đến từ đâu?"

Sesha nhìn xuống viên đá đang nằm vô hại trên quầy. Ngay cả khi chạm vào nó, Shigehiro cũng không thể cảm nhận được năng lượng của nó chút nào. Nó dường như một viên đá bình thường.

"Ai biết? Huyền thoại Dogon nói chúng là máu của Nommo Semi, một sinh vật bán nam bán nữ, chảy ra trong một lần cố gắng hóa giải sự ô uế tạo ra trong đợt phiến loạn của Ogo. Đó là thần thoại tạo thế của Dogon. Đó là nơi cái tên Nyama ra đời. Nhưng những tên khác lại gợi nhắc những nguồn gốc khác. Nước mắt tuôn rơi bởi nữ thần cân đối Astarte, một nữ thần người mà bản thân là một thần thoại. Hạt của quả sinh mệnh sở hữu cội nguồn được tranh luận nhiều nhất. Và còn nữa."

"Cậu có thể nói chúng là pháp bảo mạnh nhất trên thế gian. Bởi bản thân chúng mang sinh mệnh." Cô mỉm cười với viên đá.

"Tôi đoán đấy có nghĩa là những viên đá có thể được dùng để hồi sinh người chết? Tại sao Kuroko nhắm vào chúng? Nếu không phải để mang Akashi trở về?"

Nụ cười tan biến trên đôi môi của Sesha. Cô trông buồn buồn. "Đó là ý tưởng. Tôi đã nhìn nó. Hay đúng hơn tôi đã nhìn con đường dẫn đến kết quả này, dù kết thúc vẫn còn bị giấu khỏi tầm nhìn của tôi. Toàn bộ Nyama trên thế gian này vốn không đủ để hồi sinh Akashi Seijuurou. Hắn ta—" Cô tự cắt ngang bản thân và lắc đầu. "Có lẽ Kuroko có thể cho cậu câu trả lời về việc đó."

Shigehiro dùng ngón tay cho viên đá một cái thục nhẹ. Nó nghiêng và lăn trên mặt bên. Nó bắt ánh sáng và trong một khắc nó dường như chứa đựng một đôi mắt trong sâu thẩm. Shigehiro nở một nụ cười buồn. "Có lẽ y sẽ." Hắn thì thầm.

Sesha không nói gì. Nhưng cô cũng không trở lại với cái cây của mình. Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu và chóng khuỷu tay lên quầy bếp. Cô ngắm nhìn hắn chơi với viên đá kia, dùng ngón trỏ của hắn lăn nó vòng vòng trên mặt gỗ đã sờn nhẵn.

"Nó có phải luôn như vậy không?" Shigehiro hỏi sau một lúc. "Tìm kiếm một thứ mà ngay cả bản thân còn không biết là sẽ có giá trị?"

"Cậu nghĩ sao?" Sesha nói. "Tôi không biết kết cục của nó, nhưng con đường ở đằng kia. Thời gian vô chừng. Tương lai, ngay cả cái tôi xác định cũng vô chừng. Mong mỏi của Tetsuya chảy vào dòng thời gian thông qua tôi. Cái tôi nhìn thấy chỉ đơn thuần là cái y muốn nhìn thấy. Đó đã là câu trả lời đầy đủ cho tất cả chúng ta."

"Kuroko có biết chuyện này không?"

"Y có. Nhưng thậm chí nếu tôi có nói với y nó là vô nghĩa, y vẫn sẽ không dừng tay."

Không, Shigehiro nghĩ, y sẽ không như vậy. Kuroko sẽ không ngừng vì bất kỳ lý do nào trên thế gian để mang Akashi trở về.

----Alsatia----

Cho tất cả mọi thứ nó đã đạt được – phép thuật vẫn không thể mang người chết về lại cõi sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro