căn phòng kín, hoan ái, hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nóng.

cái sực nức của căn phòng khoá kín như quyện vào từng hơi thở của con người khiến nơi đây như mờ đi. mồ hôi đọng thành giọt trên làn da toả một luồng nhiệt âm ẩm dễ chịu. khi hai đôi môi tách ra, khi hắn cuối cùng cũng tha cho em, atsushi càng cảm nhận rõ cái dinh dính ẩm ướt trên da thịt mình sau cuộc ân ái. mái tóc trắng xoã tung trên gối gần như bết lại. em lười nhác thở ra một hơi, tay nhỏ vuốt ve khoang bụng trắng mềm.

ryuu.

người atsushi không chỉ có mùi mồ hôi của em, còn có cả mùi cơ thể hắn.

chỉ ba mươi phút trước thôi, người ấy vừa dịu dàng vừa thô bạo nâng niu em, nhưng cũng là tàn phá em, cạy mở vỏ bọc sâu kín nhất để khơi gợi những ham muốn nguyên thuỷ. atsushi không hề ghét điều ấy chút nào mà trái lại, em để những khoái cảm tội lỗi ngấm sâu vào xương tuỷ và dâng hiến bản thân cho sự băng hoại ngọt ngào ấy. em giống như bông hoa chứa đầy mật ngọt tuỳ hứng phơi bày như chờ người đến thưởng thức. hắn thật sự rất biết cách khiến em quay cuồng trong say mê khi đôi tay hắn trượt lên cơ thể em, vỗ về nâng niu từng tấc da thịt; khi hắn gồng mình kiềm chế ham muốn xâm phạm em thật mạnh; khi hắn tôn sùng em như một tạo vật kì diệu của thần linh. những lúc như thế ấy, atsushi thường choàng tay qua cổ hắn, thân thể mở rộng phơi bày vị ngọt giữa hai chân như nước của thứ quả chín rục lấm tấm lông tơ đơm trái giữa ngày hè.

em cuộn tròn người lại, thả trôi mình trong những hồi ức cháy bỏng ấy. một chân gác lên tấm chăn bông trắng, đôi mắt lơ đễnh ngước lên bắt gặp cái nhìn đăm chiêu của người tình. ngay lúc này em chẳng thể nghĩ đến điều gì ngoài người ngồi cạnh mình. nơi hắn vẫn còn phảng phất dư vị của ngày hè, và có chăng, cả vị của em. chẳng nói chẳng rằng, em giang hai tay về phía hắn, nũng nịu đòi một cái ôm, một cái vỗ về cưng nựng từ người thương.

akutagawa ryuunosuke không phải mẫu bạn trai lý tưởng. nhiều người nói hắn lầm lì và chậm tiêu đến đáng kinh ngạc. thậm chí hắn còn là kẻ cuồng công việc đến mức bỏ bê chính bản thân mình, chứ chưa nói đến cả người yêu. nhưng khi ở bên atsushi, hắn biết mình phải làm gì. hắn biết cái sóng sánh gợn lên nơi đáy mắt em muốn nói gì, hắn hiểu đôi tay em dẫn dắt hắn đi đâu, hắn cảm nhận từng cái run rẩy nơi em khao khát hắn. và khi khuôn miệng của em hé mở, âm thanh la hét vô hình thoát ra là khi hắn đã đạt được mục đích của mình. hắn hiểu em không cần một lời dư thừa.

đón lấy hai cánh tay đang giang rộng kia, hắn ôm trọn em người yêu vào lòng, hưởng thụ sự dễ chịu khi em gối đầu lên cánh tay hắn. cơ thể cả hai lại lần nữa gần gũi, sát rạt với nhau, ngón tay akutagawa luồn qua mái tóc ẩm mướt mồ hôi của em và vuốt nhẹ theo từng nếp tóc. atsushi ngước lên và trong phút chốc, em cảm tưởng như mình đang lạc lối trong cái nhìn đê mê của hắn: vừa yêu thương trân trọng, vừa muốn chiếm hữu giữ chặt lấy. đôi mắt ấy khoá chặt linh hồn em, khiến em mất hết khả năng kháng cự - mà như đã nói đấy, em cũng chẳng muốn thế.

vươn tay chạm vào gò má hắn, những ngón tay xinh xắn của em di chuyển đến cặp mắt xám tro đờ đẫn hằn đầy tơ máu. đầu ngón tay cảm nhận rõ sự rung động nhẹ nhàng nơi hàng mi khi hắn khẽ thả lỏng nhắm mắt lại. dạo gần đây quầng thâm của hắn càng đậm do thiếu ngủ trầm trọng. cho dù công việc ở mafia cảng có càng ngày càng ngày càng chồng chất, hắn đáng ra vẫn phải dành vài tiếng mấy ngày để ngủ cho đủ giấc. đây con người này đã thức trắng đến mấy đêm ròng khiến em không khỏi xót xa. atsushi nhẹ nhàng lên tiếng:

"ryuu, anh lại không ngủ được à?"

akutagawa không đáp, chỉ khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.

"em đã bảo anh là thức đêm thức hôm ít thôi mà? đừng cậy có thuốc mà chủ quan chứ?"

akutagawa cười hiền, đôi mắt hắn nheo lại thành vầng trăng khuyết dịu dàng nhìn em. cái nhìn ấy khiến tim em đập mạnh. mọi người thường bảo hắn là tên đầu gỗ ngốc nghếch không biết thế nào là mềm mỏng, không biết thế nào là trân trọng nâng niu. thế mà đối diện với em giờ đây là một tên ngốc với ánh nhìn và nụ cười như gió xuân mơn man gò má em, thật sự không giống trong lời đồn.

"atsushi đang nghĩ cho anh kìa"

"đồ dở người, yêu anh không lo cho anh thì còn lo cho ai?"

akutagawa bật cười khe khẽ, vòng ôm đã chặt càng thêm chặt. hắn dịch người xuống mặt đối mặt với em, cọ cọ mũi với người ta khiến atsushi nhồn nhột.

"kệ đi, atsushi ở đây với anh lâu thêm chút nữa là được rồi."

hạnh phúc.

akutagawa chắc hẳn không nhận ra rằng trái tim của em đang nằm trong lòng bàn tay mình. mọi cảm xúc của em, mọi niềm vui, mọi nỗi buồn, mọi hờn giận và hơn cả là những hạnh phúc nhỏ bé tích tụ dần từ ngày này qua ngày khác cũng đủ để em chuếnh choáng trong men say tình yêu. nếu người muốn có em đến thế, thì đây, trái tim này, linh hồn này, thân xác này sẽ là của người. nhưng hãy hứa sẽ nâng niu chúng thật cẩn thận nhé, em không thích đau đớn đâu. hãy đối xử với em thật nhẹ nhàng, như thể em là chiếc lông vũ lơ lửng giữa tầng không phải nương nhờ vào cơn gió là người. sự tinh tế nơi người làm ửng hồng gò má em, khiến đôi mắt em sáng ngời và toàn thân như được tái sinh. vì thế xin đừng rời mắt khỏi em nhé, và em cũng sẽ không nhìn đi đâu khác ngoài người.

"ryuu này."

"hửm?"

"amore mio"

"thế nghĩa là gì cơ?"

tình yêu của em. người yêu dấu. trân quý của cuộc đời em.

"sao ryuu ngốc thế? cơ hội chỉ đến một lần thôi, không nghe thì em không nói lại nữa đâu."

em khúc khích cười khi thấy ryuu nhìn mình hậm hực lầm bầm trong cổ họng trách móc. nào là "rõ ràng là có nghe", nào là "rõ là chỉ giỏi trêu anh" đầy dỗi hờn. một lần nữa vươn tay ra ôm lấy hắn, em để mái đầu đen ấy tựa vào lồng ngực, cảm nhận hơi ấm dần lan ra khắp cơ thể. và akutagawa ryuunosuke thề rằng atsushi đưa hắn vào giấc còn êm hơn cả đống thuốc ngủ hắn đã từng ép mình nuốt xuống. hoặc đơn giản là vì hắn chỉ cần em thôi. nhưng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận việc đó đâu mà chỉ nằm yên ổn trong vòng tay em như thế này, và ôm em chặt hơn một xíu.

"ngủ ngon. atsushi."

"ngủ ngon. ryuu."

thời gian như ngừng trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro