[Tiêu Bách] Ngày đẹp trời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

"Thánh chỉ đến!"

Trọc Thanh công công cầm thánh chỉ màu vàng tươi đến trước Trấn Tây Hầu Phủ.

Trấn Tây Hầu và Thế Tử Gia sớm đã nhận được tin tức đang cùng Bách Lý Đông Quân đợi ngoài cửa.

"Bách Lý Đông Quân, tiếp chỉ."

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Cửu hoàng tử Tiêu Nhược Phong làm tròn bổn phận, trung thành tận tuỵ, được cô gia yêu thương. Nghe nói Cửu hoàng tử cùng Bách Lý Đông Quân tôn tử của Trấn Tây Hầu Phủ cùng chung chí hướng, đặc biệt ban hôn cho Cửu hoàng tử Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân. Toàn bộ lễ nghi giao cho Lễ Bộ và Khâm Thiên Giám cùng nhau lo liệu, chọn ngày lành tổ chức lễ cưới, khâm thử."

Sau khi Trọc Thanh công công đọc xong chậm rãi đưa thánh chỉ cho Bách Lý Đông Quân. Khoảnh khắc nhận được thánh chỉ, tay y run nhẹ, cuộn thánh chỉ ấy như là tình yêu mà tiểu sư huynh dành cho y, nặng trĩu nhưng lại không khiến y cảm thấy hổ thẹn. Hai tay y tiếp nhận thánh chỉ, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Thần, tạ thánh thượng long ân."

02

Hôn lễ của Cửu hoàng tử nhất định không được qua loa nhưng thành Thiên Khải khó tránh khỏi việc đông đúc, nhiều người dòm ngó. Vì vậy Bách Lý Đông Quân quyết định tổ chức yến tiệc trước ở Hầu Phủ, chỉ mời những người thân quen đến cùng nhau chia sẻ niềm vui với họ.

Lôi Mộng Sát: Chúc mừng Lão Thất, cuối cùng thì người có tình cũng sẽ về với nhau mà.

Lý Tâm Nguyệt: Thanh kiếm này có tên là Đào Hoa Hữu Ý, tặng cho các người làm lễ vật tân hôn.

"Tẩu Tẩu thật có lòng, mời vào trong."

Tiêu Nhược Phong mỉm cười nghênh đón mọi người đi vào.

"Liễu Nguyệt sư huynh, Mặc sư huynh, hai người tới rồi!"

"Ai bảo tôi tới cùng hắn ta?"

Quả thực rất ăn ý, cả hai trăm miệng một lời mà trả lời sau đó lại đồng thời quay mặt đi không nhìn đối phương. Bách Lý Đông Quân nhịn cười bảo hai người nhanh chóng đi vào.

"Sư phụ? Người cũng đến sao?"

Bách Lý Đông Quân quả thực không nghĩ đến Nam Cung Xuân Thuỷ sẽ từ thành Tuyết Nguyệt xa xôi mà đến đây.

"Sư phụ."

"Tiêu Nhược Phong đứng sang một bên hành lễ.

"Âyda, sao ta có thể bỏ lỡ đại sự của Phong Thất và Đông Bát được chứ?

Nam Cung Xuân Thuỷ mỉm cười, nháy nháy mắt nhét cho Bách Lý Đông Quân một cái hồng bao.

"Sư phụ, người là muốn đến uống rượu đúng không? Hôm nay không được chuốc say các sư huynh đâu đấy!"

"Được được được."

"Xem thử hôm nay ta đem đến cho ngươi gì đây, Thu Lộ Bạch! Chúc mừng, chúc mừng!" Tư Không Trường Phong đưa vò rượu cho Bách Lý Đông Quân.

"Đây là đào mà sư đệ nhờ ta mang đến cho ngươi! Tân hôn vui vẻ!"

Vương Nhất Hành cầm một túi đào lớn nhất quyết nhét vào lòng Bách Lý Đông Quân.

"Đa tạ mọi người, nhanh vào trong đi."

"Vô cùng biết ơn vì mọi người đã đến, cứ ăn uống tự nhiên không cần khách khí."

Bách Lý Đông Quân kéo theo Tiêu Nhược Phong đi mời rượu người nhà của y.

"Tổ phụ, mời người uống rượu."

Bách Lý Đông Quân rót rượu cho Bách Lý Lạc Trần, mà ông chỉ nhìn chăm chăm vào Tiêu Nhược Phong đang đứng bên cạnh.

"Lang Gia Vương Điện hạ, sau này việc chăm sóc Đông Quân phải giao cho người rồi."

"Tổ phụ, người yên tâm đi con sẽ bảo vệ Đông Quân thật tốt. Những lời con đã nói con sẽ giữ lời."

Khi Ôn Hồ Tửu biết được chuyện này, ông liền ngàn dặm xa xôi từ Đường Môn vội vàng trở về. Ông nói cho dù là đại hội gì gì đó đều không quan trọng bằng cuộc hôn lễ của cháu trai ông.

"Cháu ngoại trưởng thành rồi, bây giờ cũng kết hôn luôn rồi! Đã không còn là đứa bé chỉ cần nhìn thấy các cô nương liền trốn đi nữa!"

"Cữu cữu!"

Bách Lý Đông Quân có chút chột dạ nhìn Tiêu Nhược Phong, y có vẻ là người sẽ trốn tránh khi nhìn thấy một cô nương. Nhưng dù sao thì Lang Gia Vương cũng không phải là cô nương.

"Cha, mẹ."

Bách Lí Thành Phong trước sau vẫn là người không giỏi ăn nói, chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai Bách Lý Đông Quân, cảm giác như nhà mình có một đứa con trai đã trưởng thành. Còn Ôn Lạc Ngọc nắm lấy bàn tay Bách Lí Đông Quân, đặt vào lòng bàn tay Tiêu Nhược Phong.

Thực ra họ rất hài lòng với Lang Gia Vương, chỉ là họ có chút không muốn rời xa Bách Lý Đông Quân.

Tiêu Nhược Phong nắm thật chặt tay Bách Lý Đông Quân, hướng tới gia đình y hành lễ thật sâu.

Vào lúc kết thúc yến tiệc, Bách Lý Đông Quân đem Tiêu Nhược Phong về phòng mình, "Thật giống một giấc mơ, không chân thật lắm."

"Ta đã thật sự cưới đệ rồi sao?"

Tiêu Nhược Phong đặt tay lên má Bách Lý Đông Quân, bỗng y quay đầu lại hôn vào lòng bàn tay mình làm Tiêu Nhược Phong kinh ngạc rụt người lại.

"Lang Gia Vương Điện Hạ, đây không phải là mộng."

"Ta là Lang Gia Vương Phi của huynh."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhược Phong nghe được Bách Lý Đông Quân gọi mình là Lang Gia Vương. Nhịp tim của hắn đột nhiên tăng nhanh, Bách Lý Đông Quân tiến lại gần hôn lên môi hắn.

Khi Tiêu Nhược Phong kịp phản ứng lại lập tức ôm lấy Bách Lí Đông Quân. Sau khi nụ hôn kết thúc, Bách Lý Đông Quân mỉm cười với hắn. Những ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau, người trong lòng của họ đang ở trước mặt, thời khắc này mới là ngày đẹp trời nhất của hai người.

03

Câu chuyện về Lang Gia Vương và Vương Phi.

Y và Tiểu Sư Huynh thực sự là lưỡng tình tương duyệt.

Tiêu Nhược Phong yêu Bách Lý Đông Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngày hôm đó Bách Lý Đông Quân đang luyện kiếm ở sân sau, ngay khi hắn đang đi ngang qua có một ý kiếm xé gió mà đến. Khi hắn cởi khăn che mặt xuống đã bắt gặp được ánh mắt của Bách Lý Đông Quân.

Người ấy say đến mức không tỉnh táo, đôi mắt ngấn nước, vào lúc sắp ngã xuống đất được Tiêu Nhược Phong kịp thời ôm vào lòng, như thể những đóa hoa đào đang bay lơ lửng ngày ấy đáp vào nơi mềm mại nhất trong lòng hắn vậy.

Ngày hôm ấy hắn dùng thân phận Tiểu Tiên Sinh Học Đường đến đưa Bách Lý Đông Quân đến Thiên Khải, để y có thể bái thiên hạ đệ nhất làm thầy. Tuy rằng thành Thiên Khải rất lớn, lại giống như một cái cối khổng lồ, ăn thịt người mà không nhổ ra xương, nơi các thế lực tranh giành, đấu đá đan xen lẫn vào nhau. Nhưng đó cũng là nơi tốt nhất để những các thiếu niên giang rộng đôi cách của mình, hắn tin rằng Bách Lý Đông Quân nhất định có thể trở thành thiên hạ đệ nhất tiếp theo.

Hơn nữa, để y bên cạnh mình hắn cũng có thể an tâm hơn.

Bách Lý Đông Quân thân phận đặc biệt, lại học được Kiếm Ca Tây Sở. Có quá nhiều người muốn y, bất luận là mạng hay là muốn võ công của y. Bây giờ Bách Lý Đông Quân vẫn là một viên ngọc chưa được mài giũa cẩn thận, rất mong mong dễ vỡ.

"Ta để ngươi đem Đông Quân đi, hy vọng Đông Quân tại Thiên Khải sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào."

"Ta Tiêu Nhược Phong, dùng mạng sống đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào chạm vào Bách Lý Đông Quân. Trừ khi, ta chết trước."

Mà Bách Lý Đông Quân là chậm rãi có tình cảm với Tiêu Nhược Phong.

Kỳ thực, không một ai có thể không thích vị Lang Gia Vương này sau khi tiếp xúc gần gũi với hắn.

Hắn vốn dĩ nên là người trong giang hồ, lại bị huyết thống Tiêu gia vây nhốt tại Thiên Khải. Tiền bạc và quyền lực của hoàng thất đã làm mục nát nhiều trái tim ngây thơ, trong sáng, làm mù mắt, không thể thấy được những bất công trên thế gian và bá tánh trên thiên hạ. Bách Lý Đông Quân cảm thấy chỉ cần có tiểu Sư huynh ở bên cạnh thì tựa hồ tất cả mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng. Hắn luôn luôn là chỗ dựa vững chắc nhất.

Nếu muốn hỏi khi nào là thời điểm họ xác định tấm lòng của nhau thì chính là lúc Trấn Tây Hầu bị buộc tội mưu phản. Bách Lý Đông Quân cũng không ngờ rằng người được triều đình cử mang Tổ phụ đi lại là tiểu Sư huynh của mình.

Đã hơn bốn trăm ngày trôi qua kể từ khi lần cuối họ gặp mặt nhau.

Tuy rằng trên mặt không thể hiện rõ nhưng Tiêu Nhược Phong thực sự rất nhớ y. Nếu không hắn cũng sẽ không đi loanh quanh trong phủ suốt đêm chỉ để tạo ra một cơ hội gặp mặt tình cờ.

Tuy nhiên khi Bách Lý Đông Quân vừa gặp hắn lại muốn bỏ đi.

"Bách Lý Đông Quân, chúng ta nói chuyện đi."

Bên trong căn phòng đã được thắp hương, đó là mùi hương có thể ngửi được từ trên người của Bách Lý Đông Quân quanh năm. Trên bàn đã được bày ra vài món ăn tự tay nấu và một ấm trà. Rõ ràng chỉ là một cách tiếp khách rất bình thường nhưng lại có một chút không khí kỳ lạ khó giải thích được.

"Hơn một năm không gặp, vừa gặp ta liền muốn chạy à?"

Bách Lý Đông Quân không có một chút hứng thú nào, một cái nhìn cũng không muốn cho Tiêu Nhược Phong.

Ở bên ngoài nào có ai dám đối xử với Lang Gia Vương như vậy?

Bách Lý Đông Quân ở trước mặt tiểu Sư huynh của mình quả thực đã vô thức biểu hiện ra rất sống động tính nết hay cáu giận, hờn dỗi của tuổi thiếu niên.

"Bởi vì ta không muốn để ý đến huynh."

"Là vì ta ngăn cản đệ cướp dâu à?"

"Sao không nói chuyện nữa, Bách Lý Đông Quân? Ta nói có đúng hay không?"

Tiêu Nhược Phong không một tiếng động thay đổi tư thế, tay siết nhẹ lấy tà áo choàng trông rất thành thật, hắn đang rất lo lắng.

"Đúng!"

"Ta xa xôi ngàn dặm đến Thiên Khải, ngoài học võ ra cũng học được rất nhiều đạo lý. Nhưng ta biết trong các đạo lý ta đã học được thì không có điều nào nói có thể cậy quyền cậy thế không màng mong muốn của người khác. Mà tiểu Sư huynh của ta lại dung túng cho những chuyện như thế này."

"Ngày mai ta còn phải dậy sớm, tiểu Sư huynh cứ tự nhiên."

Tiêu Nhược Phong thở dài, cảm giác hụt hẫng trong lòng ngực kéo dài mãi không dứt.

"Vậy tại sao đệ lại không trực tiếp hỏi tiểu Sư huynh của đệ, trên thế giới này rốt cuộc có đạo lý nào như thế không. Tiểu Sư huynh của đệ sẽ nói, quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai cũng không có."

"Đúng vậy, sau đó ta cũng đã từng nghĩ nếu lúc đó tiểu Sư huynh không can thiệp thì có lẽ Vân ca sẽ càng được đi xa hơn nhưng huynh ấy cũng sẽ mất đi tính mạng. Thế nhưng tiểu Sư huynh trong lòng ta huynh ấy nhất định sẽ ngăn cản những chuyện bất công như thế."

"Đúng thế, về vấn đề này tiểu Sư huynh của đệ cũng rất thất vọng về bản thân mình."

Tiêu Nhược Phong không dám nhìn vào mắt của Bách Lý Đông Quân nữa, thuận tay cầm tách trà lên một hơi uống cạn. Lúc y nghe được câu nói này dường như cảm thấy nơi mềm yếu nhất của trái tim bỗng nhiên sụp xuống, chỉ cảm thấy một mảnh ngực nơi được liên kết với toàn bộ khoang ngực đều đau đớn âm ỉ.

Cũng đúng.

Tiểu Sư huynh của y từ trước đến nay luôn là người lương thiện, khi phải làm chuyện như vậy chắc hẳn trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại bị ngăn cản bởi thân phận hoàng thất mà không thể không làm. Nó tựa như xiềng xích trên người mãi mãi giam cầm hắn tại triều đình, Bách Lý Đông Quân nghĩ. Y dường như đã bỏ quả những vết máu đang loang lỗ trên người tiểu Sư huynh nhưng vẫn là chọc vào điểm đau của hắn như thế.

"Tiểu Sư huynh, xin lỗi."

Mu bàn tay của Tiêu Nhược Phong đột nhiên có cảm giác ấm áp, khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp được đôi mắt mà hắn ngày đêm mong ngóng. Bách Lý Đông Quân nắm lấy tay hắn, sự ấm áp từ lòng bàn tay len lỏi vào trong tim làm Tiêu Nhược Phong thả lỏng không ít.

"Rất nhiều sự tình ta không có biện pháp để giải quyết một cách tốt nhất, có thể sẽ làm rất nhiều người thất vọng khi gửi gắm niềm hy vọng vào ta."

"Nhưng Tổ phụ của đệ, chắc chắn sẽ không chết."

"Tiểu Sư huynh, ta đều luôn tin tưởng vào huynh."

Lúc tiễn Tiêu Nhược Phong trở về phòng nghỉ ngơi, hắn bỗng nhiên dừng lại bước chân. Bách Lý Đông Quân có chút nghi hoặc nhìn người bên cạnh, màu trắng bạc của ánh trăng để lại một chút dấu vết không thực trên người y, khiến y toả sáng rực rỡ lên như một đoá hoa rất giống với phong thái của y.

"Đông Quân, mặc dù hôm nay có chút không thích hợp để nói những điều này nhưng có lẽ là vì ánh trăng đêm nay rất đẹp hoặc cũng có thể là vì bảy ly rượu Tinh Dạ của đệ đã làm ta lại nhớ về rất nhiều những câu chuyện xưa cũ. Nhưng bây giờ ta đặc biệt muốn nói, ta thực sự rất thích đệ."

"Từ ngày đầu tiên gặp đệ ta đã đặc biệt thích đệ rồi."

Vành tai của Lang Gia Vương đỏ bừng lên vì đây là lần đầu tiên hắn thốt ra những lời này.

Dáng vẻ Bách Lý Đông Quân đứng dưới ánh trăng thực sự rất xinh đẹp, khiến hắn có chút không nhịn được muốn được cấp một danh phận để ôm người trước mặt vào lòng. Hắn tiếp cận Bách Lý Đông Quân từng bước một nhưng Bách Lý Đông Quân lại một bước cũng không lùi, khoanh tay đứng nhìn hắn, nụ cười không giấu được hiện rõ trên khuôn mặt.

Đôi môi mang theo chút hơi lạnh của Tiêu Nhược Phong chạm vào khoé mắt y. Ngay sau đó y liền bị kéo vào một cái ôm rất chặt, Tiêu Nhược Phong dường như cuối cùng cũng đã tìm ra được nơi mình có thể an tâm gửi gắm con tim. Nhiệt độ và nhịp tim của người trong lòng chính là hương liệu an thần của hắn. Lang Gia Vương phủ không phải nhà hắn, cũng không phải là Thiên Khải mà Bách Lý Đông Quân mới chính là phương thuốc hiệu quả mà hắn đã tìm kiếm bấy lây nay.

"Bây giờ ta vẫn chưa đủ mạnh mẽ đợi lúc ta chuẩn bị tốt rồi nhất định sẽ đến cầu Phụ hoàng ban hôn, để đệ danh chính ngôn thuận trở thành người của ta, để cả thiên hạ đều biết."

"Ta sẵn lòng dùng thân phận, tính mạng, tất cả những gì ta có của ta bảo vệ đệ chu toàn. Để đệ có thể làm bất cứ những điều mà đệ muốn, làm thiên hạ đệ nhất cũng được hay chỉ cần làm Bách Lý Đông Quân của mình ta cũng tốt."

"Tiểu Sư huynh, ta chỉ hy vọng huynh bình an."

Bách Lý Đông Quân nói khẽ bên tai hắn.

"Và mỗi ngày đều có thể gặp được huynh là đủ rồi."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro