88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lisa chần chờ đi đến, nhìn khung ảnh bị úp xuống, lật lên.

Nhìn thấy ảnh chụp, trong nháy mắt cô cả kinh.

Người trong ảnh, là Chaeyoung —— nói đúng hơn, là Chaeyoung khi học cấp 3.

Chaeyoung không nhìn về phía máy ảnh. Trong ảnh chỉ có nửa mặt nghiêng của nàng.

Nhìn tấm ảnh này, Lisa lại sợ, nổi da gà.

Bởi vì lúc ấy, không có gì bất ngờ xảy ra thì nàng đang nhìn ai đó.

Nita đã quen biết Chaeyoung từ trước?

Buông khung ảnh, Lisa không chút do dự đi về phòng bị khóa.

Khóa lại?

Không quan hệ.

Cô đá ——

Thời điểm Chaeyoung tỉnh lại, tay chân đều bị trói, nàng nhìn xung quanh, chỉ có thể đoán được đây là một cái kho hàng bị bỏ hoang.

Trong lòng nàng nói thầm, đầu năm nay bắt cóc đều theo trend sao? Sẽ không cưỡng gian nàng chứ?

Có lẽ người bắt cóc biết nàng là ai, cho nên nội tâm nàng không gợn sóng, thậm chí muốn cười.

Nghi hoặc duy nhất, chính là vì sao muốn bắt cóc nàng, chẳng lẽ muốn chơi cầm tù play?

Một nghĩ đến đây nàng giật mình, vẫn quên đi.

Kẻ sĩ thà chết, không thể chịu nhục.

Nếu nàng dám khuất phục, Jisoo sẽ tạc.

Nàng giật giật thân mình, cái ót truyền đến đau đớn nhíu mày.

Xuống tay thật không biết nặng nhẹ!

Nàng lay thân thể nửa ngày, nhưng dây thừng quấn quanh người cũng không lỏng ra, còn làm da nàng trầy xước.

Chaeyoung buông tay, chỉ có thể chờ ở chỗ này.

Đột nhiên, cửa mở, làm cho không gian mịt mờ như được một khoảng ánh sáng xé toạc.

"Đã tỉnh?"

Lisa đạp cửa ba lần, một lần so với lần trước đều dùng sức, cửa phòng không chịu khống chế đổ xuống, chỉ mơ hồ nhìn một cái, da đầu Lisa đều run lên.

Trong phòng đầy hình dán trên tường, đều là hình Chaeyoung, còn có bức họa vẽ nàng.

Trong phòng còn một bức vẫn chưa vẽ xong, là Chaeyoung đang ăn cơm, Lisa trong đầu đột nhiên dần hiện ra một hình ảnh.

Canteen của công ty. Chaeyoung cùng Nita.

Nita không phải từ nhỏ đã học hội họa, thời điểm cấp 2 mới tìm giáo viên chuyên nghiệp đến dạy. Cô ta có thiên phú, học rất nhanh, lúc ấy cô ta đưa cho Lisa một bức vẽ, làm quà sinh nhật. Cho tới bây giờ, Lisa vẫn còn giữ bức vẽ đó.

Tuy nói khi đó là cấp 2, Lisa lại không suy nghĩ được Nita rốt cuộc có phải vì Chaeyoung mà học hội họa không?

Nhìn căn phòng đầy hình của Chaeyoung, ở trong lòng Lisa đã gắn cho Nita thẻ "Mất trí".

Cô cũng không có điên cuồng như vậy, được chưa? !

Đợi chút, Nita nói ở nhà mà cô ta lại không ở nhà...

Lisa lập tức lấy điện thoại, tìm số của Nita gọi qua —— "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The first that you have called is not available at the moment, please don't try again later."

Chaeyoung bình tĩnh nhìn nữ nhân ngược sáng đi đến.

"Thế nào? Còn chê tôi tỉnh nhanh?"

"Em không sợ sao?"

"Tôi phải sợ?" Chaeyoung cười lạnh "Tôi không biết vì sao cô muốn đem tôi nhốt ở trong này, tôi thầm nghĩ, cô phải thỏa mãn một yêu cầu của tôi."

"Yêu cầu gì?"

"Tôi khát, tôi muốn uống nước."

"..."

Nữ nhân dường như nghiến răng nghiến lợi, Chaeyoung cũng không thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ biết vài phút sau đã cho nàng một chai nước.

Ngay khi Chaeyoung muốn uống nước, nữ nhân đột nhiên rụt tay lại.

"Em đừng tưởng có thể trốn."

"Cô nghĩ tôi có thể chạy trốn? Nhanh lên!"

"..."

Khi được uống nước, Chaeyoung tựa vào vách tường lạnh lẽo.

"Nhìn dáng vẻ của cô, là thiếu tiền?"

"Bae lão sư."


"May mắn em còn nhớ rõ tôi." Irene châm chọc.

"Vẫn là em lợi hại, mưa gió gì đều có người ở phía sau chống cho em, tôi thì không được như vậy."

"Năm đó hiếp em là tôi, nhưng em cũng thích đúng không? Con nhóc Lisa còn biết vì em dựa vào cha nó phá tôi, thật lợi hại."

"Tôi bị Lisa làm cho thân bại danh liệt, khi đó em đang làm gì? Ở nhà ngủ ngon? Bae gia phá sản, năm năm này tôi sống không thoải mái, cô ta lại an bài tôi đi nông thôn dạy học? Chết tiệt! Mỗi ngày tôi sống rất cực khổ, ngẫm lại tôi còn không nghĩ được một cuộc sống bình thường là cái gì? Thời gian đó như sống trong địa ngục!"

Chaeyoung yên lặng nghe, mới cười lạnh nói.

"Cô nói những chuyện này, tôi cũng không biết, nói nhiều với tôi cũng vậy. Còn, cô dễ dàng bị đổ ngã như vậy cũng vì mình không được, dựa vào cái gì mà lại đổ hết lên người Lisa?"

Nói xong, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, phản diện chết vì nói nhiều.

Irene vì Chaeyoung nói câu "Không được" mà chịu kích thích, nổi trận lôi đình, nhất thời không khống chế được trực tiếp bóp chặt cổ nàng.

Cô ta tức giận vì không muốn thừa nhận Chaeyoung nói tất cả đều là sự thật, cũng bởi vì vài năm nay, cũng bao gồm hành động ngày hôm nay đều từng bị cô ta khinh bỉ.

Cô ta xem thường mình của hiện tại.

Cô ta có thể làm gì bây giờ?

Về sau cô ta dính vào bài bạc, sau đó cô ta đem tài sản cược đều thua sạch. Thời điểm thu thập quần áo chuẩn bị trốn chạy phát hiện còn giữ đoạn ghi âm Chaeyoung rên rỉ.

Cứ việc nó là ghi âm, nhưng cô ta vẫn gạt được một khoản tiền từ Lisa. Tuy lúc ấy Lisa đã cùng Chaeyoung chia tay, nhưng Lisa vẫn nguyện ý vì nàng.

Điều này Irene đã dự đoán được.

Rốt cuộc thời trẻ tuổi, nguyện ý vì mối tình đầu mà ra mặt.

Cô ta không nghĩ đến những chuyện sau đó —— khi cô ta lấy được tiền, muốn thua keo này bày keo khác lại bị Lisa phản dame —— Tuôn ra chứng cứ cô ta bắt buộc nữ sinh Joy, tiền đồ đều bị hủy.

Joy vừa thấy liền biết là bị sai sử, cô ta lại hết đường chối cãi.

Sự tình huyên náo rầm rộ, nhưng La gia ra mặt áp chế chuyện này, để cảnh cáo cô ta không cần vọng tưởng làm xằng bậy. Cầm khoản tiền này cút đi, đừng nghĩ lại lấy một đoạn ghi âm lặp lại lợi dụng.

Lisa là con một của La gia, từ nhỏ đã bồi dưỡng như người thừa kế, không phải cô ta tùy tiện là có thể bôi đen.

Đã bị tuôn ra sự kiện này, còn muốn thua keo này bày keo khác?

Căn bản không có khả năng. Irene cùng đường, phải đi sòng bạc, lại dính phải thuốc phiện, phải đi vay nặng lãi.

Cũng tạo thành sự kiện hôm nay, cô ta bắt cóc Chaeyoung —— cô ta không có tiền, chỉ có thể kiếm tiền bằng cách này, bắt cóc Chaeyoung đổi tiền.

Nói thật, chuyện này, cô ta đã lên kế hoạch từ lâu, làm bảo vệ mệt chết, nếu không phải hôm nay Chaeyoung đi cầu thang bộ làm cho cô ta thừa cơ hội này, cô ta còn phải tìm cơ hội khác.

Chaeyoung bị cô bóp cổ cả mặt đỏ lên, thái dương đều nổi gân xanh, nàng không chịu thua, ngạnh cổ phun ra hai chữ.

"Hèn... Hạ..."

Irene tăng thêm lực đạo, nhìn Chaeyoung sắp hôn mê mới khôi phục lý trí.

Cô không thể xúc động, Chaeyoung hiện tại là cây tiền của cô.

"Ho ho ho..."

Một lần nữa được hô hấp không khí, trên mặt đỏ lên còn chưa biến mất, cảm giác hít thở không thông làm cho nàng sợ hãi.

"Cô bắt cóc tôi cũng vô dụng, Lisa hiện tại cùng tôi không có quan hệ gì, chị ta sẽ không quan tâm tôi."

"Phải không? Tôi sẽ gọi cho cô ta" Irene vỗ vỗ khuôn mặt nàng "Có khi cô ta gấp đến độ lập tức đáp ứng chuẩn bị cho tôi một trăm ngàn đâu."

Chaeyoung chỉ một thoáng liền á khẩu không trả lời, cúi đầu, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro