[Nãi Bao] Đêm hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 江易-
Cre: https://jiangjin139.lofter.com/post/203a5a8f_1ccc74161
......................................................................

"Lão Lưu, chị nghĩ sao về những ngôi sao trên biển."

Hồ Hiểu Tuệ nói ra câu này không có lý do, và không thể nghe thấy bất kì cảm xúc nào khi em nói.

Lưu Thù Hiền nghiêng đầu để nhìn rõ vẻ mặt của em, có lẽ ánh trăng quá quyến rũ, Lưu Thù Hiền chỉ có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết phản chiếu trong đôi mắt sáng ấy, nó không giống như sự cô đơn của những vì sao treo lơ lửng trên bầu trời, thay vào đó, nó mang theo sự kỳ vọng và nhiệt huyết còn non nớt của em ấy, phải nó chỉ cách trong tầm tay.

Lưu Thù Hiền có thể cảm nhận rõ ràng trái tim "thình thịch" một sự bồn chồn khó tả do nhịp đập của trái tim mình mang lại, đó là cái nóng mà gió mát ban đêm cũng không thể làm dịu đi.

Thứ tình cảm vốn được cố tình bỏ qua và che giấu đột nhiên trồi lên khỏi đất sau một trận mưa xuân, bén rễ và lớn lên với tốc độ không thể ngăn cản và ngay lập tức để lại dấu ấn khó phai mờ trong trái tim Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền cẩn thận quan sát khuôn mặt đã nhìn thấy hàng nghìn lần kia, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, khuôn mặt non nớt mềm mại mập mạp của em đang lặng lẽ phai nhạt đi theo thời gian, có thể nhìn thấy rõ ràng các góc cạnh trên khuôn mặt, đôi mắt trong veo mang theo bao cảm xúc rộn ràng của một thiếu nữ.

Rõ ràng là cô ở cùng với Hồ Hiểu Tuệ mỗi ngày, nhưng Hồ Hiểu Tuệ có những dấu vết của sự trưởng thành này từ khi nào nhỉ? Lưu Thù Hiền cho rằng đây là một câu hỏi đáng để khám phá như một bài toán, nhưng rõ ràng hiện tại không phải phải thời điểm cô tìm ra đáp án, ngay bây giờ Lưu Thù Hiền đã đấm chìm vào đôi mắt sáng ngời của Hồ Hiểu Tuệ, cô bỗng nhiên quên cả thở, không kiểm soát được bản thân.

Câu trả lời "không biết" được thay thế bằng câu trả lời thực sự bên trong

"Sau khi em thi xong, chúng ta sẽ đi biển để ngắm các vì sao."

Hồ Hiểu Tuệ đang thắc mắc tại sao Lưu Thù Hiền cả buổi cũng không thấy trả lời, em cũng lo lắng không biết chị có phải ngủ quên không, mặc dù đang là mùa hè, thời tiết nóng nhưng gió vào ban đêm vẫn hơi lạnh, trong trường hợp bị cảm lạnh, sẽ rất tệ, suy nghĩ một chút Hồ Hiểu Tuệ nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Lưu Thù Hiền thì em vừa vặn nghe được câu trả lời của cô.

Lưu Thù Hiền hiếm khi thể hiện một cái nhìn nghiêm túc như vậy, Hồ Hiểu Tuệ hơi hoảng sợ một lúc, em không ngừng tìm hiểu ý trong câu nói của Lưu Thù Hiền, em vẫn muốn lừa dối bản thân, Lão Lưu chỉ là đang nói đùa thôi phải không, nhưng Hồ Hiểu Tuệ không thể lừa mình bỏ qua sự mong đợi ẩn giấu dưới ánh mắt nghiêm túc của Lưu Thù Hiền, em biết Lưu Thù Hiền sẽ không hứa bất cứ điều gì một cách tùy tiện, cho nên em không có cách nào nói dối chính mình, Hồ Hiểu Tuệ chỉ cảm thấy suy nghĩ của em giờ đã trở nên rối loạn.

Đôi mắt Lưu Thù Hiền như một hố sâu không đáy, muốn hút cả người của em vào trong, Hồ Hiểu Tuệ biết rằng tai em bây giờ chắc chắn rất đỏ, thậm chí còn đỏ hơn cả những chiếc khuyên tai trước đây, cô không ngừng cảm ơn vì bây giờ đang là bạn đêm, Lưu Thù Hiền không nhìn thấy rõ, nếu không cô nhất định sẽ giễu cợt em.

Nhìn thấy đối phương vẫn đang chờ đợi câu trả lời của mình, Hồ Hiểu Tuệ lúng túng rũ mắt xuống, đầu óc quay cuồng, nếu như em không trả lời, em nghĩ Lão Lưu nhất định sẽ rất buồn, nếu mà giả vờ như không nghe thấy, em cảm thấy Lão Lưu nhất định sẽ làm theo ý mình mà giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, em không muốn làm Lưu Thù Hiền buồn, nhưng nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời thích hợp, đột nhiên cảm thấy hơi bực mình, từ đáy lòng em bật ra một câu trả lời, nhưng Hồ Hiểu Tuệ bắt đầu do dự. Lão Lưu có nghĩ giống em không?

Có lẽ cảm thấy bầu không khí giữa hai người càng ngày càng quái dị, trái tim Lưu Thù Hiền cũng từ từ chùng xuống, thân hình nghiêng về phía trước cũng đã ngã vào trên ghế tựa, lộ ra vẻ mất mát khó tả. Đột nhiên, cô cảm thấy ve sầu đêm nay thật là không hiểu chuyện, đêm nào cũng kêu không ngừng, nhưng đêm nay yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh thổi qua kẽ lá, đêm nay thật sự yên tĩnh đến lạ thường.

"Được"

Khi Lưu Thù Hiền đang chuẩn bị phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, cô nghe thấy một âm thanh nhỏ như mèo bên cạnh, cô vui mừng khôn xiết, cô đột nhiên ngẩng đầu lên như không tin những gì mình nghe được thì nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ đang nhìn chằm chằm vào cô với một nụ cười, lặp lại chắc chắn:

"Được"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snh48