[Nguyệt Sách] Sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 安好家的除草机
Cre: https://anhaojiadechucaoji.lofter.com/post/1f599486_1c83dd7e7
......................................................................

La Hàn Nguyệt là đội trưởng của Đội G, là vua rap ở Trung Thái, đồng thời cũng là kẻ ngốc thứ ba của Trung Thái. La lão sư thực sự nghiêm khắc, không chỉ ở nơi làm việc mà trong cuộc sống hàng ngày cũng vậy.

Tuy nhiên, lão sư nghiêm khắc họ La không thể nghiêm khắc với một người.

Lợi dụng lúc team building nhỏ không tập hợp được hết mọi người, cô đã xác định người duy nhất không nghiêm khắc. Mặc dù người đó đã ám chỉ về bản thân bằng mọi cách có thể, nhưng điều đó đối với cô ấy trên sân khấu biểu diễn rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa. Cô không thể cưỡng lại sự thích của cô dành cho em ấy. Suy cho cùng, ở trên sân khấu và ở ngoài sân khấu là hai chuyện khác nhau, có một số điều vẫn phải giấu kín.

Vào cuối buổi biểu diễn, những người hâm mộ theo bọn họ đến khi lên xe, chiếc xe buýt chở bọn họ trở lại cuộc sống ở trung tâm Trung Thái. Lí San San dựa vào cửa sổ xe buýt, thở dài nhìn cảnh vật vụt qua cửa sổ. Không có ai ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt buồn bực lại càng có thể biểu đạt.

Những gì được chiếu trên màn hình được phản chiếu trong cửa sổ là một tin nhắn từ La Hàn Nguyệt và lịch sử trò chuyện giữa hai người đã dừng lại ở hai ngày trước.

Nếu không phải vì sự thân thiết vô tình của em thì đã không xảy ra sự ghen tuông của La Hàn Nguyệt.

Thất vọng nhìn xuống giao diện trò chuyện vẫn không có tin nhắn mới, Lý San San chỉ đơn giản là tắt màn hình điện thoại.

Không thấy, không quan tâm, em sẽ không buồn nữa, phải không?

Thời gian trở lại trung tâm không dài lắm, có lẽ là do gần đây có quá nhiều việc, khiến La Hàn Nguyệt cảm thấy hành trình trở về ngắn ngủi này không thể dài hơn được nữa.

Tại sao? Cô lại có cảm giác mất mát như vậy.

Kỳ thực hai người cảm giác không vấn đề gì, có thể có một số chuyện chỉ có người khác mới có thể nhìn thấy. Bầu không khí giữa họ giảm xuống mức đóng băng nhưng họ không để ý đến. Rõ ràng họ là những người yêu nhau sâu đậm, nhưng lại không nói thẳng ra. Phải giấu giếm và kiểm tra phía người kia một cách thận trọng và ngập ngừng.

"Không quay lại có thực sự ổn không?" Từ Sở Văn và Từ Huệ Linh không còn cách nào khác, đành phải mỉm cười nhìn vị khách quen không muốn về phòng, dù sao cũng chưa trải qua chuyện này, chỉ là rốt cuộc họ đã đến đây. Sau tất cả, Từ Huệ Linh không thể rời khỏi Từ Sở Văn. Điều này được công nhận bởi toàn bộ thành viên trong đoàn và tất nhiên tất cả là sự thật.

Lúc này chỉ có đối mặt mới có thể giải quyết vấn đề, quả nhiên không sai.

Lí San San bị đẩy và ném ra khỏi tổ ấm của W Từ, cuối cùng sau khi làm tốt việc "giáo dục", họ vẫn hy vọng rằng Lí San San và La Hàn Nguyệt có thể hòa giải. Suy cho cùng thì cuộc tình nào cũng có khúc mắc, hà cớ gì phải không quan tâm đến nhau.

Lí San San, người không còn nơi nào để đi, phải trở về căn phòng của cô và La Hàn Nguyệt. Chầm chậm mở cửa, bĩu môi nói "Em trở lại rồi."

La Hàn Nguyệt, người đang bị ốm, cuối cùng đã có thể cầm cự đến cuối buổi công diễn và quay trở lại trung tâm, nghĩ rằng cô ấy bây giờ đã có thể nghỉ ngơi thật tốt, sau đó trực tiếp nằm xuống ngủ, còn về việc tắm rửa? Hãy nói về nó vào ngày mai. Cô nghĩ rằng chỉ cần ngủ một giấc khi thức dậy sẽ hết sốt......

Không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, Lý San San đi thẳng vào, đặt chiếc gối đang ôm lại trên giường, em muốn chạm nhẹ vào mặt của La Hàn Nguyệt khi chị ấy đang ngủ, nhưng lại phát hiện nhiệt độ trên tay em không bình thường.

"Chị ấy...bị sốt rồi?" Lí San San nhìn La Hàn Nguyệt ngủ có chút không thoải mái với ánh sáng gắt của đèn ngủ. Bàn tay chạm nhẹ vào trán cô "Quả nhiên chị vẫn không chăm sóc bản thân mình cho tốt, đồ ngốc."

Nhẹ nhàng chạm vào mũi của La Hàn Nguyệt, đi vào phòng tắm và trở ra với chiếc khăn mặt được làm ướt đắp lên trên trán La Hàn Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra khỏi phòng.

Có lẽ......? Đi đến hiệu thuốc.

Lí San San đi xuống cầu thang ở trung tâm và mở điều hướng bản đồ trên điện thoại, đi đến hiệu thuốc gần nhất, nhân tiện mang về bữa tối của chính mình và cháo trắng mà em định cho con người đang ốm La Hàn Nguyệt ăn.

----------

Khi em quay lại, La Hàn Nguyệt đã trở mình, chiếc khăn mặt trên trán rơi xuống gối bên cạnh, Lý San San cầm khăn mặt trở lại phòng tắm, sau đó ngồi xuống đầu giường.

"Lão La, thức dậy đi." Lí San San cho rằng bệnh tình của La Hàn Nguyệt hiện tại vẫn là quan trọng nhất, không biết chị ấy sẽ phản ứng với Lí San San như thế nào khi thấy em "Chị bị sốt rồi, hãy thức dậy và uống thuốc......"

Trong giọng điệu có thể nghe ra nỗi đau khổ, rốt cuộc người quan tâm nhất lại đổ bệnh trước mặt em, phản ứng đầu tiên chính là chăm sóc cô.

La Hàn Nguyệt chống người lên, đã hơn mười hai giờ đêm, La Hàn Nguyệt thầm thở dài nhìn Lí San San đang ngồi bên giường.

Đừng quên giận em ấy ngay cả khi bản thân bị sốt.

"Đồ đần, vẫn biết quay lại sao."

"Suy cho cùng, chị không thể chăm sóc tốt bản thân mà không có em."

Hai bạn nhỏ giận dỗi nhìn nhau cười, có vẻ như nút thắt được cởi bỏ.

La Hàn Nguyệt kéo cơ thể đang mệt mỏi của mình đến gần Lí San San.

"Sách tử, chào mừng em về nhà."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snh48