[All Diệp] Diệp Tu Alpha sau khi trọng sinh biến thành Omega Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Đường Quả Sắc Miệt Tử

Thể loại: Toàn chức cao thủ đồng nhân võng du, ABO, All x Diệp Tu

Edit: Mều

Beta: Tiếu Bất Tử

Chương 9

01.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi trong huấn luyện, Vương Kiệt Hi ngồi chống tay nhìn chằm chằm màn hình QQ, chờ Diệp Thu trả lời tin nhắn của anh.

Tối hôm qua, anh đã nhắn gọi cho Diệp Thu mấy lần, nhưng đối phương vẫn không hề trả lời lại. Có lẽ tin nhắn của mình chín mười phần đã bị bỏ qua không trả lời rồi. Vương Kiệt Hi vội vàng nhắn tin nhờ Mộc Tranh bảo Diệp Thu kiểm tra lại tin nhắn.

Người này... Vương Kiệt Hi lắc đầu. Dù hôm qua anh hỏi quá trực tiếp thật, thì cũng không nên bơ tin nhắn như vậy chứ.

Đợi một lúc, Diệp Thu nhắn tin qua.

"Ui, mắt bự, có chuyện gì thế?"

"Chuyện ngày hôm qua." Vương Kiệt Hi trả lời "Rất xin lỗi."

"Cậu biết là được rồi." Diệp Thu nói.

"Là do tôi hỏi quá trực tiếp." Vương Kiệt Hi nhận lỗi "Lần sau sẽ chú ý cách hỏi."

"............." Diệp Thu bóp trán, "Cái này không phải vấn đề chính!!!"

Vương Kiệt Hi không nói đến chuyện đó nữa, trả lời: "Tôi nghe Anh Kiệt giải thích, là Nhất Phàm nói cho cậu ấy biết anh thích cậu ấy. Tôi không rõ làm thế nào Nhất Phàm biết được chuyện đó, nhưng tôi nghĩ mình cần làm rõ chuyện này là như thế nào."

"Nhất Phàm đang ở cạnh tui nè." Diệp Thu cười cười "Cậu ấy hôm đó nghe tui với chị chủ nói chuyện. Chị chủ có hơi hiểu lầm quan hệ của tui đối với tiểu Cao, căn bản sự thật là không có chuyện đó đâu. Cậu cũng giải thích với đứa nhỏ đi, đừng để nó mất tập trung."

". . . . . . . . . . . ."

Nghe thấy đối phương giải thích tất cả là hiểu lầm, sắc mặt Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng coi như khá hơn một chút, sau đó lại hơi nhíu mày, gõ bàn phím trả lời lại Diệp Thu.

"Hiểu lầm sao? Tại sao có thể hiểu lầm như vậy được?"

"Tui nói mắt bự này, sao cậu hỏi nhiều quá vậy?? Mấy người Vi Thảo không phải vẫn đang huấn luyện hay sao? Cậu thân là đội trưởng tại sao không làm gương sáng vậy chứ?" Diệp Thu nói "Không chú ý như vậy, cẩn thận anh đây trở về đem đội các cậu đào thải đấy."

"Đang giờ nghỉ ngơi." Vương Kiệt Hi trả lời "Đừng nói sang chuyện khác, trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Này này, tại sao cậu lại nói chuyện với tiền bối như thế hả mắt bự??" Diệp Thu vô cùng đau lòng, lấy thân phận trưởng bối răn dạy đối phương "Không lễ phép!"

"Không trả lời câu hỏi của người khác, cũng chính là càng không lịch sự đấy, tiền bối."

Hai người trừng nhau nửa ngày, cuối cùng Diệp Thu cắn răng không tình nguyện trả lời câu hỏi của Vương Kiệt Hi. Nhưng đến tận sau khi Vương Kiệt Hi đồng ý trong kỳ nghỉ hè giúp hắn đoạt mấy cái kỷ lục phó bản, lúc này Diệp Thu mới hí hửng nói thật.

"Trong Ngôi Sao Tụ Hội ấy, cái trận của cậu với tiểu Cao trong Tân Binh Khiêu Chiến. Tui đứng dậy vỗ tay quá hứng chí, cho nên lão bản bên này mới nghĩ rằng tui đối với tiểu Cao có tình cảm cá nhân." Diệp Thu nói "Hết rồi."

Người kia vì mình mà vỗ tay?

Gương mặt nghiêm túc của Vương Kiệt Hi lộ ra nét cười nhạt nhòa, cậu tất nhiên biết tại sao Diệp Thu lại vỗ tay. Nhưng hiểu là một chuyện, mà cao hứng vì điều đó là một chuyện khác.

Người ngồi bên cạnh Vương Kiệt Hi, đến bây giờ vẫn không dám thở mạnh, Lưu Tiểu Biệt, nhất thời lộ ra sắc thái kích động muốn khóc —- Cậu sắp bị sắc mặt của đội trưởng dọa sợ vãi tè rồi có được hay không!!!!!!

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đội trưởng cười a.....

Lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, cậu len lén ngó vào màn hình vi tính của Vương Kiệt Hi, liền phát hiện ra đội trưởng hóa ra đang chat QQ với Diệp Thu.

Lưu Tiểu Biệt biểu thị : ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Làm sao đội trưởng nhà cậu lại trưng ra bộ mặt đấy khi nói chuyện với...... Diệp Thu cơ chứ???

Lúc này, Tiểu Biệt bỗng nhiên nhớ đến vị được xưng là "Thần Trị Liệu", cựu đội phó của Vi Thảo, Phương Sĩ Khiêm đã từng nói với cậu một câu:

"Cậu đừng sợ đội trưởng của chúng ta, đừng thấy cậu ta bày ra vẻ mặt ông chú nghiêm nghị đó mà sợ hãi. Thật ra cậu ấy không hề khó chịu hay bất mãn đâu, nếu phải vậy thì cũng không thể chơi được cái đấu pháp bất ngờ của Ma Thuật Sư. Bản chất của Vương Kiệt Hi chính là yên lặng. Người bình thường cơ bản chắc chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ta lúc đang buồn bã, cái này cũng không tính là kỳ quái đâu. Bởi vì những biểu cảm khác của cậu ấy, đại khái đều dồn vào hết trước mặt cho Diệp Thu xem rồi."

——mà bây giờ, cậu đột nhiên nhận ra Phương Sĩ Khiêm nói vậy còn tính nhẹ nhàng. Đội trưởng của bọn họ đối mặt với Diệp Thu đâu chỉ là mang hết biểu cảm, cái này giống như đem cảm xúc thật sự từ trong tim mà đưa ra ấy.......

"Chẳng lẽ đây chính là 'thương đến tận xương cốt cũng mềm' sao......" Lưu Tiểu Biệt bừng tỉnh lẩm bẩm nói .(ed: ...........)

02

Trên trang tin tức, vụ bức ảnh bị tung lên cuối cùng cũng bị Gia Thế đè xuống, tuy rằng Diệp Tu không biết bọn họ làm như thế nào, nhưng cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lại, hắn vẫn vô cùng mãn nguyện.

Có điều ầm ĩ như thế nào thì hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi. Bây giờ việc thiết yếu chính là săn boss Dã đồ trên game online.

Một ngày đang lượn lờ quanh khu boss thì hắn phát hiện ra một đứa nhỏ ở trong công hội Lam Vũ, tên là Lư Hãn Văn.

Diệp Tu cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng thú vị, liền vui vẻ đem đứa nhỏ này xúi bậy một cái, khiến cho cậu phát động Boss, hơn nữa lại còn đem người kéo vào đội ngũ, đem điểm thù hận của Boss vững chắc dừng lại ở công hội Hưng Hân.

Không chỉ như vậy, Lam Hà và Lư Hãn Văn sau khi bị đối phương hãm hại xong, lại còn bị Diệp Tu mang theo ngôn ngữ trưởng bối giáo dục, nói tuyển thủ nhà nghề cũng phải phục tùng sự an bài của đoàn đội, không được ở trong đoàn đội mà thoát ly, chiến đấu đơn độc.

"Diệp tiền bối quả nhiên nói chuyện rất có lý!" Lư Hãn Văn cùng Lam Hà tán ngẫu nói "Tiền bối quả nhiên thật lợi hại, tôi khâm phục tiền bối."

Lúc đầu Lam Hà còn nghĩ rằng, tiểu hài tử này chỉ nói như vậy thôi. Sau đó không đến hai hôm sau, Lư Hãn Văn đánh cùng với Lưu Tiểu Biệt, ở phút cuối cùng tạo cơ hội để cho người khác phát động skill đánh từ sau, thắng chung cuộc.

Đứa nhỏ còn ở một bên vênh váo nói: "Bây giờ là đoàn đội tác chiến nha, ai kêu anh chiến đấu một mình chứ?"

Lam Hà nghe được chuyện này liền không biết nói gì, mãi đến khi Lư Hãn Văn tìm cậu nói chuyện, lúc này mới phản ứng lại được.

Lư Hãn Văn bình thường đều luôn luôn bát nháo, chạy loanh quanh hét ầm ĩ giống như ánh mặt trời, đột nhiên lúc này lại trở nên ngượng ngùng hẳn. Cậu đi sát theo Lam Hà, nhỏ giọng nói:

"Em thật sự ngày càng thích Diệp Thu tiền bối rồi.."

Lam Hà ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Cậu có chút lo lắng nhắn tin sang cho Xuân Dịch Lão.

"Tui thật sự lo lắng tiểu Lư sau này sẽ bị Diệp Thu hướng đi sai lệch." Rồi cậu bất bình nói thêm "Xuân Dịch Lão, anh nói xem, tiểu Lư rõ ràng bị Diệp Thu tính kế sau đó lại không quay về trách đối phương, trái ngược còn đi khắp nơi ca ngợi Diệp Thu tốt như thế nào, đều là hướng về tên kia mà nói tốt,... Anh nói thử xem như thế nào sao được chứ?? Thật sự là....."

Xuân Dịch Lão tập mãi thành thói quen nhìn trần nhà thở dài..

Lam Kiều này... rõ ràng cậu so với tiểu Lư còn quá đáng hơn gấp cả trăm lần... Hiện tại còn có mặt mũi mắng người ta sao...

03

Sau khi trở về Lam Vũ không được mấy ngày, Hoàng Thiếu Thiên liền phát hiện ra bạn nhỏ Lư Hàn Văn càng ngày càng để ý Diệp Thu.

Tỷ như khi đang ăn cơm, Lư Hãn Văn sẽ đột nhiên bâng quơ hỏi một câu "Hoàng Thiếu, anh nói xem Diệp Thu tiền bối là kiểu người như thế nào?"

Những lúc như vậy, cảm giác nguy hiểm lại bốc lên nồng nặc, khiến cho Hoàng Thiếu Thiên đại đại tâm sinh mệt mỏi —— mà không phải chỉ một chỗ, khởi nguồn của loại cảm giác nguy hiểm này lại chính là đội trưởng Lam Vũ, Dụ Văn Châu...

Lại sau đó nữa, Hoàng Thiếu nghe được Xuân Dịch Lão nói Lư Hãn Văn cùng với Diệp Thu ở trên game online hẹn gặp gỡ nói chuyện đánh quái với nhau. Hoàng Thiếu đem vẻ mặt muộn sầu tâm đau như cắt bám lấy Trịnh Hiên gào khóc —— Đậu má, lão bà nhà tui chạy theo người khác rồi!!!

04

Mạc Phàm, La Tập lần lượt kéo nhau đến, thành viên của Hưng Hân cuối cùng cũng tụ tập đông đủ.

Trần Quả vì mọi người lặn lội đường xa đến, liền lôi kéo toàn bộ ra ngoài liên hoan, Ngụy Sâm cùng Bao Vinh Hưng còn lôi kéo nhau uống rượu chung vui, kể cả Diệp Thu bình thường không thể đụng vào bia rượu cũng tượng trưng uống một chút.

Sau đó mọi người liền kéo nhau tới Thượng Lâm Uyển tham thú một vòng, sau đó chọn, chia nhau gian phòng ngủ. Ngụy Sâm chỉ Diệp Tu nói:

"Phòng là phòng đôi, hai người một phòng. Đáng ra thì tui cùng tên này đều hút thuốc nên ở chung. Nhưng mẹ nó hắn lại là Omega, khổ cực tiểu Kiều rồi, đành để cậu với hắn ở chung."

Nhất Phàm vội vàng lên tiếng: "Không sao không sao! Em cảm thấy rất ổn rồi."

Sau khi phân phòng xong, mọi người nói chuyện một lát rồi chia nhau đi nghỉ.

Đèn trong phòng đã tắt, Kiều Nhất Phàm nằm ở trên giường có chút xúc động không ngủ được, xoay đi xoay lại mấy cái...

Không phải cậu khó chịu, mà là được ở cùng với tiền bối ở trong một căn phòng...... Cậu, cậu thật sự rất vui........

Tách!

Bỗng nhiên đèn bàn ngủ bên phía Diệp Tu bật mở.

Diệp Tu ngồi dậy nhìn Kiều Nhất Phàm nằm đối diện, nhỏ giọng hỏi:

"Làm sao vậy? Không ngủ được sao?"

".....Em có chút hưng phấn.." Kiều Nhất Phàm thành thật nói.

Diệp Tu cười cười: "Có thể lí giải là bởi vì hôm nay cậu đã đi được bước đầu tiên trên con đường của mình rồi. Có điều, Hưng Hân còn rất nhiều bước phải đi tiếp cùng nhau, cố gắng làm quen nhé."

"Vâng....." Kiều Nhất Phàm thấp giọng đáp.

"Tui tắt đèn đây."

Diệp Tu đưa tay đến công tắc đèn bàn, lại lười biếng liếc mắt nhìn Kiều Nhất Phàm một chút. Đôi mắt mang vẻ lười biếng, trên mặt còn mơ màng mang theo chút đỏ ửng của rượu, Kiều Nhất Phàm nhìn thấy mặt liền đỏ bừng...

Diệp Tu cười nói "Ngủ ngon."

Sau đó hắn tắt đèn.

Kiều Nhất Phàm đem chăn bọc kín bản thân, co lại một cụm...

Gay rồi... sau khi nhìn thấy tiền bối như vậy... cậu lại càng ngủ không được....

Tách!

Đèn lại mở.

"Tiểu Kiều, cậu làm sao................... này đừng động đậy, tui đi lấy thuốc ức chế cho cậu."

05

Giờ phút này, Kiều Nhất Phàm vô cùng lo lắng.

Tất nhiên phải lo lắng rồi... Cậu sợ rằng bản thân ở chung với Diệp tiền bối như vậy.. Liệu bản thân có đến mức mỗi ngày đều phát tình hay không...

06

Quán net Hưng Hân tham gia liên minh khiêu chiến, sau đó lại cùng thời gian đó mở hoạt động miễn phí lên mạng cùng thách đấu tuyển thủ miễn phí.

Hoạt động này tự nhiên khiến cho không ít fan của Gia Thế phẫn nộ, bọn họ dồn dập nỗ lực khiêu chiến người của Hưng Hân, nhưng chưa ai có thể tiến sâu hơn được, tất cả đều bị thua thảm hại. Mãi cho đến lúc này, câu lạc bộ Gia Thế mới đẩy người từ trại huấn luyện của mình ra, trong đó cũng bao gồm Khưu Phi.

Khưu Phi được giao nhiệm vụ đến đánh đổ Hưng Hân, nhưng sau khi cùng Diệp Tu đánh xong, cậu bỗng nhiên đứng bật dậy, không chút nghĩ ngợi chạy thẳng vào trong quán net Hưng Hân.

Là tiền bối....... chắc chắn là tiền bối!!

Vừa lúc này, Trần Quả đang ngồi trong sảnh của quán net, cô nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục Gia Thế chạy đến. Gương mặt Khưu Phi vẫn mang vẻ lạnh nhạt, nhưng thần sắc lại không che giấu được vẻ hoảng loạn. Trần Quả nhìn thấy cậu ta chạy tới giữa dàn máy tính sau đó nghiêng đầu quan sát, liền cảm thấy kỳ quái.

"Cậu tìm ai?"

Tuy rằng không ưa Gia Thế, nhưng Trần Quả vẫn đi tới hỏi.

"Tôi... tôi tìm Diệp Thu tiền bối!" Khưu Phi nói "Tôi nghe nói..... anh ấy ở đây. Tôi muốn gặp anh ấy." Cậu cúi thấp đầu, lông mày hơi nhíu chặt. Tuy rằng cực lực đè nén nhưng giọng nói vẫn toát ra một sự hoảng sợ vô hình cùng khát vọng ".....Tôi muốn gặp anh ấy."

Trần Quả nhìn dáng vẻ đứa nhỏ trước mặt có chút đáng thương, trong lòng bỗng cảm thấy không đành lòng từ chối.

Cô nhẹ hỏi tên Khưu Phi, sau đó nhắn tin cho Diệp Tu trước. Diệp Tu trả lời, có thể để cậu ấy đến Thượng Lâm Uyển.

Khưu Phi lấy được địa chỉ Thượng Lâm Uyển, liền cúi đầu nói cảm ơn Trần Quả. Sau đó mang theo tâm tình kích động chạy đi.

Diệp Tu đứng ở bậc cửa Thượng Lâm Uyển hút thuốc, hắn nghe được tiếng bước chân gấp gáp truyền tới từ phía xa xa, liền đứng thẳng người hướng cửa chính đi tới.

"Khưu——"

Diệp Tu còn chưa kịp nói xong, đã bị một thiếu niên nhào đến ôm vào lòng.

"Tiền bối........"

Khưu Phi thấp giọng thở gấp, gọi đối phương. Tuyệt vọng, hoảng sợ, tất cả đều giống như vỡ òa...

Đúng lúc này, Ngụy Sâm đang muốn tìm Diệp Tu để lấy thuốc biểu thị: "............Ông mày thao, chẳng lẽ đây là kẻ bội bạc tình nghĩa, nay tiểu tình nhân đã tìm đến cửa??"

Hết Chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro