Chonut - Bị chọc đến tức chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên gốc: 谁先被气死

Tác giả: snowball7

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/43470441

↤⋆✯⋆↦

Để kích thích bạn trai cũ, anh ta ngẫu nhiên tìm đến người đi đường giữa hiện tại để giả làm một cặp nhưng hóa ra đối phương lại là một em bé khổng lồ suốt ngày nhõng nhẽo

↤⋆✯⋆↦

"Đội trưởng sao? Chắc là Jihoon đi~"

"Anh đang nói gì thế hả? Rõ ràng là không thể nào có chuyện đó được"

Con mèo trong hình người - kẻ tự nhận bản thân là 1 tên "anti - social" rời mắt khỏi mỹ nhân trong tấm ảnh mà nhìn vào vị tiền bối có gương mặt xinh đẹp. Đàn anh đang mím môi nhịn cười, bộ dạng dường như rất vui vẻ. 

"Ah, vậy ý của Jihoon chính là em không muốn đảm nhận trọng trách ấy sao?"

"Anh quá đáng thật đó" Jeong Jihoon nghiêng người, rõ ràng là đã vượt qua khoảng cách an toàn xã hội, trán lộ rõ ​​​​trong camera trực tiếp của đối phương, tóc dựng lên, giống như một chú mèo con hiếm khi trêu chọc người khác.

Thật ra cũng không gần đến thế nếu so với người trước, nhưng tuyển thủ Peanut đang ngồi rước mặt đây dù thấp hơn rất nhiều nhưng tính cách vô cùng mãnh mẽ, cả những lời nói phát ra từ đôi môi trái tim ấy cũng rất đáng sợ "Jihoon của chúng ta cũng phải gánh vác một ít trách nhiệm đi, dù sao cũng đã lớn như vậy rồi,  trở thành đàn anh cả rồi"  Hắn chuyển tầm mắt tới bộ đôi đường dưới đang nghiêm túc phát sóng trực tiếp. Hai người câu nệ lại lễ phép ngồi ngay ngắn trước camera, ánh mắt nhìn thẳng màn hình, giống như không có nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi.

Jeong Jihoon cảm thấy bản thân nên điều chỉnh góc độ ghế ngồi hoặc khoảng cách với bàn một chút, nhưng hắn chỉ cười rồi lui về, ánh mắt cong lên, lộ ra bộ dáng bị chọc cười như thường ngày.

---

Ba ngày sau, trong phòng thang máy của căn cứ, Jeong Jihoon đặt tay lên bên bả vai Han Wanghao. Jeong Jihoon hiện tại giống như một con mèo đang cuộn len,vẻ mắt háo hức, lắc lư cả người. 

"Anh ơi, chân em tê thật rồi."

"Jihoonie là đang đùa sao? Em có thể nào đặt tay ở vị trí tự nhiên hơn không vậy?"

"Không phải sao? Anh à, em vẫn thấy làm như vậy rất kỳ lạ, người đó hình như không quan tâm."

"Em cũng nghĩ như vậy sao? * Jihoon của chúng ta dường như đã tiêu hóa được nhiều cảm xúc và bước ra ngoài một cách bình thường. Không có tí khó chịu nào  cả"

   * Thật sự đoạn này tui đọc hổng hiểu gì hết trơn nên tui để câu gốc ở đây, bạn nào hiểu thì comment giải thích giúp tui với nhé TT
     "今年春天的时候也是这样想的吗,我们志勋看上去好像已经消化了很多情绪呢,就这样很正常地走出来了,完全没有那种不爽的情绪吧。"

"A, anh thật là..." Jeong Jihoon buông tay, điều chỉnh lại tư thế cứng ngắc của hắn, sau đó ôm anh trong lòng, giống như ôm một loại thú bông nào đó mà hắn nhất định phải có được trước khi đi ngủ.

Cách anh ấy mặc chiếc áo khoác sherpa màu trắng ... Câu nói này đọng lại trong đầu hắn, bởi lúc này cửa thang máy đột ngột mở ra, bước vào là người có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sau tròng kính dày không chút dao động nhìn anh ấy từ phía sau.

Không khí trở nên yên tĩnh trong chốc lát, Jeong Jihoon hắng giọng buông lỏng cơ thể người chơi Peanut ra, suy nghĩ một lúc, tay hắn vẫn chưa rời hẳn, ba ngón tay tự nhiên đặt lên vai phải của Han Wangho.

Cuối cùng, Peanut là người lên tiếng trước, sau cái gật đầu lấy lệ, anh ấy thản nhiên hỏi: "Hôm nay không có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp à? Faker nim"

Vì vậy, Jeong Jihoon đành phải dời mắt đi lần nữa và dừng lại ở bên cạnh khung kính màu đen của đối phương.

Trên thực tế, anh ấy thường nhìn mọi người như thế này, ra vẻ nghiêm túc nhưng không đến mức nghiêm túc.

Anh đã nhìn thấy điều này nhiều lần, âm thanh của khán giả và thiết bị trong sân vận động, tiếng nói của đồng đội vang lên trong tai nghe, nói về những trao đổi tín hiệu đơn giản và những trận đấu hàng ngày, sau đó dần dần im lặng như thủy triều rút nước. Hắn đi từ bệ đá cổ đến trước tháp phòng thủ, biểu hiện cho việc trận chiến đã bắt đầu.

Những câu chuyện xuân hạ có hai cái kết, hiển nhiên cuối năm đã trở thành những "câu chuyện xưa" mới. Jeong Jihoon đang ngơ ngác suy nghĩ những chuyện này thì lại nghe thấy âm thanh Han Wangho cùng người kia trò chuyện. Kỳ thật cũng không có nội dung gì đáng kể, cũng không quen thuộc. Chỉ là dáng vẻ của Han Wangho lúc này khó tưởng tượng anh ấy chính là người đã dễ dàng tịch thu đồ ăn nhẹ của Son Siwoo vào ngày hôm đó. Để mà nói, Han Wangho giống mẫu tiền bối xinh đẹp nhất trong một bộ phim thần tượng, người sẽ chỉ bước đi với tư thế kiêu hãnh và dễ thương.

Nhưng khi gặp được người mình thích, lại biến thành bộ dạng ngốc nghếch. Hyung xem ra là một người như vậy. Suy nghĩ của Jeong Jihoon rất có lý, sự thật đúng như anh ấy mong đợi. Ban đầu không thành vấn đề, dù sao anh ấy cũng là đồng đội cũ, ngỡ là một câu chuyện đã xảy ra từ rất sớm nhưng thực tế nó chỉ mới xảy ra cách đây vài năm thôi. Jeong Jihoon nghĩ, tại sao lại đáp ứng yêu cầu của tiền bối mà làm chuyện như vậy? Không đúng, còn không bằng nói tại sao phải giả vờ mình là bạn trai mới của anh, chẳng lẽ hành động như vậy sẽ khiến vị kia có phản ứng gì sao? Là bạn trai cũ đúng không? Hắn đem ánh mắt lại quay trở về, đương nhiên miễn cưỡng làm theo yêu cầu, ăn ý phóng thích ra cảm xúc "Yêu thích" cùng "Quan tâm", sau đó hài lòng nhìn thấy ánh mắt đối phương nhìn về phía mình với vẻ hài lòng, có chút ảo giác hâm mộ. Đúng rồi, chính là cái này.  Wangho hyung có lẽ rất giỏi nhìn người từ góc độ này, hẳn anh biết rằng ánh mắt của bản thân có sức sát thương như thế nào. Nhìn người khác như thế này mà không khiến trái tim đối phương rung động ít nhất một giây thì rất khó.

Khi bước ra khỏi thang máy, Lee Sang Hyuk dường như cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của Jeong Jihoon, ánh mắt di chuyển từ mặt xuống dưới, "Dây giày bị tuột kìa", tiền bối nở một nụ cười dịu dàng, bình thường và tự nhiên. Dành lòng tốt cho thế hệ tương lai.

Jeong Jihoon phát hiện ra rằng dây giày bên trái của mình bị lệch, đó là bởi vì đêm qua, trong lúc bất chợt, Jeong Jihoon đã đánh nhau với người đi rừng đang lập chiến lược: "Bạn trai tôi muốn tặng cho bạn gái mình như thế này, à, Jihoon đã từng làm chuyện như vậy chưa?" Han Wangho lại xen vào, giống như bồ công anh bị gió thổi bay, hơi thở của anh phả vào một bên mặt của Jeong Jihoon, gần đến mức sắp hôn trúng. "Jihoon có muốn luyện tập ngay bây giờ không?" Hai tay anh vươn ra hai bên, đôi chân, kể cả hàng mi cong và đôi môi biểu tượng, tạo thành một vẻ ngoài mới lạ và câu nhân. Jeong Jihoon vốn bình an vô sự ở bên cạnh anh, đột nhiên ý thức được vẻ đẹp này còn mang theo vẻ chính chắn giàu kinh nghiệm và nhu hòa. Nếu đây chính là ý nghĩa của tiền bối, vậy khi dễ anh một chút hình như cũng không sao. Dù sao vị hyung này khi cười hay nói chuyện, miệng há ra, đôi mắt nhỏ cong cong , giống như vầng trăng khuyết. Jeong Jihoon không chút hứng thú với thiên văn, hắn chỉ thích nhìn những thứ đẹp mắt bằng mắt. Cứ như vậy, hắn ta cúi người, kéo dây giày của mình xuống, "Anh muốn dạy sao? Nếu em chỉ đơn phương học, sẽ rất rắc rối a" Hắn nói một cách thờ ơ.

Nhưng bây giờ, những gì tiền bối Sanghyuk nói thật kỳ lạ. Jeong Jihoon bình tĩnh buộc lại dây giày rơi trên mặt đất, chân thành nói lời cảm ơn. Tận khi bóng lưng đối phương biến mất ở hành lang, Han Wangho vẫn duy trì sự im lặng. Jeong Jihoon móc ngón út của người bên cạnh rồi buông ra, "Nói xem, anh thấy màn trình diễn này thế nào?"

Hắn lại cảm thấy mình có chút chán nản, trong lần thảo luận nghiêm túc phân tích tâm lý này, hắn đi đến kết quả là "Cái gì cũng không phải", thế là hắn tiến lại gần, bao phủ hoàn toàn người đi rừng. Đôi bàn tay tỷ lệ thuận với chiều cao của anh, nhỏ hơn rất nhiều so với hắn. anh ta Bàn tay thẳng thắn và rõ ràng ở nơi này.

"Nếu Jihoon cảm thấy tốt... Vậy anh cũng thế. Nhưng sao Jihoon không buộc chặt lại? Haha, loại sai lầm này mà em cũng phạm phải sao..." Han Wangho bất cần trả lời nhưng ẩn chứa trong đó là sự phức tạp. Nếu Jihoon tiếp tục đặt câu hỏi, có lẽ bản thân anh sẽ rơi vào trạng thái kỳ lạ hơn, vì vậy anh quyết định giữ im lặng và chuyển sang chơi điện thoại di động bằng tay kia. Có vẻ như vị đàn anh kính yêu này sẽ không cần đến Jihoon trong vài ngày tới.

Trên Internet người ta nói rằng cảm xúc có thể thay đổi, một số điều có vẻ rất đúng ngay lúc này và những ý tưởng mới lần lượt xuất hiện sau sự việc đó. Nhưng điều bất thường là hắn thực sự tìm thấy niềm vui mới trong loại trò chơi nhập vai này, cảm giác này mãnh liệt đến mức Jeong Jihoon đã làm theo những khuyến nghị liên quan và đọc một số "Bí mật cho cuộc hẹn hò hoàn hảo" và "Tâm tư kỳ lạ và hơn thế nữa của cô bạn gái xinh đẹp". Sau một thời gian dài lặp đi lặp lại một cách máy móc những hành động vô nghĩa như "bấm để mở, duyệt, thoát ra rồi lại bấm mở", Jeong Jihoon đột nhiên nhận ra mọi thứ có chút vượt tầm kiểm soát

Ví dụ như khi Wangho hyung bị hắn bế ra khỏi giường, hai người hôn nhau trên chiếc gối mềm mại. Ham muốn cồn cào trong thâm tâm đã làm lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, sắc hơn cả răng người. Vị tiền bối muốn chỉnh răng lại than thở vì mất "răng hổ", mặc dù Jihoon nhiều lần khẳng định đó không phải là răng hổ nhưng Wangho vẫn gọi như thế, rõ ràng là đang khiêu khích, trêu chọc mèo con. Khi anh dụi dụi vào người hắn, hắn mơ màng nhìn thấy vị tiền bối đi rừng đang mặc một chiếc váy, dưới nếp váy là da thịt trắng nõn mịn màng, thịt hai bên đùi mềm mại trơn bóng, bởi vì siêng tập thể hình mà càng thêm khỏe khoắn và tăng tính gợi tình cho cơ thể gầy gò và trắng trẻo này. Ảo tưởng tình dục mơ hồ ban đầu đã thành hình và chồng chéo lên hình ảnh của người dướ thân

Nghĩ theo cách này, tiền bối của tôi đã hoàn toàn trở thành mẫu người lý tưởng của tôi trong một khoảng thời gian nhất định. Jeong Jihoon cảm thấy quần mình càng ngày càng chật, khác hẳn với trải nghiệm trước đây, đối tượng ham muốn đã nằm trong tay, ngay cả chỗ đó cũng ngẩng cao đầu sẵn sàng nghênh chiến. Ừm, hắn hôn rất loạn, không mấy điêu luyện nhưng may mắn thay, đối phương không phải gà mơ như hắn, đầu lưỡi khéo léo luồn vào dưới "răng hổ" ẩn kín, bề mặt mềm mại như sắp vỡ ra, liệu nó có chảy máu không? Sẽ không đâu. Kỳ thật hắn cũng không nghĩ nhiều đến cảm giác của Han Wangho, chỉ cảm thấy có chút khó chịu. Sự thôi thúc đốt cháy dây thần kinh nhạy cảm của hắn, thái dương dựt liên hồi, nói cho hắn biết hắn phải làm gì đó, ví dụ như hắn phải tìm một kẽ hở để vào trong.

Vì vậy, Jeong Jihoon xòe ngón tay ra, duỗi vào khe hở nóng ấm, xoa xoa thành vách chật chội nhầy nhụa. Hắn vẫn nhớ mình không trực tiếp xuyên vào mà chỉ đưa ngón tay vào bên trong phần dưới cơ thể của đối phương để mở rộng. Tiếng nước lầy lội vang lên, âm thanh nghe như thể hai người đang hôn nhau cùng một lúc.

"Anh ơi, anh có nghĩ mình cần học cách quan hệ tình dục không?" Jeong Jihoon buột miệng hỏi

Người chơi Peanut bộ dạng thành thục như vậy, rõ ràng là cố ý rúc vào trong lòng hắn, lộ ra cơ thể trần trụi hấp dẫn đối phương, chỗ vốn dán sát liền trở nên rất nóng, đem lý trí cùng do dự  cuối cùng của hắn toàn bộ hòa tan.

"Jihoon thật sự chưa từng nghĩ đến việc đeo bao cao su sao?"

Nghe vậy, hắn chỉ nhếch mép lên, tỏ thái độ bình tĩnh nhưng tự tin đáp lại lời nói của tiền bối.

"Nhưng xuất vào bên trong cảm giác rất dễ chịu. Anh cũng cảm thấy rất thoải mái phải không? Nhưng nếu anh muốn ôm em thì có thể nhẹ nhàng hơn được không? Nếu trên lưng có vết thương thì tắm sẽ rất đau đó." Anh lại rúc vào vòng tay của người mình yêu và thủ thỉ hứa mấy câu đại loại như "Lần sau anh sẽ chú ý" với giọng thoải mái, sau đó nheo mắt cười thật đẹp.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro