Chonut - Tư vấn hôn nhân cùng Wang-ssi và Jeong-ssi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên gốc:  Mr郑与Mr韩的婚姻咨询

Tác giả: qingzhoujiu 

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/41576628

↤⋆✯⋆↦

Chuyện về 2 vợ chồng lính đánh thuê đến trung tâm tư vấn hôn nhân của bác sĩ John

---↫⋆✷⋆↬---

          Phòng khám tâm lý "Bí mật hôn nhân" tọa lạc tại tiểu bang Minnesota vô cùng nổi tiếng với những thành tựu trong việc trị liệu hôn nhân gia đình, đạt được thành công rực rỡ tựa tấm biển quảng cáo treo trước phòng khám.

  John là bác sĩ ở đây. Anh nhìn chiếc ghế sofa dài trong phòng mà hiện nay là chỗ ngồi của cặp vợ chồng đã đặt lịch hẹn tư vấn vấn hôn nhân vào ba ngày trước. Rất đúng giờ và còn rất trẻ.

  Chàng trai dựa vào tay vịn bên trái mặc chiếc áo sơ mi rộng cùng chiếc quần denim  xanh được giặt ủi sạch sẽ. Sự hài hòa từ các tông màu của bộ trang phục khiến người khác khó có thể bỏ qua vẻ ngoài của anh ta - đôi bàn tay thon dài trắng nõn tùy tiện đặt trên thành ghế, thỉnh thoảng lại chạm vào mặt ghế được làm bằng da thật khiến sự tương phản càng thêm rõ nét. Anh ta trắng đến phát sáng và chiếc đồng hồ AP trên cổ tay cũng đang lấp lánh ánh bạc.

  John không muốn quan sát quá kỹ, nhưng anh cảm thấy đầu ngón tay của chàng trai trẻ đang tỏa ra một màu hồng nhạt trêu người

  "Han...khụ." John ho khan để che đậy sự lơ đãng của mình, kiểm tra tên của hai vợ chồng: "Anh Han Wangho?"

  "A, là tôi." Han Wangho ngưng nhúc nhích tay chân, mỉm cười hướng bác sĩ gật đầu, có vẻ là 1 câu trai tốt.

          Xác nhận xong thân phận, John nhìn tiếp về phía chàng trai ngồi cạnh Han Wangho - bọn họ trông rất đẹp đôi, chắc hẳn là họ đã nhận được hàng trăm lời tán dương về việc họ xứng đôi vừa lứa như thế nào khi cạnh nhau. Cậu ta trông rất cao vs gương mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn John 1 cái. Nhưng chiếc đồng hồ AP lộ ra từ tay áo sơ mi được cuộn lên đang âm thầm tuyên bố về mối quan hệ của cậu ta cùng Han Wangho.

          Họ ngồi sát vào nhau khiến 2 bên của cả hai dư hẳn 1 khoảng lớn, điều rất hiếm gặp giữa các cặp đôi cần tìm đến tư vấn hôn nhân.

          Suy cho cùng, việc tư vấn hôn nhân cũng như việc đến gặp nha sĩ. Chẳng ai nghĩ đến việc phòng ngừa mà chỉ đến khi mọi chuyện đã vỡ lẽ, khi nỗi đau dày xéo họ đến cùng cực. Lúc ấy, họ  mới mờ mịt mà đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.

          "Ông Jeong Jihoon"

          "Là tôi" Jeong Jihoon khẽ gật đầu, lời nói gói vàng*

* Lời nói gói vàng: 1 câu tục ngữ có ý nghĩa là mỗi lời nói ra đều quý như vàng, quý như một thứ của cải vật chất quý giá, gắn liền với sinh mạng

          Han Wangho tinh ý nhận thấy ánh nhìn của bác sĩ dừng lại 1 lúc lâu giữa họ, anh huých vai nhẹ vào người Jeong Jihoon 

          "Wangho-hyung..." Lời phàn nàn chưa kịp thốt lên phải nuốt xuống bụng giữa cái nhìn đăm đăm của Han Wangho. Cậu trai miễn cưỡng di dời cơ thể, kéo dãn khoảng cách giữa bọn họ ra 20cm.

          Cách ra nhưng Jeong Jihoon vẫn duỗi tay đặt lên lưng ghế sofa phía sau chỗ ngồi của Han Wangho. Hành vi mang tính đánh dấu lãnh thổ này được John lưu ý 

          "Được rồi..." John xòe tay về phía 2 vợ chồng, nói bằng tông giọng thoải mái "Mục đích của tư vấn hôn nhân là giải quyết những vấn đề tồn động giữa 2 người, Dù đây không phải 1 bài kiểm tra nhưng chúng ta vẫn phải làm theo cho đúng qui trình... Để đánh giá về mối quan hệ này, 2 bạn sẽ cho bao nhiêu điểm từ 1 - 10?"

          "7 điểm" Jeong Jihoon mở lời trong khi ánh mắt đang dán chặt vào khuôn mặt của Han Wangho.

          Han Wangho biết rõ sự bất mãn của đối phương đến từ đâu. Anh mím môi kiềm chế nụ cười, cố ý lộ ra vẻ mặt ủy khuất vô tội: " A... chỉ cao hơn điểm trung bình có một chút. Jihoon à, em không hài lòng với anh điều gì sao?"

          "Wangho-hyung, anh hẳn phải biết rõ lý do chứ nhỉ?" Jeong Jihoon hoàn toàn ngó lơ sự hiện diện của vị cố vấn đang ngồi đối diện mình. Nếu không phải vì sự tốt bụng đột ngột của Han Wangho, bọn họ giờ đây ắt hẳn đang trên khoang hạng nhất của con tàu du lịch Victoria, tận hưởng sự êm ái của chiếc giường và tiếng sóng vỗ dập dìu ngoài buồng kính của con thuyền du lịch chứ không phải ở đây, trên chiếc ghế này.

          Đáng tiếc là, thời gian nghỉ ngơi tốt nhất của các sát thủ vĩnh viễn là sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Và họ đã tuột mất nó khi đánh đổi chuyến du lịch bằng 1 cuộc tư vấn trị liệu hôn nhân gia đình cùng vị bác sĩ râu tóc chỉnh tề và giọng nói thì trầm như giấy nhám.

          Thay vì trả lời, Han Wangho quay sang bác sĩ và mỉm cười: "Tôi có thể chấm điểm 10 cho mối quan hệ này"

          Xấu xa. Jeong Jihoon thở dài trong lòng, nhưng cậu nhanh chóng nhớ về sự ăn ý trong công việc cũng như trong đời sống hằng ngày giữa mình và Han Wangho. Có lúc cậu sẽ trở về nhà với mái tóc bị máu bắn tung tóe sau 1 nhiệm vụ nào đó và Han Wangho - người luôn ưa thích sự sạch sẽ - vẫn sẽ trao 1 nụ hôn mừng cậu về nhà.

          Nhưng Jeong Jihoon ít nhiều vẫn còn nhớ bản thân đang sắm vai là nguyên nhân của mọi sự bất đồng, cậu nhanh chóng lên tiếng phản bác: "Những gì Wangho-hyung nói... đại khái 99% đều là nói dối"

          Trong đầu Jeong Jihoon hiện lên ít bất mãn với Han Wangho, tựa như một con mèo đang làm rối cuộn len.

          Chẳng hạn như lúc ở hiện trường để giải quyết hậu quả, anh ta từ chối việc đốt xác để phá hủy dấu vết. Để rồi lúc Jeong Jihoon đang vất vả đào hố thì lên tiếng châm chọc: "Không thể để hắn ta chết với gương mặt bình yên hơn sao? Trông thật khó coi"

          "Sở dĩ tôi cho 7 điểm là vì Wangho-hyung..." Jeong Jihoon mỉm cười với người cạnh bên, răng nanh sắt nhọn cũng âm thầm lộ ra "Anh ấy luôn cản trở tôi lúc làm việc" 

          "Oa... rõ ràng là anh đang cổ vũ tinh thần cho Jihoon của chúng ta mà" Han Wangho dường như nhớ lại biểu cảm dữ tợn của cái xác ấy khi Jihoon nhắc về nó. Không chút tội lỗi, anh ta chỉ cảm thấy bản thân như đang...giúp Jeong Jihoon tiến bộ.

          "Anh còn không mang theo em, cứ thế đi uống rượu 1 mình! Đúng không?" Đó là 1 chuyến thăm dò, mọi người cùng thống nhất đó là 1 chuyến dò. Nhưng khi thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, Han Wangho một mình trực tiếp cắt đứt cổ họng của mục tiêu. Ngày hôm sau, Jeong Jihoon nhận được thông báo nhiệm vụ thành công, nhướng mày nhìn về phía Han Wangho

          "Anh có bồi thường cho em mà Jihoon..." Han Wangho cuối cùng cũng lộ ra nụ cười xinh đẹp quen thuộc, ẩn ý muốn Jeong Jihoon ngưng lại việc gây rối

           Nhớ tới lần đền bù vì hành động tự ý ấy, Han Wangho mơ hồ cảm thấy thắt lưng mình phảng phất có chút đau.

          Không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, John không thể tiếp tục đứng yên quan sát mà phải lên tiếng ngăn cản: "Khụ... Thành thật với bất mãn của mình cũng rất cần thiết. Anh Han Wangho, anh có muốn nói gì không?"

          "Tôi à..." Han Wangho chậm rãi đưa mắt nhìn John

          Han Wangho có một đôi mắt rất đẹp, và mỗi khi anh nhìn chăm chú vào người khác, đôi mắt ấy khiến họ nảy sinh ra ảo tưởng về thứ tình cảm không thể giải thích.

          "Jihoon... kỳ thực đôi lúc cũng có chút đáng sợ"

          Trong góc khuất bị che bởi cơ thể, ngón tay của Jeong Jihoon vuốt ve cái gáy lộ ra ngoài cổ áo lộ của Han Wangho, dịu dàng như đang gãi nhẹ vào phần da thịt, khiến giọng nói anh có chút run rẩy

          "Ví như đôi khi em ấy sẽ nói 1 ít lời đáng sợ a"

          Như khi ở căn cứ, Jeong Jihoon đã đùa cợt trả lời "Em đã giết hắn ta đấy" khi Park Jaehyuk và Son Siwoo rời đi.

          "Bởi vì hắn ta thân thiết quá mức với Wangho hyung, em không thích"

          Bất quá, chuyện này tuyệt đối không thể nói ra, Han Wangho chọn 1 cách nói mơ hồ khác: "Có đôi khi vì bận mà không để ý tới em ấy, em ấy sẽ luôn lặp lại câu hỏi rất nhiều lần"

          "Cho đến khi nhận được câu trả lời?"

          "Chính là như vậy"

          Buổi tư vấn hôn nhân đầu tiên của họ kết thúc bằng một lời thú nhận mà theo quan điểm cá nhân của Jeong Jihoon là tên bác sĩ trước mặt đã tiến 1 bước gần hơn tới cái chết.

          Mèo con thường bị vướng vào những sợi len nhưng điều ấy không thể ngăn cản những quả cầu bông mềm mịn trở thành món đồ chơi yêu thích của loài mèo.

          Trước khi rời khỏi phòng khám, Jeong Jihoon đứng dậy đi nộp phí , trong thời gian ngắn căn phòng chỉ còn có John và Han Wangho.

          "Việc có người yêu 'young and rich' có khiến anh cảm thấy áp lực không?"

          Câu hỏi này khiến Han Wangho nhìn John bằng 1 ánh mắt vô cùng phức tạp còn John thì lầm tưởng rằng đối phương đang ngầm đồng ý với mình.

          "Tôi không có ý gì khác, nhưng..." John lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm danh thiếp, Han Wangho liếc mắt một cái liền biết địa chỉ trên tấm danh thiếp này quá riêng tư.

          "Nếu anh có nhu cầu tâm sự, có thể tìm đến tôi" John nhìn vào mắt Han Wangho, nói 1 cách chân thành. Thể hiện bản thân như 1 bác sĩ giỏi thật sự quan tâm đến bệnh nhân của mình.

          Han Wangho vuốt nhẹ góc cạnh sắt bén của tấm danh thiếp, khép hờ lông mi nhẹ giọng cảm ơn, như thể anh là 1 bệnh nhân yếu đuối tràn đầy cảm kích với sự giúp đỡ nhiệt tình của vị bác sĩ.

          Lúc Jeong Jihoon quay lại, Han Wangho vừa lúc cất kỹ đi tấm danh thiếp

          Họ vẫn duy trì khoảng cách có phần xa lạ và quay trở lại chiếc Porsche 911 trong bãi đậu xe. Jeong Jihoon vừa đóng cửa liền bị Han Wangho túm cổ áo kéo qua, trao đổi 1 nụ hôn dồn dập đầy ham muốn.

          Jeong Jihoon hiếm khi thấy Han Wangho phản ứng mãnh liệt như thế này. Bọn họ tách nhau ra mới chỉ hơn 10 phút mà Han Wangho dường như đang sôi máu vì bị xúc phạm.

          Jeong Jihoon dịu dàng vuốt ve đuôi tóc Han Wangho như 1 sự trấn an. Anh nhắm chặt mắt lại vùi sâu vào hõm cổ của người yêu. Khi bình tĩnh lại, anh nói: "Bác sĩ John là 1 tên cặn bã ghê tởm"

          John là một kẻ chuyên đi phá vỡ những cuộc hôn nhân sức mẻ cần được hàn gắn. Sở thích của hắn là chọn kẻ yếu đuối hơn trong mối quan hệ và tấn công từ đó, nhưng Han Wangho không ngờ rằng tên bác sĩ ấy lại mắc bẫy nhanh đến vậy.

          Không phải anh tức giận vì bị coi là kẻ yếu đuối, mà là nhìn thấy vẻ mặt quá mức chân thành của John khiến Han Wangho phải tốn rất nhiều công sức để kìm nén cảm giác buồn nôn đang dâng trào. Hắn ta thật sự đã dùng vẻ mặt đó để khiến bao người sa chân trở thành chiến tích của thứ sở thích biến thái đó vậy?

          "Lần này để em ra tay có được không?" Jeong Jihoon hỏi

          "Giữ lại mạng cho hắn, chủ thuê muốn tự tay giết hắn"

          "Chỉ cần hắn còn sống là được. Jeong Jihoon xoa xoa gò má Han Wangho, ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng nỉ non: "Em muốn móc mắt hắn trước"

          Khi tên bác sĩ ấy nhìn vào Han Wangho, hắn giống như một con linh cẩu đang nhìn chằm chằm vào con mồi. Jeong Jihoon rất muốn nhai nát đôi mắt đó

          "Có lẽ chúng ta không cần tư vấn hôn nhân lần thứ 2" Han Wangho đưa tấm danh thiếp có in địa chỉ riêng của tên bác sĩ ấy cho Jeong Jihoon, tâm trạng của anh dường như khá hơn: "Jihoon à, quan hệ của chúng ta, thật sự chỉ có 7 điểm thôi sao?"

          Jeong Jihoon thở dài, biết rõ chuyện này sẽ bị Wangho nhắc đến, chỉ đơn giản hôn lấy người bên cạnh, chặn miệng đối phương lại, thẳng đến khi Han Wangho thở hổn hển mới buông ra. Cậu trai to lớn đắc ý cười cười: "Có Wangho hyung  bên cạnh, đó đương nhiên là chuyện hạnh phúc nhất đời em.

- End -












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro