10. AkaKise : quan mộc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



những ồn ào cuồng loạn khiến đầu Ryouta như muốn vỡ tung.

cả thân xác cũng vậy.



ôm chặt lấy người trong lòng, cảm giác rét buốt từ vòng tay lan khắp cơ thể, ập mạnh vào con tim tới phát đau.


tựa như bị mũi dao rạch từng đường sâu hoắm.



máu tanh vây tràn tâm trí đang mơ mơ hồ hồ.



"người, đừng bỏ em..."



nhưng mặc cho Ryouta van nài khẩn thiết, người ấy vẫn im lìm. 

đôi mắt an yên đóng chặt, chỉ có hàng mi khe khẽ lay khi chạm hơi thở gấp gáp của Ryouta.



"làm sao người nỡ..."



bao nhiêu giọt mặn đắng thi nhau rơi xuống mái tóc đỏ mềm xổ tung. có lẽ là hàng trăm ngàn giọt. hạt nọ nối tiếp hạt kia như cơn mưa không thể nào dứt.



đau đớn tới không cách nào thở được.



"chỉ là mơ thôi mà..."



vòng tay nhỏ xinh cứ siết chặt mặc kệ cái lạnh cắt xé vào làn da. chặt đến mức như muốn đem hai người hòa làm một.



để cùng mơ, để cùng thức dậy, để một lần nữa lại được cùng nhau ngắm ánh tà dương dịu dàng.




.




khi Ryouta mở mắt, chung quanh vẫn chỉ là làn không lạnh lẽo vật vờ.



vẫn đó căn phòng rộng lớn vắng tanh.

và trong vòng tay, chẳng có gì hơn những tro tàn xám trắng.



"là người dối em..."



mới ngày đó còn bên nhau nói cười, người nhẹ nhàng ve vuốt đôi mắt em, hứa với em sẽ luôn ôm em khi vầng thái dương rời khỏi nơi bầu trời. hứa với em, sẽ luôn yêu em tới tận khi mặt trời kia tàn lụi.



vậy mà, hoàng hôn còn chưa chết, người đã đi mất rồi.



vội vã rời bỏ em, còn không xin em một lời tha thứ.



chúng ta nào có tương lai. 

những ngày về sau đành cất trong quan tài. vĩnh viễn chẳng hạt bụi trần nào chạm được.


người đi rồi đấy, em nào còn ngày mai. 

tháng năm về sau xin giấu trong quan tài. mãi ngủ vùi giữa những bụi bặm trần ai.



"Seijuurou..." 



đáp lại Ryouta chỉ là tiếng chuông gió va đập đầy phiền não.



trời chiều, không một sắc nắng, tất cả chỉ đơn giản là lịm dần đi trong bóng tối sâu thẳm.



người bay đi.

người bay đi rồi.

bầu trời chầm chậm tối.

càng lúc càng lạnh.





***



- viết tự tặng chính mình.

- tất cả là tôi, chỉ là tôi, đứa trẻ chưa qua tuổi 18 vừa mất cha vĩnh viễn.

- phần in nghiêng là trích / lấy ý từ lời bài hát Quan Mộc ( Mã Địch ).






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro