[Lỗi Khải] Fiction Pulp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải không thể cưỡng lại nó bởi vì Ngô Lỗi đột nhiên quay lại và hôn anh, ngậm lấy miệng của anh trước khi anh có thể khép lại. Đầu tiên là tiếp xúc đơn giản giữa môi với môi, sau đó chà sát kéo dài và cuối cùng là lưỡi với lưỡi đan xen vào nhau, thực hiện hành vi thăm dò và cướp bóc lãnh thổ về phía mình.

Cái cổ mảnh khảnh bị lòng bàn tay người đối diện bóp gọn, ngón tay cái nắm lấy cằm của anh, buộc anh ngẩng đầu lên và hôn xuống. Động tác của Ngô Lỗi vẫn giống như trước, rất thô lỗ và cứng rắn, hắn siết chặt các ngón tay của mình một lần nữa và sau đó buông ra. Bạo lực ẩn giấu, dục vọng được kích thích bởi tiếng thút thít nhỏ của Vương Tuấn Khải, anh nghẹt thở, dương vật cũng bắt đầu có dấu hiệu thức dậy.

Hắn kéo chiếc áo choàng tắm trên người Vương Tuấn Khải, dù bàn tay của hắn có chủ ý hay chỉ đơn giản là cởi ra nhưng hắn đã làm chấn động một vết thương chưa lành trên ngực anh, hắn nhìn thấy máu không ngừng chảy ra từ miếng băng trắng trong khi kéo xuống lớp quần áo phủ kín cuối cùng của Vương Tuấn Khải.

"Ngô, Ngô Lỗi..."

Mặc dù đôi mắt sáng của Vương Tuấn Khải trong bóng tối đã ngập nước nhưng Ngô Lỗi chỉ đáp lại anh bằng cách hôn lên mí mắt, đó là sự dịu dàng duy nhất của hắn tối nay.

Ngô Lỗi để lại một vài dấu tay màu đỏ trên thắt lưng trắng mỏng manh của anh và không hề tỏ ra thương xót. Vương Tuấn Khải đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, ngực anh không ngừng run rẩy. Anh nghĩ nhất định sẽ có nhiều vết xanh tím trên cơ thể vào ngày mai nhưng mức độ nghiêm trọng hoàn toàn không đáng kể so với hành động của Ngô Lỗi lúc này. Băng trên ngực ngày càng ướt hơn nhưng hắn không nghĩ đến việc sẽ dừng lại động tác.

Nhiệt độ cơ thể của Ngô Lỗi ở mức cao, Vương Tuấn Khải thì ngược lại. Vì vậy ngay cả khi bị cơn đau hành hạ, khi cơ thể trần truồng tiếp xúc với không khí lạnh, anh vẫn khao khát một bàn tay lớn nóng chạm vào từng sợi tóc, làn da anh cho đến khi màu da nhợt nhạt bị ửng đỏ bởi ham muốn của mình.

Tay hắn bao trọn dương vật hơi cương cứng của Vương Tuấn Khải và di chuyển với sức lực không hề nhẹ nhàng, cố gắng chống lưng, lần đầu tiên anh vươn tay ra để đẩy vai Ngô Lỗi.

Anh yếu đuối mở miệng hai lần và phát ra tiếng thở hổn hển, Ngô Lỗi cúi đầu hôn lên miệng, buộc anh phải nuốt một ít nước bọt, sau đó liếm vài giọt nước mắt, cuối cùng khiến anh ngã gục xuống giường hoàn toàn.

Ngô Lỗi bôi một ít dầu bôi trơn lên ngón trỏ của mình. Chất lỏng được đưa vào, lưng bắt đầu run rẩy ngay khi hắn chạm vào trong lỗ nhỏ. Vương Tuấn Khải ở dưới giật lấy tấm ga trải giường, thắt lưng của anh bị khóa chặt và chìm vào trong chăn. Lúc đầu giống như một người đàn ông chết đuối vùng vẫy trên mặt nước, quá ít không khí khiến anh bị choáng váng. Cuối cùng anh phải nhắm mắt lại và cắn chặt môi đến nỗi anh không thể chịu nổi độ sâu của hai ngón tay mà anh đã làm quen trước đó.

Mặc dù Ngô Lỗi không có nhiều kinh nghiệm trong việc này nhưng hắn gần như có thể cho rằng Vương Tuấn Khải vẫn còn là một "trinh nữ".

Hắn nhìn xuống những giọt mồ hôi trên trán Vương Tuấn Khải, đôi mắt ướt át, bối rối của anh và đôi môi sưng đỏ khác xa so với mọi ngày, một ít nước bọt còn dính trên khóe môi. Vương Tuấn Khải nhận thấy hắn đang nhìn mình, nắm lấy cánh tay của Ngô Lỗi một cách yếu ớt và ngượng ngùng quay đầu sang một bên. Ngô Lỗi không thể không trêu chọc anh...

Hắn đưa thêm ngón tay thứ ba vào trong cơ thể anh, đau đớn tăng lên khiến anh khó thở. Vương Tuấn Khải khó chịu gượng dậy và cố gắng thoát khỏi sự tra tấn nhưng ngay lập tức bị Ngô Lỗi đè lại trừng phạt. Hắn độc ác bẻ cong những ngón tay, đầu ngón tay linh hoạt ấn linh tinh vào vách thịt mềm mại bên trong. Cơn đau rách đột ngột truyền tới khiến Vương Tuấn Khải khịt mũi, trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt.

Ngô Lỗi không muốn làm hỏng anh, hắn ở một bên giữ núm vú Vương Tuấn Khải, chà xát nó một cách tinh tế, bên còn lại mút cắn cho đến khi hai đốm hồng trở nên cương cứng và đỏ như máu. Hắn nắm lấy khuôn mặt của anh, trao cho nhau một nụ hôn run rẩy và bất lực.

Bị ép ở dưới thân, những ngón tay liên tục đâm vào điểm nhạy cảm của Vương Tuấn Khải. Khoái cảm dày đặc khiến anh sớm không nói nên lời, không thể giải phóng, cảm giác ngứa ngáy lan rộng từ bên ngoài xuống bụng dưới như một ngọn lửa đang bùng cháy ở đâu đó trong cơ thể.

Một tay của Ngô Lỗi đang mở rộng hậu huyệt của Vương Tuấn Khải, động tác vẫn không hề nhẹ nhàng nhưng hắn không gây cho anh bất kỳ thương tổn đáng kể nào. Tay còn lại tiếp tục bắt nạt khối thịt nhỏ, đầu ngón tay chà xát, ngón tay ấn vào vú mềm, cuối cùng dùng móng tay để ngắt xoắn. Vương Tuấn Khải bị hắn kích thích, toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới run rẩy co lại.

Dưới sự trì hoãn của Ngô Lỗi, Vương Tuấn Khải đã bắn tinh lần thứ hai. Anh nằm trên giường và thở hổn hển, tâm trí và đôi mắt trống rỗng, cơ thể dường như tan chảy trong chính tinh dịch của mình. Lúc này Ngô Lỗi rút ba ngón tay ra, bên trong nổi lên từng đợt ngứa ngáy và khao khát khiến Vương Tuấn Khải khó chịu.

Ngô Lỗi liền cắm dương vật nóng và dài của mình vào sâu trong anh, giây phút đó anh liền bừng tỉnh, anh đã hoàn toàn bị phá vỡ. Lỗ nhỏ bị đâm vào bất ngờ mà khẩn trương co rút, gắt gao bao lấy dương vật không để lại bất kỳ khoảng trống nào. Dương vật với những đường gân nhức nhói bị siết chặt, nội bích mẫn cảm bị chà đạp đến sưng đỏ. Vương Tuấn Khải thậm chí không dám thở, dù anh có cố sức đến đâu thì chỗ giao hợp của họ cũng ngày càng dính chặt hơn khiến anh không thể chịu được.

Ngô Lỗi thở ra thật sâu, cảm giác được bao bọc chặt chẽ trong vách thịt mềm mại và nóng bỏng khiến hắn muốn khóc. Không có bất kỳ mánh khóe nào mà vùi đầu vào vai anh, theo nguyện vọng của Vương Tuấn Khải, hắn chỉ lặng lẽ hôn nhẹ lên cổ anh.

Anh cảm thấy cuộc làm tình này kéo dài rất lâu nhưng thực tế nó chỉ diễn ra không quá nửa tiếng, Vương Tuấn Khải dường như sống dậy và ậm ừ, đuôi mắt khẽ vươn lên, sự dịu dàng mỏng manh ẩn nấp trên khuôn mặt quyến rũ khiến dương vật của Ngô Lỗi một lần nữa đứng thẳng. Hắn bắt đầu tích cực mút dương vật của anh, Vương Tuấn Khải trong vô thức lắc lư eo và nhận một cái tát bất ngờ vào mông thịt.

Vương Tuấn Khải lại khóc, khóc và gọi tên Ngô Lỗi, đôi chân thon dài yếu ớt vẫn cố kẹp chặt eo hắn, chà xát phần thịt mềm mại ở đùi trong nhưng điều đó hoàn toàn phản tác dụng với đối phương...

Ngô Lỗi ướt đẫm mồ hôi, hắn thở hổn hển ra vào cơ thể của Vương Tuấn Khải ngày càng sâu hơn. Hắn nhúng mình vào da thịt mềm mại của Vương Tuấn Khải, cọ xát thành ruột một cách mơ hồ như một đứa trẻ. Tuấn Khải khóc hết lần này đến lần khác, anh nghĩ mình sẽ chết trong khoái cảm nhưng vẫn cảm thấy không đủ, anh muốn thứ gì đó nóng hơn, nhẹ nhàng và chết chóc hơn.

Anh thấy ánh sáng lờ mờ của buổi tối chiếu lên vai hắn làm trắng hàng lông mi của thiếu niên, thậm chí trước đó, trước mắt anh và trong mắt anh, dường như ánh sáng ấy mãi mãi không thay đổi, nó thực sự đang rạo rực.

Hắn lại hôn lên đôi môi lúc nào cũng nhợt nhạt và đỏ như lửa của Vương Tuấn Khải, đôi môi mềm mại hơn hắn nghĩ rất nhiều, giờ đây những cái vuốt ve lạnh như băng biến mất thay vào đó nó ấm áp như máu tươi, thậm chí còn ngọt ngào hơn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải, người đã cởi bỏ lớp khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo, trở nên vô cùng lẳng lơ quyến rũ. Hắn đâm sầm vào cánh đồng hoa lầy lội và mềm mại như một lỗ thông hơi, tưới tinh dịch nóng bỏng vào trong cùng với tiếng rên rỉ bi thảm nặng nề của Vương Tuấn Khải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro