[Lỗi Khải] Hấp Dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chủ Ngô, mọi thứ đã sẵn sàng, cậu có thể quay lại và thưởng thức."

Tôi mặc một bộ đồ của bệnh nhân và dựa vào lan can của bệnh viện, nhìn thuộc hạ của tôi cúi đầu báo cáo, tôi hài lòng gật đầu với hắn.

"Anh quay về trước, hãy nói tôi có việc phải giải quyết ở đây, ngày mai tôi sẽ trở về."

Những kẻ ngu ngốc ở nhà luôn nghĩ nếu gửi tôi đến đây mà nhốt thì mới yên ổn được hưởng di sản của ông già.

Nhưng bây giờ tôi có nhiều việc quan trọng và thú vị hơn để làm, tôi cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nghĩ về nó.

Tôi cuộn tròn trên một chiếc ghế ở góc hành lang bệnh viện và giả vờ đang đau đớn. Từ xa, một dáng người mảnh khảnh đi tới, anh ta dường như nhìn thấy tôi và vội vàng chạy lại, lo lắng nâng tôi lên và hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tôi vờ như không còn sức để đứng dậy và dựa vào người anh, tay trái đặt lên vai anh, tay phải vươn vào trong áo khoác trắng ôm lấy vòng eo thon thả cách một lớp áo của anh, cảm nhận độ mềm mại và co giãn của vòng eo tốt đến bất ngờ. Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt hoa đào đang long lanh nơi khóe mắt, gật đầu một cách đáng thương.

"Bác sĩ Vương, anh có thể dành ra một chút thời gian để giúp tôi trở lại phòng bệnh được không? Tôi thực sự không thoải mái."

"Được rồi, tôi vừa tan làm ca đêm, tôi đưa cậu trở lại phòng rồi ra về cũng được."

Anh vẫn rất nhiệt tình và cười hồn nhiên, khẽ lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu. Nhớ lại lần đầu anh ấy biết tôi là bệnh nhân ở đây, anh ấy đã ngạc nhiên nói rằng tôi trông bình thường, anh luôn nghĩ tôi là người nhà của bệnh nhân, sau đó anh ấy nhận thấy mình đã nói điều gì đó ngu ngốc nên anh bảo không cố ý, anh ấy còn nói rằng tôi đã cười, nó trông rất ngọt ngào.

Tôi nghĩ chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau, mặc dù anh ấy lớn hơn tôi nhưng đôi mắt của anh ấy vẫn trong veo như một đứa trẻ chưa dấn thân vào thế gian. Anh ta chắc chắn khác với chúng tôi - những người  lớn lên trong cuộc đấu tranh gia đình. Có lẽ đây là lý do khiến tôi chú ý đến anh ấy.

Kể từ khi nhập viện, tôi đã bí mật theo dõi anh ấy suốt mấy ngày, tôi luôn giả vờ đi ngang qua anh hoặc xuất hiện ở góc khuất gần anh.

Anh ta thích mặc một chiếc áo sơ mi trắng hoặc đen không một chút nếp nhăn, hàng cúc được cài gọn gàng đến tận cổ, cà vạt chỉnh tề, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác trắng không tì vết, đôi chân thon dài, vòng eo thon thả và vòng một nở nang. Cái mông thẳng tắp được bao bọc chặt chẽ, lộ ra một loại cám dỗ không kiêng nể gì, nhìn đã thấy ngon.

Hương vị, khí chất, thân hình và khuôn mặt của anh ấy đều thu hút tôi sâu sắc. Càng quan sát và tìm hiểu, bản thân càng không thể tự thoát ra như một cơn nghiện ma túy, đến nỗi khi đến gần hoặc nghe giọng nói của anh ấy, tôi sẽ bị kích thích. Có một loại ham muốn mãnh liệt tận sâu trong tim, ở đâu đó sẽ không tự chủ được mà sưng tấy đau đớn, loại tình huống mất kiểm soát này rất khó chịu, có lẽ là bị đè nén ở đây quá lâu.

Khi anh ấy đưa tôi đến khu VIP trên tầng cao nhất với tư thế nửa ôm nửa đỡ, anh ấy đã hơi thấm mệt.

"Bác sĩ Vương, thật vất vả rồi. Uống chút nước trước."

Tôi đưa chai nước khoáng đã chuẩn bị từ trước. Anh ta có vẻ rất khát, nói xong câu cảm ơn anh liền ngẩng đầu lên uống, thỉnh thoảng có vài giọt nước chảy dọc theo khóe miệng xuống trái táo Adam đang trượt nhẹ, nơi đó của tôi càng đau nhói.

Một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng nằm xuống ghế sô pha, tôi khóa cửa lại, từ từ bước đến ngồi xuống và nhìn khuôn mặt anh, ngón tay tôi từ từ lướt qua mái tóc mềm mại và đôi mày anh dũng của anh. Với lông mi cong vút, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng mềm mại và chiếc cằm nhỏ nhắn, anh ta thanh tú như một con búp bê, không, con búp bê rỗng tuếch, nhưng anh ấy có một vẻ đẹp thuần khiết và đầy cám dỗ. Khi không cười thì lộ ra một loại khí chất thần tiên cùng lạnh lùng, khi cười lộ ra răng hổ nhỏ ngây thơ như một đứa trẻ.

Tôi bế anh lên giường, cơ thể anh nhẹ nhàng mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự, nhưng sẽ sớm tỉnh lại, tôi dùng cà vạt trói chặt tay anh vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào quần áo trên người anh. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác thích thú khi được khui những món quà hạnh phúc và yêu thương, tôi nóng lòng cởi thắt lưng của anh rồi từ từ cởi quần anh ra, đôi chân thon dài lộ ra từng inch, trắng mịn và mềm mại. Tay tôi lần từ thắt lưng anh trượt xuống, kéo theo cặp mông căng tròn của anh và nhẹ nhàng nhào nắn nó qua lớp quần lót trắng tinh, cái mông đàn hồi mềm mại thật hấp dẫn. Tôi không thể không cởi chiếc quần lót duy nhất còn sót lại của anh ra, quần áo trên người của anh ta vẫn gọn gàng và nguyên vẹn nhưng phần thân dưới thì hoàn toàn trần trụi, từ những thứ non nớt và xanh mướt giữa hai chân đến cặp đùi thon thả, mắt cá tinh xảo, những ngón chân hơi cong và hồng hào, mọi thứ đều sạch sẽ và dễ thương.

Tôi nhẹ nhàng tách hai chân anh ra quấn lấy eo tôi, cầm lấy thứ nhỏ giữa hai chân anh ấy mà xoa nắn, trêu chọc cơ thể đặc biệt nhạy cảm của anh, sau đó anh ngửa người ra sau rồi bắn ra. Anh ấy khẽ rên rỉ rồi chậm rãi mở đôi mắt mờ mịt nhìn tôi đầy nghi hoặc, khi nhận ra hiện trạng liền vùng vẫy kịch liệt, vẫn không có chút sức lực, cổ tay bị trói chặt, hai chân bị tay tôi bắt lấy quấn chặt lấy hông. Quầng mắt lo lắng đỏ hoe, tôi chỉ biết cong miệng theo dõi phản ứng buồn cười của anh ấy.

"Có muốn tôi giúp anh bấm chuông không, để bọn họ tới xem anh hiện tại nhếch nhác như thế nào? Chuyện này nếu tản ra, dù sao tôi cũng là bệnh nhân tâm thần nên mọi chuyện bình thường, nhưng anh là bác sĩ bị bệnh nhân cường bạo. Trong tương lai ..."

Động tác của anh ta dần dần chậm lại, tôi cúi người, ác ý đè lên người anh ta, liếm vành tai rồi thì thầm bên tai anh: "Tôi là bệnh nhân luôn thích trút giận. Nếu anh không muốn, tôi phải lên lầu hai..." Ngay lập tức anh tức giận ngắt lời, "Đừng... có những đứa trẻ ở đó... cậu muốn làm gì!". Anh hơi căng thẳng, tôi ghé sát tai anh ta cười nói từng chữ một, "Anh, nghĩ xem, Fuck."

Sau một hồi sửng sốt, anh ấy cúi đầu không biết đang nghĩ gì, tôi tiếp tục đưa tay vào giữa hai chân anh ấy nhưng anh theo phản xạ khép chân lại. "Tôi không có nhiều kiên nhẫn. Nếu anh cứ thế này, tôi cũng có thể đi tìm người khác ... Anh biết không tôi có một số đặc quyền ở bệnh viện này." Anh ta hoảng sợ tóm lấy tôi, nhỏ giọng nói: "Đừng chạm vào bệnh nhân của tôi ... tôi ... sẽ hợp tác với cậu." "Thật ngốc, tôi cũng là bệnh nhân của anh, bác sĩ Vương, bây giờ tôi mắc phải một căn bệnh chỉ có anh mới có thể chữa khỏi." Tôi cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ bừng tức giận của anh ấy, lạnh lùng ra lệnh: "Mở chân ra."

Sau đó liền rất thuận lợi, anh gần như không chống cự, khi mở rộng ra thì hơi ngẩng đầu cắn chặt môi dưới, hai mắt rưng rưng, cố gắng kiềm chế không phát ra âm thanh nào, vẻ nhục nhã cùng chịu đựng của anh ta thật gợi cảm, khiến tôi cứng ngắc. Không làm được nhiều màn dạo đầu, tôi không thể kìm lòng mà bẻ hai chân anh ra và đẩy mình vào cơ thể non nớt của anh. Anh hét lên rồi cắn chặt môi dưới để kìm nén tiếng rên rỉ đứt quãng, đôi mắt hoa đào quyến rũ đẫm lệ và sương mù. Khi tôi di chuyển mãnh liệt, nước mắt anh rơi khỏi khóe mắt, anh cắn môi, đôi mắt mơ hồ khiến người ta càng muốn yêu lại càng muốn hành hạ. Cho đến khi nhìn thấy hạt máu chảy ra trên môi dưới của anh, tôi đau lòng hôn lên, liếm đôi môi đang chảy máu, cạy răng anh ra rồi ngậm lấy đầu lưỡi xinh xắn mà mút nhẹ. Tôi bẻ hai chân anh ra hơn nữa và đâm vào sâu hơn, ở bên trên tận hưởng đôi môi và chiếc lưỡi ngọt ngào mềm mại của anh, phía dưới thì được vách trong ấm áp vừa khít khao của anh mút mát, tôi thoải mái thở dài.

Tôi không biết đã mất bao lâu nhưng cuối cùng tôi cũng bắn sâu vào trong cơ thể anh. Anh rên rỉ và thút thít xen lẫn, vô lực vùng vẫy khiến tôi thương xót. Tôi tháo cổ tay anh ra khỏi đầu giường rồi lật người anh lại, nhấc eo anh lên nhéo, tách hai chân anh ra rồi điên cuồng thúc vào lối vào sưng đỏ, tiến vào thật sâu, tôi chậm rãi mài chỗ đó. Hai tay anh nắm chặt ga trải giường, vùi mặt vào trong gối phát ra tiếng rên rỉ mê người không thể kiềm nén, tôi mơn trớn trêu chọc quy đầu của anh, hôn lên lưng anh rồi ghé vào tai anh trầm thấp dụ dỗ, "Bé cưng, đừng sợ, trên lầu không còn ai, gọi đi, tôi muốn nghe." Anh chịu đựng một hồi rốt cục không chịu nổi, ngửa cổ rên rỉ bắn ra.

Về sau anh ấy thay đổi một vài tư thế, khi cắn môi, lúc nhẫn nhịn, biểu cảm đặc biệt xuất thần, cho nên tôi vẫn là thích nhìn vẻ mặt của anh ấy. Tôi chưa bao giờ cởi áo sơ mi và áo khoác trắng của anh vì tôi đặc biệt thích bộ dạng nhếch nhác và đĩ thõa của anh ta, thân trên gọn gàng, tiết chế, về sau khi mê luyến mà bất đắc dĩ anh sẽ van xin sâu hơn hoặc chậm lại một chút, cũng chỉ là thần tiên, làm sao tôi có thể không thỏa mãn anh ấy.

Cuối cùng tôi không biết mình đã bắn bao nhiêu lần, anh ấy khá mệt mỏi sau bữa ăn của tôi, tôi dần dần tỉnh táo lại, vội vàng mở chân anh ra nhìn bên dưới, ngoại trừ sưng đỏ cũng không có gì nghiêm trọng nên tôi rất yên tâm ôm anh đi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, tôi quấn anh ấy trong một chiếc chăn mềm và đặt anh xuống giường, vòng tay qua eo anh và tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, nhìn hàng lông mi như cánh quạt của anh ấy khẽ run lên, tôi không nhịn được hôn lên khuôn miệng sưng đỏ của anh ấy một lúc.

Tôi sẽ rời khỏi đây vào ngày mai. Làm sao tôi có thể bỏ lại con mèo con mà tôi đã rất cố gắng bẫy được. Tôi ghé sát tai anh và nói nhỏ: "Bảo bối, về nhà với tôi và làm bác sĩ của riêng tôi được chứ?" Anh ấy có vẻ cảm thấy ngứa tai, cựa quậy trong vòng tay tôi rồi lại ngủ thiếp đi. Có lẽ anh hoàn toàn không nghe thấy nhưng điều đó không quan trọng, vì đây là sự thật đã được định sẵn.

__________

Bling bị cuồng Lỗi Khải nha, chap sau sẽ đổi cp cho mọi người ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro