Chương 1 : Hoàng Tử Thao đào hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tử Đào, huynh đang nghĩ cái gì thế?" "À, đương nhiên là mĩ nhân rồi!" Gió nhẹ cất lên, đưa những bông hoa cỏ lau bay khắp cả thành Dương Châu, rạo ngợp khắp trời, trông chẳng khác nào đợt tuyết đầu tiên khi mùa xuân đến. Trên lầu hai của Nhất Phẩm Hương, có hai thiếu niên trẻ tuổi đang tựa cửa ngắm mây trời. "Huynh đang nghĩ đến tiểu thiếu gia nhà họ Biện sao?" "Ừm... Hắn ta cũng có thể coi là một mĩ nhân...".

Đang vô cùng hứng khởi, người này vừa nói chuyện vừa ngồi bè ra cả ghế, không ngừng ném hạt đậu phộng lên không trung rồi há miệng đón lấy. Bản thân người này xem chừng đang chơi rất cao hứng! "Tử Đào, tại sao Hoàng bá lại chọn một người đàn ông cho huynh nhỉ?". Người cất tiếng hỏi là một thiếu niên yếu ớt, vừa nói vài lời đã ho khù khụ, đôi mày thì nhăn lại thành một nhúm. "Huynh mới vừa tròn mười lăm, nghe nói Hoàng Mẫn nhà huynh vẫn còn chưa thành hôn mà, tại sao lại phải bỏ qua ca ca của huynh mà ấn định hôn nhân cho huynh trước?" "À, thì là vì ta trông vô cùng anh tuấn!". Đôi mắt to đen láy linh lợi chuyển qua, Hoàng Tử Thao nhếch miệng, nở nụ cười làm đôi môi mèo nhếch lên , đôi mắt hoa đào híp lại đong đưa . "Thế nhưng, Tử Đào à, phụ thân huynh chọn đối tượng cho huynh là đàn ông đấy!" "À... ừ...". Đôi mắt của Hoàng Tử Thao từ từ khép lại, hàng mi vừa cong vừa dài khẽ rung động, không biết là đang nghĩ cái gì. "Có lẽ là một người đàn ông đấy!" Đương nhiên là một người đàn ông rồi!

Ngô Thế Huân thiếu gia đẹp tựa như hoa, cả thành Dương Châu này không ai không biết! Ngắm mình trong gương cũng có thể ngắm tới khi ngất lịm, canh ba nửa đêm ngồi bên hồ nước chải chuốt tóc tai, hàng ngày đều trốn trong "khuê phòng" thêu thùa đan lát! Một người đàn ông như vậy, không ngờ lại sắp trở thành phu quân của cậu. Thật sự là quá đáng sợ! "Tử Đào, huynh có đồng ý gả qua đó không?" Nhắc chuyện gì không nhắc, lại nhắc đúng chuyện "mẫn cảm" nhất! Hiển nhiên câu hỏi này chạm đúng vào "chỗ đau đớn" tột cùng trong thẳm sâu tâm hồn Hoàng Tử Thao . "Không gả!". Đôi tay bé nhỏ nắm chặt lại, Ngũ Thập Lang nghiến răng ken két. "Phải bắt Ngô Thế Huân thiếu gia gả qua bên nhà họ Hoàng mới đúng chứ!" Đang nói đùa sao? Hoàng gia nhà to, nghiệp lớn, không có lí do gì để cậu phải gả qua nhà họ Ngô kém cỏi hơn đó cả! Nghe nói ở bên đó, ngay đến hồ cảnh cũng chẳng có lấy một chút nước, cả nhà tìm không ra được mảnh gương nào cho ra hồn, tử tế hết. Thật đúng là khiến người ta phải run rẩy, rùng mình! "Nhưng mà, Tử Đào, tại sao huynh lại tức giận như thế?" "Bởi vì... tên "thái giám" yểu điệu đó lại dám cho người đến nhà ta xin được hủy chuyện hôn sự này.

Lí do xin hủy hôn lại càng hoang đường hơn. Ngô Thế Huân phái người mang theo một bức tranh tự họa, ngông nghênh nói rằng: Nếu dung mạo của Hoàng Tử Thao có thể đẹp hơn bản thân hắn ta thì hắn sẽ chấp nhận cuộc nhân duyên này vô điều kiện, còn nếu như kém sắc hơn thì cứ như vậy mà hủy bỏ hôn ước của hai bên. Điều khiến cho cô càng thấy đau khổ hơn chính là người ở trong bức tranh tự họa đó nhìn phiêu linh tựa thần tiên, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, đích thực là sắc thái của Lạc Thần.

Đừng nói đến Hoàng Tử Thao, ngay cả năm mươi thê thiếp của Hoàng lão gia cũng không có một ai có thể sánh được với vẻ đẹp của Ngô Thế Huân . "Nếu để cho ta gặp được tên "thái giám" yểu điệu đó thì nhất định ta sẽ đánh cho hắn một trận tơi bời hoa lá, để hắn biết thế nào là luân thường đạo lý, hừ!". Hoàng Tử Thao giơ cao nắm đấm lên rồi đập mạnh xuống mặt bàn. Tiếng động vừa rồi to tới mức khiến cho người thanh niên ở bàn kế bên phụt cả ngụm nước đang ngậm trong miệng ra ngoài. Vốn dĩ phụt nước ra ngoài cũng chẳng có gì đáng sợ, có điều, người thanh niên này lại đang che một chiếc khăn lụa trước mặt. Bây giờ thì hay rồi, chiếc khăn lụa bị phun nước ướt đẫm, dính chặt lên khuôn mặt của chàng, để lộ ra những đường nét vô cùng hài hòa, anh tuấn.

Tuy rằng không thể nhìn rõ nhưng có thể khẳng định đây đích thực là một mĩ nam khôi ngô, tuấn tú! Đôi mắt đen láy, sáng như sao đêm, long lanh, linh lợi, chiếc mũi cao thanh, đôi môi mỏng. Tấm khăn che mặt bị ướt dính chặt vào môi càng khiến cho chàng trai đó thêm phần gợi cảm. Mái tóc dài nhưng chỉ buộc một chút ở đằng sau, còn lại thì buông xõa trên vai. Chỉ cần chàng hơi động đậy đôi vai là những sợi tóc sáng bóng tựa tơ đó lại khẽ rung động theo. Trên người mặc bộ quần áo màu trắng, mĩ nam ngồi đó tựa như xung quanh là chốn không người.

"Người đã xấu xí lại còn thích tỏ ra thần bí". Hoàng Tử Thao đưa mắt nhìn sang khuôn mặt chàng trai che khăn trắng bên cạnh, lẩm bẩm nhận xét. Chàng trai che khăn trắng nọ chẳng nói tiếng nào, xoay nhẹ chiếc ly trong tay, đưa đôi mắt long lanh, sâu thẳm nhìn qua rồi khẽ "hừm" một tiếng. Bỗng nhiên chàng từ từ đứng dậy, dáng vẻ vô cùng nho nhã, còn Hoàng Tử Thao ngồi sõng soài trên ghế, đầu quay ngược về phía sau. Qua kẽ hở nhỏ trên chiếc ghế, cậu nhìn thấy đôi bảo kiếm bạch ngọc nạm vàng nạm bạc đeo trên lưng của người thanh niên nọ, chỉ hơi chuyển động là lại đập vào nhau, vang ra những tiếng "tinh tang".

"Thì ra cậu chính là Hoàng Tử Thao ?" Giọng nói của chàng rất êm tai, trầm trầm, nhẹ nhàng tựa như gió lướt qua vậy, có điều từ "Thao" được nhấn mạnh đặc biệt rõ ràng. "Chính là Hoàng Tử Thao bị người ta hủy hôn ước đó hả?" . Ngữ khí của chàng trai rất bình thản nhưng đã khiến cho Hoàng Tử Thao tức đến mức nghiến răng ken két. Ý tứ mỉa mai hiển hiện qua ánh mắt long lanh kia lại càng khiến Hoàng Tử Thao chẳng thể nào nhẫn nhịn được. Cậu vứt hết đống đậu phộng trong tay đi, đùng đùng nổi giận xông tới.

Những thứ cậu học được không nhiều, học đi học lại cũng chỉ vào đầu được đúng một chiêu từ các hộ vệ trong nhà. Chính là chiêu thức mang tên gọi: "Khỉ trộm đào"! Nhìn thấy Hoàng Tử Thao xông tới, anh chàng che khăn trắng vô cùng kinh sợ, nghiêng người tránh. Ngay từ trước đó, Hoàng Tử Thao đã nhận ra rằng người thanh niên này có chứng sợ bẩn vô cùng kinh khủng, trước khi kéo áo ngồi xuống còn phải đặt lên mặt ghế một xấp vải dày. Ngay cả lúc dùng đồ ăn, đũa cũng là lấy từ chính hành lí của mình ra, vậy mà còn lau đi lau lại đến mấy lần liền.

Cho nên, lúc xông qua phía đó, trước tiên cậu nhổ một bãi nước bọt làm tiên phong, hơn nữa còn phải theo hướng thẳng tắp. Tên đàn ông che mặt kia quả nhiên cảm thấy kinh hãi mà dẹp sang qua một bên để né bãi nước bọt nọ. Cái cậu cần chính là giây phút này. Đôi tay của Hoàng Tử Thao nhanh chóng chọc sang bên, chỉ một chiêu "khỉ trộm đào" đã khiến phong vân điên đảo... Khuôn mặt của anh chàng che mặt bỗng nhiên đỏ au cho tới tận cổ, trong lúc bối rối, tiếng binh khí chạm vào nhau bỗng vang lên, chàng đưa tay rút đôi kiếm bạch ngọc ở phía sau lưng. Cho dù là vậy, bàn tay của Hoàng Tử Thao vẫn tiến tới, tiện thể sờ qua một cái. "Hoàng Tử Thao, cậu thật là vô sỉ!" Ngữ khí bộc lộ rõ sự tức giận, sắc mặt anh chàng chuyển từ đỏ ửng sang trắng bệch, tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

Hành tẩu trên giang hồ bao nhiêu năm nay, chàng chưa bao giờ gặp phải một người vô lại, lưu manh thế này, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giở trò bỉ ổi! "Hừm, có mỗi từng đó sắc đẹp mà cũng dám ra ngoài cho người ta trêu ghẹo sao?". Hoàng Tử Thao đắc ý cười lớn, khua tay múa chân một hồi. Sắc mặt người đàn ông kia một lần nữa biến sắc từ trắng bệch sang đen sì. "Được lắm, Hoàng Tử Thao , Ngô Thế Huân ta hôm nay xin thề, nhất định phải lấy máu của cậu để rửa mối nhục này!". Trong giọng nói xem chừng đã tức giận đến cực điểm

Hả? Ngô Thế Huân? Cậu còn chưa kịp thể hiện hết sự kinh ngạc của bản thân thì đã thấy đôi kiếm bạch ngọc kia vụt sáng ngay trước mắt. "Phạm Thành, ta có lỗi với huynh, người già trẻ nhỏ nhà huynh, ta nhất định sẽ chăm sóc tử tế...". Hoàng Tử Thao bi phẫn vạn phần, biểu lộ rõ dáng vẻ tạ từ huynh đệ, đưa tay hất một phát. "Xoạt!". Thứ bay ra là người thanh niên yếu đuối bệnh tật ngồi ăn cùng cậu nãy giờ, mặt mày đẫm lệ ném về phía Ngô Thế Huân . Ngô Thế Huân đang che khăn trên mặt chỉ khựng lại đúng 0,03 giây rồi đưa tay đỡ lấy thứ "ám khí" đầu tiên bị phi tới phía mình. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy mà chàng đành phải đứng lặng nhìn Hoàng Tử Thao nhà họ Hoàng tay chân bận rộn trèo qua khung cửa sổ rồi phi thân ra ngoài.

"Bụp" một tiếng cực lớn, cậu đã ngã khỏi lầu hai và đáp đất theo tư thế "chó ăn phân". Đến khi chàng chạy ra chỗ thành cửa sổ thì Hoàng Tử Thao đã đứng dậy, vội vã phủi tay phủi chân rồi ngẩng đầu lên nhìn. Đứng tựa vào thành cửa sổ lầu hai, Ngô Thế Huân mất hết bình tĩnh, khóe miệng không ngừng co giật. Hoàng Tử Thao ở phía dưới, tay ôm lấy bụng, đầu cắm lông gà, ngước lên nhìn Ngô Thế Huân , lấy lại tinh thần hứng khởi, nhoẻn đôi môi đã bị sưng lên như cặp lạp xường, vừa cười khoái chí vừa hét lớn:

"Thế Huân bảo bối, tướng công của nàng là ta đây phải đi trước một bước, lần sau sẽ tiếp tục tỉ thí võ nghệ nhé!" Miệng nói, tay giơ lên nắm đấm to tướng, còn đôi chân thì đã không chút chậm trễ, ngay tức khắc cậu co cẳng chạy vội, không lâu sau, đến cả chiếc bóng cũng không còn nhìn thấy nữa. Đứng bên cửa sổ, Ngô Thế Huân mặt không biểu cảm, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía xa xăm. Một lúc lâu sau, ẩn dưới chiếc khăn che mặt, chàng từ từ khẽ nhấc khóe miệng sang một bên. "Thiếu gia, có cần phải đuổi theo Hoàng Tử Thao không ạ?". Người hộ vệ mặc áo xanh đứng phía sau lên tiếng. Ngô Thế Huân từ từ đưa tay lên, khẽ xua đi, sau đó quay người lại, vẻ mặt hứng khởi, nói:

"Không cần đâu, tự ta sẽ đuổi theo."

Hoàng Tử Thao đích thực là một thứ đồ chơi thú vị đấy! Xem ra việc hủy bỏ hôn ước nên tiến hành chậm lại đôi chút. Hoàng Tử Thao chạy một mạch về Hoàng phủ. Trước cửa phủ, Hoàng lão gia sắc mặt lúc tím lúc xanh, tay lăm lăm chiếc gậy gỗ, ánh mắt hừng hực lửa giận. Vừa nhìn thấy Hoàng Tử Thao đầu cắm lông gà chạy về, đã tức, ông lại càng thêm tức. "Thiếu gia nhà họ Ngô đang ở trong phòng khách nhà ta chờ con đấy! Con nhìn dáng vẻ của mình xem, có ra thể thống gì không hả?" Mẹ kiếp, Hoàng Tử Thao không ngại trợn trừng mắt lên, cái tên "thái giám" chết tiệt kia còn chạy nhanh hơn cả thỏ, cậu đã phóng theo đường tắt gấp gáp về phủ, thế mà vẫn chậm chân hơn cái tên nửa người nửa thú kia là sao? "Con lại còn đứng ngây ra đấy à?". Gậy gỗ của Hoàng lão gia vung tới, khiến cho Hoàng Tử Thao kinh hãi nhảy ra rõ xa

"Con xem lại bộ dạng của mình đi, mau vào thay trang phục rồi ra tiếp khách!" "Tiếp khách"? Có lẽ vì trong lúc tức giận quá mức, Hoàng lão gia lỡ cướp cả lời của mấy mụ tú bà chốn lầu xanh để dùng! "Con không đi!". Hoàng Tử Thao hất cằm cao vút. "Hắn ta tới đây xin thoái hôn, chẳng lẽ cha còn bắt con phải mặt mày tươi cười, đứng giữa phòng khách, vỗ tay tỏ ý chào đón hay sao?". Lão gia nhà cậu có lẽ đã đến tuổi hồ đồ rồi, con rể hụt mà cũng phải trọng thị đến độ đó ư? "Ai nói là cậu ta tới đây thoái hôn?". Bộ râu của Hoàng lão gia bỗng nhiên cong tớn lên, trên khuôn mặt nhăn nhúm vì giận kia đột nhiên xuất hiện một nụ cười tươi rói, trông như một bông cúc tàn, miệng bảo: "Hoàn toàn ngược lại, cậu ta tới đây để dâng lễ vật."

Nói xong, ông đưa ra một miếng ngọc trắng thượng hạng đã được tạc thành hình một chú khỉ con tinh nghịch, ngộ nghĩnh, đang nheo nheo mắt, và đưa tay gãi lưng. Hoàng Tử Thao đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của Ngô tiểu thiếu gia lúc ở trà lầu khi đưa tay bảo vệ lấy phần thân dưới của mình, bất giác bật cười rồi nói: "Được rồi, được rồi, con sẽ đi gặp anh ta." Miếng ngọc này chắc chắn đã được tạc từ trước đó, sau khi gặp phải sự việc sáng nay, anh ta mới lấy ra. Thực sự chẳng hiểu tên Ngô Thế Huân kia đang muốn giở trò gì nữa. Đúng là một thiếu gia cổ quái, khác thường! Vẫn còn chưa đưa tay đẩy cửa phòng mình, cô đã nghe thấy tiếng cãi vã loạn xạ phía trong vọng ra. Mẹ thứ 49 đang nắm lấy tóc của mẹ thứ 30, mẹ thứ 20 thì túm lấy tóc của mẹ thứ 10, còn những người đến đưa y phục "bại trận" khác thì đang nằm la liệt trên mặt đất, khóc lóc ỉ ê.

Cả căn phòng đầy lụa là gấm vóc, ngập ngụa khắp nơi là linh châu bảo ngọc. Vừa nhìn thấy Hoàng Tử Thao bước vào, ai cũng tranh nhau gọi cậu, hết "bảo bối này" đến "bảo bối kia"... "Tiểu Đào của mẹ, con mặc màu tím là xinh đẹp nhất!" "Không đúng đâu, màu vàng mới hợp với con nhất!" "Làm gì có chuyện đó, con của mình thì mình phải biết chứ, đương nhiên phải mặc màu đỏ thắm mới là đẹp nhất!" Ngay tức khắc, tất cả các mẹ đứng đầy một phòng lại tiếp tục tranh đấu, cãi lộn. Ồn ào tới mức Hoàng Tử Thao muốn nổ tung cả đầu. Cậu hét lớn: "Được rồi, y phục màu tím mặc ở trong cùng, sau đó đến lớp giữa màu đỏ, cuối cùng khoác ngoài trang phục màu vàng!".

Khuôn mặt phừng phừng lửa giận, Hoàng Tử Thao đang đứng bên bờ vực "bùng nổ". Mấy bà mẹ người này nhìn người kia, không ai dám nói thêm một lời nào nữa. Ở Hoàng gia, Hoàng Tử Thao là một bảo bối, một "tiểu tổ tông" biết nói biết cười. Bình thường, cậu không mấy khi nổi nóng, nhưng một khi đã nổi nóng thì nhất định sẽ kinh thiên động địa. Cho nên tất cả mọi người đều tất bật, nhanh chóng làm theo đề nghị của Hoàng Tử Thao , khoác từng lớp từng lớp trang phục lên người cậu. Trông Hoàng Tử Thao lúc này chẳng khác nào tòa bảo tháp được chất cao vống bằng rau ngũ sắc! "Thế còn đồ trang sức?" "Cắm tất cả lên đầu!". Hoàng Tử Thao đập mạnh một cái lên bàn trang điểm, khiến cho chiếc gương đồng đổ ngay xuống đất, kêu loảng xà loảng xoảng. Các mẹ y lệnh xông tới, lấy tất cả châu ngọc cắm lia lịa lên đầu Hoàng Tử Thao. Nặng trĩu cả đầu, vô cùng khí chất! "Son phấn thì sao?" "Trát lên một lớp thật dày vào!".

Chẳng cần biết nó thơm hay thối, cứ thế bôi lên một lớp thật dày cho cậu, tốt nhất là khiến cho tên Ngô Thế Huân kia không nhìn thấy mặt nữa. Trang điểm xong hết một lượt, tất cả các mẹ đều đồng loạt im bặt, không nói được tiếng nào. Thực sự là một kết quả vô cùng chấn động. Một tòa bảo tháp trát đầy phấn trắng, nổi bật trên đỉnh bảo tháp đó là một đống trang sức, châu ngọc. Thành thật mà nói, trông cậu vô cùng quái dị! "Thế nào, nhìn con không đẹp sao?". Hoang Tử Thao vừa mở miệng, phấn trên mặt liền từ từ rơi rụng xuống. Mấy bà mẹ đều ôm chặt lấy miệng, không nhẫn tâm lên tiếng nhận xét. Đương nhiên mấy bà lại càng không dám đưa ra bất cứ đề nghị nào khác, rõ ràng là "tiểu tổ tông" của bọn họ đang vô cùng tức giận. Nếu như phải chải chuốt, trang điểm lại thì nhất định bảo bối sẽ tức giận đập nát bàn mà bỏ đi mất. "Đẹp, rất là đẹp!". Hiếm khi mấy bà mẹ đồng thanh nhất trí như thế, khóe miệng ai nấy đều khẽ co giật. "Vậy được, đi thôi, đi gặp Ngô Thế Huân !".

Tòa bảo tháp bước đi, tiếng leng keng vang lên không ngừng. Mấy nha đầu vừa lau lan can vừa len lén đưa mắt qua nhìn, mắt chữ o mồm chữ a, khoa trương nhất là có một cô ngã từ lan can tầng hai xuống dưới đất. "Ừm, đây phải gọi là chim sa cá lặn!". Hoàng Tử Thao đắc ý gật đầu, cười tít tới mức mắt thành một đường cong cong. Còn mấy bà mẹ đi phía sau cậu thì đều sắp bật khóc thành tiếng mất rồi. Sau cuộc gặp mặt này, chắc chắn kiểu ăn vận này của Hoàng Tử Thao sẽ làm mất hết thể diện nhà họ Hoàng. Đến lúc đó, Hoàng lão gia nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ lớn! Bước đến gần phòng khách, Hoàng Tử Thao liền nghe thấy giọng nói nho nhã, từ tốn của Ngô Thế Huân : "... Hoàng bá bá, không sao cả đâu. Dù gì cũng sắp thành người một nhà , mất chút thời gian cũng không sao ", ngữ khí vô cùng tử tế khiến Hoàng Tử Thao nghi ngờ phải chăng mình đã nghe nhầm

"Cha à, con đã tới rồi!" Hoàng Tử Thao nhấc ba tầng trang phục phiêu linh, đưa chân đạp vào cánh cửa phòng khách đánh "rầm" một cái. Cánh cửa lập tức bật mở ra rồi khẽ khàng kẽo kẹt quanh trục. Cô a hoàn đứng sau cánh cửa khuôn mặt đầy ai oán, trên mặt còn in rõ một vết đỏ lớn vì bị cánh cửa đập vào, muốn khóc mà không ra nước mắt. Im ắng... Toàn bộ người ở trong phòng khách đều như hóa đá, cùng nhau trợn tròn mắt nhìn vào cột bảo tháp đang đứng trước cửa phòng. Khoác ngoài mớ trang phục màu đỏ pha tím là một chiếc áo màu vàng phân ngựa, số phấn trắng được trát đậm trên mặt vẫn tiếp tục rụng rơi xuống dưới, đôi môi đỏ chót đang nở ra một nụ cười duyên dáng. Dáng vẻ này khiến Hoàng lão gia suýt chút cười phụt cả ngụm nước ra ngoài. Điều đáng sợ nhất là đống châu báu, trang sức được cắm chia chỉa như bát hương, chẳng khác nào đầu của đức Phật Thích Ca Mô Ni, từng nhúm tròn, từng nhúm tròn mọc trên đầu vậy.

"Hoàng Tử Thao... quả là tướng mạo phi phàm! Thật vô cùng đặc biệt!". Ngô Thế Huân là người đầu tiên ngậm được miệng lại, thái độ thành khẩn phát biểu cảm nghĩ của bản thân. "Quá khen, quá khen!". Hoàng Tử Thao bước tới gần, đưa tay vỗ vào lưng của Ngô Thế Huân , mạnh đến mức khiến Ngô tiểu thiếu gia ho sặc sụa mãi không thôi. "Hoàng Tử Thao, còn ra thể thống gì nữa, con thật tùy tiện quá, mau chóng tạ lỗi cùng Ngô tiểu thiếu gia đi!". Hoàng lão gia tức tới mức trán đã nổi đầy gân xanh. Ngô tiểu thiếu gia vừa ho vừa đưa tay lên xua xua, long lanh nước mắt giải thích: "Không liên quan đến Hoàng Tử Thao đâu ạ, là do bản thân cháu không tốt, ho không đúng lúc".

Bà nhà nó, lúc trước, khi ở trà lầu, không biết tên khốn kiếp nào hung hãn giơ đôi song kiếm lên vừa khua vừa chém, bây giờ đến Hoàng phủ lại tỏ ra công tử yếu mềm, hừ! Hoàng Tử Thao dữ dằn nhìn qua, bất giác ngây cả người. Trước đó, đứng ở phía xa, trong lòng lại đang tức giận nên cậu không hề nhận ra chiếc khăn trên mặt Ngô Thế Huân đã được gỡ xuống. Tướng mạo của hắn ta không ngờ còn đẹp hơn gấp mười lần so với bức tranh đó, thậm chí nói gấp năm mươi lần, một trăm lần cũng không ngoa. Rõ ràng trông thanh tú, tuyệt đẹp như Lạc Thần thật, trên người còn toát ra khí chất cao quý, thứ khí chất mà chỉ có ở các quý công tử tài cao học rộng mới có, da dẻ hồng hào, môi thắm sắc, lại mỉm miệng cười, khéo khoe hàm răng trắng bóng, hắn ta không chỉ sở hữu nét đẹp kinh người mà còn mang vẻ lẫm liệt của một nam tử hán đại trượng phu.

Đúng là "hỗn hợp" của các đặc điểm vô cùng mâu thuẫn. Thực là một mĩ nam tử hiếm thấy trên đời! Thảo nào mà hắn ta lại tự phụ đến mức ấy! "Cháu thấy Hoàng Tử Thao đoan trang, nhã nhặn, xem ra sau này chắc chắn sẽ là một người mẫu thân tốt". Xoạt! Chiếc quạt giấy mở ra, Ngô Thế Huân mỉm cười, tỏ vẻ văn thơ lai láng nói. "Hoàng bá bá, cháu to gan có một thỉnh cầu". Đôi mắt chàng liền chuyển sang Hoàng Tử Thao nhìn một lượt từ trên xuống dưới, khiến cậu bất giác run rẩy, cảm giác khí lạnh xông từ gót chân lên tận đỉnh đầu, nổi hết cả da gà. "Được... được... được, đều là người một nhà mà, cháu cứ nói đi!". Hoàng lão gia cười tít cả mắt, hai từ "hiền tế " đã chực chờ trên khóe miệng nãy giờ, may sao cuối cùng ông vẫn nhẫn nhịn được mà không thốt ra.

"Mẫu thân cháu mấy hôm trước có đến chùa thắp hương, cảm tạ ông trời đã ban cho Ngô gia mối lương duyên tuyệt đẹp này. Mẫu thân cháu đã hứa với trụ trì rằng đích thân thêu hình Quan Thế Âm Bồ Tát, đến cuối tháng sẽ đưa tới tặng cho nhà chùa. Vốn dĩ đây là chuyện tốt lành, đáng tiếc là mẫu thân cháu tuổi tác cao nên mắt mũi cũng lèm nhèm rồi, thêu đến tận hôm nay mới tạm thời hoàn thành được một tấm. Cháu nghĩ, Tiểu Thao sau này sẽ trở thành nương tử của cháu, hơn nữa, việc này cũng là xin chút phúc phận cho cháu với Tiểu Thao, cho nên...". Miệng cười tươi rói, Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao đầy tình ý, ánh mắt dịu dàng, long lanh đến mức có thể nhỏ cả nước ra.

"Cháu muốn Tiểu Thao cùng cầu chúc cho tương lai của cả hai chúng cháu. Xin nhờ Tiểu Thao thêu nốt bức còn lại!" Thêu cái đầu của ngươi ấy! Tay Hoàng Tử Thao run lên, ánh mắt thê lương nhìn về phía Hoàng lão gia. Thôi toi rồi, những món đồ mang ra để Hoàng lão gia kiểm tra trình độ thêu thùa từ trước đến nay đều là cậu sai mấy nha đầu ra ngoài đường mua về. Quả nhiên, Hoàng lão gia sau khi nghe thấy thỉnh cầu của Ngô Thế Huân lại càng tỏ ra vui vẻ, hân hoan. Xưa nay, ông vẫn luôn tự hào về tài thêu thùa của con mình, hiếm khi có cơ hội thi triển tài năng như bây giờ, ông suýt chút nữa còn định bảo Hoàng Tử Thao thêu ngay tại phòng khách để chứng tỏ "hoàng tử bé" của mình không chỉ sở hữu vẻ ngoài kiều diễm mà còn "công", "dung", "ngôn", "hạnh" đủ cả. "Ngô Huân à, con cứ yên tâm, tay nghề thêu thùa của Hoàng Tử Thao nhà ta thuộc loại tinh diệu. Ngày mai, ta sẽ bảo Hoàng Tử Thao thêu đủ năm mươi tấm rồi mang sang cho con". Quả nhiên là cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy mãn nguyện, càng trông lại càng thêm vui mừng, vừa không để tâm một chút, Hoàng lão gia đã buột miệng nói ra hai chữ "hiền tế" kia rồi!

"Làm phiền Tiểu Đào rồi". Cứ nho nhã, dịu dàng như thế, có điều lúc quay qua nhìn Hoàng Tử Thao , Ngô Thế Huân đá lông nheo một cái đầy ý tứ. Cử chỉ ấy khiến cho Hoàng Tử Thao bỗng chốc nổi da gà toàn thân. Cảm giác đó mãi cho tới tận khi Ngô Thế Huân cáo biệt ra về, Hoàng Tử Thao bị "áp giải" đến phòng thêu thùa mới hoàn toàn biến mất. Thêu năm mươi tấm hình Quan Thế Âm Bồ Tát để cầu phúc à? Cầu phúc con bà nó ấy! Hoàng Tử Thao tay trái cầm kim, tay phải cầm tấm lụa, nỗ lực phấn đấu suốt bốn canh giờ liền, từ lúc trăng mới lên cho tới khi mặt trời chớm mọc, không hề ngừng nghỉ.

Nổi bật trên tấm lụa là một nhúm tròn tròn cục mịch, to tướng, chụm lại một chỗ khiến Thượng đế cũng phải kinh hãi. Tấm lụa vài canh giờ trước còn mịn màng, vậy mà giờ đây đã lỗ chỗ đầy vết kim châm, đó chính là thành quả của Hoàng Tử Thao sau khi trút hết mọi sự tức giận lên đó. Cuộc sống kiểu này thực sự chẳng thể nào sống thêm được nữa. Cho nên nhất định phải bỏ nhà ra đi! Nhân tiện cũng tiếu ngạo giang hồ một phen. "A Bích, ta muốn bỏ nhà ra đi!". Hoàng Tử Thao đẩy cửa sổ, hét hò cùng ánh trăng. "Mang theo chiếc lò sưởi của ta! Mang theo cả chiếc chăn con ta ôm từ bé! Mang cả cái chậu ngâm chân của ta nữa!..." .Hoàng Tử Thao liên mồm điểm danh các vật dụng mang theo suốt cả một canh giờ. "Cuối cùng, nhớ mang theo chiếc bô của ta, không có nó, ta không thể nào rặn ra phân được!".

Đột nhiên quay người lại, biểu cảm trên khuôn mặt của Hoàng Tử Thao vô cùng, vô cùng nghiêm túc. "Ngươi có biết không, nếu mà không ị được thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, như vậy sẽ bị trĩ nặng, sẽ bị táo bón đó!" Tiểu nha đầu A Bích vẫn còn đang trong trạng thái hóa đá cục bộ, cô chưa bao giờ nhìn thấy người nào muốn bỏ nhà ra đi mà lại khoa trương đến mức ngay đến chiếc bô vệ sinh cũng phải mang theo để dùng cả! Được thôi, thiếu gia, cậu thực sự "ngầu" đến nỗi không thể hơn được nữa, hoàn toàn theo đúng bản tính xưa nay hiếm, "tiền nhân không có, hậu bối chẳng ai"! Sau cùng, ngay đến một tấm vải, Hoàng Tử Thao cũng chẳng mang theo được.

Tiểu nha đầu A Bích chịu trách nhiệm vận chuyển, nhưng trong quá trình hộ tống chiếc bô ra khỏi phủ đã bị các hộ vệ bắt ngay tại trận. Chỉ một chiêu võ cao cường Trảo Nãi Long Trảo Thủ xuất ra, không chỉ chiếc bô mà phần áo lông trước ngực tiểu nha đầu A Bích cũng bị kéo tung bông mù trời. Một lô một lốc những đồ vật đã được vận chuyển thành công ra trước đó cũng ngay lập tức bị bắt quả tang. Tiêu lão gia đích thân cầm theo ngọn đuốc, dẫn đoàn người đi tìm bảo bối chuyên gây họa Hoàng Tử Thao . Cảnh tượng nhộn nhịp, phồn hoa rực cháy cả phủ nhà họ Hoàng . Cho đến tận canh ba, hoa viên rộng lớn của Hoàng gia vẫn đèn đuốc rực rỡ, sáng bừng cả một dãy phố.

"Cha à, con xin lỗi, con phải đi tiếu ngạo giang hồ rồi, nên đành phải làm một đứa con bất hiếu mà thôi".

Hoàng Tử Thao rúc người trốn trong cái ổ chó suốt ba canh giờ, hai chân run lên cầm cập, tê dại cực độ, nước mắt nước mũi ướt nhèm cả khuôn mặt, nhìn Hoàng lão gia đang cầm đuốc chạy quanh hoa viên. Mãi cho tới tận tàn canh ba, cả phủ họ Hoàng mới yên tĩnh trở lại. Trong khi đó ở một góc của hoa viên, Đại Cẩu ngồi thu lu bên cạnh cái ổ của mình, dùng ánh mắt biểu hiện sự ai oán tột độ. Một người bằng xương bằng thịt lớn đùng như vậy mà còn chui rúc vào nơi cư ngụ của cậu chàng, cái mông thì to đùng, ních chật kín cả chiếc ổ. Cậu chàng chẳng qua chỉ sang liếc mắt đưa tình với Tiểu Cẩu nhà kế bên có chút xíu thôi, vậy mà giờ này đã không còn nhà để về nữa rồi! Thiên lí ở đâu? Cẩu quyền ở đâu chứ? Đêm đã tàn, ngoại trừ lão bá chuyên châm hương đêm, mắt mũi kèm nhèm cứ đi đi lại lại thì tất cả đều đã ai về phòng nấy.

Đến lúc này, Hoàng Tử Thao mới bò lồm cồm từ cái ổ chó ra, mặt mũi đầy bụi đất nhuốc nhơ, bẩn thỉu. Niềm hân hoan, hứng khởi phát ra từ lồng ngực khiến tinh thần cậu cao vút tận mây xanh. Giang hồ, ta tới đây!

Một chàng trai vận đồ trắng muốt, ngồi tĩnh tại bên cạnh hồ nước nhà họ Ngô, khẽ nhoẻn miệng cười, nhìn đàn cá chép bơi lội đầy hồ. Tay chàng cầm một chiếc bánh màn thầu, khẽ khàng ve đi vẩy lại, khiến cho lũ cá trong hồ vòng vèo quẩn quanh theo chiếc màn thầu đó. Có vài con "nóng tính, vội vã" nhảy vụt lên khỏi mặt nước, hướng về phía chiếc màn thầu nọ. "Thưa thiếu gia, đêm hôm qua, Hoàng Tử Thao nhà họ Hoàng đã bỏ nhà ra đi rồi ạ." "Hả?". Những ngón tay thon dài sạch sẽ bất giác bóp nát cả chiếc màn thầu. Vụn bánh vừa mới rơi xuống mặt nước đã bị lũ cá chép nhung nhúc trong hồ ăn sạch không còn chút vết tích nào cả. "Cậu ấy đã đi về hướng nào thế?" Người hộ vệ áo xanh đưa tay lên cung kính bẩm báo: "Thưa thiếu gia, Hoàng công tử đi về phía Tô Châu ạ." À, Tô Châu đệ nhất trang sắp tới sẽ tổ chức đại hội thưởng kiếm. Nghe nói nếu có duyên bất cứ ai cũng có thể trở thành chủ nhân của hai thanh kiếm cổ nên biết bao đại hiệp thành danh trên giang hồ đều đã tụ tập về đó.

Nhà họ Hoàng chắc cũng đang cho người đi về phía ấy. Vừa nghĩ tới tiểu tử nọ, trong đầu chàng liền hiện ngay ra một đôi mắt hoa đào đen láy, linh lợi, đảo liên tục, phía dưới đôi mắt to, đẹp còn có cả quầng thâm nhìn như con gấu trúc , thêm chiếc mũi thanh tú, lúc nào cũng nhăn lại vì cười lớn, đôi môi mèo đỏ thắm xinh xinh luôn nhoẻn lên. Hình như bản thân cậu nàng chẳng hề có chút ý thức rằng mình là con nhà gia giáo nên đôi tay mịn màng tựa bạch ngọc không ngại khua khắng loạn xạ giữa không trung... Kể từ khi ý thức được cuộc sống, chàng hiếm khi thấy người nào lại bộc lộ dáng vẻ hoạt bát, tinh nghịch đến vậy trước mặt mình. Những người con gái tầm thường khác vừa nhìn thấy dung mạo của chàng liền sẽ si mê, biểu cảm ngây ngô, khiến người khác vô cùng, vô cùng mất hứng, chán nản, nhưng tiểu tử ngốc này thì ngược lại, hết lần này đến lần khác phớt lờ vẻ đẹp trai của chàng, hơn thế lại còn lấy việc chọc ghẹo, trêu đùa chàng làm thú vui.

Ngô Thế Huân bất giác nhấc miệng cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, quay đầu lại, nói với người hộ vệ áo xanh vẫn đứng đó nãy giờ: "Ngươi đi chuẩn bị mọi thứ đi! Ngày mai, chúng ta lập tức lên đường tới Tô Châu đệ nhất trang!" Người hộ vệ áo xanh há hốc miệng vì ngạc nhiên, nhìn thiếu gia nhà mình bằng ánh mắt khó hiểu rồi hỏi: "Người bên đại hội thưởng kiếm đến phủ ta đưa thiệp mời tham dự, không phải thiếu gia đã nhất nhất từ chối ư? Tại sao hôm nay, người lại muốn tới đó?" Ngô Thế Huân khẽ "hừm"một tiếng, tỏ ra phớt đời. "Đúng vậy, những cuộc tụ hội tranh danh đoạt lợi kiểu đó, vốn dĩ ta chẳng muốn tới chút nào. Có điều, nếu như trong đại hội đó có người thú vị thì đến đấy thưởng "nhân" cũng không tệ."

Trong khi mọi người chen chúc, lũ lượt kéo nhau tới Tô Châu đệ nhất trang để thưởng kiếm thì thiếu gia nhà mình lại tự nguyện đi đến đó để thưởng "nhân" ư? Khuôn mặt anh chàng hộ vệ áo xanh mơ màng hồi lâu, trong lòng bất giác phát ra niềm bội phục vô ngần từ tận trái tim, không ngớt lời cảm khái: "Thiếu gia quả thật sâu xa khó lường, ừm, đúng là sâu xa khó lường!" Tâm tư của thiếu gia xin đừng có tùy tiện suy đoán, càng đoán nhiều lại càng lún sâu trong đó mà thôi... Ngày hôm sau, Ngô tiểu thiếu gia cưỡi bạch mã thẳng tiến về hướng Tô Châu đệ nhất trang. Vẫn như mọi khi, Ngô thiếu gia lấy khăn trắng che mặt, đôi bạch ngọc bảo kiếm đeo ở phía sau lưng, chỉ hơi động đôi chút là tiếng leng keng liền vang lên.

Vừa ra khỏi Ngô phủ đã khó mà tiến bước được, không biết nô bộc lắm mồm nào trong nhà đã đem hành tung của thiếu gia tiết lộ ra bên ngoài. Những tin tức kiểu này đều có giá của nó hết, tin tức về việc Ngô tiểu thiếu gia lộ diện ra đường ít nhất cũng phải hai lạng bạc. Một tháng chỉ cần bán ra ba, bốn tin tức về người đứng trong top 3 của bảng xếp hạng các thiếu hiệp trên giang hồ là có thể kiếm được số tiền bằng người khác làm cả tháng rồi. Cho nên, đã có không biết bao nhiêu thanh niên tráng kiện dù cho có phải gọt nhọn đầu cũng chấp nhận bán thân vào phủ họ Ngô . Làm một nô bộc bình thường đã là quá ổn, còn nếu như được trở thành hộ vệ tùy thân của Ngô tiểu thiếu gia thì hàng ngày có thể nhặt nhạnh đôi chút giấy tờ, đồ ăn mà thiếu gia dùng còn thừa lại, đem ra ngoài bán thì cứ gọi là "đắt như tôm tươi".

Và nếu kiếm được chiếc áo lót mình của thiếu gia thì đó chính xác là một bảo vật vô giá! Lợi ích kinh tế kiếm được là vô cùng to lớn. Cả con đường tràn ngập các cô nương, đại thẩm, trên tay cầm một chiếc giỏ, trong giỏ đựng đầy các cánh hoa do họ tự mua. Người nào người nấy khuôn mặt rạng rỡ, háo hức đứng hai bên đường, vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân cưỡi ngựa bước ra liền hò hét, nhảy loạn lên vì sung sướng, không ngừng tung hoa tán thưởng. Có không ít các bà các cô do tình cảm dâng trào, tâm ý lên cao mà lũ lượt ngã rụp ở hai bên đường. Ngô Thế Huân nét mặt tỏ rõ vẻ thâm sâu khó đoán, ngồi trên bạch mã, thân người khẽ động, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vẫy nhẹ, gật đầu ra ý. Khuôn mặt tựa bạch ngọc, khí chất tựa hoa lan, đôi lúc chàng nhếch khóe miệng lên mỉm cười, mê hoặc hết tất cả các thiếu nữ, khiến họ hét lên sung sướng hoặc ngây người ngẩn ngơ. "Tiểu Vệ, hôm nay việc buôn bán ở các tiệm hoa thế nào?".

Ngô Thế Huân vừa vẫy tay vừa xua đi rất nhiều cánh hoa đang không ngừng được tung lên đón chào. "Thưa thiếu gia, vẫn cứ buôn may bán đắt như mọi khi ạ". Người hộ vệ áo xanh cưỡi trên con ngựa màu đen lùn tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ, hai mắt hiển hiện tình cảm đậm sâu, chan chứa với thiếu gia. Toàn thành có tất cả bốn tiệm bán hoa. Mỗi khi việc buôn bán ở các tiệm hoa này trì trệ là thiếu gia lại đích thân đi dạo phố để củng cố doanh số bán hàng của tiệm hoa nhà mình. Nhờ thế, tất cả hàng tồn quá hạn cùng những bông hoa vừa mới mang về đều được tiêu thụ sạch bách đến không còn một cái lá. Khỏi phải nói, thiếu gia đích thực là bảng hiệu vàng kim lấp lánh sống của nhà họ Ngô !

"Ừm, vậy lần sau, khi tiết lộ tin tức ta ra ngoài dạo phố, ngươi nhớ nói thêm một điều rằng: bổn thiếu gia còn thích cả súp tùng tử ngọc mễ ở Thiên Tiên lầu nữa nhé! Đó là món điểm tâm mới ra của Thiên Tiên lầu". Tay vẫn đang vẫy vẫy, Ngô Thế Huân ôn hòa, nho nhã cúi xuống ghé tai nói với người hộ vệ áo xanh đang cưỡi trên chú ngựa lùn kế bên. Thực là ánh mắt rực lửa! Tình cảm ngưỡng mộ chan chứa trong đôi mắt của người hộ vệ áo xanh lại càng trào dâng mạnh mẽ, đôi mắt sáng như sao đêm: Thiếu gia quả đúng là cao thâm khó lường! Không ngờ người còn đoán ra chính mình đã tiết lộ tin tức thiếu gia ra ngoài dạo phố.

Thâm sâu khó lường, đúng thật là thâm sâu khó lường mà! Cho nên mới nói, đi ra ngoài giang hồ lăn lộn, tìm được một lão đại tốt là điều vô cùng quan trọng. Người hộ vệ áo xanh thậm chí còn cảm động suýt khóc trước sự may mắn của bản thân mình. Ngô Thế Huân quay đầu sang, nhìn người hộ vệ áo xanh mặt mày đờ đẫn, ngây ngô, ánh mắt long lanh đầy nước, không nhẫn nhịn được mà than thở chán ngán. Thâm sâu khó lường cái mốc ấy! Tùy tùng thân tín bên cạnh có mỗi một người, vốn dĩ chàng định lặng lẽ lên đường nên không nói chuyện này cho bất cứ ai khác cả, bây giờ, tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, ngoài người hộ vệ thân tín bên cạnh ra, thực sự chẳng còn bất cứ kẻ tình nghi nào khác nữa.

Đúng thật là ngốc nghếch đến cực điểm! Ngô tiểu thiếu gia vừa than ngắn thở dài vừa lấy chiếc quạt phun bụi vàng trong tay áo ra rồi phật quạt "xoẹt" một cái, dáng vẻ vô cùng nho nhã, phiêu linh! Hiệu ứng của cử chỉ đó ngay lập tức tạo nên một trận cao trào hét hò mới lại dâng lên. Thế mới nói, làm một thiên tài vốn chẳng có gì khó, làm một thiên tài sở hữu cả dung mạo vô song và trí tuệ vượt thế, mới thực sự là quá đỗi khó khăn. Hầy, thật quá khó đi...

Phía bên này, Ngô tiểu thiếu gia bạch mã bạch y, phiêu diêu tự tại lên đường. Còn ngược lại phía bên kia, Hoàng Tử Thao chẳng hề vui vẻ, sung sướng gì cho cam. Đồ ăn đã là thứ bánh màn thầu không chút hương vị gì cả, vậy mà một cái lại còn phải phân thành ba mẩu, mỗi lần chỉ được ăn có một tí chút, một tí chút mà thôi.

Đêm đầu tiên, cậu ở trong phòng khách chung của một khách điếm. Chưa nói đến việc tắm rửa, chỉ riêng cái ga trải giường ở đó thôi đã đen đến mức mắt thường không nhận ra được. Nhân sĩ giang hồ tầm thường có lẽ chính là loại ở dơ nhất trên cuộc đời này, quần áo mặc nguyên, khư khư ôm thanh kiếm mốc đi ngủ. Thỉnh thoảng hiếu kì quay qua nhìn, cái cậu nhận được là một câu mắng thô lỗ, cục cằn: "Nhìn cái đầu mày ấy, còn nhìn nữa là tao móc mắt ra đấy!" Hoàng Tử Thao làm sao mà chịu được nỗi khổ đó chứ? Ngay trong đêm đầu tiên, cậu đã chẳng thể nào chịu nổi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào căn phòng đề chữ "Thiên" .

Tranh thủ lúc trời nhập nhoạng, tranh tối tranh sáng, cậu bèn tay chân bận rộn trèo qua cửa sổ, chui vào căn phòng chữ "Thiên" sang trọng kia. Trong phòng không hề đốt bất kì loại trầm nào cả, vậy mà mùi hương hoa lan vẫn nhè nhẹ, thoang thoảng khắp nơi. Căn phòng được sắp xếp vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Yên tĩnh, lặng băng giống như không hề có người vậy. Tấm rèm trên giường được thả xuống, rủ trên mặt đất, trên bàn có chút điểm tâm và một cốc trà. Món điểm tâm đó tinh tế vô song. Hoàng gia được coi là phú hộ giàu có bậc nhất, chỉ tính riêng đầu bếp chuyên làm điểm tâm đã có đến bốn, năm người rồi, chủng loại điểm tâm nhiều như sao trên trời, nhưng cho dù như vậy thì Hoàng Tử Thao cũng chưa bao giờ nhìn thấy món điểm tâm nào hấp dẫn đến thế này. Cả ngày trời chỉ gặm màn thầu, bây giờ món điểm tâm tinh tế như vậy lại bày ra trước mắt, Hoàng Tử Thao không khỏi nước miếng dâng trào, vô cùng thèm khát.

Cậu nhẹ nhàng nhấc một miếng lên rồi lén lút nhìn xung quanh. Vừa đưa vào miệng, nó đã tan ra, ăn hết một miếng, cậu lại muốn ăn thêm miếng thứ hai. Đột nhiên từ phía chiếc giường truyền đến một tràng ho sặc sụa. Hoàng Tử Thao bất giác khựng lại, đờ người, từ từ quay đầu sang nhìn. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo, hồng hào chẳng khác nào một thứ đồ nghệ thuật được điêu khắc tinh tế thò ra từ phía mép giường. Bàn tay từ từ giơ lên, theo đó, tấm rèm dần được kéo ra. Sau tấm rèm là một chàng trai vô cùng tuấn tú, khôi ngô. Mái tóc buông xõa trên đôi vai, đen nhánh, sáng bóng, giống hệt như một tấm lụa thượng hạng.

Sắc mặt có phần trắng bệch, nhưng đôi mắt sáng vô cùng, lấp lánh như sao Khuê, nổi bật trong căn phòng tối. Sống mũi thanh cao, đôi môi tuy rằng hơi nhợt nhạt nhưng vẫn đáng yêu, gợi cảm. Chàng trai nghiêng người tựa vào thành giường, lặng lẽ nhìn qua. "Làm sao mà ngươi vào đây được?". Giọng nói rất hay, khiến người nghe cảm thấy cực kì dễ chịu, nhưng dường như mệt nhọc tới mức chẳng thể nào thở ra hơi. "Trèo qua cửa sổ vào". Hoàng Tử Thao thành thật trả lời rồi vội vã, ra sức nhét thêm mấy miếng điểm tâm trên đĩa vào miệng, bất chấp việc bị mắc nghẹn, ho chảy cả nước mắt. Dù gì cũng phải nắm ngay cơ hội, cứ ăn no căng bụng rồi tính sau. Tiếp đó, cậu nhìn thấy cốc trà trên bàn, liền nhanh chóng đưa lên uống.

Bên thành cốc trà không ngờ lại thoang thoảng hương thơm hoa lan dịu nhẹ, đã uống hết cả cốc rồi mà Hoàng Tử Thao vẫn lưu luyến chẳng muốn đặt cốc xuống. Mùi hương này thực sự quá đỗi quyến rũ. Hình như mùi hương ấy còn có thể tự thẩm thấm vào sâu trong lòng người, tuy rằng dịu nhẹ nhưng lại cực kì bá đạo, ngay lập tức khơi dậy tinh thần hứng khởi trong cậu. "Cốc trà mà người vừa uống là ta uống còn thừa lại đấy!". Người ngồi bên giường không bày tỏ thái độ nào ngoài việc trần thuật lại sự thật. Hả? Hoàng Tử Thao xoay đi xoay lại chiếc cốc, ngây đờ người. Cùng dùng chung một cốc? Một cảm giác thật nồng thắm, như vậy chẳng phải là đã hôn gián tiếp rồi sao? "Trong cốc trà đó...". Người ngồi trên giường bất giác ho thêm vài tiếng nữa, từ từ lấy lại sức rồi chậm rãi nói tiếp:

"... có độc..."

Có độc ? Hoàng Tử Thao lửa hận bừng bừng, ngay tức khắc ném chiếc cốc trong tay xuống đất đánh "choang" một cái. "Tại sao ngươi nói chuyện mà cứ hổn hà hổn hển thế hả?". Ống tay áo đã cuộn lên tới tận cánh tay, Hoàng Tử Thao nộ khí xung thiên xông tới, đưa chân đạp lên thành giường, sấn sổ túm cổ áo người đàn ông ốm yếu rồi hét lớn: "Hừm, tại sao người không nói sớm là trong cốc trà đó có độc mà đợi ta uống xong rồi mới nói?" Người đàn ông trên giường bị kéo đột ngột, co giật tới mức hoa mày chóng mặt. Chàng nhắm nghiền đôi mắt lại, hàng lông mi dài khẽ lay động, tỏ đúng dáng vẻ "yểu điệu thục nữ". "Ta vẫn còn chưa nói hết...". Lời vừa nói ra, hương lan lập tức tỏa ra ngào ngạt, lúc này, Hoàng Tử Thao mới nhận ra, mùi hương khi nãy chính là từ người tên đàn ông trước mặt. "Hả? Vẫn còn chưa nói hết sao?" Hoàng Tử Thao không khỏi hoảng hốt, hãi hùng. Tuy rằng cậu chưa từng hành tẩu giang hồ, nhưng ít nhất mỗi tháng đều đón đọc Giang hồ chí, mỗi khi tả đến đoạn đại hiệp gặp nạn là "tinh... tinh... tinh...", Xuân dược lại tưng bừng xuất hiện!

Anh ta đẹp trai anh tuấn đến mức này, lẽ nào lại không có một vài hiệp nữ nhìn thấy mà nhịp tim bỗng thình thịch, rộn ràng ý xuân, sau đó nham hiểm, xảo trá hạ ngay Xuân dược vào trong đồ uống sao? Có thể nào... cốc trà kia ngoại trừ độc ra thì còn có cả Xuân dược? Hoàng Tử Thao hốt hoảng buông ngay cổ áo của người kia ra, nhanh chóng tự nắm lấy cổ áo mình, khuôn mặt bi thương tột độ: "Lẽ nào ngươi còn bỏ cả Xuân dược vào đó?" "Ha ha ha...". Người đàn ông tựa bên thành giường ngay lập tức bật cười thành tiếng, bỗng nhiên trong đầu hiện ngay ra cảnh vật "Bất giác gió xuân ồ ạt thổi - Trăm cây ngàn nhánh rộ hoa lê". Tiếng cười đó khiến choHoàng Tử Thao chưng hửng, mất hết cả hứng. "Ngươi cười cái gì chứ?" Mĩ nam ốm yếu nghiêng đầu ghé lại gần nhìn Hoàng Tử Thao , ý tình chan chứa. "Ta còn chưa nói hết lời mà ngươi đã hung dữ đến thế rồi." Nét mặt đắm đuối đó khiến Hoàng Tử Thao vô cùng kinh ngạc. Một con người tiêu chuẩn anh tuấn đến vậy hóa ra lại có vấn đề về giới, Hoàng Tử Thao không ngờ anh ta còn nũng nịu với một người đàn ông tuấn tú như cậu!

Có điều, Hoàng Tử Thao đã hoàn toàn quên mất rằng bản thân cậu đích thực là đang rung động , cho nên, người đang ngồi trên giường kia hoàn toàn không có chút vấn đề nào về giới tính cả. "Ngươi đừng có giở trò đó với ta! Lão tử đây yêu thích phụ nữ!". Hoàng Tử Thao kéo chặt hơn nữa phần thắt lưng, tỏ rõ khí tiết trung trinh bất phục. "Ừm, ta hoàn toàn có thể nhận ra điều đó. Huynh đài trông ngạo khí ngút thiên, còn anh hào, tuấn tú hơn cả ba vị trí đầu trong bảng xếp hạng mĩ nam trên giang hồ, đương nhiên sẽ không có thú vui kia rồi." Hoàng Tử Thao cười đến nỗi mắt híp tịt lại thành một đường cong, hàm răng đều như hạt bắp cũng vì thế mà lộ hết cả ra. Tiện thể cậu đưa tay vỗ mấy phát vào mĩ nam bệnh tật trên giường để tỏ ý tán thưởng con mắt tinh đời, vỗ hăng tới mức khiến anh chàng kia bật ho vài tiếng. "Được rồi, ngươi nói nốt những gì muốn nói đi!" Mĩ nam bệnh tật gật gật đầu, tiếp tục nói: "Cốc trà đó đích thực có độc, vì thế nên bây giờ, toàn thân ta đang mềm nhũn, không còn chút sức lực nào cả."

Sau đó thì...? Hoàng Tử Thao lắng nghe một cách cực kì, cực kì nghiêm túc. "Ừm, thế thôi, không có gì khác nữa." Mẹ kiếp, Hoàng Tử Thao thực sự sắp bùng nổ rồi! Cậu nắm tay đấm mạnh xuống mặt giường, hét lên trong tức giận: "Không còn gì nữa sao?" "Không còn gì nữa cả". Mĩ nam bệnh tật lắc đầu. Không còn gì nữa, vậy lúc vừa xong, là ai đã tỏ ra vô cùng thần bí chứ? Nắm đấm lại được giơ cao lần nữa,Hoàng Tử Thao mặt mày hung tợn, trông đẹp trai không có nghĩa là được phép trêu chọc người ta, như vậy là hành vi vô đạo đức! Người trên giường cười tít mắt nhìn qua, chỉ vào nắm đấm của Hoàng Tử Thao, cười nói: "Xem kìa, thứ độc đó chẳng có chút tác dụng gì với ngươi hết." Là ý gì đây? "Chắc hẳn ngươi không có một chút công lực nào đúng không?" Ừm... Hình như là thế... Mà đích thực là thế rồi. Độc chiêu "khỉ trộm đào" thì đâu cần dùng đến công lực! "Cho nên mới nói, thứ độc đó chẳng có chút công dụng nào với ngươi cả". Mĩ nam bệnh tật bật cười rồi nói tiếp: "Nếu công lực càng thâm hậu thì độc tính lại càng phát tác mạnh."

Ngũ Thập Lang ngay tức khắc mặt mày rộ ý xuân. Huynh đài à, người nên nói sớm một chút chứ! Thế mới bảo, hành tẩu giang hồ thì phải biết khiêm tốn, nhường nhịn. Ai nói không có võ công thì không ổn nào? Khi vận may tới thì một người không biết võ công có thể địch được cả chục tên cao thủ võ lâm ấy chứ! "Vậy người hạ độc đâu?". Hoàng Tử Thao thận trọng gặng hỏi, nói cho cùng thì hiện trường xảy ra vụ án vẫn chưa được thu dọn gọn gàng, cũng có nghĩa là kẻ hạ độc vẫn còn đâu đó quanh đây. "Ở ngay trong gầm giường". Mĩ nam ho vài tiếng rồi đứng dậy, cố tỏ ra thần bí, khó đoán. "Ta đã dùng nước hủy thây để giải quyết xác hắn rồi." Ngay tức khắc, Hoàng Tử Thao dựng hết cả tóc gáy. Cậu nhảy ngay ra chỗ cách chiếc giường xa năm bước. Sau khi đứng vững, cậu liền nhìn chăm chăm vào mĩ nam bệnh tật, một lúc lâu sau, Hoàng Tử Thao mới lấy hết can đảm hỏi tiếp: "Xin hỏi..." "Hả? Có chuyện gì?".

Mĩ nam bệnh tật ôn hòa, dịu dàng, đưa tay hào hiệp: "Ngươi cứ hỏi đi!" "Đã hủy thây triệt để chưa?" Im bặt... Mĩ nam bệnh tật bị hỏi vậy, nhất thời chết lặng, im lìm không nói gì, lẳng lặng nhìn qua, sau đó từ từ vẫy tay, ra hiệu cho Hoàng Tử Thao tiến lại gần. "Hả? Cái gì thế?" "Ngươi ấy, lại gần đây!" Hoàng Tử Thao từ từ tiếp lại gần bên giường, đột nhiên, mĩ nam bệnh tật nhổm dậy, dùng sức ấn mạnh đầu của Hoàng Tử Thao xuống rồi nói: "Ngươi nhìn xem ta đã hủy thây triệt để hay chưa?" Bởi vì không có chút phòng bị nào nên đôi mắt của Hoàng Tử Thao trợn to ra, nhìn thẳng vào dưới gầm giường. Chỗ đó sạch sẽ, gọn gàng, không thấy bất cứ cái gì cả. Ngay cả chút vết tích ướt át cũng không hề lưu lại. "Không có gì hết!". Hoàng Tử Thao đứng dậy đầy nghi hoặc, lớn tiếng trả lời: "Không ngờ lại chẳng thấy cái gì cả." Theo lí mà nói, đáng lẽ phải có chút máu me đọng lại chứ! Lẽ nào cuốn Giang hồ chí đã miêu tả hoàn toàn sai? "Đương nhiên là không có rồi". Mĩ nam ốm yếu vui như trảy hội, cưới tít cả mắt lại.

"Vừa rồi, ta đã lừa ngươi đó!" Ya!!! Khí huyết đảo ngược... Khuôn mặt của Hoàng Tử Thao vì tức quá mà đỏ như gan lợn. "Ngươi thật là thú vị!". Miệng cười nhăn nhăn nhở nhở, mĩ nam bệnh tật không hề cảm thấy hổ thẹn, tức khắc ngồi bật dậy, cuộn gọn tóc lại rồi dùng chiếc trâm bạch ngọc cố định mái tóc. "Hay là ngươi làm người tùy tùng cho ta đi!". Những ngón tay thon dài buộc nút chiếc áo khoác ngoài, mĩ nam bệnh tật ngẩng đầu, cười nói tiếp: "Ta đảm bảo rằng ngươi sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, hơn nữa lại được vô cùng vui vẻ." Hoàng Tử Thao nhếch mép cười lạnh lùng, đưa nắm đấm lên cao rồi nện một cái thật mạnh vào mắt của mĩ nam bệnh tật.

Sau một quyền, trên làn da trắng trẻo, nõn nà của mĩ nam lập tức hiện ra một con mắt gấu mèo. "Ta không làm!" Mĩ nam bệnh tật ngay tức khắc trút bỏ vẻ yếu ớt, bệnh tật trước đó, toàn thân toát lên khí chất nho nhã, quý phái, khí thế át người: "Ngươi dám đánh ta ư?" "Bụp", một quyền nữa được "tái xuất giang hồ" khẳng định nghi hoặc của mĩ nam bệnh tật. Hoàng Tử Thao đánh cho con mắt còn lại của anh chàng cũng trở thành gấu mèo. "Ngươi tiêu rồi!". Mĩ nam bệnh tật nhìn Hoàng Tử Thao với ánh mắt dòm người chết, ngón tay nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cậu , đầu ngón tay vương chút phấn đỏ. "Ngươi mới tiêu thì có!".Hoàng Tử Thao lại càng thêm tức khí hét lên. "Ngươi thử sờ lên khóe miệng của mình mà xem, ngươi đã trúng độc của ta rồi. Tên nó là Đồng Sinh Cộng Tử độc."

Hoàng Tử Thao liền nghe theo, sờ lên khóe miệng của mình rồi giơ ngón tay ra, tận dụng tia sáng le lói trong căn phòng tối đen để căng mắt ra nhìn, lập tức trông thấy một màu đỏ chói. Giang hồ thật quá đỗi đáng sợ, cậu vừa bất cẩn đôi chút đã khiến mình bị trúng độc rồi. "Như vậy thì sẽ thế nào?". Giọng nói của Hoàng Tử Thao bắt đầu run rẩy. "Không phải lo lắng, cùng lắm thì sẽ thế này, ta chết, ngươi cũng chết". Nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt của mĩ nam bệnh tật sáng như sao đêm. "Nếu như ta chết trước thì sao?" "À, người chết trước hả? Nếu như vậy, ta sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình rồi an táng cho ngươi". Mĩ nam bệnh tật cười tít mắt trả lời. Thật chẳng còn thiên lí gì nữa, trên thế gian này, sao lại có thứ độc kinh khủng như thế chứ ? Hoàng Tử Thao muốn khóc mà không rặn nổi một giọt nước mắt. "Cho nên mới nói, ngươi không muốn theo ta cũng khó lắm". Mĩ nam bệnh tật cười sung sướng, rút ra một chiếc khăn trắng muốt, vừa lau tay cho Hoàng Tử Thao vừa than thở:

"Hay là ngươi chấp nhận làm tùy tùng theo ta, ta sẽ giải độc tử tế cho?"

Tuy chỉ đơn giản là mấy lời thương lượng nhưng được thốt ra từ miệng của chàng thì chẳng khác nào mệnh lệnh. Hoàng Tử Thao mặt mày ảo não, khổ sở, chẳng cam tâm tình nguyện chút nào lên tiếng. "Vậy thì ít nhất cũng phải cho ta được biết cao danh quý tính của công tử chứ!". Phen này, ta sẽ làm một tiểu nhân, ngày ngày châm kim vào hình nộm cho ngươi sớm chết, hừ! Mĩ nam bệnh tật từ từ đứng dậy khỏi giường, hất đuôi áo ra đằng sau một cách oai vệ, nét mặt đắc ý kết hợp cùng đôi mắt gấu mèo, hùng hồn tuyên bố: "Ta chính là thiếu trang chủ của Phác Hà sơn trang, tên gọi... Phác... Xán... Liệt !" Phác Xán Liệt , người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng các mĩ nam trên giang hồ, đứng trên Ngô Thế Huân ! Con người lễ độ, nho nhã, biệt hiệu "Quân tử kiếm"! Ngoại trừ tướng mạo đúng như những gì cuốn Giang hồ chí ca ngợi, còn lại tất cả đều là tầm bậy tầm bạ hết. Hắn ta nào có giống hạng quân tử nho nhã, rõ ràng là phường ngụy quân tử ăn thịt người chẳng chừa lại xương!

Nhân phẩm thì tà ác, cả người chỉ được mỗi khuôn mặt kia mà thôi. Thôi được, làm tùy tùng cho đại mĩ nam cũng chẳng phải là chuyện gì nhục nhã cho lắm. Tuy rằng đã tự mình vỗ về, huyễn hoặc nhưng trái tim của Hoàng Tử Thao vẫn như tan thành từng mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro