Chương 2 : NGỰ KIẾM SƠN TRANG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi mà Hoàng Tử Thao muốn đến thực sự là Tô Châu đệ nhất trang. Nghe nói ở đó đang tổ chức đại hội thưởng kiếm, còn có hai thanh kiếm cổ vẫn chưa tìm được chủ nhân, nghe đồn hai thanh kiếm này có linh khí, một có linh khí của nam nhân, một có linh khí của nữ nhân, một khi đã nhận chủ thì cả đời nó sẽ đi theo người ấy. Điều thần kì nhất là chủ nhân của hai thanh kiếm đó sau cùng cũng tình cảm sâu đậm, bách niên giai lão bên nhau trọn đời.

Lần đầu tiên đọc được chuyện này trên Giang hồ chí, Tử Thao cảm thấy hứng thú đến cực độ, tuy rằng bản thân cậu không có chút võ công nào nhưng lại có khát vọng cháy bỏng được sở hữu đôi kiếm cổ kia. Nói cách khác là cậu khát khao có được hai thanh kiếm cổ đó từ tận đáy lòng. "Phác thiếu gia, hay là chúng ta đi tới đại hội thưởng kiếm ở Tô Châu nhé!". Ngay lúc lên thuyền ở Trấn Giang, nhìn thấy Phác Xán Liệt trầm lặng ưu tư, Hoàng Tử Thao đã không kiềm chế được mà đưa ra lời đề nghị.

"Ta không thích, ở đó thì có gì hay ho chứ?". Phác Xán Liệt đưa mắt nhìn qua. "Lẽ nào ngươi lại giống như những Tiểu cô nương lăn lộn trên giang hồ khác, đam mê ham hố hai thanh Linh Tê bảo kiếm, muốn đi thử vận may?" Sắc mặt của Tử Thao sa sầm lại. Đúng là sỉ nhục người ta quá đáng, không ngờ hắn lại dám đem bản thân cậu so sánh với lũ đàn bà kia! "Ta không hề, chỉ là ta cảm thấy hiếu kì với hai thanh kiếm cổ kia mà thôi". Nộ khí xung thiên, Tử Thao đành phải giấu khuôn mặt đằng sau tay áo. "À...". Như đang suy ngẫm điều gì đó, Phác thiếu gia đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu cho Hoàng Tử Thao lại gần mình. "Hả? Có chuyện gì, Phác thiếu gia?". Thân người Tử Thao hơi ngả về phía trước, ra vẻ một "bảo bối" biết nghe lời. Trên thực tế, vị đại thiếu gia nhà họ Phác này tính tình độc đoán, khó chiều, nếu như không chịu y theo lời hắn thì mặc dù bề ngoài hắn vẫn ôn hòa, bình thản, tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ tìm một cơ hội nào đó để trả thù rửa hận cho xem.

Cậu cũng chẳng biết làm cách nào mà hắn lại có được cái biệt danh "Quân tử kiếm" kia nữa! "Mượn tay áo của ngươi dùng một lát!" Phác thiếu gia đưa tay ra, mười ngón tay thon dài, hồng hào, trắng trẻo, trong tay đang cầm một trái táo đỏ rộm, tóm lấy tay áo của Tử Thao , bắt đầu lau quả táo kia như bên cạnh chẳng có ai vậy. Chàng nhẹ nhàng lau từng chút, từng chút một, giống như đang tỉ mẩn điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ...

Trán bắt đầu nổi gân xanh, mắt nhìn tay áo bị bôi một lớp bụi mỏng, Tử Thao chỉ hận không thể chết ngay lập tức. " Tử Thao , chất liệu vải áo của ngươi chẳng tốt gì cả". Phác Xán Liệt chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, cầm lấy tay áo của Hoàng Tử Thao rồi than thở: "Làm cho ta lau táo mà chẳng thấy sướng tay chút nào." ... Im lặng, ta nhịn! Khóe mắt và khóe miệng của Hoàng Tử Thao không ngừng co giật. Để giải độc trên người, bất cứ điều gì ta cũng có thể nhẫn nhịn được. Tử Thao lập tức đưa tay lên vuốt liên tục trên mặt ba, bốn lần. Khi bàn tay hạ xuống, trên mặt cậu đã hiện rõ bộ dạng tiểu nhân hớn hở:

"Phác thiếu gia nói chí phải! Liệu người có cần dùng áo trong của ta hay không? Vải ở đó mềm mại hơn rất nhiều đấy!" Phác Xán Liệt từ từ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Hoàng Tử Thao rồi thở dài. "Không tốt đâu!" Tại sao chứ? Bản thân cậu đã nỗ lực làm một nô tài tận tụy, chân tình đến vậy rồi, theo lẽ thường tình thì Phác đại thiếu gia cũng nên cảm động đôi chút mới phải chứ nhỉ! Hà cớ gì mà hắn lại biểu lộ vẻ mặt ngần ngại một cách đáng ghét thế kia cơ chứ? "Không tốt đâu, cậu quá bẩn thỉu, táo của ta sẽ hôi lắm!". Phác thiếu gia thẳng thắn trả lời, hoàn toàn không hề lo nghĩ cho tâm hồn yếu đuối củaHoàng Tử Thao. "Có phải là đã rất lâu rồi, ngươi không tắm rửa không?Ta ngửi thấy hôi lắm."

Thật chẳng giữ chút thể diện nào cho người ta mà! Suýt chút nữa thì Hoàng Tử Thao ôm mặt khóc lớn. Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Hoàng , muốn trời được trời, muốn đất được đất, tại sao vừa gia nhập giang hồ thì địa vị của cậu đã chẳng bằng một hạt gạo nhỏ nhoi thế này? Cứ điềm nhiên sỉ nhục một nam nhân yếu đuối không cách nào tắm rửa tử tế đi, chắc chắn nhà ngươi sẽ bị báo ứng thích đáng đấy! Lần đầu tiên trong đời, ý thức về thân phận dâng trào trong Hoàng Tử Thao. Cậu đứng chôn chân ở đuôi thuyền, dùng ánh mắt giết chết Phác Xán Liệt hàng trăm hàng vạn lần.

Đoạn sông dài từ Trấn Giang đến Kim Lăng vừa sâu vừa rộng, còn con thuyền mà Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao thuê lại vừa nhỏ vừa hẹp. Vốn dĩ ở bến sông có rất nhiều con thuyền vừa to vừa đẹp, nhưng Phác đại thiếu gia lại có hứng thú với những gì đặc biệt khác thường nên vừa nhìn thấy đã lập tức "ưng ý" con thuyền bé nhỏ, mỏng dẹt như chiếc lá liễu này. Thế nên giờ đây, chỉ cần một cơn gió nhẹ trên sông cũng đã đủ để khiến cho chiếc thuyền lắc lư, chao đảo rồi. Phác thiếu gia nằm chính giữa chiếc giường, hai tay đưa lên làm gối, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Tử Thao xanh như đít nhái, đứng trên thuyền với thái độ vô cùng thận trọng, chàng nở nụ cười tươi rói, hỏi: " Hoàng Tử Thao , ngươi có biết bơi không?" Giọng nói nho nhã, thái độ vô cùng chân thành, trong mắt còn biểu hiện tình cảm thân thiết giữa bằng hữu với nhau, những điều này đã khiến Hoàng Tử Thao ngây người trong giây lát rồi thành thật trả lời:

"Ta có biết bơi."

"À, vậy thì rất tốt!".

Phác thiếu gia ngồi thẳng dậy, dịu dàng mỉm cười rồi nói tiếp: "Thực mất mặt quá, Tử Thao à, thiếu gia của ngươi chính là ta không hề biết bơi." Hoàng Tử Thao hoàn toàn câm lặng. Cái này thì có quan hệ gì với nhau nhỉ? Đang ngồi trên thuyền chứ đâu phải so bì bơi lội! Mà cho dù không biết bơi thì cũng chẳng sao cả, dù gì thì bến sông ở Kim Lăng cũng đã hiện ngay trước mặt rồi, chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa là cập bến thôi.

Người chèo thuyền quay đầu lại nhìn với ánh mắt nghi ngại. Phác Xán Liệt đứng dậy, nhìn người chèo thuyền rồi xua xua tay, tỏ thái độ vô cùng bình tĩnh, nho nhã. Sau đó, chàng phủi phủi tà áo, mỉm cười thân thiện, nhìn Hoàng Tử Thao với ánh mắt cực kì dịu dàng và nói: "Quần áo của ngươi bẩn thỉu, rách nát quá, đã đến lúc phải tắm rửa một trận tử tế rồi. Cho nên sau khi thuyền cập bến, thiếu gia của ngươi là ta sẽ chọn một khách điếm sang trọng, rộng rãi rồi sai người chuẩn bị nước non đầy đủ để ngươi tắm thật thoải mái." Khách điếm sang trọng, rộng rãi, nước tắm ấp áp, chỉ nghĩ đến đây thôi, Hoàng Tử Thao đã trào lệ vì mừng vui rồi. Căn cứ vào đó, có thể thấy rằng nhân phẩm của Phác thiếu gia cũng đâu đến nỗi xấu xa quá, coi như hắn cũng biết yêu thương, chăm sóc cho thuộc hạ của mình. Hoàng Tử Thao khóe mắt long lanh ầng ậc nước nhìn về phía Phác thiếu gia đang bước đến mạn thuyền, miệng khẽ run lên, chuẩn bị thốt ra những lời chân thành tự đáy lòng để thể hiện sự cảm kích trước ưu ái của chủ nhân dành cho mình. Đột nhiên Phác Xán Lệt quay phắt người sang, cười tươi roi rói rồi nháy mắt, thân thiết vỗ vỗ lên vai cậu , miệng bảo:

"Hoàng Tử Thao , người có biết không, ở phía đuôi thuyền có một lỗ thủng nho nhỏ đấy!"

Hả? Tại sao lại có chuyện đó? Hoàng Tư Thao nhanh chóng nhìn xuống dưới chân mình, quả nhiên nước sông đã bắt đầu tràn vào trong lòng thuyền. "Thiếu gia của ngươi là ta lại không biết bơi". Vừa dịu dàng nói, chàng vừa nắm vai của Hoàng Tử Thao kéo sang phía bên mép thuyền. "Ngươi cho bổn thiếu gia mượn đầu ngươi dùng đôi chút, thiếu gia ta tựa Đạt Ma qua sông, khinh công vô cùng lợi hại, lên được đến bờ sông, ta sẽ quay lại cứu ngươi."

Không phải chứ? Hoàng Tử Thao bi phẫn nhìn sang. Người ta chớp chớp mắt, đưa một ngón tay ra, vừa mới ấn nhẹ vào, "bụp" một tiếng, Tử Thao đã ngã bổ nhào ra sông, mặt nước sủi đầy một đám bọt lớn. Tiếp theo đó, Phác đại thiếu gia tư thế vô cùng nho nhã, oai phong, nhẹ nhàng nhún chân lên đỉnh đầu của Hoàng Tử Thao vừa mới nhú khỏi mặt nước, giống hệt một chú đại bàng lông trắng tựa tuyết, bay vút lên trên bờ. Dáng vẻ tuyệt mĩ, nhã nhặn, tà áo bay bay phiêu linh ấy đã khiến cho vô sô các cô nương, đại thẩm bên bờ sông đỏ mặt thẹn thùng. " Phác Xán Liệt, cứu mạng...!".

Hoàng Tử Thao vẫn đang bập bềnh trên sông, bởi vì quá nỗ lực quẫy chân quẫy tay bơi lội nên chiếc dây buộc tóc bị trôi đi mất, mái tóc dài đến thắt lưng xõa ra, ẩn hiện trên mặt nước, nhấp nha nhấp nhô. "Chân ta bị chuột rút rồi!" Phác Xán Liệt đứng trên bờ, khuôn mặt đang cười tươi như hoa nãy giờ bỗng dần dần cứng đờ lại, hiện rõ vẻ lo lắng, thấp thỏm. Chẳng suy nghĩ nhiều, Phác Xán Liệt nhanh chóng vươn người, nhảy ngay xuống sông. Quả thực chàng không hề biết bơi, mặc dù đã nỗ lực quẫy đạp vươn về phía giữa sông nhưng càng quẫy đạp thì người chàng lại càng chìm xuống sâu hơn. Ở chỗ không xa, Hoàng Tử Thao bắt đầu bơi lội một cách thuần thục, nho nhã, trên khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy sự đắc ý.

Nhìn thấy Phác Xán Liệt quẫy quẫy đạp đạp, hết chìm lại nổi, đôi mắt to của cậu cười tít lại, vẽ nên một nét cong như mảnh trăng khuyết. Một con sóng nhẹ xô tới khiến cho Phác Xán Liệt quẫy đạp nãy giờ lập tức mất tăm mất dạng. Hoàng Tử Thao tắt hẳn nụ cười, không che giấu nổi vẻ căng thẳng, lo lắng vô cùng. Đúng vậy, tuy rằng tên Phác thiếu gia kia miệng lưỡi độc địa, nhân phẩm thấp kém, nhưng nói đi cũng phải nói lại, suốt đường đi, hắn đã hết lòng chăm sóc, lo lắng cho cậu . Biết rằng Hoàng Tử Thao thích ăn thịt nên mặc dù bản thân đã ăn chay một thời gian dài, mỗi bữa, chàng đều không quên gọi thêm vài món thịt thà, cá mú.

Dẫu lúc nãy, hắn có đùa ác đôi chút mà đẩy cậu xuống sông, nhưng thực sự thì chỗ đó đã rất gần với bờ rồi, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một người chèo thuyền tinh thông, quen thuộc với sông nước. Lúc đầu, cậu vốn nghĩ rằng với sự tinh tường, thông minh của mình, Phác thiếu gia nhất định sẽ không nhảy xuống nước, ai mà ngờ được cuối cùng, chàng vẫn cứ lao vào cứu cậu. Nếu như Phác Xán Liệt thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc... Trái tim Hoàng Tử thao bỗng nhiên thắt chặt lại, như bị một chiếc kim đâm mạnh, cắm sâu vào khiến cậu cảm thấy đau đớn vô cùng. Bơi thêm một đoạn ngắn nữa, Hoàng Tử Thao quơ phải một thứ gì mềm nhũn. Mở to mắt ra nhìn, quả nhiên đó là Phác Xán Liệt trong chiếc áo màu trắng, mắt nhắm tịt lại, xem ra là đã ngất đi vì bị sặc nước. May mắn là người chèo thuyền tài giỏi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hai người tận sức kéo Phác Xán Liệt lên bờ.

Sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, miệng đóng chặt, chỉ có mũi truyền ra một hơi thở đứt quãng, yếu ớt đến mức tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại ngay tức khắc. Căng thẳng tột độ, Hàng Tử Thao cố gắng nhớ lại lúc nói chuyện phiếm với các hộ vệ trong phủ, họ có nói đến một cách cứu người sặc nước khá là quê mùa. Quê mùa thì quê mùa, cô phải cứu Phác Xán Liệt cho bằng được! Nghiến chặt răng, Hoàng Tử Thao đưa nắm đấm lên, liên tục đập mạnh vào phần bụng của Phác Xán Liệt . Mỗi một đấm giáng xuống, từ khóe miệng của Phác thiếu gia lại trào ra không ít nước, sắc mặt cũng từ từ hồng hào trở lại, hơi thở ở mũi càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Ban đầu chỉ đơn thuần là vì cứu người, nhưng đấm đi đấm lại, dần dần Hoàng Tử Thao lại cảm thấy hứng thú vô cùng.

Hồi tưởng lại những hành vi ác ý, khó có thể dung tha trước kia của Phác Xán Liệt , cậu không kìm chế được mà đấm ngày càng mạnh hơn. Nỗi đau đớn liên tiếp ập tới khiến cho Phác Xán Liệt từ từ tỉnh lại. Mở he hé mắt, chàng nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, thấy Hoàng tử Thao tóc xõa đến thắt lưng đang đấm vô cùng hưng phấn, vui vẻ, chàng cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười. Phác Xán Liệt nhắm tịt mắt lại, giả vờ vẫn đang bị ngất lịm vì sặc nước, thậm chí còn nín luôn hơi thở. Sau khi đấm hơn ba mươi quyền, Hoàng Tử Thao mới sực nhớ ra nhiệm vụ thực sự của mình lúc này là phải cứu người bị sặc nước. Lương tri bé nhỏ trong người bắt đầu trỗi dậy.

Nhìn thấy đôi mắt của Phác Xán Liệt vẫn nhắm nghiền lại, nãy giờ vẫn cứ bất tỉnh nhân sự, trong lòng lo lắng như lửa đốt, cậu liền đưa tay đặt trước mũi chàng, không ngờ lại còn yếu hơn cả khi nãy. Những người đứng cạnh quan sát từ thầm thì bàn tán giờ đã chuyển sang lớn tiếng tranh cãi, thậm chí có một vài cô nương còn khóe mắt ngấn lệ, bắt đầu sụt sùi, nức nở. Lúc nãy, rõ ràng là người tóc tai xõa xượi kia ngã xuống nước trước, mê hoặc công tử đẹp trai, anh tuấn này nhảy xuống cứu. Lúc lên bờ, vị công tử này gần như đoạn khí rồi, vậy mà con người độc ác ấy còn đấm vào bụng chàng mấy chục quyền, càng đấm càng hân hoan. Thực sự là mất hết lương tri rồi! Chưa nói đến hành động nghĩa hiệp của vị công tử áo trắng đã khiến cho người ta cảm động đến mức nào, chỉ xét riêng khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú kia, nếu như chàng chết đi thì đúng là vô cùng đáng tiếc. Ánh mắt phẫn nộ của tất cả quần chúng vây quanh không hẹn mà gặp đều hướng về phía Hoàng Tử Thao , khiến cho cậu càng lúc càng cảm thấy hổ thẹn, có lỗi. Thực ra, cách cứu người sặc nước quê mùa đó vẫn còn một chiêu sau cùng. Có điều, nam nam khác biệt, cho nên... bản thân cậu vẫn nghĩ rằng sẽ không cần dùng tới nó. Nhưng mà lúc này, tình hình đang nguy cấp, tính mạng con người là quan trọng, hơn nữa, trong cuốn Giang hồ chí đã viết rằng:

"Anh hùng giang hồ không câu nệ tiểu tiết".

Nghĩ vậy, Hoàng Tử Thao lập tức hít một hơi thật sâu rồi cúi thấp đầu xuống, nhắm mắt lại rồi từ từ đặt môi lên môi Phác Xán Liệt . Cậu thổi số không khí trong miệng mình vào miệng của chàng. Làn môi mềm mại của cậu vừa đặt xuống thì đôi mắt của liền mở ngay ra, trợn tròn mắt nhìn vào Hoàng Tử Thao đang áp trên người mình. Cảm giác lạ lùng, mềm mại, ngọt ngào, đê mê từ miệng chàng bắt đầu lan ra khắp người. Cảm hứng dâng trào, không kiềm chế được, chàng liền đưa tay ra ôm chặt Hoàng Tử Thao vào lòng. Cảm giác môi chạm môi chưa đủ khiến Phác thiếu gia mãn nguyện, có cái gì đó lạ lẫm trong người bỗng thôi thúc anh muốn có được nhiều hơn thế.

Chàng dũng cảm đưa lưỡi nhẹ nhàng tách hai hàm răng của Hoàng Tử Thao ra rồi từ từ tiến sâu vào trong. Đôi lưỡi quấn quýt khiến Hoàng Tử Thao hoàn toàn kinh ngạc, đờ người ra, còn quần chúng xung quanh thì im lặng không nói gì, mặt đỏ ửng nhìn hai con người đang biểu diễn chuyện phòng the ngay bên bờ sông. Một lát sau, khi đã lấy lại được thần trí, Hoàng Tử Thao lập tức đẩy mạnh Phác Xán Liệt đang lưỡi quấn quýt lưỡi của mình sang một bên. Sắc mặt cậu lúc thì trắng bệch lúc lại xanh tím, ngồi đờ người nhìn Phác Xán Liệt vẫn còn nằm trên mặt đất. Đột nhiên cậu đứng bật dậy, nhấc chân lên đạp mạnh một cước vào bụng của Phác Xán Liệt, sau đó quay người bỏ chạy.

Mái tóc dài bay bay trong gió, y phục ướt đẫm dính chặt vào người, làm lộ rõ ra thân hình mảnh mai, thon gọn của cậu, tạo cảm giác đáng thương, đáng quý vô ngần. Phác Xán Liệt nằm trên mặt đất, mãi mà không động đậy được. Tuy Hoàng Tử Thao không biết võ công nhưng khi nãy, cậu thực sự đã vận toàn lực mà đạp thẳng chân lên bụng khiến chàng đau quặn cả người. Thế nhưng chút đau đớn này chẳng khiến chàng bận tâm, bây giờ, điều Phác thiếu gia lo lắng nhất chính là Hoàng Tử Thao đã phẫn uất mà bỏ chạy. Dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ, trong đôi mắt to tròn hiện rõ sự bất lực, không biết phải làm gì khiến cho trái tim chàng bỗng nhiên rung động. Phác Xán Liệt run run đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục ướt đẫm nước của mình rồi phi thân về hướng mà Hoàng Tử Thao vụt chạy mất.

Nhanh chóng bay qua mấy cây đại thụ, đến cái cây cuối cùng, chàng nhìn thấy Hoàng Tử Thao đang ngồi thu lu dưới gốc cây, đôi mắt thẫn thờ, vô hồn. " TỬ THAO !". Phác Xán Liệt ngây ngô đi đến đứng trước mặt cậu, trên người hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như trước kia nữa. Tiếp đó, chàng từ từ ngồi xuống. "Cậu ngồi đây với y phục ướt thế này, coi chừng cảm lạnh đó!" Giọng nói ấm áp, dịu dàng, ánh mắt Phác thiếu gia long lanh như đong đầy những nước. Nếu để cho những người trong sơn trang biết được thiếu gia nhà họ cũng có lúc đối đãi dịu dàng với người khác thì chắc chắn họ sẽ vô cùng kinh ngạc.

"Ta muốn được tắm!".

Hoàng Tử Thao cúi gằm mặt xuống, giọng nói từ từ truyền ra từ bên đầu gối. "Ta muốn được ở khách điếm sang trọng, rộng lớn, muốn được ngâm người trong nước tắm ấm áp, dễ chịu!" Phác Xán Liệt nhất thời khựng người lại, không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trên đường đuổi theo đến đây, chàng đã tưởng tượng ra cảnh Hoàng Tử Thao sẽ ăn vạ thế nào, bắt đền ra sao, yêu cầu làm gì... Chắc hẳn cậu sẽ bắt chàng phải chịu trách nhiệm, bắt chàng phải lấy mình làm vợ. Bởi vì từ khi bắt đầu có ý thức, bên cạnh Phác Xán Liệt đều là những người con gái như vậy cả, họ toàn nghĩ trăm phương ngàn kế để trở nên thật xinh đẹp, quyến rũ rồi giở đủ loại chiêu trò với hi vọng rằng sẽ có một ngày chàng phải lòng họ. Cho nên, lúc tưởng tượng về phản ứng của Hàng Tử Thao , chàng ngay lập tức quy cậu vào cùng một giuộc với những người khác, mặc dù chàng đã biết rõ rằng Hoàng Tử Thao hoàn toàn không giống bất cứ một người phụ nữ nào bên cạnh mình trước kia. Thậm chí, cậu còn chẳng hề ý thức rằng mình là thân phận gì.

Có điều, vào lúc nghĩ rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm với cậu ấy, không ngờ trong lòng chàng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào, vô cùng chờ mong, hi vọng. Những cảm xúc chân thật lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời Phác Xán Liệt . Bản thân chàng không hề tỏ ra chán ghét việc phải chịu trách nhiệm với cậu chút nào. Một chút cũng không! "Được thôi, bổn thiếu gia sẽ đưa cậu đến một khách điếm sang trọng, rộng lớn, ngâm mình trong nước tắm ấm áp!". Ra sức đè nén cảm giác thất vọng trong lòng, Phác Xán Liệt nhếch miệng nở nụ cười hiền hòa, dịu dàng, đưa tay ra phía trước mặt Hoàng Tử Thao đang ngồi dưới gốc cây.

Hừm! Ngươi cho rằng tỏ ra vẻ quân tử lịch lãm thì ta sẽ lại mắc lừa ngươi lần nữa sao? Chắc chắn là như vậy, hắn ta đang giả vờ giả vịt đưa tay ra, sau đó lại rụt ngay lại để cho mình ngã sõng soài lần nữa đấy mà! Ừm, nhất định là như vậy! Hoàng Tử Thao đứng bật dậy, đưa tay đập mạnh vào bàn tay của Phác Xán Liệt rồi ngẩng đầu nói: "Đi trước dẫn đường đi, thiếu gia của ta!" Nha đầu chết tiệt, lòng tự tôn của Phác Xán Liệt bị tổn thương một cách cực kì nghiêm trọng trước cái phẩy tay vô tình của Hoàng Tử Thao . Có điều, ngay sau khi Hoàng Tử Thao mở miệng nói mấy chữ "thiếu gia của ta", chàng lại không kiềm chế được mà nhoẻn cười mãn nguyện, nỗi hân hoan xuất phát từ tận đáy lòng. Không tệ chút nào, "thiếu gia... của ta" đấy nhé!

Cách xưng hô này thật không tệ chút nào! Vừa đi vừa ngoái đầu lại, ánh mắt của Phác thiếu gia lộ rõ vẻ hớn hở, vui mừng, đem theo chút tình cảm khó cắt nghĩa, nhìn Hoàng Tử Thao đang càu nhàu một cách đắm đuối. Không hay rồi, tên đáng ghét này vốn dĩ đã luôn thần kinh, thần bí, không ngờ sau khi sặc nước gần chết lại càng thêm bất bình thường. Thử nhìn mà coi, ngay ánh mắt cũng bắt đầu trở nên dâm đãng ! Hoàng Tử Thao thắt thật chặt tấm đai lưng của mình lại, khuôn mặt nghiêm nghị đi theo đằng sau Phác Xán Liệt . Đôi mắt đại bàng, tinh tường của cậu bắt đầu tìm kiếm cái "khách điếm sang trọng, rộng lớn" mà Phác thiếu gia vẫn nói. Đích thực cũng có một khách điếm sang trọng, rộng lớn.

Đó chính là khách điếm lớn nhất, tốt nhất ở thành Kim Lăng này, có tên là Phụng Lai Nghi. Tiền sảnh có bốn cây cột to lớn, sừng sững, nước sơn đỏ rực rỡ, trên thân cột còn chạm hình một chú phượng hoàng lửa đang diễm lệ tung cánh, chút bột vàng được phun phía trên càng khiến cho hình ảnh thêm tráng lệ. Trên tấm biển có khắc dòng chữ như rồng bay phượng múa: "Hữu Phụng Lai Nghi". Tiểu nhị trong khách điếm mặt mày niềm nở, nhanh chóng chạy lại gần, hân hoan tiếp đón: "Tới ngay đây... Xin hỏi khách quan có mấy người ạ?" "Cho hai gian phòng thượng hạng!" Mệnh lệnh đơn giản, dễ hiểu, không lôi thôi lằng nhằng. "Bộp", chàng đập ngay lên bàn một thỏi bạc vuông vắn, sáng chói. Tiểu nhị nhìn họ với ánh mắt ngần ngại, mỉm cười hỏi lại:

"Khách quan, chỗ chúng tôi chỉ có một gian phòng thượng hạng thôi, có được không vậy?"

Những nhân sĩ giang hồ ở vùng Tô Bắc trên đường đi tới Tô Châu tham dự đại hội thưởng kiếm đều phải đi qua Kim Lăng, và chỉ cần là người có chút dang tiếng thì đều chọn khách điếm Phụng Lai Nghi để nghỉ lại. Vì thế mà hiện tại phòng ít, người nhiều, những căn phòng thượng hạng cũng trở nên khan hiếm. Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao bất giác quay đầu sang nhìn nhau, ngay khi bốn mắt vừa chạm là họ liền lảng tránh, khuôn mặt dần dần đỏ ửng lên. Sau chiếc hôn đắm đuối bên bờ sông kia, cả hai đều không tránh khỏi thẹn thùng, khuôn mặt cứ vậy mà đỏ ửng một lúc lâu. Ngoại trừ chỗ này, tất cả những khách điếm còn lại chất lượng đều thấp hơn rất nhiều, hơn nữa, khoảng cách cũng khá xa, trong khi trời đã bắt đầu nhập nhoạng tối.

Phác Xán Liệt suy đi nghĩ lại rồi quả quyết đáp: "Được, vậy thì một căn phòng thượng hạng!". Đôi mắt chàng không dám nhìn sang Hoàng Tử Thao , sợ rằng cậu sẽ gào thét lớn tiếng. May mắn là Hoàng Tử Thao đã kiềm chế được ý muốn gào thét của mình. Lặng lẽ đi theo sau tiểu nhị, Hoàng Tử Thao chân vừa đặt vào trong đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại, để Phác Xán Liệt không chút phòng bị nào đứng bên ngoài. " Hoàng Tử Thao , cậu làm cái gì thế hả?".

Giọng nói của Phác thiếu gia bộc lộ rõ nỗi tức giận đùng đùng. Từ trước đến nay, người khác đều dính lấy chàng không chịu buông, không ngờ hôm nay, Phác thiếu gia lại có ngày bị nhốt ngoài cửa. "Ta muốn thay quần áo, sao ngươi có thể vào được chứ?". Hoàng Tử Thao ghì lưng vào cửa, kiên quyết không chịu mở cửa ra. Tên họ Phác kia vô cùng nhỏ nhen, để hắn ở cùng một phòng với cậu, không biết hắn ta sẽ trêu ghẹo, chọc phá cậu đến mức độ nào. Phía bên ngoài cửa bỗng nhiên tĩnh lặng một cách kì lạ. Hoàng Tử Thao hoàn toàn không tin Phác Xán Liệt là người dễ khuất phục và chịu nghe lời như thế nên sau khoảng thời gian một tuần hương, cậu liền quay người lại, lén nhìn qua khe cửa, thấy phía ngoài quả thực trống rỗng, không có ai hết. Đang cảm thấy vô cùng kì lạ, bỗng cậu nghe thấy tiếng "cộc cộc" vang lên từ phía cửa sổ.

Rồi một cánh tay thò vào, bàn tay cầm một chiếc tay nải, lắc qua lắc lại. " Hoàng Tử Thao , hãy thay bộ quần áo ướt ra!". Phác Xán Liệt không hề ló mặt vào mà đứng khá xa bên ngoài cửa sổ, cất tiếng nói vọng vào. Vì kế hoạch mang đồ theo vỡ lở nên suốt dọc đường đi Hoàng Tử Thao không có hành trang gì cả, đương nhiên sẽ chẳng có quần áo để thay. Thì ra trong thời gian một tuần hương khi nãy, Phác thiếu gia đã đích thân ra ngoài mua trang phục cho cậu. Hắn ta thực sự tốt vậy sao? Hoàng tử Thao tiến lại gần cửa sổ, đưa tay giật lấy tay nải rồi mở ra, không ngờ trong đó là một bộ trang phục màu tím nhạt may bằng lụa thượng hạng, vừa mềm vừa trơn, trên tà áo còn thêu chìm hình bông hoa lan. "Ta không mặc đồ này!"_ Đây rõ ràng là đồ của nữ nhi . Tuy ở nhà thường phải mặc , nhưng thực không nghĩ đến khi hành tẩu giang hồ lại phải giả trang a~~~

Từ bé đến lớn, chỉ những lúc tết đến xuân về hay phải gặp thân thích họ hàng thì Hoàng Tử Thao mới chiếu cố mà mặc trang phục hẳn hoi . Hơn nữa, bộ trang phục này còn có cả dải lụa lướt tha lướt thướt phía sau, thật không thích hợp để hành tẩu giang hồ chút nào. "Không còn trang phục khác đâu, hay là...". Bên ngoài cửa sổ, Phác Xán Liệt đang cười hết sức gian tà. "... bổn thiếu gia sẽ đại phát từ bi, ở cùng phòng với cậu, để cậu nằm gọn trong chăn chờ quần áo khô nhé?"

Vừa nói, chàng vừa cười tươi rói, tay đẩy cánh cửa sổ ra, xem tình hình như chuẩn bị phi thân vào trong vậy. Hoàng Tử Thao chết lặng, chẳng nói lời nào, lẳng lặng nhấc cốc trà trên bàn lên rồi ném mạnh về phía người đứng ngoài cửa sổ. Cả cốc lẫn trà bay vèo vèo chẳng khác nào một ám khí hiểm độc phi thẳng về phía Phác đại thiếu gia. Chàng chẳng buồn nhấc chân tránh né, chỉ khẽ nghiêng đầu, chiếc cốc bay "xoẹt" qua mặt. Tay phải Phác đại thiếu gia cầm lấy tấm rèm bên cửa sổ, chàng dịu dàng nói: "Ngoan nào, thay trang phục đi! Lát nữa, ta sẽ đưa cậu đi thăm cảnh đẹp Kim Lăng thành về đêm." Hai chữ "ngoan nào" thốt ra từ miệng Phác Xán Liệt vô cùng tình cảm, khiến cho Hoàng tử Thao lập tức nổi hết cả da gà. "Vụt!", cậu tức khí ném luôn cả cái ấm trà về phía cửa sổ. Lần này, Phác đại thiếu gia đành phải xoay người tránh né rồi lại cười toe toét quay về vị trí cũ.

Sau đó, chàng hài lòng mãn nguyện đứng nhìn cửa sổ đã được đóng chặt lại, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc quạt rồi phe qua phẩy lại, cố tỏ vẻ phong lưu, hào hoa. Sau một tuần hương nữa, cửa phòng mới từ từ mở ra. Hoàng Tử Thao ngẩng đầu ưỡn ngực, tay cầm vạt váy nhấc lên đến tận đầu gối, nhí nhảnh nhảy ra khỏi thềm cửa rồi hét lớn: "Phác thiếu gia, bộ trang phục này quá nhiều phụ kiện thừa thãi." Phác Xán Liệt quay đầu qua nhìn, sắc mặt nhanh chóng sa sầm lại. Khắp mặt sàn vứt đầy những miếng vải bị xé.

Vốn dĩ đó là một bộ váy áo thướt tha, phiêu linh tựa tiên sa, nhưng đã bị Hoàng Tử Thao cứng đầu xé thành một bộ trang phục gọn gàng, đơn giản. Bộ váy áo thướt tha trị giá đúng một trăm lượng bạc, sau một hồi bị cậu kéo giật không thương tiếc, bây giờ hoàn toàn trở thành một tấm vải tầm thường dùng để khoác lên người mà thôi. Đúng là hủy hoại bảo vật trời cho mà. "Cậu... đúng là hoang dại, thô lỗ đến cực điểm!". Phác đại thiếu gia phất tay áo một cái, suýt chút nữa thì định trở mặt không nhận người luôn.

"Ngựa hoang khó thuần." Hoàng Tử Thao trợn tròn mắt nhìn Phác Xán Liệt , rung đùi, hếch mũi, nắm tai, biểu cảm đúng vẻ mặt vô lại: "Đừng có mong khoác được mấy bộ trang phục rao bán phong tình đó lên người ta, ta không thích cái đó." Chính sách thuần phục ư? Hừm, nghĩ đi nghĩ lại thì năm mươi người mẹ ở nhà cậu dùng còn tự nhiên hơn nhiều. Ngay cả chuyện này mà cũng không nhìn ra thì còn xứng với danh xưng Hoàng Tử thao nữa không? Sắc mặc từ đen sậm chuyển sang xanh tím, Phác Xán Liệt vô cùng tức giận, gạt sạch hết khái niệm vừa nảy ra trong đầu ban nãy rằng Hoàng Tử Thao chính là một " bảo vật ". Đây mà gọi là "  bảo vật " sao? Nhìn cái dáng vẻ huênh hoang, bặm trợn kia thì rõ ràng đó là đích thực phải là một người đàn ông cực kì thô lỗ. "Sập!", cánh cửa đóng sầm lại, lần này, kẻ bị nhốt bên ngoài lại là Hoàng Tử Thao . Hoàng Tử Thao nước mắt đẫm lệ, hối hận vô cùng vì bản thân đã quá mất cảnh giác.

Xem ra cậu không nên nhảy bật ra khỏi thềm cửa, chí ít cũng phải đứng ngay tại bậc cửa mới đúng. Lần này thì muốn vào phòng cũng chẳng được nữa rồi. Đứng ngoài suốt hai canh giờ liền, trời đã khuya mà vẫn chưa thấy Phác thiếu gia đẩy cửa ra ngoài. Xem ra hắn hạ quyết tâm ở lì trong căn phòng, đợi cho tới khi Hoàng Tử Thao lên tiếng xin tha mới chịu chiếu cố đây mà. Bản tính đại thiếu gia lại bộc phát rồi. Chờ câu xin tha của Hoàng Tử Thao ư?  Hoang đường quá đi! Với kết cấu đại não của cậu, tuyệt đối không thể nào nghĩ tới chuyện luồn cúi sống qua ngày như vậy được. Nói cho cùng thì cậu cũng đã làm "tiểu tổ tông" bao nhiêu năm nay, làm gì có chuyện dễ dàng xin lỗi người khác như thế chứ?

Cho nên, chỉ một lát sau, Hoàng Tử Thao đã không còn đứng bên ngoài cửa phòng nữa mà lặng lẽ đi xuống lầu, tìm một chỗ dung thân khác. Cuối cùng, Hoàng Tử Thao đành nuốt hận , tìm một phòng có chất lượng kém hơn .Quay qua lật lại suốt cả một canh giờ mà Hoàng Tử Thao vẫn chẳng thể nào chợp mắt nổi. Cậu đành tỏ ra cao quý, nho nhã kéo rèm cửa sổ ra, tiếp đó ngẩng đầu ngắm trăng, chuẩn bị cất lời ngâm một đoạn thơ xem như tự an ủi bản thân. Hắng giọng đôi lát, ho vài tiếng rồi học theo văn nhân cư sĩ, tay bắt sau lưng, đầu ngẩng cao ngắm trăng, cất lời bi phẫn: Mặt trăng tròn như bánh Sao trời tựa hạt vừng Thực ra thì trên trời có mặt trăng nhưng không hề có sao siếc gì cả, có điều, để cho có vần, cô chẳng để tâm nhiều về chuyện "tả thực" hay không nữa. Mặt trăng tĩnh lặng nằm bên cánh rừng. Trong đêm tối, phảng phất hương thơm dìu dịu. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, cây cối cũng theo đó mà lao xao, xào xạc, giống hệt như tiếng tâm tình giữa những người yêu nhau.

Hoàng Tử Thao bỗng dưng ý thơ lai láng, phun ra như sữa bò, cảm hứng sáng tác bắt đầu tuôn ào ạt. Cậu lại tiếp tục lắc đầu nho nhã, chuẩn bị ngâm những câu thơ chan chứa ý tình hơn nữa... Đột nhiên, cậu nhìn thấy trên mặt trăng từ từ hiện ra một cái bóng, hai cánh tay của người đó sải rộng như cánh đại bàng, càng lúc càng tiến đến gần, rồi "phụt" một tiếng, hạ ngay xuống thấp. Bóng đen đó đứng ngay trước cửa sổ phòng Hoàng Tử Thao, mặt đối mặt, mũi đối mũi với cậu . "Lộc Hàm công tử!". Người này nhăn mũi, nheo mắt, khuôn mặt dài như cây xỏ giày, rõ ràng đang mỉm cười mà nhìn lại như mếu. Hả? Hoàng Tử Thao há hốc miệng, đưa tay tự chỉ vào mặt mình. Lộc Hàm công tử? Là cái quái gì chứ? "Không phải ta!". Vô cùng thành thực, Hoàng Tử Thao quả quyết lắc đầu. "Không, đúng là công tử ."

Người đó lôi ra một bức vẽ khá cẩu thả, đôi mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt Hoàng Tử Thao với bức vẽ đó để đối chiếu. Người được vẽ trên bức họa có đầu như quả bí đao, thân người uốn éo như chim đa đa, khoác trên người trang phục màu tím nhạt, tựa bên khung cửa sổ, miệng thì há to... Đúng là một bức tranh động vật tả thực đến mức khó tin! Hoàng Tử Thao ngẩng đầu lên, nhìn người vừa đến với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ: "Đây là bức họa của ai thế? Sao mà tả thực vậy?" Người đó ra vẻ không muốn nói chuyện gì cả, nhanh chóng túm lấy vạt áo của Hoàng Tử Thao , "vụt" một tiếng, chân chạm cành cây, vừa chớp mắt mà đã đi được tầm vài trượng.

Hoàng Tử Thao bị người kia kẹp một bên nách, mắt nhìn thấy anh ta nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, cứ như vậy suốt nửa canh giờ, cuối cùng, cậu chẳng nhịn được mà cất lời hỏi: "Xin hỏi... đại hiệp, tại sao chúng ta lại phải "bỏ dễ mà chọn khó" thế?". Rõ ràng là có đường to rộng lớn, bằng phẳng dễ dàng, vậy mà vị đại hiệp này lại chọn nhảy đi nhảy lại trên những mái nhà cao vút, chơi vơi. Tuy rằng nhìn vậy trông có vẻ rất "ngầu", nhưng rung qua rung lại, nhảy tới nhảy lui như thế, cảm giác thật chẳng thoải mãi, dễ chịu chút nào. Đôi mắt của vị đại hiệp kia lộ rõ vẻ cao nhân thần bí, trả lời rõ ràng từng từ từng chữ một:

"Như-vậy-sẽ-cho-thấy-khinh-công-của-ta-vô-cùng-huyền-diệu."

À, ra vậy... Lúc này, Hoàng Tử Thao nằm bên nách của vị đại hiệp kia mới ngộ ra được "huyền cơ" ẩn chứa bên trong. Đúng vậy, đúng vậy, đích thực là vô cùng, vô cùng huyền diệu! Vị đại hiệp kia vẫn tiếp tục bay nhảy, sau khi đã đạp lên hầu hết các nóc nhà của thành Kim Lăng, anh ta lại tiếp tục nhảy thêm đúng nửa canh giờ nữa. Đến lúc này, Hoàng Tử Thao mới chợt nhận ra, người đó lại đưa cậu về khách điếm Phụng Lai Nghi. Phóng khoáng bay như cơn gió, lướt qua mấy gian phòng trung đẳng để cuối cùng, anh ta đáp xuống gian phòng hạ đẳng, căn phòng dành cho nhiều người ở. Chết lặng... Trong phòng hạ đẳng, có một đống bỉ phu thô lỗ đang đứng, trên người mặc quần áo rách rách, hôi hôi, chân đi dép cỏ lộ ngón. Người nào người nấy đều hấp tấp, nóng vội, nhìn thấy vị đại hiệp kia "xách" Hoàng Tử Thao tới, mặt ai cũng mừng rỡ, hớn hở. Thậm chí có vài tên còn quỳ xuống đất, tạ trời khấn Phật.

"Ta đã đem Lộc công tử đến đây rồi!". Đại hiệp nghếch đầu một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt mơ màng, xa xăm, u sầu ngắm ánh trăng, rút thanh kiếm trúc giắt ở thắt lưng ra rồi tiêu diêu ôm ngay trước ngực. Cố gắng hết sức để thể hiện hình ảnh đại hiệp oai dũng, đơn độc của bản thân... Đống người thô kệch kia bỗng chốc tỏ ra vô cùng kích động, đồng nhất quỳ rạp xuống phía trước mặt Hoàng Tu Thao , dập đầu bái lạy: "Lộc công tử xin cứu mạng!" Lại chết lặng... Hoàng Tử Thao vuốt lọn tóc bên tai, e ngại nhìn đám người thô kệch đang quỳ rạp trên đất kia rồi nói: "Ta không phải là vị Lộc công tử kia, có lẽ các người đã tìm nhầm rồi..." Đám người thô kệch đồng loạt quay đầu về phía vị đại hiệp kiếm trúc, trong mắt hiện rõ vẻ hoài nghi. "Từ trước đến nay, Lộc công tử  vẫn luôn chân nhân bất lộ tướng, nhưng có một vài điểm không bao giờ thay đổi...".

Vị đại hiệp nọ giơ ngón tay lên, chậm rãi nói ra điểm đầu tiên. "Cậu ấy không thích búi tóc." .Cái này là tình huống chưa từng gặp qua  . Giờ nhìn lại mái tóc của mình , Hoàng Tử Thao hận không thể cắt tóc đi tu a~ .  Hoàng Tử Thao hoàn toàn im bặt, lặng nhìn mái tóc buông xõa xuống thắt lưng của mình, không khỏi than ngắn thở dài. Trước nay, cậu đều búi tóc như những nam nhi khác, còn về mái tóc này, bản thân cậu cũng chẳng thể nào rũ bỏ được, từ khi bước vào căn phòng thượng đẳng kia, cậu cứ để mặc nó buông xõa vậy rồi. "Thứ hai...". Vị đại hiệp kia lại giơ thêm một ngón tay nữa. "Cậu ấy đặc biệt thích mặc trang phục màu tím, đặc biệt là những trang phục hình dạng phiêu linh." Hoàng Tử Thao thêm phần ảo não, theo hướng ánh mắt của vị đại hiệp nọ, ngó lại bộ trang phục trên người mình, màu tím, phiêu linh...

Ừm, bị giật xé loạn xạ, tơi bời, mép vải lại còn hơi cong lên, gió nhẹ lướt qua, lay động tứ phía, quả thực là vô cùng phiêu linh... "Thứ ba...". Vị đại hiệp kia nhếch khóe miệng, để lộ hàm răng hơi ngả vàng, đắc ý ngẩng mặt lên trời, cười một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Cậu ấy thích đối diện ánh trăng đọc thần chú." Uất ức, bi phẫn, suýt chút nữa thì Hoàng Tử Thao bật khóc, rõ ràng là khi nãy, cậu đang ngâm thơ cơ mà! Một chuyện thanh tao, nho nhã là vậy mà lại bị hiểu nhầm thành đọc thần chú, đúng là chẳng có chút trình độ văn hóa gì hết! Đám người thô kệch quỳ trên mặt đất kia đã vui mừng nay lại càng thêm hớn hở, gật đầu lia lịa, bày tỏ sự khâm phục lên đến đỉnh điểm với vị đại hiệp kiếm trúc. "Điểm cuối cùng là...".

Đại hiệp đắc ý đẩy số tóc ở hai bên ra phần giữa chiếc trán hơi hơi hói, mặt mày kiêu ngạo đáp: "Lộc công tử từ trước đến nay không bao giờ tự nhận mình là Lộc công tử cả." ... Chết lặng, hoàn toàn chết lặng... Lần này thì Hoàng Tử Thao đóng băng toàn bộ, không biết nói gì nữa. Cậu bắt đầu hoài nghi, phải chăng mình chính là vị Lộc công tử mà mọi người đang nói đến? "Tin ta đi, phái Hài Bạt Tử , xưa nay không bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn". Đại hiệp với khuôn mặt như cái cây xỏ giày tự hào vỗ ngực, bày ra dáng vẻ đáng tin cậy hơn ai hết. Sau đó, anh ta nắm chắc tay, dáng vẻ giống như lúc ban đầu, nhún chân xuống rồi "phụt" một tiếng, bay vèo lên mái nhà. Sau khi giẫm nát vài tấm ngói, khó khăn lắm mới đứng vững được, đại hiệp biến mất với tốc độ thần sầu. "Lộc công tử , xin hãy cứu mạng!".

Đồng thanh nhất trí, những người đang quỳ trên đất dập đầu liên tiếp, mặt mày thành khẩn, thể hiện rõ rằng họ vô cùng tin tưởng lời nói của vị đại hiệp vừa rồi. "Ta không phải là..." Bụp, bụp, bụp... Tiếng dập đầu lại càng thêm vang vọng, đầu nhoi lên nhoi xuống, mãi không chịu dừng... "Ta...". Vừa mới định cất tiếng thêm lần nữa thì nghe "xoẹt" một cái, Hoàng Tử Thao lập tức nuốt gọn hết những lời định nói tiếp theo vào bụng. Có một người đã nhanh nhảu, gấp gáp rút ngay thanh kiếm bên thắt lưng đặt lên cổ mình. Ngay sau đó, tiếng khóc hoảng loạn, sợ hãi bắt đầu vang lên:

"Lộc công tử, nếu cậu không chịu cứu thì chúng tôi chẳng thể nào sống tiếp được nữa."

Những người còn lại cũng noi gương, thần tốc rút hết bảo kiếm của mình ra, đặt lên... người của kẻ đầu tiên rút kiếm, cùng nhau dùng ánh mắt bi phẫn như đang đối diện với kẻ địch nhìn về phía Hoàng Tử Thao . Tất cả đều thể hiện rõ thái độ: nếu như cậu còn không chịu thừa nhận thì chúng tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của hắn ta ngay. Người bị bao vây bởi kiếm của những kẻ còn lại tỏ ra cực kì bi ai, khổ sở. Cậu còn nói được gì nữa chứ? Còn nói thêm thì chuyện này sẽ nhanh chóng chuyển thành vụ án giết người dã man cho mà xem! Hoàng Tử Thao đành phải gật đầu đồng ý. "Được thôi, ta hứa với các ngươi. Có điều, ta phải nói rõ một chuyện..." "Hoan hô, hoan hô!". Tiếng reo ca vui mừng đã hoàn toàn che lấp nửa câu nói sau của Hoàng Tử Thao .

Hoàng Tử Thao ngây người đờ đẫn, lí nhí nói nốt nửa câu sau: "Ta phải nói rõ một chuyện, ta thực sự không phải làLộc công tử ." Có điều, chẳng có bất cứ ai nghe thấy hết. Trời vừa tờ mờ sáng, đám người kia đã vội vã đi thuê một chiếc xe rồi mời Hoàng Tử Thao ngồi vào, rồi đưa cậu lên đường, trước bốn sau ba, hộ tống như đi áp tải ngân lượng cho triều đình. Ngay cả chút thời gian nói lời từ biệt với Phác thiếu gia cũng không có, lúc này, Hoàng Tử Thao mới sực nhớ ra trong người mình có độc mà độc ấy lại còn chưa được giải. Ý thức được điều đó, cậu lo sợ đến run rẩy cả người. Nhưng ngay lập tức, cậu liền tỏ ra bình thản, dần đẩy suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình.

Thôi bỏ đi, dù gì cũng đâu phải là không gặp lại nữa, đợi sau khi giúp xong mấy người này, cậu sẽ quay lại tìm hắn. Lần này, nơi mà cậu đến chính là Ngự Kiếm sơn trang vô cùng nổi danh trên giang hồ. Ngự Kiếm sơn trang đặt tại Hoàn Nam, trong trang toàn là những nhân sĩ võ lâm đã quy ẩn. Những kẻ không còn muốn trải qua sóng gió, hiểm nguy trên giang hồ nữa, liền rửa tay chậu vàng, gia nhập vào trang. Trên giang hồ xưa nay có một quy định bất thành văn: những người gia nhập vào Ngự Kiếm sơn trang cho dù võ công lợi hại, danh tiếng trước kia lẫy lừng ra sao, nhưng một khi đã bước vào trang thì cũng sẽ ngang hàng với những người khác Đổi lại, sơn trang sẽ bảo vệ, che chở cho bọn họ, không để cho kẻ thù tìm đến, làm hại họ.

Những năm trước đây, Ngự Kiếm sơn trang được mệnh danh là "Võ lâm Thái Sơn Bắc Đẩu đệ nhất trang". Không chỉ nổi danh về nhân nghĩa, đức độ, các vị trang chủ của sơn trang còn là những nhân vật cực kì nổi tiếng trên giang hồ. Đáng tiếc là bây giờ, Ngự Kiếm sơn trang đã không còn được như trước nữa. Cùng với việc các nam nhân trong trang lần lượt qua đời, ngoại trừ ba vị phu nhân quản lí sự vụ ra thì cả trang chỉ có mỗi Diệc Phàm tiểu thiếu trang chủ là nhân vật nổi danh mà thôi. Tiểu thiếu trang chủ Ngô Diệc Phàm chính là đệ nhất mĩ nam trên giang hồ, tính cách vô cùng lạnh lùng, suốt ngày chỉ đắm say võ thuật. Thế nên Diệc Phàm công tử ngoài tướng mạo vô song thì võ công cũng vô song không kém.

Kiếm pháp Túy Nhược Lưu Vân của chàng như mây trôi nước chảy, oai phong khoáng đạt, nghe nói một kiếm đưa ra, ngay cả Hoàng Sơn cũng bị chặt thành đôi mảnh. Hai mươi tuổi, chàng bắt đầu hành tẩu giang hồ, một mình một kiếm thách đấu với chín bang mười ba hội đang hoành hành ác đạo lâu năm trên núi Vũ Di. Từ đó, danh tiếng của chàng nổi như cồn. Tất cả những thông tin trên đều do Hoàng Tử Thao đọc được trong Giang hồ chí. Ngày trước, vì bị ám ảnh bởi chuyện một kiếm chặt Hoàng Sơn thành hai mảnh mà cậu thường xuyên vác rìu đi chặt những ngọn núi giả trong phủ. Việc này khiến Hoàng lão gia vô cùng đau đầu, đành phải hạ lệnh không cho phép bất cứ ai trong phủ được dùng rìu nữa.

Từ đó, tất cả số củi trong nhà đều được người làm chẻ ra bằng những con dao thái rau. Hoàng Tử Thao có kiểu tư duy vô cùng kì quái, đó là cực kì ngưỡng mộ những kẻ mạnh, càng mạnh thì lại càng sùng bái. Hồi trước, khi đọc Giang hồ chí, thấy mọi người ca ngợi kiếm pháp Túy Nhược Lưu Vân của Ngô Diệc Phàm chỉ có trên trời còn dưới đất thì tuyệt nhiên không có, cậu đã si mê mấy ngày trời, ngây ngất đến mức cơm chẳng màng, canh chẳng động. Bây giờ, bỗng nhiên có cơ hội đi kết giao bằng hữu với thần tượng lâu năm, trong lòng cậu tất nhiên là vui như mở hội. Nhưng đáng tiếc là lúc này, Ngô tiểu trang chủ lại không có trong trang.

Đầu tháng, sau khi nhận được thiệp mời đến dự đại hội thưởng kiếm ở Tô Châu, thiếu trang chủ Ngô Diệc Phàm liền đơn thương độc mã lên đường. Đối với những người lạnh lùng, vô cảm kiểu đó, ngoại trừ kiếm phổ và bảo kiếm ra thì chẳng có gì làm họ hứng thú nữa. Ngày thứ hai sau khi trang chủ lên đường, người trong trang liền nhận được một bức huyết thư kì quái. Chữ viết to nhỏ lung tung, xiêu xiêu vẹo vẹo, màu sắc của máu thuộc loại đỏ sạm lẫn đen. Trên đó có viết: "Oan hồn đòi mạng, diệt môn Ngự Kiếm".

Nét cuối của mỗi chữ đều dính một vết máu lớn, chỉ có tám chữ ngắn ngủi mà bộc lộ rõ nỗi hận sâu đậm, khiến người ta đọc liền bất giác lo sợ. Nhưng khi mới nhận được huyết thư đó, mọi người trong trang không mấy quan tâm. Nói cho cùng thì họ cũng đã lăn lội trên giang hồ hiểm ác này bao năm nay, ra sống vào chết nhiều rồi, bởi vậy, khi nhìn thấy bức huyết thư kia, đa phần chỉ cảm thấy hơi lo lắng trong lòng mà thôi. Qua mấy ngày sau, chẳng thấy có động tĩnh gì nên mọi người cũng nhanh chóng gạt bỏ phòng bị, cảnh giác. Từ trước đến nay, Ngự Kiếm sơn trang không bao giờ hoang mang vì những chuyện quỷ quái lạ thường, cho nên ba vị phu nhân quản lí sự vụ trong trang liền ém nhẹm chuyện này đi. Thấy mọi người chẳng mấy để tâm nên ba người cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngự Kiếm sơn trang lúc này toàn phụ nữ, người già yếu ớt, sợ nhất là có chuyện gì bất trắc đột ngột ập tới. Nhưng vào một đêm trăng tròn, đã có chuyện đáng sợ xảy ra... Triệu sư phụ phụ trách việc giữ ngựa của trang nằm sõng soài trong chuồng ngựa, toàn thân đầy máu, đôi mắt trợn trừng trừng, khuôn mặt bộc lộ vẻ kinh ngạc, khó hiểu, hoàn toàn không thấy có dấu vết vật lộn, chống trả nào cả. Từ cổ họng cho tới phần bụng của sư phụ bị rạch một vết dài, lục phủ nội tạng bị lôi ra hết. Gan và tim của ông bị khuyết hẳn một phần, nhìn giống như bị người ta cắn mất vài miếng rồi thấy không ngon nên bỏ lại vậy.

Trước kia, trên giang hồ, Triệu sư phụ cũng là một nhân vật có máu mặt, đôi quyền đã đánh gục không biết bao đối thủ, vậy mà lần này, bị người ta rạch bụng, moi nội tạng ra ăn mà ông chẳng thể phản kháng được gì. Sau phút bàng hoàng trước cảnh tượng hãi hùng ấy, mọi người liền vội vã, hốt hoảng đi kiểm tra xung quanh. Có điều hung thủ là người vô cùng thông minh, ranh mãnh, không để lại bất cứ dấu vết nào hết. Mùi máu tanh nồng nặc cả chuồng ngựa khiến cho ba vị phu nhân không biết võ công liền nôn mửa ngay tại chỗ. Đôi mắt đẫm lệ, toàn thân run rẩy, đến ngày thứ hai, cả ba người đều lên cơn sốt cao.

Tuy rằng trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng tất cả mọi người đều chọn lựa giải pháp im lặng, việc tuần tra trong trang vì thế cũng ngày càng cẩn mật, nghiêm ngặt hơn. Người thứ hai gặp phải chuyện chẳng lành là nha hoàn Bích Hà của tam phu nhân. Vào buổi tối ngày thứ sáu sau khi Triệu sư phụ gặp nạn ở chuồng ngựa, Bích Hà mất tích. Trước phòng ăn của sơn trang có hai chiếc bình hoa rất lớn, cao quá đầu người, một nam nhân bình thường cũng phải kiễng chân lên mới có thể nhìn được mọi thứ trong bình. Hình vẽ trên thân bình chính là cảnh vật tươi đẹp của sơn trang. Ngay từ khi bắt đầu thành lập sơn trang thì hai chiếc bình này đã được đặt tại đó. Mỗi ngày đều có người đến lau sạch sẽ thân bình. Ngày thứ hai sau khi Bích Hà mất tích, a hoàn vẫn đến lau bình như thường lệ.

Thấy bên cạnh thân bình có một dải tóc đen bóng, dưới ánh mặt trời lại càng thêm lấp lánh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô a hoàn đó lại tiến về phía trước, đờ đẫn đưa tay giật giật dải tóc đen bóng rồi kéo mạnh một cái. Máu tươi liền ồng ộc tuôn ra khỏi miệng bình. Là cái đầu của Bích Hà đặt ngay trên phần hẹp nhất của miệng bình. Hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng bi phẫn. Mùi máu tanh đột ngột bốc lên nồng nặc.

Tiểu nha đầu lau bình hoảng sợ lịm ngay tại chỗ. Lần này, toàn bộ sơn trang đều vô cùng kinh hãi, tam phu nhân thì khóc như mưa, ngất lên ngất xuống, lúc tỉnh dậy liền không ngừng thề với trời cao rằng trong đêm tối đã nhìn thấy một bóng người vụt qua, quả quyết bảo trong sơn trang có ma quỷ, nhất nhất đòi dọn ra khỏi trang. Nhị phu nhân trước nay vẫn hướng Phật, sau sự việc này thì mấy ngày liền đều ngồi thiền đọc kinh trong Phật đường. Mấy kẻ dưới muốn đưa cơm cho phu nhân đều phải đối lại được ám hiệu của bà mới được bưng cơm nước vào, ví dụ như nếu vế ra là: "Ta là một nhành hoa bé nhỏ" thì phải đáp lại rằng:

"Tất cả đều nhờ đức Phật thương xót"... Đại phu nhân là người cương nghị, kiên cường nhất trong ba bà, đêm đêm đều cầm theo thanh kiếm Thanh Phong của mình làm đầu lĩnh của đám hộ vệ trong trang đi kiểm tra vài lượt. Mấy ngày liền, trong trang đều êm đềm vô sự. Nhưng vào đúng buổi tối ngày thứ sáu, khi đại phu nhân đang đi tuần khắp trang như thường lệ thì đột nhiên từ rừng trúc tối đen vụt ra một quầng sáng đỏ lòe, thần tốc xoẹt qua. Đại phu nhân tận mắt chứng kiến người hộ vệ đi ở hàng đầu bị xả thành hai mảnh mà chẳng tuôn ra một giọt máu, cũng chẳng kịp kêu lên tiếng nào. Lúc ngã xuống, người hộ vệ đáng thương kia vẫn còn mở to đôi mắt hoảng hốt. Cho dù có mạnh mẽ, kiên cường đến đâu thì đại phu nhân vẫn chỉ là một người quen sống trong nhung lụa gấm vóc, chứng kiến cảnh tượng ấy thì lập tức ngất đi vì quá kinh sợ. Từ đó trở đi, trong trang ai cũng tin chắc rằng những chuyện này là do ma quỷ gây ra.

Bầu không khí hoảng hốt, sợ sệt bao trùm khắp sơn trang. Nếu rời khỏi sơn trang thì quá nửa số người ở đây đều mang trên thân huyết hải thâm thù, ra ngoài giang hồ chắc chắn sẽ không tránh khỏi đòn báo oán của những kẻ đối địch xưa kia, còn nếu không rời khỏi thì coi như buông xuôi tất cả, mòn mỏi chờ ngày từng người, từng người bị giết chết. Băn khoăn không biết phải lựa chọn thế nào, khiến mọi người trong Ngự Kiếm sơn trang càng lúc càng thêm khó xử. Cuối cùng, sau khi thương lượng một hồi lâu, họ quyết định để hộ vệ Trần Cương - người không mắc mớ thù oán gì bên ngoài dẫn theo một số người ra khỏi trang đi tìm thiên sư trừ ma Lộc Hàm . Nhắc đến người mang tên Lộc Hàm này thì thật quả vô cùng kì quái, bí ẩn với lời đồn ba "không": không rõ tuổi tác, không tường dung nhan, không cần miếu mạo.

Chỉ biết rằng ma quỷ dù có lợi hại, ghê gớm đến mức nào thì khi nhìn thấy Lộc Hàm cũng phải lùi bước ngay lập tức. Tuy rằng đó đều là được những lời truyền miệng trên giang hồ nhưngLộc Hàm thực sự là tia hi vọng cuối cùng của Ngự Kiếm sơn trang lúc này. Thế nên, không ai dám nghi ngờ về sự tồn tại của nữ thiên sư này. Nói cách khác, không có ai đang tay phá vỡ tia hi vọng sau cùng của mình. Vẫn là trận thế bốn trước ba sau, một đám người sát khí đằng đằng hộ tống chiếc xe ngựa vô cùng nghiêm ngặt. Chiếc xe cứ lắc la lắc lư khiến cho Hoàng Tử Thao ngồi phía trong đau nhừ cả mông. Bọn họ đi vô cùng vội vã, có khi còn chẳng kịp tìm quán trọ, khách điếm nào cả, cứ thế mà cắm trại qua đêm trong rừng.

Lúc này, ở bên quầy thu tiền tại khách điếm Phụng Lai Nghi, Phác Xán Liệt nắm chặt tờ giấy mà Hoàng Tử Thao để lại trong tay, ánh mắt tóe lửa vì tức giận, đứng lặng đó một hồi lâu, nửa tuần trà sau thì bật cười thành tiếng. Trên tấm giấy nhắn bé tí xíu có một hàng chữ nghiêng nghiêng ngả ngả: "Phác thiếu gia, giang hồ cầu cứu gấp, xin đi trước một bước". Có chuyện gì gấp gáp trên giang hồ mà cần đến một người không biết chút mảy may võ công nào đi cứu giúp thế này? Phác thiếu gia hoàn toàn không tin những gì Hoàng Tử Thao viết trong đó.

Tuy rằng tối qua, tính cách đại thiếu gia của chàng phát tác có hơi quá đà, ép cậu phải vào một căn phòng trung đẳng của khách điếm, thế nhưng, cậu cũng không thể cứ như vậy mà phủi mông bỏ đi được! Hành động không từ mà biệt ấy khiến cho Phác Xán Liệt vô cùng tức giận. Từ trước đến nay, có người thiếu nữ nào mà không suốt ngày đuổi theo, bám chàng kè kè chứ? Hoàng Tử Thao quả nhiên là "rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt" đây mà! Nghĩ tới đây, Phác thiếu gia lại càng thêm phẫn uất, vò nát tờ giấy trong tay thành những mảnh vụn rồi tung lên cao.

Các mẩu giấy li ti màu trắng bay ngợp trên không trung, trông giống như những cánh bướm trắng muốt, khoáng đạt bay lượn rồi khẽ khàng hạ xuống. Ánh nắng buổi sáng tinh mơ chiếu xiên qua cánh cửa của quán trọ khiến cho khuôn mặt chàng càng thêm trắng như gốm, dịu tựa ngọc. Khóe miệng khẽ nhoẻn lên một nụ cười nho nhã, cực kì ăn nhập với gương mặt khôi ngô, tuấn tú của Phác Xán Liệt , làm cho ai nấy đều ngây ngất, mê say. Nhưng đến khi mảnh vụn cuối cùng bị gió cuốn đi nốt, bàn tay siết chặt lại, Phác Xán Liệt nghiến răng ken két rồi nhếch mép cười nhạt: '' Hoàng Tử Thao , ta sẽ khiến cậu phải hối hận!".

Hình tượng nho nhã trước nay của chàng lập tức bị hủy hoại triệt để. Ở một nơi xa xăm, trong chiếc xe ngựa, đang xoa xoa chiếc mông đau nhức của mình, bất giác Hoàng Tử Thao run lên vì ớn lạnh. Cậu liền rụt cổ, ôm lấy hai chân, lắc đầu cảm thán. Thu muộn có khác, trời lạnh nhanh thật đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro