Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà ấy đi rồi, Hoàng Tử Thao lập tức bộc lộ vẻ mặt hoàn toàn chán nản.

Đêm lặng như tờ, gió cứ vi vút tràn vào trong phòng thông qua khung cửa sổ tàn tạ, thê lương.

Chẳng có chỗ để ngồi xuống, Hoàng Tử Thao bèn đi tới cạnh cửa sổ, lặng ngắm khung cảnh bên ngoài. Ngoài trời sương giăng mịt mù, bóng đêm âm u, thỉnh thoảng lại có một luồng sáng màu xanh lóe lên nhấp nháy trong không gian. 

*** 

Trên thế gian này hoàn toàn không có ma quỷ! 

 Hoàng Tử Thao không tin có ma quỷ. Hoàng lão gia càng không tin có ma quỷ. Tại sao ư? Để làm rõ điều này thì phải bắt đầu nói từ lịch sử gây dựng cơ nghiệp của nhà họ Hoàng . 

Lão tổ tông nhà họ Hoàng làm nghề bán bánh bao, bánh bao của Hoàng gia nổi tiếng khắp thành Dương Châu. Nghiệp này được truyền từ đời này sang đời khác, mấy thế hệ nhà họ Hoàng kiếm sống chính bởi bánh bao. Đến đời lão tổ của lão tổ của Hoàng Tử Thao , có một năm, trời giáng thiên tai, đừng nói đến bột mì, ngay cả vỏ cây cũng chẳng còn lấy một miếng. Việc buôn bán vì thế mà tiêu điều đến cực điểm. 

Lão tổ tông nhà họ Hoàng sau mấy tuần liền đóng cửa vắt óc suy nghĩ, cuối cùng đã đưa ra một quyết định vừa vĩ đại vừa sáng suốt, mang tính vượt thời đại. Chính quyết định này đã mở ra tương lai tươi sáng cho Hoàng gia sau này, trực tiếp thoát nghèo, tiến lên phú hộ. 

Đó chính là... đi đào mộ phần cổ. 

Ban đầu, mang theo ý chí "cướp của người giàu chia cho người nghèo" nên Hoàng lão tổ tông thường đem một nửa số tài sản đào được từ mộ phần các hộ giàu có chia cho các hộ nghèo, mỗi người một ít. Nhưng sau đó, càng đào lại càng hăng tay, càng đào lại càng có "đạo đức nghề nghiệp", Hoàng lão tổ tông đã quyết định: giàu nghèo gì cũng "xơi" tất. 

Trong những đồ vật đào được, có không ít thứ đã truyền lại cho đời sau. Trong số đó, có một thứ mà Hoàng lão gia thích nhất, chính là một miếng ngọc trắng thượng hạng, bởi vì đã ngấm đẫm máu của người chết nên sau nhiều năm, nó biến thành màu đỏ nhạt sáng bóng, tuyệt đẹp. Khi soi miếng ngọc dưới ánh nắng mặt trời, có thể nhìn thấy các vết máu đỏ như những đám mây tản ra hai bên. 

Năm Hoàng Tử Thao được năm tuổi, lần đầu nhìn thấy, cậu đã rất thích miếng ngọc đó, bèn ăn vạ, quấy khóc mãi không thôi, cuối cùng cũng giành được miếng ngọc từ tay của Hoàng lão gia, sau đó đường đường chính chính đeo trên cổ, nghênh ngang khắp chốn. 

Nhà họ Hoàng đi lên từ việc đào trộm mộ phần của người khác, lúc đầu còn sợ hãi, hoảng hốt, nhưng sau đó thì trở nên siêu phàm thoát tục, duy trì nghề này qua mấy đời tổ tông. Cho nên, Hoàng lão gia không tin có ma quỷ, Hoàng Tử Thao lại càng không tin có ma quỷ. 

*** 

Nghĩ ngợi một hồi, Hoàng Tử Thao cảm thấy mình vẫn nên đích thân chỉnh trang lại chiếc giường đôi chút. 

Lúc vừa nằm lên đó, nó liền kêu cót ca cót két, thỉnh thoảng còn có mấy chiến sĩ gián bay qua bay lại.Hoàng Tử Thao  quyết định cầm luôn đôi giày trên tay để có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. 

Từ lúc bỏ nhà ra đi cho đến bây giờ, cậu đã càng ngày càng rời xa con đường tươi đẹp, rộng lớn ở Hoàng gia . 

Ngủ đến tầm nửa đêm,Hoàng Tử Thao  mơ mơ màng màng lật người sang một bên. Nằm một lúc, cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình. 

Khẽ mở mắt ra,  Hoàng Tử Thaolập tức toàn thân hóa thạch. 

Đứng bên đầu giường là một con nữ quỷ mặc áo trắng, mái tóc xõa xượi phủ trước mặt, dài đến bụng, hơi thở thì nặng nề, vang to như gió rít, xì xà xì xồ. 

Con quỷ mở mắt trừng trừng nhìn Hoàng Tử Thao, dường như bắt đầu muốn nổi hứng "hành nghề". Nó vừa uốn éo thân người vừa phát ra những tiếng dị thường, quái lạ. Sau đó, miệng nó bắt đầu lè ra một chiếc lưỡi dài, rất dài.

Hoàng Tử Thao chậm rãi ngồi dậy, nghiêm nghị mặt đối mặt với con nữ quỷ, hai tay nắm chặt lấy đôi giày vải, khư khư thủ thế, dáng vẻ vô cùng căng thẳng. 

Con nữ quỷ lại càng thêm đắc ý, liên tục vung vẩy mái tóc một cách hứng khởi, chiếc lưỡi đỏ lòm cũng theo đó mà lắc lư theo, càng lúc càng mạnh. Đột nhiên, "vèo" một tiếng, cái lưỡi dài dài đó bỗng bay vút ra khỏi miệng nữ quỷ, rơi ngay trên đầu của Hoàng Tử Thao, lướt thướt phủ từ đỉnh đầu cho tới phần bụng của cậu . 

Bàn tay càng nắm chặt hơn, cậu gạt phăng cái lưỡi đạo cụ rồi trợn tròn mắt lên, thấy nữ quỷ nhìn cậu với khuôn mặt ngẩn tò te, rõ ràng là "trò xiếc" đã hoàn toàn thất bại. 

Nhưng rất nhanh sau đó, nữ quỷ liền khôi phục hình tượng ghê rợn ban đầu, mái tóc lại rủ xuống trước mặt, cất lên giọng nói trầm trầm, run run, quỷ quái: "Ngươi... không... sợ... ta... sao?" 

 Hoàng Tử Thao nhẫn nại nhắm mắt lại rồi mở ra, đôi tay càng ngày càng siết chặt lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt nữ quỷ rồi chẳng nói chẳng rằng, tay vung chiếc giày lên cao, xông đến đập nữ quỷ tới tấp. 

Mẹ kiếp, con quỷ này nhất định phải dùng giọng nói khó nghe đến mức đó để hỏi cậu sao? 

Vừa đánh vừa thở dốc, Hoàng Tử Thao tức khí đùng đùng, phẫn nộ mắng nhiếc: "Thật là kinh tởm, đã lắc lưỡi thì chớ, ngươi lại còn lắc luôn cả nước miếng lên đầu ta hả?" 

Bị đánh lia lịa, con nữ quỷ kêu la oai oái, chạy quanh chiếc bàn. Vừa chạy, nó vừa quay đầu nhìn Hoàng Tử Thaovới ánh mắt hoảng sợ rồi hét toáng lên: "Ngươi còn tới đây, ta sẽ không khách khí nữa đâu đấy!" 

Chỉ một câu nói ấy thôi, "trò xiếc" đã lộ tẩy hoàn toàn, nữ quỷ chính là bà chủ quán thiếu răng khi nãy.

Đuổi mãi mệt người,Hoàng Tử Thao liền thò tay lôi hai chiếc ghế tròn kê bàn ra rồi ném về phía nữ quỷ. "Bụp" hai tiếng, một chiếc trúng lưng, một chiếc trúng đầu, bà chủ giả ma giả quỷ lập tức ngã sõng soài xuống đất, rên rỉ không ngớt. 

"Mấy huynh đệ ở lầu dưới của ta sao rồi?". Bây giờ, điều màHoàng Tử Thao lo lắng nhất chính là đám người dưới nhà. Tuy nhìn bề ngoài, họ có vẻ oai phong, uy dũng lắm nhưng trên thực tế thì ngu ngốc vô cùng. 

"Bọn người dưới nhà đang bị lão già nhà ta giả quỷ hù dọa". Vừa mới mở miệng nói chuyện, số phấn trắng trát dầy cộp trên mặt bà chủ quán trọ đã rơi rụng lả tả. 

Hả? Lại còn giả ma giả quỷ có tổ chức, có kế hoạch nữa chứ!Hoàng Tử Thao liền lấy dây trói bà chủ quán trọ lại rồi hét lớn: "Đi xuống, dẫn đường... nhanh!". Không còn cách nào khác, đám huynh đệ kia chắc phải chờ cậu đến cứu thôi. 

Sờ mó loạng choạng suốt dọc đường, khó khăn lắm, cậu mới đi hết được cầu thang. Dưới sảnh tiếp đón trước quán trọ chỉ thắp đúng một ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo. Trong ánh đèn lập lòe đó, Hoàng Tử Thaophát hiện bà chủ quán đang đảo con ngươi liên xòng xọc, phần miệng thì lấp lánh sáng. Bỗng linh cảm thấy điều chẳng lành, cậu đưa tay qua bóp miệng bà chủ, quả nhiên dưới lưỡi của bà ta đang giấu một mảnh dao vừa mỏng vừa sáng. Cái lưỡi cuộn vào, ôm trọn lấy mảnh dao đó. 

"Bốp",Hoàng Tử Thao tức giận tát cho bà chủ quán một cái thật mạnh, sau đó một tay bóp chặt lấy miệng của bà ta, một tay lần trong chiếc tay nải tùy thân mà mấy người hộ vệ đưa cho, móc ra một miếng đậu phụ thối nhỏ như móng tay rồi ấn luôn vào miệng bà ta. 

"Ngươi đã nuốt phải độc dược của môn phái chúng ta rồi, ngoan ngoãn dẫn đường cho ta mau!", Hoàng Tử Thao hét lớn. 

Số đậu phụ đó vốn dĩ đã cực kì thối, lại bị mấy tên hộ vệ kia xách đi mấy ngày trời nên đã thiu từ lâu, đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi qua thì cũng nôn mửa suốt cả ngày trời. Bà chủ quán trọ bị ép phải nuốt số đậu phụ thối đó, nước mắt nước mũi đầm đìa, cuối cùng cũng từ bỏ việc phản kháng, sau đó hoàn toàn khuất phục dẫn Hoàng Tử Thaotới phòng ở chung của đám hộ vệ nọ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro