Chương 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trước căn phòng chung, không khí im lìm, tĩnh lặng, Hoàng Tử Thao đưa chân đạp thẳng vào lưng của bà chủ quán trọ. Tay vẫn đang bị trói nên bà ta lăn lông lốc, đập thẳng vào cánh cửa đánh "rầm" một tiếng. 

Cửa phòng mở bật ra, trong phòng, ánh trăng dịu nhẹ chiếu sáng lên một đám hộ vệ to cao lực lưỡng đang đứng thu lu, co ro trong góc tường, bàn tay cầm chăn run lẩy bẩy. 

Toàn thân mồ hôi nhễ nhại, bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Tử Thao xuất hiện với một con nữ quỷ áo trắng bị trói, người nào người nấy đều lấy lại được hồn phách, chỉ ra ngoài cửa sổ, thét lớn: " Lộc công tử, ngoài cửa sổ vẫn còn một con nữa, mặt xanh nanh vàng, đứng đó đòi ăn thịt hết chúng tôi." 

 Hoàng Tử Thao lại đạp một cước, làm cho bà chủ quán lăn lông lốc một lần nữa, rồi lên tiếng trấn an: "Đừng lo, nó đã ăn phải bùa chú của ta, không thể nào ăn thịt người được nữa đâu. Mọi người hãy xông lên, lóc hết thịt trên người nó cho ta!"

Câu nói của cậu khiến cho đám hộ vệ kia an tâm hơn nhiều, bọn họ đứng bật dậy, đi ra khỏi xó tường, tay lăm lăm đao, hung hãn xông tới. 

Thấy thế, con quỷ mặt xanh bên cửa sổ vội vàng ném một thứ vào trong phòng. Sau đó, "bùm" một tiếng, căn phòng chìm trong màn khói mù mịt. 

 Hoàng Tử Thaobịt chặt mũi lại, khói xộc vào mắt khiến cậu mặt mũi đẫm lệ. 

Phải mất đúng một tuần trà, màn khói kia mới hoàn toàn tan hết. Lúc này, cậu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của những người còn lại trong phòng. 

Bà chủ quán trọ đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại đoạn dây thừng mà một đầu vẫn còn đang buộc trên cổ tay Hoàng Tử Thao. 

Đột nhiên đám hộ vệ quỳ rạp xuống, dập đầu đầy sùng bái: "Lộc công tử , cậu đúng là cao thủ bắt ma diệt quỷ. Ngự Kiếm sơn trang của chúng ta có hi vọng rồi". Những ánh mắt đó long lanh như thể họ vừa nhìn thấy Bồ tát hiển linh trong chùa vậy. 

Khóe miệng Hoàng Tử Thao không ngừng co giật, nghĩ một lúc lâu, cậu vẫn chẳng thể nào nhịn nổi, lại lắp bắp giải thích: "Thực ra thì... ta thực sự không phải là Lộc gì gì đó ." 

Thấy tất cả mọi người đều gật đầu lia lịa, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng những gì cậu nói, Hoàng Tử Thaovui mừng khôn xiết, hứng khởi bảo: "Cuối cùng, các người đã chịu tin ta không phải là Lộc công tử." 

Nhưng đám hộ vệ đang quỳ dưới đất nhất loạt lắc đầu nguầy nguậy với khí thế ngút trời. Một trong số họ dõng dạc tuyên bố: "Mọi người nghe cho rõ đây, sau này, chúng ta tuyệt đối không được gọi Lộc công tử là Lộc công tử nữa! Lộc công tử không thích bị gọi là Lộc công tử thì chúng ta phải phục tùng theo một cách vô điều kiện. Nhớ nhé, sau này, không được phép gọi Lộc công tử là Lộc công tử nữa..." 

Một bài diễn thuyết dài miên man, lê thê được nói ra vô cùng thuận miệng như mây trôi nước chảy...

Những người còn lại lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Ánh mắt kiên định không đổi, nhìn chăm chăm vào Hoàng Tử Thao với vẻ ngưỡng mộ và sùng kính tột độ. 

Khóe miệng giật giật,  Hoàng Tử Thao mím môi, không nói tiếng nào. Đúng là bó tay, tất cả đám người này không có bất cứ ai bình thường hết... 

Thực ra, cậu còn định bổ sung thêm một câu nữa, đó là "Hai con quỷ vừa rồi kì thực không phải là quỷ", có điều, nhìn tình hình này, xem ra những người ở Ngự Kiếm sơn trang rất thích mấy trò mê tín dị đoan, e rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đôi câu ba câu sẽ chẳng thể khiến bọn họ tin ngay lập tức. 

 Hoàng Tử Thao ngẩng đầu nhìn trời cao cảm thán, mắt buồn đẫm lệ. Phụ thân ơi, mẫu thân hỡi, con của hai người hoàn toàn sa sút rồi... Không ngờ bảo bối của Hoàng gia cũng có ngày phải giả làm thánh thần để lừa ăn lừa uống... 

Trong màn nước mắt long lanh, mấy người Hoàng Tử Thao lại tiếp tục lên đường tiến về phía Ngự Kiếm sơn trang. 

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro