Chương 3.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội thưởng kiếm vô cùng náo nhiệt, đông vui. Vốn dĩ năm nào cũng thế chẳng có điều gì lạ thường hết. Nhưng vào phút cuối cùng, tất cả các thiếu nữ đến tham dự đại hội thưởng kiếm lần này đều sung sướng tột độ, vui mừng vô song, bởi vì ba đại công tử đứng đầu bảng xếp hạng mĩ nam trên giang hồ đều tụ hội về đây. 

Ngô Thế Huân sắc sánh mẫu đơn, Ngô Diệc Phàm lạnh tựa băng sương, cùng với Phác Xán Liệt đạm như lan sầu. 

Ngay lúc vừa xuất hiện, ba chàng thiếu hiệp đã lập tức đánh gục trái tim của biết bao cô gái đang thời xuân sắc. 

Những anh hùng hào kiệt khác nếu như không phải đến để thưởng kiếm thì quả thực trước tình hình trước mắt có lẽ sẽ chẳng còn tâm trạng nào mà tham dự đại hội võ lâm lần này nữa. 

Ba vị đại công tử kia sở dĩ có thể khiến cho mọi người hồn phách điên đảo là vì trước nay, họ chưa bao giờ tham gia những đại hội võ lâm kiểu này. Bình thường quả thực rất khó gặp cùng lúc ba người như thế này.Ngô Diệc Phàm là vì không thèm, Phác Xán Liệt là do quá lười, còn Ngô Thế Huân thì là bởi chẳng có ai để đọ sắc cùng nên cũng chẳng có mảy may cảm hứng nào hết. Thế nên, không ai ngờ rằng đại hội lần này lại có thể cùng lúc tập hợp được cả ba người bọn họ. Không cần nghĩ cũng biết những đại hiệp có mặt tại đây trong lòng đang ưu phiền, suy sụp đến mức độ nào. 

Ngoại trừ Diệc Phàm công tử, hai người còn lại đều tỏ ra không mấy quan tâm đến đại hội thưởng kiếm. Ngó trước ngó sau, nhìn lên nhìn xuống, sau khi quan sát khắp một lượt, Ngô Thế Huân đột nhiên nhiên sa sầm sắc mặt, chán nản than thở cùng anh chàng hộ vệ áo xanh: "Vô vị quá đi mất, không ngờ cậu ấy lại chạy đến chỗ khác chơi." 

Người nên đến thì chẳng đến, người không nên đến thì lại ùa tới đông chật như nêm. 

Thế Huân tiểu thiếu gia vừa u sầu phe phẩy quạt vừa không quên biểu lộ vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của mình. Nâng khuôn mặt lên tầm bốn mươi lăm độ, khẽ nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, chàng rủ mắt nhìn lướt bóng mình phản chiếu trong ly trà. Quả nhiên là một công tử khôi ngô, tuấn tú, tài giỏi không chê vào đâu được. 

Thực ra, xét về tướng mạo, Ngô Thế Huân không hề kém cỏi so với Ngô Diệc Phàm xếp thứ nhất và Phác Xán Liệt xếp thứ hai. Nhưng do Thế Huân thiếu gia xuất thân là con nhà thương nhân, lại không hay hành tẩu giang hồ nên tự nhiên bị thiệt thòi hơn đôi chút, đành phải cam phận đứng hàng thứ ba. Tuy rằng ngoài miệng luôn nói không quan tâm chuyện thứ hạng, nhưng thực sự trong lòng Ngô Thế Huân vô cùng để tâm đến vấn đề đó. 

Chán ghét cảnh đông đúc, ồn ào ngoài đại sảnh, thêm vào đó, đôi kiếm cổ lại chưa được đem ra trưng bày vào ngày đầu khai mạc nên Ngô Diệc Phàm chỉ xuất hiện thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất tăm mất dạng. 

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn mỗi Phác Xán Liệt đệ nhị mĩ nam trên giang hồ đang cau mày nhăn mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, càng nhìn càng ảo não, càng nhìn càng thất vọng. 

Trong khi đó, Ngô Thế Huân ngồi ở một góc, ánh mắt đánh qua đánh lại, liếc nhìn hết lần này đến lần khác, vừa soi hình ảnh của mình trong ly trà vừa lặng lẽ so sánh dung mạo với Phác Xán Liệt . 

Cuối cùng, sau lần thứ một trăm Ngô Thế Huân nhìn qua, Phác Xán Liệt cũng bùng nổ tức khí. 

Áo bào bay phần phật, Phác Xán Liệt từ từ bước lại gần, vừa nhếch mép cười vừa nghiến răng ken két hỏi: "Thế Huân sư huynh, phải chăng trên mặt tại hạ có chỗ nào thất lễ, khiến cho Thế Huân huynh phải để ý nhiều lần đến vậy?" 

Vốn dĩ không tìm thấy bóng dáng của tiểu tử Hoàng Tử Thao , tâm trạng đã bừng bừng lửa giận rồi, vậy mà cái tên Ngô Thế Huân đáng ghét với bộ dạng dâm tà này lại dùng ánh mắt gian xảo nhìn qua nhìn lại không biết bao lần, ngọn lửa trong lòng Phác thiếu gia càng được thể mà bùng cháy cực độ.

Ngô Thế Huân ngây người đôi chút rồi nhanh chóng trấn tĩnh, nở nụ cười tươi rói, nói: "Phác huynh đã nghĩ nhiều quá rồi. Chẳng qua tiểu đệ thấy Phác huynh cứ liếc bên này bên kia, loanh quanh tứ phía, hình như đang tìm kiếm ai đó, thái độ vô cùng căng thẳng, thế nên mới nhất thời bồng bột nhìn qua, chỉ là quan tâm đôi chút thôi". Phẩy chiếc quạt đang gập trong tay ra, Ngô Thế Huân tiếp tục mỉm cười. "Không biết Phác huynh đang tìm kiếm ai vậy? Tam đại công tử võ lâm chúng ta vốn dĩ phải đồng khí tương lân, thế nên, nếu như Phác huynh có gì cần giúp đỡ, tiểu đệ xin hiến chút sức mọn hết lòng tương trợ." 

Lời nói cực kì hợp tình hợp lý, cộng thêm ánh mắt long lanh, chan chứa tình cảm của Ngô Thế Huân khiến cho Phác Xán Liệt không khỏi sởn gai ốc. Nghe nói trên giang hồ có không ít nam nhân lẳng lơ, nhìn thấy đàn ông đẹp trai là sẽ sán lại gần, ra sức nịnh nọt, dụ dỗ. Nhìn vị Ngô tiểu thiếu gia này, dáng vẻ thì phong lưu, đôi mắt đầy tình ý, lại bỗng dưng đối xử tốt với mình, Phác Xán Liệt lập tức liệt người đối diện vào loại đàn ông biến thái kia. 

Mới nghĩ đến đây, Phác Xán Liệt bất giác ớn lạnh cả sống lưng. Thấy Ngô Thế Huân đang mở to đôi mắt ướt át, tình sâu ý nặng nhìn mình chớp chớp, chàng lại càng củng cố suy đoán vừa rồi. 

Thế nên, Phác Xán Liệt chẳng muốn đối diện với Ngô Thế Huân thêm dù chỉ một giây nữa, chàng nhanh chóng đưa tay lên, nói: "Đa tạ ý tốt của Thế Huân huynh, tiểu đệ xin lĩnh tâm ý của huynh". Lời nói vừa dứt, người đã bay xa tầm mấy chục mét, nhanh chóng rời khỏi chốn lao xao. 

Ngô Thế Huân chẳng nói chẳng rằng, ngồi lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên quay sang nhìn người hộ vệ áo xanh đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng sầu muộn, cất tiếng hỏi: "Ngươi nói xem, hắn ta trông tuấn tú hơn hay ta trông tuấn tú hơn?" 

Người hộ vệ áo xanh lập tức đỏ bừng cả mặt, mãi một lúc sau mới ngần ngại lên tiếng trả lời: "Thiếu gia, cả hai người đều vô cùng tuấn tú ạ." 

Ngô Thế Huân đập mạnh lên bàn, nộ khí xung thiên. Không được, phải quay về thay một bộ trang phục diễm lệ hơn nữa, nếu không, cứ thế này mà so bì thì vị trí của mình trên bảng xếp hạng mĩ nam giang hồ càng không thể nào phổ cập gần xa được!

Vừa nghĩ đến đây, Ngô tiểu thiếu gia lập tức không còn chút hứng thú thưởng trà nào nữa, tay áo vừa phật một cái, thân hình đã hào sảng, phiêu linh bay ra ngoài. Đáng thương thay cho người hộ vệ áo xanh, khinh công của anh ta sao bằng được Ngô thiếu gia, thế nên, chủ rập rờn bay trước, tớ chạy thục mạng theo sau như chó cái đang mùa động đực, miệng không ngừng thở hồng hộc. 

Sang ngày thứ hai, đại hội thưởng kiếm chính thức bắt đầu, Ngô Thế Huân khoác ngoài chiếc áo màu đỏ tươi, trên vai vẫn đeo đôi kiếm bạch ngọc, theo mỗi bước đi mà phát ra tiếng động vui tai, đầu đội mũ vàng, tóc buộc gọn gàng, trên tay cầm chiếc quạt tơ có phun bụi vàng, càng làm nổi bật khí chất phong lưu, hào hoa vốn có. Vừa đi vừa nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tự nhận thấy mình phong độ ngất trời, chàng tự tin bước vào đại sảnh. 

Phía bên trong, mọi người đã đến đầy đủ, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng hứng khởi. Lão trang chủ của Tô Châu đệ nhất trang đã sớm tuyên bố cùng thiên hạ quần hùng rằng nếu ai có thể rút được một trong hai thanh kiếm cổ thì cả đôi Linh Tê bảo kiếm sẽ thuộc về người đó luôn. 

Nhưng tâm tư của Ngô Thế Huân hoàn toàn không nằm ở đôi Linh Tê bảo kiếm. Sau khi đưa mắt tìm kiếm một hồi, chẳng thấy bóng dáng của Phác Xán Liệt trong bộ y phục trắng như tuyết đâu cả, chàng không khỏi thất vọng. Nhưng vừa hay, Thế Huân thiếu gia lại nhìn thấy Ngô Diệc Phàm – người được mệnh danh là đệ nhất mĩ nam giang hồ – với bộ trang phục màu đen đang cao ngạo đứng ngay phía trước. 

Lưng đeo một thanh kiếm màu vàng nhạt, cả chiếc áo bào dài thêu đúng một đóa tuyết liên bằng sợi vàng ở góc dưới, hai mắt sáng như sao đêm, đôi lông mày rậm, cặp môi đỏ hồng mím chặt lại, chỉ búi một phần tóc trên đỉnh đầu và dùng một chiếc trâm bạch ngọc đơn giản giữ cố định, số tóc còn lại mềm như tơ buông xõa sau lưng, người khoác áo đen, toàn thân Ngô Diệc Phàm toát ra khí chất lạnh lùng mà cao ngạo. 

"Tiểu Vệ, ta đẹp trai hay là Diệc Phàm công tử đẹp trai?". Ngô Thế Huân vừa lấy chiếc gương đồng ra vừa nhìn sang phía Ngô Diệc Phàm , bất giác hỏi người hộ vệ áo xanh đứng bên cạnh. 

Nghe thấy thế, ánh mắt của người hộ vệ áo xanh lộ rõ vẻ sợ hãi cùng hốt hoảng. Tối qua, công tử nhà mình cũng hỏi vu vơ một câu tương tự, ngay sau khi nhận được đáp án thì dùng khinh công bay lượn suốt một canh giờ như điên như dại, hại mình chạy theo phía sau, mệt đến mức lè lưỡi thở hồng hộc như chó già chờ chết. Càng nghĩ lại càng thấy kinh hồn, người hộ vệ áo xanh ngẫm một hồi lâu rồi mới thận trọng lên tiếng: "Dạ bẩm thiếu gia, người với Diệc Phàm công tử mỗi người có một nét đẹp riêng ạ." 

Không ngờ lại nhận được đáp án kiểu này, Ngô Thế Huân tức giận giơ tay đập vỡ gương, lạnh lùng quay sang nhìn Ngô Diệc Phàm . Sao có thể dùng mỗi một câu "mỗi người có một nét đẹp riêng" để "an ủi" kẻ đang đứng ở vị trí đệ tam mĩ nam giang hồ như chàng chứ? Thật quá không công bằng! 

Bị Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm đến mức toàn thân sởn ốc, Ngô Diệc Phàm không nói tiếng nào, chỉ nhìn sang phía Ngô Thế Huân với ánh mắt lạnh như băng cộng thêm chút nộ khí. 

Trong giây lát bốn mắt nhìn nhau, Ngô Thế Huân bất giác ớn lạnh toàn thân, suy nghĩ một lúc rồi vận công bay ra ngoài. Vừa bay, chàng vừa nhủ thầm: "Mỗi người có một nét đẹp riêng", vậy thì Ngô Thế Huân ta cũng sẽ diện một bộ màu đen như Ngô Diệc Phàm , như vậy người đời tự nhiên mới có thể nhận ra... ta với đệ nhất mĩ nam giang hồ, ai mới thực sự là người đẹp trai, tuấn tú hơn." 

Càng nghĩ càng đắc ý, Ngô Thế Huân càng tăng thêm lực dưới chân, bay vụt trên đường chẳng khác nào như chú đại bàng tung cánh. 

Người hộ vệ áo xanh muốn khóc mà chẳng ra nước mắt, lại chạy lẽo đẽo theo phía sau công tử nhà mình, mệt mỏi rã rời, hơi thở như muốn đứt đoạn. 

Trái tim của thiếu gia sâu tựa biển cả, khó lòng mà đo đếm được...

 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro