8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng ngón tay mềm nhẹ mà câu lấy sợi tóc của Lam Hoán.

“Tiên nhân,” y nói: “Ngươi sao đến tận bây giờ mới đến tìm ta……”

Thanh âm của y bị mùi rượu thấm mềm, âm cuối mang theo nhu nhu run rẩy, giống như là một con mèo nhỏ mới sinh ra đang làm nũng.

Tiên nhân rốt cuộc tới tìm y.

Y đang nghĩ ngợi tới, liền nghe thấy người đang ôn ôn nhu nhu đem y ôm ở trong ngực nói: “Giang công tử chẳng lẽ là nhận sai người?”

Nói xong liền đem Giang Trừng thả xuống dưới.

Y dựa vào thân cây, vẫn đang nỗ lực duy trì thanh tỉnh, mở to con ngươi tràn đầy nước gợn nhìn Lam Hoán, vươn ra ngón tay khẽ run, muốn đụng vào khuôn mặt của người trước mắt, trong miệng nhắc mãi không ngừng, “Giống nhau như đúc, như thế nào sẽ nhận sai đâu?”

“Giang Trừng!”

Lam Trạm mới vừa đưa Ngụy Vô Tiện trở về, tới tìm Giang Trừng, lọt vào trong tầm mắt đó là cảnh y duỗi tay muốn sờ mặt của huynh trưởng.

Trong nháy mắt kia hắn cũng không biết chính mình là nghĩ như thế nào, chờ đại não phản ứng lại đây, hắn đã hô lên tên của Giang Trừng.

Si ngốc Giang Trừng, như là bị người hạ Định Thân Chú, ánh mắt si ngốc mà ở trên người của Lam Trạm và Lam Hoán lặp lại di chuyển.

Sau một lúc lâu mới nhếch miệng cười, nói:

“Hai vị tiên nhân?!”

“Huynh trưởng,” Lam Trạm cố nén cái suy nghĩ muốn đem Giang Trừng đánh ngất ôm trở về mà mở miệng nói: “Giang công tử uống nhiều quá, ta trước đưa Giang công tử trở về phòng.”

Trên mặt hắn tuy không có lộ ra nửa điểm biểu tình, nhưng Lam Hoán lại đọc ra tới đệ đệ trong lòng không thoải mái.

Nhưng rốt cuộc là nơi nào không thoải mái đâu?

Đem ánh mắt chuyển qua trên người của Giang Trừng, nhìn người kia giống như mèo con lười nhác híp mắt dựa vào trên thân cây.

Chẳng lẽ là bởi vì vị Giang công tử tới nghe học này.

Hắn theo bản năng không nghĩ để cho Vong Cơ cùng vị công tử này tiếp xúc, hình như là bởi vì vị công tử này làm việc quá mức ngả ngớn, lại như là bị một cái chớp mắt câu lấy sợi tóc kia nhiễu loạn tiếng lòng.

“Vong Cơ,” hắn nói, “Ta đưa Giang công tử trở về đi, lần này hai người đều phạm vào gia quy, thúc phụ trở về khẳng định sẽ trách cứ……”

Lam Trạm nghe huynh trưởng nói đến nửa câu lại không nói tiếp, mày thế nhưng nhíu chặt lên, môi mỏng nhấp đến gắt gao.

“Ngươi cũng không nghĩ để cho Giang công tử bị thúc phụ đuổi về nhà đi?”

“Kia…” Lam Trạm ánh mắt lại ở trên người của Giang Trừng lưu luyến một chút, lại trước sau nói không nên lời câu đồng ý.

“Như vậy đi,” Lam Hoán khóe miệng ngậm cười, “Cùng nhau đưa, ngươi xem thế nào, Vong Cơ.”

Thấy đệ đệ gật đầu, hắn triều Giang Trừng vẫy tay, “Lại đây.”

Giang Trừng nâng lên thấp đầu, trên mặt vui mừng như là muốn mãn tràn ra tới.

Y đong đưa lay động mà đi tới, thiếu chút nữa quăng ngã một cái cẩu gặm bùn, Lam Hoán đi mau hai bước đỡ lấy y.

Lam Trạm nhìn Giang Trừng cùng huynh trưởng dị thường thân mật, trong lòng thế nhưng dâng lên tới một chút cảm giác khó chịu, cái loại cảm giác này thật sự là không hiểu ra sao, tới làm chính hắn đều nghi hoặc, giống như là đồ vật vốn dĩ thuộc về chính mình lại bị người khác chiếm hữu vậy.

Ba người đang chuẩn bị đi, lại bị một tiếng kêu gọi lại.

Ngụy Vô Tiện đứng ở trên đường nhỏ tràn ngập ánh trăng, chậm rãi đi đến bên cạnh của ba người, từ trong lòng ngực của Lam Hoán tiếp nhận Giang Trừng, “Cảm tạ hai người mới vừa rồi chiếu cố, sư muội của ta, ta chính mình đưa.”

——————————

Ngụy Vô Tiện: Sẽ không cho rằng gia ta là thật say đi? Kẻ hèn thiên tử tiếu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro