9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Trừng an an ổn ổn mà dựa vào trong lòng ngực của Ngụy Vô Tiện, đôi mắt đóng khẩn, nếu không phải hàng mi dài không ngừng run, bọn họ thật sự cho rằng Giang Trừng là thật hôn mê.

“Ngụy công tử lời này không giả,” Lam Hi Thần chậm rãi đi đến trước người của Giang Trừng, đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào lông mi của y, “Nhưng đây không phải còn muốn cho Vãn Ngâm chính mình quyết định định sao? Vong Cơ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lam Vong Cơ gật gật đầu, nhìn Giang Trừng ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Kể từ đó, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể đem một ngụm kia trước mắt vòng với ngực, ai kêu hai đối một đâu.

Nhưng như vậy sợ là khổ Giang Trừng.

Một bên là sư huynh sớm chiều làm bạn,

Một bên là tiên nhân mười mấy năm quanh quẩn trái tim.

Nhìn song bích trong mắt chờ đợi cùng Ngụy Anh hàm chứa ánh mắt hơi ẩm đáng thương.

Y nhẹ giọng nói: “Tiên nhân……”

Lời nói mới vừa bật thốt lên, y liền có thể cảm nhận được cánh tay ôm chính mình đột nhiên cứng đờ cùng người ở phía trước cười lên sung sướng, ngay cả dưới tàng cây Lam Trạm mặt như băng sương cũng hòa tan ba phần.

“Như vậy a, Ngụy công tử đem Vãn Ngâm cho ta đi.”

Lam Hi Thần trong giọng nói đều mang theo nhảy nhót, như là đứa trẻ ba tuổi được đến kẹo ngọt.

“Được a,” Ngụy Vô Tiện trêu đùa nói, nắm tay lại siết chặt, “Các ngươi nhất định phải làm cho sư muội của ta hoàn hảo không tổn hao gì trở về.”

“Nhất định —— hoàn hảo không tổn hao gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro