[YuMark] Ring.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên bản chiếc nhẫn bị rơi của Yuta ở ISAC 2019, nhưng mà là với Mark của 7Dream =)))

Tác giả: @shotarowrowrowurboat (AO3)

Dịch: @_jtsren

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/43931679/chapters/110461116

P/s: Bản dịch CHƯA có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang truyện rời khỏi đây khi chưa có sự đồng ý của mình.

————————

Yuta lơ đãng lắng nghe Jungwoo nói với họ về sự kiện bắn cung mà lát nữa cậu sẽ tham gia. Anh mân mê chiếc nhẫn của mình, xoay xoay nó trên mấy đầu ngón tay. Đột nhiên, vật kim loại mát lạnh đó biến mất khỏi tầm mắt anh. Yuta nhìn xuống bàn tay phải của mình, trống rỗng, rồi nhìn ra sau, mắt anh mở to khi nhìn thấy chiếc nhẫn lặng lẽ lăn đi... và ngay lập tức rơi tay ai đó.

"Chết tiệt." Anh thì thầm khi nhìn thấy một cậu trai tóc đen, nhóm 7Dream và tên là Mark (được ghi trên bảng tên của cậu ấy), nhặt chiếc nhẫn của anh lên và đưa nó cho các thành viên trong nhóm của cậu ấy xem.

"Chiếc nhẫn của cậu vừa lăn vào tay anh chàng đó phải không?" Taeyong hỏi, nhìn về phía nhóm cậu trai nọ.

"Ừ..." Yuta đáp đầy đau đớn.

"Đi lấy lại nó đi đồ ngốc!" Doyoung mắng, đẩy vai anh.

Yuta quay người lại, anh chống tay và bò vài bước lại gần cậu, vỗ vào vai cậu.

"Huh?" Một đôi mắt to và sắc bén va phải anh, và anh cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại khi nhìn thấy cậu. Chết tiệt, em ấy đẹp trai quá.

Nhận ra mình đã nhìn chằm chằm người nọ quá lâu, anh lắp bắp chỉ vào chiếc nhẫn trên tay, "Ờ- đó là của anh, nhẫn của anh, nó bị lăn qua đây..."

"Ồ! Vâng của anh đây." Mark nhanh chóng đưa chiếc nhẫn ra.

Yuta cầm lấy nó, ngón tay họ chạm vào nhau và anh cảm thấy hai má mình đang nóng lên. "Cảm ơn." Anh nhanh chóng quay trở lại vị trí của mình, nhận ra khuôn mặt của họ đã gần đến mức nào.

"Anh nghĩ là em ấy rất dễ thương?" Taeil trêu chọc.

"Đẹp trai." Yuta ngại ngùng thừa nhận, đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay, quyết định để yên và không động đến nó nữa.

.

.

.

Ngay khi người kia ngồi xuống, Mark quay sang nhóm của mình, "Wah, ai vậy?" Cậu hỏi, vô cùng kinh ngạc.

"Anh không biết à?" Chenle ngạc nhiên hỏi. "Đó là Nakamoto Yuta của NCT! Làm sao mà anh không biết? Họ ra mắt cùng năm với chúng ta - chỉ trước vài tháng thôi."

"Ồ." Mark gãi đầu. "Anh ấy đẹp thật." Cậu nói, có một chút không nên lời.

"Markie của chúng ta có phải đang yêuuuu không?" Cách Donghyuck kéo dài câu chữ nghe thật khó chịu.

Cậu đẩy người nhỏ hơn ra, "Này, anh không- anh không có yêu, chỉ là..." cậu nhìn Yuta qua vai mình, mái tóc đen dài bờm xờm của anh ấy đang hướng về phía cậu. "Thú vị."

.

.

.

Yuta thấy mình đang đứng bên cạnh Mark khi họ đợi các thành viên của mình quay trở lại đường đua để chạy tiếp sức 400m. Họ phải chạy ở chặng cuối cùng. Mắt anh liên tục liếc nhìn Doyoung tiến lại gần và nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Mark.

Yuta không có nhiều thời gian để thẳng thắn, vì cả Doyoung và bạn cùng nhóm của Mark - Jeno, đã nhanh chóng tiến đến. Yuta chộp lấy gậy tiếp sức từ tay Doyoung và chạy. Anh có thể nghe thấy tiếng Mark cách đó không xa. Anh không lo lắng gì về hai đội đối thủ còn lại, Doyoung và Jeno đã nới rộng khoảng cách với họ từ lâu rồi. Từ dư quang khóe mắt, anh thấy Mark đang chạy ở ngay bên cạnh mình, có vẻ hơi quá gần khi họ bắt đầu vòng qua góc cua, và cả hai đều cố gắng tiến sát vào trong nhất có thể để giảm khoảng cách mà không vấp ngã vào nhau; nhưng những nỗ lực của họ đều vô ích khi anh cảm thấy mình đang ngã xuống, và một cơ thể khác cũng ngã cùng anh.

Với một câu chửi thề được thốt ra nhanh chóng bằng tiếng Nhật, Yuta nhắm mắt lại, chờ đợi cú va chạm với mặt đất cứng rắn... ngoại trừ việc nó không gồ ghề như anh hy vọng. Mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm trên ai đó, tay vòng qua eo anh, và tay anh đặt giữa ngực của cả hai. Yuta nhìn lên và bắt gặp đôi mắt hoang mang của Mark cũng đang nhìn anh. Họ chạm mắt nhau, và, nghe có vẻ sến sẩm, Yuta có thể tin rằng tình yêu sét đánh là có thật. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau—

Đường đua.

Như thể bị điện giật và họ chợt nhớ ra mình đang ở đâu. Họ gượng dậy, Yuta thấy mình đang ngồi trên người cậu chàng Hàn Quốc đẹp trai, nhưng không có thời gian để đỏ mặt. Anh đứng dậy, đưa tay cho Mark và cậu vui vẻ nắm lấy tay anh trước khi cả hai nhặt gậy tiếp sức của mình, ngay lúc ấy các thành viên của hai đội khác chạy ngang qua họ, tai nạn nhỏ của cả hai đã cho họ vừa đủ thời gian để bắt kịp. Là những người có tinh thần cạnh tranh, Yuta chạy hết tốc lực và Mark ở phía sau không xa cũng sắp bắt kịp.

Dù đang cảm thấy đau nhức khắp người sau cú ngã, Yuta vẫn chạy nhanh nhất có thể, cảm giác bỏng rát ở nơi đùi nổi dậy và anh thấy mình đang ngang bằng với những người khác. Anh chạy, dải ruy băng chỉ cách họ vài mét, và anh đang dẫn đầu so với những người khác, anh vẫn có thể thắng!

Anh đang gần đến rồi...

Chỉ cần thêm một chút nữa—

Như một thước phim chiếu chậm, Yuta nhìn Mark vượt qua anh một cách khó tin, những dải ruy băng bay ra khỏi tay các staff khi cậu chạy qua nó.

Khi Mark vượt qua vạch đích, cậu đã để mình nằm ra đất với khuôn miệng há ra hít thở liên tục.

"Chúng ta đứng thứ hai!" Jungwoo cổ vũ khi cả nhóm vây quanh Yuta, Johnny đã đỡ anh đứng dậy.

"Cậu ổn chứ Yuta?" Taeyong hỏi, là một trưởng nhóm luôn quan tâm các thành viên, chỉ thở phào nhẹ nhõm khi nhận được cái gật đầu từ anh.

"Em không thể tin được là hai người lại cùng vấp ngã và đè lên nhau." Jaehyun trầm ngâm. "Nó giống như một bộ phim Hàn Quốc vậy, nhưng tóm gọn trong năm giây."

"Anh thực sự nghĩ rằng mình sẽ cán đích đầu tiên." Yuta thừa nhận, vẫn còn sốc. Đột nhiên Jungwoo đập tay và chỉ phía sau anh. Khi quay lại, Yuta thấy Mark đang đi về phía mình. "Ồ hey." Anh gật đầu chào khi cậu trai Hàn Quốc đến trước mặt anh. Liếc qua vai mình, anh thấy các thành viên đã biến mất, những kẻ phản bội!

"Này... em chỉ muốn xin lỗi vì đã làm anh ngã trong cuộc đua." Mark nói, đặt tay lên sau gáy, môi nở một nụ cười hối lỗi.

Yuta lắc đầu, "Đó cũng là lỗi của anh, cả hai chúng ta đã chạy quá gần nhau nên— ừm."

"Chạy quá gần? Hmm... cá nhân em không nghĩ chúng ta gần nhau thế đâu." Nụ cười ngượng ngùng của Mark biến thành nụ cười mỉm chi khi cậu đưa cho anh trai người Nhật một mẩu giấy.

Ngạc nhiên trước sự bạo dạn của chàng trai trẻ hơn, Yuta cầm lấy tờ giấy và tìm thấy số điện thoại được viết nguệch ngoạc trên đó. Quai hàm anh gần rớt xuống. "Cái— anh—" Anh lắp bắp, bối rối và không biết phải nói gì.

"Gọi cho em sau nhé." Mark nói, giơ tay làm điệu bộ 'hãy gọi cho em' và cậu lùi lại trước khi quay đi, chạy trở về với nhóm mình.

Yuta sững người một giây trước khi đỏ mặt, nhìn liên tục giữa tờ giấy và Mark.

"Ồ! Có ai đó đã được đặt vào tối nay!" Johnny vừa nói vừa vung một cánh tay choàng qua vai anh.

Yuta mỉm cười nhẹ nhàng và khi anh quay về buổi tiệc ăn mừng, anh lại nghĩ về Mark. Có lẽ cậu sẽ gọi cho anh sau... tất nhiên là để chúc mừng việc cậu đã giành được chiến thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro