Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều mất đi năng lực ngôn ngữ, cho dù lý trí và điềm tĩnh như Reborn cũng bị chấn động.

"Không thể nào! Judaime lợi hại như vậy, sao ngài ấy có thể dễ dàng chết như vậy!"

"Rác rưởi, ngươi tốt nhất nên rút lại lời vừa nói đi!"

"Hết mình không tin!"

"Ushishishi, ngươi dám nguyền rủa con thỏ nhỏ yêu quý nhất của hoàng tử, ta sẽ giết ngươi ~"

"Byakuran, xin ngươi nói rõ ràng, sư đệ đã xảy ra chuyện gì!"

"Byakuran, lặp lại những gì ngươi vừa nói đi." Khí tức của sát thủ số một thế giới bùng nổ. Đầu súng đen ngòm của khẩu CZ-75 do Séc sản xuất khóa chặt trên người thanh niên tóc trắng, sát khí dâng trào khắp cơ thể đang cảnh báo đối phương rằng hắn thực sự động sát tâm.

"Ta không nói dối ~" Byakuran mỉm cười, nói ra từng từ khiến những kẻ ở đây lâm vào tuyệt vọng.

"Cho dù Tsunayoshi có tốt bụng đến đâu thì trong những năm qua cậu ấy tích góp được không ít kẻ thù đâu nha."

"Trước đây, cậu ấy làm bố già, đương nhiên sẽ được Vongola bảo vệ nghiêm ngặt, những tên kia gần như không thể giết được cậu ấy. Nhưng hai năm trước, Tsunayoshi đã bị chính tay các ngươi đuổi ra khỏi Vongola đó nha."

Không khí ngưng tụ dường như bị thay thế bằng cơn đau tột độ trong chốc lát, dày đặc đến mức không thể thở được.

"Một bố già tiền nhiệm đã mất đi sự bảo vệ của gia đình. Làm sao kẻ thù luôn âm mưu sau lưng cậu ấy có thể bỏ qua cơ hội tốt để báo thù này đây ~"

"Trên thực tế, Tsunayoshi-kun đã sống lưu vong trong hai năm qua. Cậu ấy thật sự đã ẩn náu rất tốt. Ta chỉ nhận được thông tin chính xác về tung tích của cậu ấy cách đây không lâu."Khóe môi Byakuran hơi nhếch lên, nhưng sự điên cuồng trong ánh mắt hắn đã nói lên tất cả.

"Nhưng ta vẫn là... đến trễ một bước~"

Khi hắn lao tới hiện trường trên chiếc chuyên cơ thì hết thảy đã kết thúc.

Mặt đất đẫm máu, thi thể của những kẻ truy đuổi nằm la liệt khắp nơi. Chỉ có Sawada Tsunayoshi đứng đó, người đầy máu, ngọn lửa màu cam dần dần tắt lụi, ngay cả ánh sáng chói lọi từng toả sáng trong đôi mắt màu mật ong xinh đẹp đó dường như cũng đã tiêu tán.

Hắn không kìm được sửng sốt trong giây lát, lập tức lao tới muốn ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh kia.

Giây tiếp theo, Sawada Tsunayoshi đột nhiên quay người lại, bước chân loạng choạng nhảy xuống vách đá.

Hắn sững sờ một giây trước khi lao về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn không thể nắm lấy bóng dáng màu nâu ấm áp ấy.

"Tsunayoshi đã biến mất như thế ngay trước mắt ta ~" Byakuran đưa tay lên che mắt, cười điên dại.

Sau đó, hắn không chết tâm mà tự mình đi xuống tìm kiếm.

Kết quả là...không có gì.

"Judaime... tại sao..." Hayato Jokudera suy sụp lùi lại vài bước, đôi mắt xanh ngọc lục bảo tràn đầy sự không tin tưởng, tuyệt vọng và bi thương.

Tại sao?

Rõ ràng là có thể sống sót, tại sao... lại từ bỏ?

Tại sao!

Rõ ràng, rõ ràng vẫn còn có cơ hội gặp lại.

Bọn họ, có rất nhiều điều muốn nói với cậu.

Xin lỗi.

Chúng ta rõ ràng đã đồng ý ở bên nhau mãi mãi.

Xin lỗi.

Là bọn họ thất hứa.

Xin lỗi.

Làm sao bọn hắn có thể chán ghét cậu được?

Xin lỗi.

Ngay cả đứng trước mặt cậu nói lời xin lỗi, bọn hắn cũng chẳng thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#all27#khr