4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[4]

Kim Tuấn Miên sau khi cúp điện thoại mặt không chút cảm xúc, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, mọi người xung quanh không ai dám lộn xộn, chỉ lo sơ ý một chút, lập tức bị đuổi việc. Hai tay Tuấn Miên nắm chặt thành quyền. Ngô Diệc Phàm, coi như ngươi ra tay nhanh.

Xoay người ra ngoài.

"Đi thôi, sắp đến giờ." Thủ hạ nghe thấy vội vàng theo sát Kim Tuấn Miên.

Cũng may ta còn chuẩn bị thứ khác.

Sinh nhật Biện Bạch Hiền, hay nói cách khác, một ngày lễ của Las Vegas. Có điều ngày lễ này chỉ giới hạn với những người có tiền. Mọi người biết rõ tính cách Biện Bạch Hiền, thời điểm cao hứng, cậu ấy có thể cho mọi người thấy Thiên Đường mê hoăc không cách nào chống cự, thời điểm tức giận, cậu ấy sẽ khiến mọi người như đang ở Địa ngục, một ác quỷ lạnh lùng. Huống chi, cảm xúc Bạch Hiền là thứ khó đoán nhất.

Bất quá cũng may Biện Bạch Hiền yêu tiền, chỉ cần tặng lễ vật đáng quý có thể làm cho cậu để ý, đảm bảo sẽ có một đêm vô cùng đẹp đẽ. Vì lẽ đó, sinh nhật Bạch Hiền, chính là ngày lễ bận rộn của những người có tiền.

Hoàng Tử Thao vừa bước vào phòng tiệc, đã nhìn thấy một số người hắn biết chắc chắn sẽ không bỏ qua dịp này. Ngô Diệc Phàm yên tĩnh ngồi ở trên ghế salông uống cà phê, Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh nhắm mắt lại, như đang tĩnh tâm, còn Kim Tuấn Miên thì cùng một người khác trò chuyện.

Hình như còn thiếu một người.

Lấy một ly rượu, Hoàng Tử Thao đi về phía Ngô Diệc Phàm.

"Thế nào? Chắc chắn lấy được quyền sử dụng tiểu mỹ nhân đêm nay không?" Nhẹ nhàng uống một hớp, ừm, mùi vị cũng không tệ lắm.

"Cậu đang dò hỏi tôi." Giương mắt nhìn Hoàng Tử Thao, bộ dạng tên này mãi mãi vẫn không thay đổi.

"Đúng vậy, anh nghĩ tôi còn muốn làm gì khác sao." Ngô Diệc Phàm, cái tên này lúc nào cũng bộ dạng này.

Sau đó, không ai nói thêm gì nữa.

Thời gian vẫn đang trôi đi, rượu càng uống càng ít. Theo lý mà nói, lúc này Bạch Hiền hẳn đang mặc bộ quần áo yêu thích nhất đứng trên sân khấu, sau đó yêu mị chỉ vào một lễ vật nói, ta chọn cái này. Chứ không phải giống như bây giờ, toàn bộ phòng tiệc mọi người đều đang đợi cậu.

Biện Bạch Hiền vốn thích trêu đùa, nhưng chơi đến trễ như vậy, có gì đó không đúng.

Mọi người bắt đầu gây rối.

"Chuyện gì đã xảy ra? Beak đâu? Lúc này nên đến rồi chứ."

"There is no one to go to the back have a look."

[Không có ai ra sau sân khấu kiểm tra sao]

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ha, tiểu mỹ nhân giống như mất tích vậy." Hoàng Tử Thao thoải mái tựa lên ghế salông nghe người khác suy đoán, linh cảm đêm nay sẽ rất vui.

Trả lời hắn, chỉ có sự yên tĩnh.

Cũng đúng, Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân là người như thế nào, làm sao có khả năng chỉ như thế đã trở nên gấp gáp.

Nhưng chuyện trên đời thường xảy ra ngoài ý muốn, vừa khẳng định bọn họ bình tĩnh, ngay khi thuộc hạ nói một câu, sắc mặt hai người kia liền biến đổi.

"Thiếu gia, vừa có người báo Bạch Hiền tiên sinh căn bản không đến yến tiệc."

"Ngươi nói cái gì?" Bạch Hiền không đến, tiểu yêu tinh này định bày trò gì.

"Có thể vẫn đang ở nhà, các ngươi đã kiểm tra chưa?" Ngô Thế Huân nhíu mày suy đoán, không đến không phải là muốn mọi người chờ cậu ấy mà để nhìn chúng ta lo lắng, sau đó lại cười vô tâm vô phế. Biên Bá Hiền là ai, hắn có thể hiểu rất rõ cậu ấy.

"Em ấy không ở nhà." Quay đầu nhìn lại, là Kim Tuấn Miên. Hắn đút tay vào túi áo, dựa lưng ghế sofa. Bên cạnh là Kim Chung Nhân.

"Từ sáng sớm tôi đã đến nhà em ấy, nghĩ có thể đón Bá Hiền đến đây, nhưng đợi cả ngày, trong nhà căn bản cũng không có người." Ở nhà cũng không có ai, tiểu tổ tông lần này đùa quá trớn rồi.

"Ý của ngươi là chúng ta toàn bộ đều bị tiểu yêu tinh trêu đùa."

Ngay khi tất cả mọi người bắt đầu bình tĩnh lại, Hoàng Tử Thao chậm rãi nói một câu, để mấy người bọn họ bình tĩnh không nổi.

"Hình như còn thiếu một người. Phác Xán Liệt?"

"Ngươi nói cái gì? Phác Xán Liệt đã trở về?" Kim Tuấn Miên không thể tin được nhìn Hoàng Tử Thao sau đó nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, nhận được một cái gật nhẹ.

Nhưng Kim Chung Nhân vẫn cảm thấy không đúng, ngoại trừ Phác Xán Liệt, còn một người nữa.

Đột nhiên thuộc hạ chạy đến nói gì đó với Kim Tuấn Miên, sau đó Ngô Diệc Phàm ngay khi Kim Tuấn Miên ngẩng lên liền thấy ánh mắt hắn vô cùng dị thường.

Thuộc hạ Ngô Diệc Phàm cũng khẩn cấp chạy vào.

"Thiếu gia, Bạch Hiền tiên sinh, Bạch Hiền tiên sinh đã, đã, hình như đã gặp tai nạn xe hơi rồi."

"Ngươi nói năng cho cẩn thận." Ngô Thế Huân cảnh cáo, tai nạn xe cộ gì chứ.

"Có người ở, ở trên đường tận mắt thấy, Bạch Hiền tiên sinh trong xe, xe, cháy."

Chuyện này, làm sao có khả năng.

Tất cả mọi người đều không thể tin được, Bạch Hiền xảy ra tai nạn xe cộ. Vào đúng hôm nay, đúng sinh nhật ngày hôm nay, sao có thể có chuyện đó.

"Ngươi đem đoạn phim vừa quay được đến đây cho ta kiểm tra."

Trong màn ảnh truyền phát rõ ràng Bá Hiền ở trên chiếc xe kia hài lòng gọi điện thoại, còn nhìn đồng hồ tay một chút, sau đó, tựa hồ còn giục tài xế mặc quần áo màu trắng nhanh lên một chút. Sau đó, sau đó, thuốc nổ từ đuôi xe bùng lên, lan ra toàn bộ chiếc xe.

Ngô Thế Huân bàng hoàng mở to mắt, Bá Hiền trên tay rõ ràng còn mang chiếc Patek Philippe hôm nọ hắn vừa tặng, chuyện này làm sao có thể tin tưởng.

Yên lặng.

Toàn bộ phòng tiệc ngoại trừ yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh.

Tiếng hít thở của mọi người là thứ duy nhất chuyển động trong phòng này.

Ngô Diệc Phàm vẫn ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, vọng tưởng có thể từ bên trong nhìn ra kẽ hở nào đó.

Hoàng Tử Thao càng hối hận, ban đầu chính mình cho rằng đây là trò đùa dai của tiểu mỹ nhân, nhưng, nhưng đống đổ nát ở trước mắt. . .

Trong toàn bộ khán phòng này, Kim Chung Nhân là người không tin vào việc này nhất. Tại sao ư? Người phải xuất hiện ở đây nhất, nhưng vẫn chậm chạp chưa đến, ngoài Phác Xán Liệt ra, đại khái cũng chỉ có anh ta, huống chi, anh ta lại là. . .

"Mọi người, Bá Hiền tiên sinh đã đến." Không biết ai trong phòng hô một câu, tất cả mọi người như vừa tình giấc chiêm bao, Ngô Thế Huân là người đầu tiên đứng lên chạy ra cửa.

Kim Tuấn Miên cùng mấy người kia cũng không ngồi yên được nữa, đều nhằm phía cửa.

. . .

"Ha ha ha ha. . ."

Tiếng cười trong trẻo vang vọng toàn bộ phòng dạ tiệc.

Trước cửa, Biện Bạch Hiền mặc áo lông cậu thích nhất, hai tay ôm bụng, cười lớn không có chút hình tượng chút nào.

Bên cạnh, Lộc Hàm mặc âu phục màu trắng, hai tay đút túi quần, cúi đầu cười.

Kim Chung Nhân nhìn thấy hai người bọn họ, hết thảy đều rõ ràng. Ta nói rồi, thiếu một.

Tất cả mọi người dần khôi phục lại trạng thái bình thường.

Biện Bạch Hiền ở tiệc rượu sinh nhật mình tự bày trò mất tích, à không, tai nạn xe cộ.

"Làm sao bây giờ? Mọi người thật đáng yêu. Em về rồi, mọi người thích không?"

Hiện tại Biện Bạch Hiền chính là ác quỷ Satan. Nhìn thấy mọi người bị trêu đùa thật ngốc, lại còn căng thẳng muốn chết, cậu đương nhiên vui vẻ nhất.

Còn Lộc Hàm vì sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa cùng Bạch Hiền xuất hiện, phải kể đến cú điện thoại chiều hôm qua.

Biện Bạch Hiền ở phòng khách hồn nhiên không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cầm điện thoại di động lên, ấn một dãy số quen thuộc.

"Anh không qua đây chơi cùng em sao?" Trong điện thoại tràn đầy mùi vị câu dẫn của Biện Bạch Hiền.

"Lộc lộc, em muốn anh giúp em một việc. Ngày mai, em muốn làm cho tất cả mọi người đều cho rằng em, chết rồi."

Cúp điện thoại , Biện Bạch Hiền không nhịn được nở nụ cười.

Thực sự vô cùng mong chờ ngày mai.

Vì vậy, Lộc Hàm giúp Bạch Hiền bày ra vụ tai nạn xe cộ, đừng quên, hắn còn trẻ nhưng là Ảo thuật gia lợi hại nhất toàn bộ Las Vegas này - Night Lazz.

Trốn thoát trong đám cháy, đây chính là trò ảo thuật đơn giản nhất.

"Đêm nay em chơi như thế đủ chưa?" Biên Bá Hiền vừa nhìn sang thấy Ngô Diệc Phàm đang sầm mặt lại, ngữ điệu cũng thấp xuống vài độ.

Không chỉ Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân cùng Kim Tuấn Miên cũng có cùng một nét mặt.

Kim Chung Nhân sắc mặt có thể coi là tốt hơn nhiều. Hoàng Tử Thao nhìn thấy Bạch Hiền không chút xây xát mới thở phào nhẹ nhõm rồi khôi phục bộ dạng xem kịch vui vẻ.

"Này, ngày hôm nay là sinh nhật em, mọi người dám tức giận, em liền làm cho tai nạn xe cộ kia xảy ra thật. Lần sau em không phải đứng ở chỗ này, mà là nằm." Ngữ khí tuy là làm nũng, nhưng vẻ mặt lại ngạo kiều.

Biết không thể khiến Biện Bạch Hiền nghe lời, mấy người bọn hắn đành cam chịu số phận, dù sao người kia cũng ham chơi, chỉ cần không có xảy ra việc gì là tốt rồi, chỉ cần vẫn là một Biện BạchHiền nguyên vẹn là tốt rồi.

Thế nhưng bữa tiệc ngày hôm nay vẫn không yên ả.

Sau trò đùa của tiểu tổ tông, lại xảy ra một chuyện.

---o0o---

Thời điểm chiếc Lamborghini màu xanh lam quyến rũ vọt vào hội trường, mắt Biện Bá Hiền lóe sáng.

Kim Tuấn Miên chỉ hừ lạnh một tiếng, lập tức cũng nghe được Ngô Diệc Phàm phát ra âm thanh đồng dạng.

"Ngươi hừ cái gì, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh lấy được trước khi ta ra tay."

"Cái kia... Xem ra, cũng là ta đánh giá quá cao ngươi."

Biện Bạch Hiền thật sự không cách nào rời mắt khỏi chiếc xe trước mắt, đây chính là quà tặng vừa ý cậu.

Nhưng, nhìn người từ trên xe bước xuống, tất cả mọi người đều không thể tin được.

Một thân âu phục màu đen bó sát người tôn lên đường nét hoàn mỹ của hắn, mái tóc màu đỏ càng khiến hắn nổi bật.

Phác Xán Liệt cứ như vậy đứng ở trước mặt Biện Bạch Hiền.

"Anh chàng đẹp trai, ngươi là ai?"

"Phác Xán Liệt." Âm thanh trầm thấp vô cùng êm tai

"Ngươi nói ngươi là ai?" Vô tội chớp chớp con mắt. Biện Bạch Hiền phát huy đầy đủ cặp mắt rủ xuống vô cùng thanh thuần mà vẫn áng lên một tia yêu nghiệt.

"Tiểu yêu tinh, em không thể quên tôi được."

-TBC-

[5]

Phác Xán Liệt, cái gì gọi là cùng một chỗ, bốn năm trước như thế, anh có tư cách gì nói đến việc này.

---o0o---

"Sẽ không, Bá Hiền đã đáp ứng em, cậu ấy sẽ đến ăn bánh gatô em làm."

---o0o---

Cậu nói đây là mùi vị của tôi. Biên Bá Hiền ghé sát lại, đầu lưỡi quấn quýt bên môi người kia. "Đây mới là mùi vị của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro