Chương 15: Xin em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạnh lùng nhìn căn nhà trước mặt, ánh mắt không dấu nổi sự nhớ nhung nhưng nhanh chóng lại bị lấp đầy đi bởi những hình ảnh của 3 năm trước.

Căn KTX này chẳng thay đổi gì cả, vẫn hàng cây xanh trước cổng, cánh cửa màu trắng thuần khiết. Vẫn chậu hoa hồng xanh đặt ở ban công phòng cậu và Chanyeol.

Tất cả vẫn vậy, chỉ có con người là thay đổi, thay đổi đến đáng sợ. Thay đổi để quen đi nơi " không thay đổi này " hay thay đổi để biến nơi "không thay đổi này"  thành " địa ngục trần gian " cái mà cậu vẫn luôn ấp ủ.

Jisoo thấy cậu cứ ngẩn người nhìn chằm chằm cái KTX  thì khẽ lắc đầu. Chắc lại nhớ về cái quá khứ chết tiệt kia rồi. Ánh mắt Jisoo đen đi vài phần, đi lại chỗ cậu, nắm lấy đôi bàn tay đang nắm chặt lại. Mỉm cười nhẹ rồi lên tiếng:

-" Hyung chúng ta vào trong thôi ".

Cậu quay qua nhìn Jisoo nhận được ánh mắt lo lắng của thằng bé thì lấy lại tinh thần, gật đầu rồi bước tiếp vào KTX.

******

Mọi người nhanh chóng ngồi xuống sofa lớn ở phòng khách. Jin và D.O đi vào bếp lấy nước.

-" uống đi"

Đặt nước xuống bàn, Jin và D.O cười nhẹ hướng mọi người mời nước.
Mọi người bây giờ chẳng quan tâm nước nôi gì nữa, cái mà họ quan tâm là con người lạnh lùng, đáng sợ trước mặt mình.

-" Hyung, em không sao mà " - Thấy ai cũng im lặng, Sehun đành lên tiếng phá vỡ nó. Miệng thì nói không sao nhưng chân thì đau đến mức không nhắc nổi lên luôn.

-" Hộp y tế "- Cậu lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn vào chân của Sehun.

Ai cũng khá bất động vì lời nói đột ngột của cậu, nhưng Taehyung nhanh chóng bừng tỉnh, mỉm cười nhìn cậu.

- " Để em lấy cho"- Hí hửng chạy vào nhà bếp lấy hộp y tế.

Nhận lấy hộp y tế từ Taehyung, cậu nhanh chóng đi lại chỗ Sehun ngồi, nâng chân anh lên để trên đùi mình, thành thục xoa thuốc rồi băng bó.

Sehun có thể cảm nhận được sự mát lạnh của ngón tay cậu chạm vào da anh. Nhìn cậu tỉ mỉ, ôn hòa băng bó cho mình lòng Sehun như mở hội. Các anh còn lại thì tâm tình khẽ thở phào, nhìn cậu như vậy các anh tin rằng cậu còn quan tâm mình, vì yêu nên mới lo lắng như vậy.
Ánh mắt các anh dịu dàng, ôn nhu nhìn cậu, dù con người trước mắt có mạnh mẽ, cố lạnh lùng như thế nào, thì đó vẫn là một Baekhyun yếu đuối khi thất bại, sẽ gục ngã khi khó khăn, sẽ buồn chỉ vì hoa mình bị héo, hay những lời từ anti fan mà cậu vô tình đọc được. Đến cuối cùng cậu vẫn là một BYUN BAEKHYUN nhỏ bé,cần được bảo vệ của các anh.

-" Baekhyun, anh vẫn còn quan tâm đến họ sao lại lạnh lùng như vậy chứ hả "- JiMin nói lớn, lời nói mà các anh đang muốn hỏi cậu.

Liếc khẽ JiMin một cái, dọn dẹp dụng cụ, cậu trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống đối diện tất cả mọi người, hai chân vắt chéo, ánh mắt sắc lạnh nhìn từng người rồi lạnh nhạt trả lời.

-" Đúng là tôi quan tâm họ ".

Câu trả lời của cậu làm họ vui mừng, tia hy vọng lại lớn thêm một chút. Các nhóm còn lại khẽ cười. Dù hận ra sao thì vì tình yêu con người ta sẽ bỏ qua tất cả. Mọi người nhìn cậu đầy hạnh phúc. Còn Jisoo thì ngạc nhiên không nói lên lời.

-" Đừng nhìn tôi kiểu đó ".

Nhìn những ánh mắt đó cậu biết họ nghĩ gì. Cậu biết họ cần gì, nhưng nếu vạch trần thì chẳng còn gì vui. Phải từ từ mới thấm chứ.

Tất cả khẽ chau mày khi cậu nói vậy, tất cả trở nên lo lắng, nhưng tia hy vọng thì vẫn hừng hực trên mắt từng người. Họ nghĩ cậu sẽ không dập tắt hy vọng này của họ đâu. Vì cách cậu quan tâm họ là sự yêu thương.

Nhưng các người có biết, 3 năm đó đã biến một Baekhyun thuần khiết, trong sáng, đáng yêu, chân thật, sống bằng cảm xúc thật của mình Thành một Beavis mưu mô, đáng sợ, gian xảo, sống bằng sự giả tạo. Cậu trở thành một diễn viên xuất sắc. Cậu nghĩ nếu được lựa chọn lại cậu sẽ chọn làm diễn viên. Và cậu sẽ chẳng thương tiếc gì mà đạp đổ cái hy vọng ghê tởm đó.

-" Tôi chỉ không muốn những ""CON CỜ ""của mình bị thương mà thôi".

Kết thúc câu nói là một cái nhếch mép đầy khinh bỉ dành tặng những con người trước mặt.

Các anh nghe xong liền cảm thấy trái tim mình bị hàng ngàn con dao đâm vào, từng chút, từng chút, nhưng đau âm ỉ.

- " Hyung, một lần cũng không thể sao hyung? "- Mingyu đau lòng nhìn những ông anh của mình.

-" Nửa lần cũng không được "- Cậu lạnh lùng trả lời.

Tha thứ sao?  Nói dễ lắm, nhưng chưa chắc ai cũng làm được. Chắc chỉ có 10% số người giàu lòng vị tha, cao cả mà chấp nhận tha thứ. Và xin lỗi cậu không ở trong cái 10% đó.

Các anh mệt mỏi nhìn cậu. Tại sao lại thành ra như thế này?. Tại sao lại xa lạ đến thế?  Tại sao lại lạnh lùng đến vậy?  Tại sao em lại thay đổi đến đáng sợ đến vậy hả Baekhyun?

Trong lòng các anh không ngừng lập lại hàng loạt câu hỏi *Tại sao*. Họ muốn hỏi cậu, nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng đó các anh lại chẳng nói nổi một lời.

-" Vậy giờ em muốn sao mới tha thứ cho anh đây Baekie? " - Lay buồn bã nhìn cậu.

-" Trừ khi tôi chết, nếu không cả cuộc đời này cũng không bao giờ tôi tha thứ cho các người "- Giọng nói cậu run lên, kìm nén trong đó là sự giận dữ.

-" Vậy thà để các anh chết đi "- Xiumin ngước mặt nhìn cậu. Thà anh chết đi cho cậu vui vẻ. Còn hơn để cậu chết đi, lúc đó các anh sẽ điên dại quá.

Ngạc nhiên nhìn các anh, Jisoo cũng phải giật mình vì sự lụy tình này. Jisoo cảm thấy xao động vì các anh. Nhưng các người có lỗi trước, nên hậu quả là điều hiển nhiên mà các người nhận được.

-" Yên tâm tôi sẽ không để các người chết đâu " - Tim cậu khẽ xao động vì lời nói của các anh.

-" Tại sao chứ " - Chen mệt mỏi hỏi lại. Ai cũng khó hiểu nhìn cậu.

- " Vì các người phải sống để nhận sự trả thù của tôi chứ " - Cậu đứng dậy đi về phía tủ đựng đồ, ngắm nhìn chúng một cách đầy hờ hững.

-" Em có thể trừng phạt tụi anh theo cách em muốn, nhưng xin em hãy để tụi anh được bù đắp cho em được không Baekhyun? " .- Kris lên tiếng, nếu biết chuyện này xảy ra anh đã không rời nhóm.

Tay cậu chợt dừng lại khi nghe câu nói của Kris, nhưng nhanh chóng tiếp tục việc ngắm nhìn của mình. Không quay mặt lại nhìn các anh, cậu hờ hững nói.

-" Bù đắp gì?  Tiền?  Sự nổi tiếng?  Hay là tình dục? "

-" Không, là tình yêu, Baekhyun xin cậu đừng nói như vậy "- Chanyeol hoảng hốt khi nghe cậu nói đến hay chữ "tình dục " cái mà suốt đời này anh không thể nào tha thứ cho mình.

-" Yêu, nghe thú vị nhỉ?Nhưng nó là thứ mà Byun Baekhyun này chán ghét nhất đó." - Cậu  nhẹ giọng nói lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái ly màu trắng có tên cậu.

- " Byun Baekhyun em thay đổi rồi, em đã không còn là Baekie của tôi nữa rồi. " - Suho bị kích động bởi lời nói của cậu mà hét lớn lên.

Kai cũng không kìm nén nữa, anh đứng dậy đi lại chỗ cậu, hai tay nắm lấy vai cậu, xoay người cậu đối diện với mình.

-" Baekhyun em xin anh hãy trở về đi, về đi rồi chúng ta làm lại từ đầu. Sẽ không làm anh tổn thương nữa ".

Mạnh mẽ gạt hai tay của Kai ra khỏi người mình. Lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo đáng sợ.

-" Byun Baekhyun của 3 năm trước đã chết từ cái ngày mà chính các người chà đạp, bước ra khỏi ngôi nhà này. Là do các người làm còn ở đây la hét gì."

Rồi cậu lại nhìn thẳng vào Kai, ánh mắt như muốn đóng băng tất cả, lời nói lạnh nhạt, đầy thanh thản.

-" Chết rồi thì làm sao quay về đây cậu Kai. " - Giọng nói đầy bỡn cợt nhìn các anh.

-" Không.... Không...... Cậu ấy không chết, Baekhyun mãi mãi  vẫn là thiên thần của EXO này.  Xin huyng đó hãy dừng lại đi Baekhyunie của em. Hãy trở về là một Baekhyunie hiền lành, trong sáng đi mà ". - D.O sợ hãi chạy lại nắm lấy tay cậu, nắm chặt đến mức cậu cảm thấy tay mình như bị bóp nát rồi. Nhưng nhanh chóng dứt ra khỏi tay anh. Cậu lạnh lùng xoay người cầm cái ly lúc nãy đập mạnh xuống sàn nhà.

"Choang" tiếng vỡ chua chát vang lên. Mọi người bất động nhìn cậu cùng cái ly dưới sàn.

Ưng ý với hành động mình vừa làm, cậu khoanh tay lại, dựa người vào cạnh tủ, nhếch nhẹ môi, giọng nói thách thức.

-" Nếu các người có thể ghép các mảnh vỡ của cái ly lại như cũ mà không thấy một chút vết chấp vá nào, cái ly trở về hình dạng ban đầu thì tôi sẽ tha thứ cho các anh" .

Lời cậu nói ra lần nữa đẩy các anh vào tận cùng của tuyệt vọng. Đau đớn nhìn cậu lạnh lùng lướt qua từng người rồi đi lên lầu. Nhìn cậu như vậy các anh ước rằng câu chuyện này sẽ chỉ là giấc mơ, để khi tỉnh giấc các anh lại được nhìn thấy cậu vui cười ôm lấy mình. Nhưng chẳng bao giờ được cả. Bây giờ các anh chỉ có thể cố gắng để dần xoa dịu nỗi đau của cậu mà thôi.

______________~~~~~~~~~~______________

Trái tim cậu nó như cái ly lúc nãy vậy.

Một cái ly vỡ đi, dù bạn có cố gắng như thế nào thì nó vẫn tràn nước ra qua các khe chấp vá, sẽ để lại những đường chấp vá xấu xí.

Trái tim cậu cũng vậy, dù có cố gắng ra sao thì tim cậu vẫn rỉ máu, dù có lành cũng để lại một vết sẹo xấu xí.
.

.

.


.



.


.


Au đã cố gắng viết xong trong vòng 1 tiếng luôn. Có gì sai sót cmt Au sẽ sửa.
Càng ngày viết càng dở nhỉ?  Nay bận học quá, chắc Au Drop fic wá mọi người ơi. 😭😭😭😭



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro