Chương 5: 1 Năm ( part 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Quốc - Biệt thự ngoại ô.

- Aaaaaaa……đi ……đi ra hết cho tôi ……đi - Tiếng hét vang lên khắp căn nhà. Cậu con trai với cánh tay trái đầy vết thương, tay phải cầm lấy những đồ vật ném về 3 con người đang đứng ở cửa.

- Baekhyun……Baekhyun em bình tĩnh lại nào - Cô gái vừa nói, vừa khóc.

- Đi ……đi đi ……tôi van các người mà, đi đi - Cậu ngồi bệt xuống sàn, trên người máu đỏ loang khắp chiếc Áo trắng bệnh nhân.

- Hyung à, anh bình tĩnh đi. Tụi em không làm gì anh đâu - Chàng trai kế bên cố gắng làm cho cậu bình tĩnh.

- Hức ……tha cho ……hức ……tôi …đi mà ……hức……tôi xin các người đó. Tha…… cho tôi………đi - Cậu vừa khóc vừa van xin. Có lẽ cậu đang rất sợ hãi.

Trong lúc mọi người chưa biết phải thế nào thì một giọng ở phía sau họ vang lên.

- IU, Jisoo anh về rồi đây - Junki cùng một chàng trai lạ đi lại phòng cậu.

- Hyung, anh ấy lại mất kiểm soát rồi kìa, nhanh đi nếu không anh ấy lại làm bản thân mình bị thương- Jisoo lo lắng nhìn Junki nói.

Chàng trai đi cùng hai người nghe vậy liền lướt qua hay người đi vào phòng.

- Baekie hyung. - Chàng trai đó khẽ gọi tên cậu.

Cậu ngước đầu lên nhìn, đôi môi vẫn lẩm bẩm những câu từ vô nghĩa.

- Hyung à, em là Joo Hyuk nè hyung. Anh bình tĩnh lại đi - Chàng trai tên Joo Hyuk cố gắng tiến lại gần cậu.

Như là một phản xạ khi người lạ xâm nhập, cậu bật người đứng dậy, chộp lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn đưa vào cổ mình.

- TRÁNH RA……BIẾN ĐI ……ĐỪNG LÀM HẠI…… TÔI NỮA MÀ ……TRÁNH RA ĐI - Cậu hét lên, lực ở tay mạnh lên đẩy con dao manh vào cổ, máu cũng theo đó mà rỉ ra.

Joo Hyuk dừng bước, khuôn mặt hơi hoảng nhưng nhanh chóng bình phục lại. Còn bốn người kia thì mặt tái xanh, ai cũng hoảng loạn nhìn cậu.

- Hyung bỏ dao xuống nào nguy hiểm lắm, ngoan nghe lời em nào. Không ai làm hại anh cả. Bọn em rất yêu thương anh. Hãy bỏ dao xuống đi, nó làm anh đau đấy - Joo Hyuk nhẹ giọng nói. Ánh mắt đau lòng không tài nào dấu được.

- CÁC ……NGƯỜI ……CÁC NGƯỜI LỪA DỐI TÔI ……CÁC NGƯỜI…… MUỐN TÔI ………CHẾT ……MÀ - Lần nữa hét lớn, nước mắt cứ rơi xuống không ngừng. Con dao ngày càng ấn sâu vào cần cổ.

- Hyung,  không ai muốn anh chết cả. Anh còn có bọn em bên anh mà. Hãy buông dao ra đi anh- Jisoo đau lòng nói.

- CÁC ……NGƯỜI ……CÁC …………

- Hyung/ Baekhyun/ thiếu gia - Cả bọn hét lên khi thấy thân ảnh cậu ngã xuống sàn nhà, con dao trong tay cũng văng ra. Joo Hyuk nhanh chóng chạy lại ôm lấy cậu đặt lên giường.

- Rất may vết thương ở cổ không sâu lắm. - Joo Hyuk thở phào nhẹ nhõm sau khi kiểm tra vết thương cho cậu.

- Chú giúp con lấy bộ đồ mới cho ảnh nha. JunKi hyung giúp em đến bệnh viện lấy hộp "đồ nghề " đến đây nha. IU nonna nấu giúp em miếng cháo. Jisoo cậu giúp mình lấy nước ấm để rửa cơ thể cho hyung ấy nha- Joo Hyuk quay qua phân phó cho từng người. Mọi người không nghĩ ngợi nhiều lập tức đi làm công việc được giao.

Trong phòng giờ chỉ còn Joo Hyuk và cậu. Khẽ vén phần tóc mái ướt nhẹp trước trán, Joo Hyuk đau lòng nói.

- Chỉ một thời gian không gặp mà hyung đã thành như thế này rồi sao? Baekhyun vui vẻ, tăng động, hoạt bát, lém lỉnh, đáng yêu của em đâu rồi hả?. Hyung biết không?  Khi trở về nước điều em muốn là một Baekhyun chạy lại ôm em thật chặt, miệng luyên thuyên hỏi em " Nhớ hyung không? " 
" Có mua quà cho hyung không? " . Chứ không phải một Baekhyun điên loạn, một Baekhyun với đầy rẫy những vết thương, một Baekhyun nằm im lìm như thế này đâu. - Nước mắt khẽ rơi. Lần đầu khóc vì một người anh trai mình yêu mến.

________________
Sau khi băng bó thay đồ cho cậu xong thì bây giờ mọi người đều ngồi ở sofa phòng cậu. 5 đôi mắt đầy đau lòng nhìn về cậu.

- Joo Hyuk, em là bác sĩ hả - IU lên tiếng xóa tan bầu không khí im lặng nãy giờ.

- Nae. Em đã theo học ngành Y này lâu rồi. Đợt từ Nhật về định hội tụ mọi người quậy một bữa, nhưng không ngờ mọi chuyện lại như thế này. - Joo Hyuk thở dài. Ánh mắt nhìn mấy người còn lại.

- Joo Hyuk vết thương của anh ấy không để lại sẹo chứ - Jisoo hỏi.

- Không đâu. Tớ đã bôi thuốc rồi sẽ không có bất cứ vết sẹo nào - Joo Hyuk cười cười nói.

- Hyung ấy sao lại bị như vậy - Joo Hyuk hỏi. Cậu thật sự muốn biết ai đã làm cho hyung của cậu thân tàn, ma dại như thế này.

- Chuyện là ………………- IU đem toàn bộ nói cho Joo Hyuk nghe. Nghe xong khuôn mặt Joo Hyuk đầy tức giận. Hai tay siết chặt lại.

- Chết tiệt!! Họ dám làm vậy sao- Joo Hyuk tức giận chửi một tiếng.

- Thật, tớ đã chứng kiến tất cả, họ của lúc trước và bây giờ như hai con người khác biệt nhau- Jisoo thấp giọng nói.

- Chẳng phải lúc trước họ hứa sẽ yêu thương, bảo vệ hyung ấy sao?  Giờ lại biến hyung ấy thành như thế này. Tớ nhất định giết chết họ - Joo Hyuk lạnh lùng nói.

Mọi người lần nữa im lặng. Bỗng như nhớ ra gì đó. IU quay sang nhìn JunKi.

- Hyung, mấy ngày nay anh đã đi đâu vậy ạ? - IU hỏi. Cô rất tò mò.

- Đã đến lúc chúng ta bắt đầu gặp lại nhau rồi. Vì Baekhyun chúng ta phải lần nữa hội tụ nào - JunKi không trả lời câu hỏi của IU mà nói một ý khác. Nhưng lời này cả 5 người còn lại đều hiểu.

- Vậy chừng nào gặp?  - Quản gia Lee hỏi. Ông là người biết hết mọi chuyện. Vì Lão gia, phu nhân ông sẽ không để ai lần nữa tổn thương đến cậu.

- Tối mai. Quản gia Lee chú giúp con chuẩn bị để đón tiếp họ - JunKi nói trong ánh mắt đang toan tính đều gì đó.

- Tôi đi chuẩn bị ngay - Nói rồi ông quay lưng đi ra ngoài.

- Mà sao chị biết rõ mọi chuyện của hyung ấy vậy ạ - Jisoo thắc mắc. Chị IU và anh JunKi ở Anh mà biết tất cả. Trong khi đó cậu ở Hàn mà không biết gì cả. 😥

- Từ Lee So Man - IU thở dài nói.

- Chẳng phải ông ta nổi tiếng ác độc, chèn ép người khác sao?  - Joo Hyuk nhíu mày không tin.

- Em đừng nghĩ vậy. Ác độc là bản tính có sẵn của các nhà kinh doanh. Ông ta thật sự rất tốt với Baekhyun. Ông ta đã nói chuyện với mấy người đó rồi. Hiện tại cổ phiếu của SM đang dần rớt giá - IU cười cười nói.

- Thật không nhìn ra- Joo Hyuk khẽ nhếch miệng .

" EXO các người cứ vui vẻ đi, nguy hiểm đang chờ đón mấy người đó "

_______giải phân cách xênh đẹp _______

Hàn Quốc - KTX EXO

Sau khi từ phòng họp trở về, mấy lời nói của Thầy Lee cứ bay đi bay lại trong đầu họ. Mệt mỏi ngã người ra sofa mỗi người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Lúc này………

" Kính Kong"

Nghe tiếng chuông cửa, tất cả thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, đồng loạt nhìn về hướng cửa. Kai chạy ra mở cửa.
" Cạch "

- Tiền bối Taeyeon - Kai bất ngờ thốt lên. Tròn mắt nhìn người đứng trước mặt.

- Chào, không định mời tôi vào nhà sao?  - Taeyeon mỉm cười.

- À …… mời tiền bối vào - Kai hồi thần  liền né người sang một bên để Taeyeon vào nhà. Kai đóng cửa lại rồi đi theo vào.

Thấy Taeyeon bước vào, cả bọn đứng lên, lẽ phép cúi người 90°.

- Chào tiền bối.

- Chào các cậu, trong các cậu có vẻ không được khỏe - Taeyeon mỉm cười nhìn họ.

- Tụi em không sao. Chị ngồi đi, có chuyện gì vậy ạ - Suho cười xã giao.

- Có chút chuyện liên quan đến Baekhyun- Taeyeon nhanh chóng mở lời.
Nghe đến tên cậu, trái tim họ bỗng nhói đau. Đây có phải là cảm giác khi yêu không?  Nhanh chóng khôi phục tinh thần ,Chen mở lời.

- Noona nói đi.

- Thật ra các cậu đã biết chuyện của tôi và Baekyun là do công ty sắp đặt rồi chứ - Khẽ thở ra Taeyeon nói.

- Tụi em mới biết hồi sáng - D.O trả lời.

- Thật ra tôi yêu Baekhyun là thật, tôi muốn cậu ấy là của mình. Tôi muốn tin đồn đó thành sự thật. Bức ảnh chụp cảnh hôn là do tôi ghép rồi tung lên - Taeyeon khẽ cúi đầu vì lỗi lầm của mình.

Cả bọn ngạc nhiên nhìn cô. Vậy lúc trước lời cậu nói là thật. Họ thật sự hiểu lầm cậu sao? 

Thấy mọi người im lặng, khẽ thở hắc ra cô tiếp tục.

- Rồi đến một ngày, tôi nhận ra mình đã sai. Baekhyun hoàn toàn không để tôi vào mắt. Lúc nghe lời đề nghị cậu ấy đã kịch liệt phản đối, cậu ấy không muốn các cậu hiểu lầm. Nhưng do nể mặt tôi và sự đe dọa sẽ hại các cậu từ Thầy Lee cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý. Những lúc ở bên tôi, cậu ấy chỉ nói về các cậu. Cậu ấy luôn quan tâm các cậu, cậu ấy luôn trốn tránh những cái đụng chạm của tôi. Lúc đó tôi nhận ra mình đã sai khi yêu người không yêu mình - Cô nói xong rồi nở nụ cười đầy chua xót.

Cả bọn im lặng lắng nghe từng câu, từng chữ của cô. Lại một sự thật nữa được bật mí, lại một lần nữa trái tim họ chết lặng đi.

- Lúc nghe tin Baekhyun rời EXO tôi rất shock và buồn. Tôi nghĩ rằng vì tôi cậu ấy mới như vậy. Nhưng mấy thông tin vài bữa nay đã cho tôi biết lí do thật sự. Các cậu đã làm cậu ấy tổn thương đến mức phải rời đi. Tôi thật không thể hiểu các cậu yêu nhau sao lại làm như vậy? - Cô nhìn họ, ánh mắt khổ hiểu của cô làm họ khó xử.

- Yêu nhau sao?  Tôi nghĩ là không có đâu, chỉ là anh em thân thiết với nhau như vậy thôi - Sehun lên tiếng bác bỏ.

Thời khắc này 8 người họ chưa ai chấp nhận được là mình YÊU cậu. Mình là ĐỒNG TÍNH. Có phải là họ không thể chấp nhận?  Hay vì bản thân đã làm cậu tổn thương? Tội lỗi không cho phép họ chấp nhận.

- Các cậu có thấy anh em nào quan tâm nhau thái quá như các cậu không. Có anh em nào dùng ánh mắt ôn nhu, dịu dàng cho anh em mình chưa?  Các cậu có thấy ai GHEN khi anh em mình quan tâm người khác chưa? - Cô khẽ cười. Thầy Lee nói đúng, 8 người họ thật ngốc, đến tình yêu của bản thân cũng không nhận ra.

- GHEN SAO - Cả bọn ngạc nhiên nhìn cô ……vì ……… cô nói đúng. Họ cảm thấy khó chịu khi cậu quan tâm đến người khác. Thấy hụt hẫn khi cậu không chú ý tới mình. Lúc họ đọc tin đồn của cậu, cả 8 người cảm thấy tức giận, cảm thấy nơi lòng ngực trái ẩn ẩn đau nhói.

- Phải, tôi nhìn thấy ánh mắt ghen tuông của các cậu. Sự chiếm hữu của các cậu rất cao. Có phải trái tim các cậu đang rất đau phải không? Các cậu đang rất nhớ cậu ấy phải không?  Nhớ trong vô thức - Cô cười khổ nhìn họ.

" NHỚ TRONG VÔ THỨC " đúng, họ nhớ cậu, chỉ cần nhắm mắt lại họ lại thấy cậu. Ở KTX này ở nơi đâu họ cũng thấy hình bóng cậu. Nhiều lần trong vô thức họ gọi tên cậu. Ban đầu họ nghĩ đó chỉ là thói quen. Nhưng 1 lần, 2 lần, 3 lần ………n lần. Họ vẫn cứ gọi tên cậu. Có phải hình bóng của cậu đã khắc sâu trong tâm trí, trái tim của họ. Có phải vì yêu cậu nên họ mới không thể thôi nhớ về cậu?  Rồi khi những ngày tháng họ lạnh lùng, xa lánh, hành hạ cậu lại bất chợt ùa về thay thế những ký ức đẹp. Nó làm họ sợ hãi, làm họ hối hận, làm họ dằn vặt bản thân. Lúc đó họ không muốn nghĩ về cậu nữa nhưng trái tim, tâm trí không cho phép họ làm vậy.

- Đúng, các cậu đã đánh mất thứ quan trọng nhất của mình rồi đó. Danh vọng, quyền lực, nổi tiếng, hào quang, tiền tài, vật chất nó chỉ là những thứ nhất thời mà thôi. Tình yêu thật lòng mới là cái đáng để trân trọng. - Cô nhìn các anh. Cô muốn họ nhận thức đúng đắn.

Họ chỉ biết cúi đầu im lặng, giờ phút này cơ thể họ không còn chút gì sức sống. Đến thở cũng khó khăn.

Thấy họ im lặng cô đứng lên ra về, trước khi đi cô quay đầu lại nói một câu.

- Nếu tôi là các cậu, tôi sẽ đánh đổi tất cả để bảo vệ và giành cậu ấy về bên mình. Và tôi nhận ra TÔI THÍCH CON GÁI - Nói rồi cô cười tươi bước đi. Để lại 8 cái mặt ngu ngơ không tiêu hóa kịp câu nói kia. Chờ đến khi tiêu hóa xong người đã đi mất.

Khẽ thở dài, họ lại thả mình xuống ghế. Họ mệt mỏi, chỉ có một ngày mà quá nhiều sự thật họ được biết. Đầu óc quá tải rồi.

- Có phải chúng ta đã sai?  - Xiumin lên tiếng phá đi cái sự im lặng đáng ghét này.

- Không phải đã sai mà là hoàn toàn sai - Lay mệt mỏi nói.

- Chúng ta là những kẻ ngu ngốc nhất thế giới này. Ngay cả mình yêu ai cũng không biết - Chanyeol cười, nụ cười của sự tự chế giễu bản thân.

- Chưa bao giờ em thấy bản thân mình không còn sức sống như thế này. Em chưa bao giờ thấy tim mình đau như thế này - Sehun nói, tay đặt lên ngực trái khẽ siết chặt lại.

- Có Baekhyun căn nhà sẽ không ảm đạm như thế này - Chen vô thức nói.

- Phải, có lẽ anh ấy hận chúng ta lắm!.

2 tháng kể từ lúc cậu đi, im lặng, trầm mặc đã trở thành thói quen của họ.
____________🌱🌱🌱🌱🌱____________

- Cậu JunKi, thiếu gia tỉnh rồi - Quản gia, Lee trên lầu chạy nhanh xuống.

Mọi người nghe vậy cũng nhanh chóng chạy lên.
- Baekhyun - JunKi khẽ gọi cậu.

Cậu ngồi ở trên giường quay lưng về phía họ. Nghe tiếng người cậu nhẹ nhàng quay đầu lại. Ánh mắt vô hồn, trống rỗng nhìn họ.

- Baekie hyung, anh nhận ra mọi người chứ - Joo Hyuk nhẹ nhàng tiến lại gần cậu. Theo phản xạ cậu lùi ra xa, giữ khoảng cách nhất định với họ.

- Cháo này, thiếu gia ăn chút nha- Quản gia Lee bưng tô cháo nóng hổi đặt lên bàn.

Im lặng, cậu im lặng nhìn họ. Ánh mắt cậu xa lạ nhìn họ.

- Baekhyun em ăn đi, đã mấy ngày rồi em chưa ăn gì đó - IU nói, lòng cô đau đớn nhìn cậu.

Đáp lại họ là sự im lặng không có điểm dừng. Cậu bây giờ chẳng khác gì một con búp bê thủy tinh xinh đẹp nhưng lại dễ vỡ. Cậu gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hóc hác, làn da xanh đi rất nhiều. Nhìn cậu như bóng hình vậy chỉ cần chạm nhẹ nó có thể tan biến bất cứ lúc nào.

- Để hyung ấy ở đây đi, chúng ta xuống lầu nói chuyện. Quản gia Lee chú ở lại với hyung ấy để phòng trường hợp khác - Joo Hyuk nói rồi quay bước xuống lầu. Mọi người cũng lần lượt đi xuống.

- Thiếu gia, người mau bình phục đi. Già này đã mất Lão gia và Phu nhân rồi. Lão không muốn mất luôn cả cậu đâu - Quản gia Lee bật khóc nhìn cậu im lặng nhìn vào khoảng không trước mặt.
.
.
.
.

- Có chuyện gì sao - Sau khi ngồi xuống IU nôn nóng hỏi.

- Hyung ấy đang trong tình trạng khóa bản thân vào góc tối của mình - Joo Hyuk thở mạnh.

- Có nguy hiểm gì với em ấy không?  Em ấy lại như lúc sáng chứ? - JunKi hỏi. Mọi người căng thẳng nhìn Joo Hyuk.

- Trong tình trạng này hyung ấy còn làm những chuyện đáng sợ hơn cả lúc sáng - Joo Hyuk day day thái dương.

- Vậy bây giờ làm sao?  - Mọi người lo lắng hỏi.

- Cách tốt nhất là dần tiếp cận hyung ấy, để hyung ấy thấy an toàn khi ở cạnh chúng ta, hyung ấy sẽ không còn cảnh giác nữa. Đặc biệt phải thay phiên nhau túc trực 24/24 bên cạnh hyung ấy để tránh điều tồi tệ nhất xảy ra- Joo Hyuk cẩn thận giải thích.

- Umk- Mấy người còn lại kiên định gật đầu.

.

.

.

.

.

.

" Kính Kong " Chuông cửa lần nữa vang lên.

- Ai vậy nhỉ - D.O mệt mỏi đứng dậy.

" Cạch "

- Yuri - D.O ngạc nhiên

- D.O oppa em có chuyện muốn nói với các anh- Yuri cúi đầu nhỏ giọng nói.

- Ừm……em vào nhà đi - D.O tránh sang một bên cho Yuri đi vào. Đóng cửa lại anh cũng nối gót theo sau.

- Yuri em đến một mình hả? - Suho thấy cô thì ngạc nhiên. Yuri là bạn thân của Chaeyong, Nami, Daehyun, thường ngày họ đều đi chung với nhau. Hôm nay chỉ có mình Yuri vậy nhỉ?  Khó hiểu thật!!!

- Nae. Em có chuyện muốn nói với các anh- Yuri ngồi đối diện họ.

- Em nói đi - Sehun trả lời.

- Các anh chia tay Chaeyong, Nami, Daehyun đi ạ - Cô hít sâu, thở mạnh ra ngước mặt nhìn thẳng họ.

- Hả?? Why?? - Cả bọn ngạc nhiên.

- Vì ………vì ………- Cô ấp úng không nói.

- Vì sao?  - Xiumin gằng giọng, làm cô sợ hãi cúi mặt không dám nhìn họ.

- Vì ………Vì họ hại anh Baekhyun- Cô hét lên.

- Hửm??  Hại Baekhyun?  Em nói rõ xem nào - Kai nắm bắt vấn đề liền hỏi lại.

- Thật ra những bức ảnh đó là do tụi em dàn cảnh để hại anh Baekhyun. Vì họ biết các anh yêu anh ấy. Họ ghen tị, đố kị, họ muốn các anh phải chán ghét anh ấy. Họ muốn các anh là của riêng họ- Yuri lấy hết can đảm nói ra.

- Em nói chuyện này là thật sao? - Suho gặng hỏi.

- Vâng, ngày hôm đó tụi em hẹn anh ấy ra con hẻm gần đây. Khi đến nay bọn em đã buông lời sĩ nhục anh ấy. Nhanh lúc anh ấy không phòng bị đã làm ra những bức ảnh đó - Cô cúi mặt kể lại.

- Vậy tại sao em lại nói cho bọn anh nghe chuyện này - Sehun lạnh lùng.

- Vì em không muốn cứ mãi ở trong vòng tội lỗi đó. Em không muốn cứ lún sâu vào tội lỗi. Em cũng không muốn các anh bị lừa gạt - Cô nhìn họ, đôi mắt đã chực nước.

- Tụi anh bị lừa gạt quá nhiều rồi. Tụi anh đang rất rối - Lay nói anh khẽ cười.

- Chaeyong, Nami, Daehyun họ chỉ lợi dụng các anh mà thôi. Họ ……đã lên giường với rất nhiều người nhưng lại nói với các anh họ còn trong trắng. Em cảm thấy gê sợ họ. Em không muốn gián tiếp giúp họ phá hoại hạnh phúc của người khác - Nước mắt cô đã rơi. Nước mắt của sự vui mừng, thanh thản khi nói ra sự thật.

- Nín đi, tụi anh cảm ơn em. Tụi anh không trách em đâu - Chen xoa đầu cô.

- Em cảm ơn. Dù đã trễ nhưng em mong các anh sẽ đem anh Baekhyun trở về. Sẽ thật sự hạnh phúc trong tình yêu của mình. Em xin phép em về đây- Cô quẹt nước mắt, nở nụ cười thật tươi bước đi.

Lại là sự thật, chỉ mới 12 tiếng thôi mà. Họ đã bị quay mòng mòng trong tất cả sự thật về cậu.

" Họ đã phạm sai lầm, sai lầm lớn nhất đời mình. Lúc hiểu lầm nếu họ cố gắng bình tĩnh giải quyết, lúc buông lời đuổi cậu họ suy nghĩ kĩ lại, lúc cậu đi họ nếu kéo cậu lại ⇨thì giờ phút này họ đâu phải đau khổ, đâu phải đau đớn như thế này!! "

[*Baekhyun em có tha thứ cho bọn anh không?? *  đây là câu hỏi lớn nhất trọng họ. ]

Nếu không dũng cảm thừa nhận và đối mặt với những điều chưa đúng ở thời điểm này,  thì có lẽ bạn sẽ ở mãi trong vòng xoáy không lối ra, sau này cũng không còn cơ hội để sửa chữa.....

_______________________________________

3606 Từ. Đủ dài để mừng comeback mấy anh nhà rồi nhỉ.
Tui siêng quá mà. Có ai thương tui không??.
Bữa nay ra chap mừng mấy ảnh Comeback. Mai tui sẽ ra thêm chap nữa mừng khai giảng ha.

3 ngày liên tiếp 3 chap rồi AK. Nên :
ĐỪNG ĐỌC CHÙA NHA.
ĐỪNG ĐEM TRUYỆN ĐI NHA.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro