(Trans) [HakiKy] l'Amant

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Opaquewindow

Couple: Achraf Hakimi/Kylian Mbappé

Link: https://archiveofourown.org/works/44271694

Warning: Ngoại tình, tam quan nhân vật bất ổn. Cực kỳ OOC.

Từ ngữ tục tĩu, nhân vật s*x j*ke với nhau rất nhiều. Nếu chịu được, click back và đừng nói thêm gì.

Do có một số vấn đề tui không dịch được, được đặt (*) bên cạnh để đánh dấu. Phần chú thích kèm văn bản gốc sẽ được bình luận ngay ở câu đó. 👉🏼👈🏼 kíu bé nhé.

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi bất kỳ đâu.

-o0o-

Kylian cựa mình trên giường, tấm chăn quấn lại, rối tung cả lên, một nửa chiếc ga trải xuống nền đất lạnh. Achraf quơ tay cầm lấy cốc nước.

Trời đã tối.

Việc tập luyện luôn mệt mỏi, Kylian lại trở về ngôi nhà lạnh lẽo. Mọi thứ nhuốm một màu trầm, chẳng còn nương lại một chút ánh sáng nào dù em có cho người treo một cái đèn chùm to đùng ở tiền sảnh.

Kylian lang thang trong căn nhà rộng, cố gắng gọn dẹp đôi chút rồi bỏ cuộc. Thay vào đó, em nằm ườn lướt mạng, cuộn, cuộn và cuộn, cố đọc một bài báo, cuối cùng đành đầu hàng trước thất bại. Tâm trí em quay cuồng. Kylian nghĩ, em muốn chạy bộ, hoặc leo núi cũng được.

Em ném điện thoại lên giường, quay sang chai rượu đắt tiền lấy từ hầm rượu của mình. Tất nhiên, em được phép uống vài ly theo ý muốn của mình. Xét cho cùng, Kylian không chi trả hàng triệu đô la chỉ để tích trữ và không chạm môi vào tất cả.

Hai ly. Kylian uống hai ly. Điều này thật ngu ngốc làm sao. Em cảm thấy hơi say khi kim đồng hồ vừa chạy qua số tám. Em đã già đi. Hoặc em đang dần tụt xuống cái 'rãnh nương' nọ, cùng với tất cả những người khác - những con người đã có quá nhiều tiền tài và danh vọng một cách quá nhanh chóng.

Kylian biết, nó không phải là tiền hay là danh vọng. Giá như rằng....

Em đã nhắn tin cho Achraf. Kylian không nghĩ rằng người Maroc sẽ đến đây. Có lẽ gã ta đang ăn tối. Với những đứa con và vợ. Gia đình của gã. Nhưng không một ai có thể thắng nếu không cố gắng, hay vài thứ đại loại thế. Họ gọi em là một kẻ ích kỷ, tự cao tự đại, luôn tự coi mình là trung tâm. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu Achraf cũng nghĩ như vậy. Mà có lẽ gã vốn đã nghĩ như vậy, vì Kylian luôn đòi hỏi sự hiện diện của anh. Achraf không phải lúc nào cũng đến. Đôi khi gã ở với gia đình mình hoặc là chỉ với vợ của gã và để lại em một mình trong căn hộ trống trải. Người Maroc không bao giờ thất bại trong việc nói ra những lời xin lỗi bằng một lý do, Hiba muốn có một đêm xem phim hoặc cô ấy muốn dành một đêm cho những đứa con, hay những đứa trẻ cần bố của chúng đưa vào giấc ngủ, nhiều và thật nhiều những cái cớ.

Kylian hiểu. Em luôn hiểu. Không phải một vấn đề nếu trái tim em ngừng đập bất cứ khi nào Achraf chọn ở bên cô ấy thay vì em. Chúa ơi, em tự coi mình như thể em ngang hàng với vợ của Achraf nhưng em hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy. Kylian không có quyền yêu cầu gã rời khỏi cô ấy. Đó không phải một phần của mối quan hệ này và cũng không phải cách Achraf vận hành và lên kế hoạch cho cuộc đời mình. Không sao cả, điều đó ổn. Kylian hài lòng với những gì nhỏ nhặt này vì tất cả niềm hạnh phúc nó mang lại, mặc dù bóng tối của sự thương tổn dần lớn lên trong lồng ngực em. Đó chỉ là một cảm giác em trải qua mỗi sáng thức dậy, một mình.

"Tôi phải đi." Achraf nói và uống cốc nước do chính mình rót. Mồ hôi lấm tấm trên da gã, kích thước ấn tượng ngay cả khi không còn ngẩng đầu.

Achraf đã làm điều này, rất nhiều lần. Gã ta sẽ đến, làm Kylian theo cách mình muốn, chậm, nhanh, thô bạo và một khi mọi thứ đã xong, gã liền nghĩ đến việc thoát khỏi tội lỗi của chính mình.

"Cậu vừa mới tới mà."

"Trễ rồi." Achraf nhặt quần áo vương vãi trên sàn.

Kylian ổn. Em luôn ổn với điều này.

"Còn chưa đến 10 giờ tối."

Achraf xỏ chân vào quần jean và tiến lại gần Kylian, người hãy còn đang nằm sấp trên giường. Người Maroc quỳ thấp xuống ngang tầm mắt của Kylian và hai tay ôm lấy má. Gã cúi xuống và hôn em, nhẹ nhàng, tinh tế và sâu sắc. Em nếm được vị bạc hà và muối. Kylian chỉ cảm thấy mình đang sống trong những khoảnh khắc này, khi chỉ có họ, cùng nhau, như một. Đó là điều duy nhất quan trọng, còn mọi thứ khác chỉ là thứ thêm vào, cũng giống như phần mỡ thừa dư ra trên một miếng thịt bò hạng sang.

Achraf buông em ra, quay lưng lại và bỏ đi mà không thèm liếc nhìn người nhỏ tuổi hơn.

Và đó là những gì Kylian đáng phải chịu khi ngủ với một người đàn ông có gia đình.

----------------

Kylian rên rỉ và cắn chặt tay. Achraf thả em ra với một tiếng bốp.

"Nào," gã rít lên, "im đi."

Họ đang ở trong phòng tắm của đội và việc tập luyện vẫn đang diễn ra.

"Xin lỗi."

Chân Kylian run rẩy, cậu nhỏ của em vẫn cứng như đá. Em kéo đầu Achraf về phía mình, không thôi cảm thấy nhẹ nhõm khi người lớn hơn tiếp tục ngậm lấy em. Kylian luồn tay qua tóc gã khi Achraf liếm, mút và nuốt trọn lấy em. Và khi Kylian đến, em nhìn anh liếm môi.

"Muốn tới không, tối nay?" Kylian cố gắng. "Cậu biết mà. Tôi có thể."

Achraf dừng lại, có vẻ trầm ngâm. "Không. Tôi phải ở nhà giúp Hiba làm bữa tối, bố mẹ cô ấy mới tới thăm."

Kylian ổn. Em đã ổn với điều này. Chỉ là việc được nghe về vợ của người tình không phải là điều em muốn ngay sau khi Achraf đâm sâu vào cổ họng em.

"Cậu chắc-"

"Tôi sẽ lo việc đó, Kiks."

Bằng cách đó, nó có nghĩa là gã ta sẽ bắt vợ mình quỳ xuống. Kylian cảm thấy như trái tim bị hút hết máu và trĩu nặng chìm xuống đáy. Em thậm chí còn nghĩ về nó trong một giây, hình ảnh Hiba chuyển động nhịp nhàng trên xương chậu Achraf.

Em như phát bệnh. Kylian phải có một cuộc sống của riêng mình thay vì cố bám víu vào Achraf như một con vi khuẩn ký sinh.

"Hai người thủ dâm cho nhau ở trong à?" Sergio nói to khi cả hai bước ra sân.

"Hửm? Ông đang thẩm vấn tên khốn nào à (*)?" Kylian vặn lại, Sergio cười khúc khích.

"Xin lỗi bé Kiks, tôi muốn mượn người đẹp trai đó ngay tại đây." Sergio chỉ vào Achraf, người đã đá trả gã.

Không phải cả hai ta.

Luyện tập rất vất vả và Kylian lạc mất mình trong đó. Tất cả những gì quan trọng là trái bóng, những đường chuyền, chiến thuật và bàn thắng. Đặt quả bóng vào gôn thành đối phương. Trở thành kẻ thống lĩnh.

Em chỉ đột ngột được lôi về trái đất lúc Achraf bổ nhào vào em khi Kylian ghi bàn, gã ôm lấy em, thản nhiên hôn lên má.

"Thấy chưa? Thấy tớ giỏi không? Achraf nói cho họ biết tớ giỏi thế nào." Kylian nhảy cẫng lên, thực hiện tư thế ăn mừng quen thuộc và chờ đợi những lời khen ngợi của anh.

Achraf cười phá lên. "Cậu là người giỏi nhất mà tôi biết."

"N'importe quoi (Tất nhiên rồi). Cậu không biết tôi mất bao nhiêu công sức để duy trì hình tượng tuyệt vời (*) của mình trước mắt công chúng không? Đây là trò chơi một người và người duy nhất đó là tôi." Kylian nói với vẻ mặt tự mãn.

"Liệu tôi có thể giảm giá hợp đồng của cậu để mua lại và khiến cậu ngậm miệng không?"

"Chà, vậy thì tôi tăng giá gấp đôi."

"Tôi sẽ mua với giá 2 triệu, lấy hoặc không."

"Achraf!" Kylian kêu lên với giọng the thé không cần thiết. "Kỹ năng của tớ đáng giá hơn nhiều. Ít nhất là 2,5."

"2 triệu và chữ ký của tôi."

"2,5 và tôi sẽ giữ cái áo đẫm mồ hôi của cậu."

"Rồi, cậu là người tồi tệ nhất mà tôi biết."

"2,5 và tôi sẽ giữ chiếc áo sơ mi bẩn thỉu của cậu và cậu sẽ bú nó cho tớ." Em nghe thấy tiếng cười của Segio.

"Tao ghét mày."

"Không, cậu yêu tôi." Kylian nhe ​​răng cười.

Việc Achraf không đáp lại chẳng phải chuyện gì to tát. Gã sẽ không bao giờ nói điều gì theo cách mà Kylian muốn. Nó sẽ không phải là bọn họ. Không phải trong dòng thời gian này.

Nhưng nó chẳng sao cả vì Achraf vẫn ở đây và ôm chặt lấy em khi mặt trăng lấp ló. Em sẽ có Achraf sau đó, một nửa đêm trần truồng, dâm tục với em, và Kylian sẽ hôn gã, hôn khắp cùng tận mọi nơi và cả ở đó, không bỏ sót bất kỳ mảnh da thịt trần trụi nào.

Achraf chỉ cười đáp lại. Tiếng cười của gã đẹp cả tiếng lẫn hình, mắt anh nheo lại, tỏa ra ánh mặt trời rực rỡ nhất mà em từng thấy trong đời.

Kylian bước lại gần và thì thầm vào tai gaz, "Tôi chỉ muốn có cái thứ phía dưới cậu trong miệng mình."

Em cười khúc khích khi thấy Achraf hít một hơi thật sâu.

Người Maroc giữ lấy má em. "Tệ thật ," và sau đó nói to hơn, "Kiểu gì tôi cũng sẽ đá cậu."

"Achraf, cậu ta quá phiền phức để bị đá," Sergio ngắt lời khi tất cả họ trở lại vị trí của mình trên sân.

"Tôi thề có chúa, tôi nên được phép đập Kylian bằng cái xẻng mà tôi luôn phải dùng nó để dọn sạch tất cả những điều nhảm nhí mà cậu ta nhét vào đầu tôi."

"Wallah! (*)" Kylian kêu lên, "Huấn luyện viên! Con bị bắt nạt!"

Em chạy lon ton đi tìm Galtier khi Sergio bật cười.

"Phải đó, chạy đi tìm mẹ đi , " Achraf hét lên. " Gamin! (*)"

Kylian chết lặng trên đường. "ACHRAF!" Kyky đã khóc. "Cậu đang dùng những gì tui dạy để chống lại tui? Cậu có dám sử dụng ngôn ngữ của tui và những hướng dẫn độc quyền của tui dành cho một mình cậu trong các buổi học kèm riêng để mắng tui hông? Làm sao cậu có thể tàn nhẫn vậy?"

Achraf không thể ngừng cười. "Petit enfant, va!(*) " Giọng của anh đều đều " Gamin, gamin, gamin.", lặp đi lặp lại như đang tụng kinh.

"Mais, genre! Hé, coach! (Nhưng mà, huấn luyện viên!)" Kylian bật dậy, nhìn quanh cho đến khi tìm thấy Galtier. "Thầy ơi, con đang bị bắt nạt. Con muốn về nhàaa."

Kylian nghe thấy tiếng cười khúc khích của Sergio và Achraf. Em chạy đến và tặng cả hai cái tát vào cổ.

-----------

Cả đội có một trong những trận đấu quan trọng nhất của mùa giải vào ngày hôm sau, trận đấu với l'Olympique de Marseille.

Họ được đưa đến một khách sạn sang trọng vào cuối tuần. Như một thói quen, Achraf nằm trên giường của Kylian, chậm chạp làm tình với em, phả những hơi thở nóng hổi vào sau gáy.

Kylian sẽ tự lừa dối chính mình nếu em nói em mong chờ các trận đấu chỉ để chơi bóng. Bóng đá là tất cả, là tất cả những gì em có và sẽ có.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là Achraf sẽ dành cả đêm trước trận đấu, không gặp bất kỳ vấn đề. Nó giống như một lời chúc phúc chết tiệt nào đó, Kylian sẽ ghi nhiều bàn thắng hơn nếu Achraf ở bên em vào đêm hôm trước. Đó là một điều vô cùng cần thiết. Và Achraf biết điều này.

Cầu thủ người Maroc rên rỉ vào tai em, "Kiks..." Vào, ra rồi lại vào,... "Chết tiệt, tôi có thể làm điều này cả ngày." Gã cúi xuống, hôn lên cổ Kylian rồi cắn.

"Chết tiệt," Kylian thở hổn hển khi Achraf tăng tốc. Em gần tới. Achraf thúc mạnh vào em, tay anh nắm chặt đùi Kylian, miệng vẫn cắn vào cái cổ bầm tím.

Kylian nhìn thấy các vì sao và cảm thấy muốn lả đi khi cuối cùng em cũng đến.

"Ah, putain ."

Em run rẩy. Và Achraf đến sau đó không lâu. Gã nằm nhoài trên người em trong vài giây khi cố gắng lấy lại nhịp thở.

"Kylian." Kylian. Cầu thủ người Pháp nhìn Achraf đang cúi xuống ngậm lấy và cắn vào môi em. Kylian mở miệng và mút lấy lưỡi anh, thưởng thức hương vị tuyệt vời ấy.

Kylian muốn quăng mình xuống cầu.

Em muốn đánh dấu Achraf theo cách gã đã để lại trên cơ thể em, em muốn đính những dấu hiệu của mình lên khắp người Maroc. Và khi mọi người gặp gã, và khi máy quay lướt qua gã, và khi vợ gã nhìn thấy, tất cả họ sẽ biết. Nhưng Kylian biết nếu em lưu lại trên cơ thể Achraf một dấu hickey nào đó thì tất cả sẽ kết thúc. Achraf đã có gia đình(*), điều này sẽ luôn bị chôn vùi. Kylian sẽ bị nhét vào tủ quần áo, khóa cánh cửa lại ba lần và giấu sau một lớp bê tông dày.

Kylian vòng tay ôm lấy người Maroc đang nằm trên người em, nép vào cổ gã. Em muốn giữ Achraf cho riêng mình, em muốn thức dậy với điều này, chợt ngủ quên với điều này, sống như thế này và chết cũng thế vậy.

Không âu yếm nhau, họ thường chỉ làm tình với nhau. Điều này phần nào nhắc nhở Kylian, tất cả những hành vi của họ chẳng có ý nghĩa gì to tát cả. Làm tình với người bạn thân nhất của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong hai người bắt đầu thương? Em có thể làm gì khi người bên kia đã lập gia đình? Kylian là gì trong số chúng? Không gì cả, không là bất kỳ điều gì.

Achraf hôn lên cổ em. "Tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu."

"Hừm?" Kylian hỏi một cách thờ ơ mặc dù cảm thấy máu trong cơ thể lạnh dần đi.

Người Maroc để lại nhiều vết hôn nhỏ. "Cậu chẳng là gì cả, Kiks của tôi (*)."

Chính những lời như thế này đã khiến Kylian tiếp tục. Đó là thứ đã nuôi dưỡng ngọn lửa trong em. Chẳng phải gì cả. Nó giống như một bữa tiệc từ ngữ diệu kỳ. Kiks của tôi. Của tôi. Luôn luôn là của tôi. Kylian có thể trở nên béo tốt khi ăn những từ này.

Tuy nhiên, đó chỉ là cuộc nói chuyện lúc 2 giờ sáng. Chẳng mấy khi Kylian có Achraf như thế này, vì gã luôn về nhà sau đó. Đấy luôn là cách mà Achraf có thể nằm trên giường của em khi hai người họ tham gia các trận đấu. Achraf Hakimi, người tự do nhất.

Cánh cửa của căn phòng khóa lại trong dòng thời gian ấy. Bất kỳ điều gì họ làm ở đây, vào giờ này, đều không có thực. Nó không tồn tại cùng dòng thời gian với cuộc sống thực của cả hai. Bạn bè và là đồng đội - Achraf ở đây và người tình mà em biết tồn tại trong một vũ trụ thay thế nào đó, một vũ trụ diễn ra song song đồng thời mà chẳng bao giờ va chạm. Kylian chỉ có thể cố gắng hết sức bám lấy sợi dây mỏng manh níu giữ hai cuộc sống.

Vào buổi sáng, Kylian thức dậy và Achraf vẫn còn trên giường. Cảm thấy nhẹ nhõm, em xích lại gần người đàn ông đó hơn, luồn tay từ sau lưng vòng qua thân mình và giữ chặt lấy gã.

Tôi ghét cậu rất rất nhiều.

Em cảm thấy nhịp tim của Achraf, làn da ấm áp của anh áp vào mình. Kylian hít mùi hương của gã, mùi vị của nhà. Achraf quấn lấy chân em, siết chặt vòng tay và để giấc ngủ bao trùm lấy tâm trí em.

Em tỉnh dậy lần thứ hai, lần này là do Achraf đang di chuyển. Người đàn ông kia đã lăn qua để có thể ngắm nhìn Kylian.

"Chào buổi sáng," giọng Achraf khàn khàn.

Kylian mỉm cười. "Chào buổi sáng, bro," em trả lời, cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi gã.

Achraf nghiêng đầu, hôn sâu hơn, để cho những chiếc lưỡi gặp nhau và khiêu vũ. Thật chậm rãi, giống như hai người yêu nhau bí mật gặp nhau và muốn ghi nhớ hương vị của đối phương.

Kylian sẽ bỏ lỡ buổi tập. Không phải là em đột nhiên quên mất cách thực hiện những đường chuyền, hay những kỹ thuật phức tạp. Nó luôn nằm trong tâm trí em, còn Achraf thì không. Anh ra khỏi giường trước, đi tắm, mặc quần áo và xức nước hoa trong khi Kylian vẫn khỏa thân trên giường.

"Tôi không muốn cậu khỏa thân đến buổi tập luyện," Achraf nói.

Kylian ngước mắt khỏi màn hình điện thoại và nhún vai. "Could be hot(*)."

Achraf cười phá lên, "đúng vậy, vấn đề ở đây." Gã hất tung tấm ga trải giường sang một bên và chậm rãi bò lên người Kylian.

"Mày đang bốc mùi kinh khủng và đến giờ chúng ta phải đi tập, thằng lười này (*). Mày có chắc mày vẫn còn nhớ cách tắm rửa không đấy?"

Kylian mỉm cười. "Tao thích cách mày đang nói đấy(*)."

Mắt Achraf trợn ngược.

"Tao nên làm gì với mày đây nhỉ, Kylian?" Kylian.

"Thằng em của tao dậy rồi," Kylian nói, nhìn thẳng vào mắt Achraf. "Hoặc là mày, hoặc là tao, mà dù sao thì nó cũng chẳng khác gì." Em nhún vai. "Tùy mày thôi."

"Mày đang giết tao đấy."

Achraf nhìn em, mỉm cười và lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng cúi người xuống và bắt đầu hành động.

Cả hai đến muộn. Ramos đã đợi họ ở lối vào sân.

"Hai người có biết hôm nay đội mình có một trận đấu không vậy? Tối nay chẳng hạn? (*)" Sergio chế giễu.

"Suck my cock Sergio", Kylian đáp trả.

Sergio tát mạnh vào cổ cầu thủ Pháp."Quái gì vậy? Học cách tôn trọng người lớn tuổi đi, morveux (nhóc con à).(*)"

Achraf cười khúc khích, "Nghe thấy gì chưa, Kylian? Điều đó có nghĩa là cậu cũng phải tôn trọng tôi."

Kylian phá lên cười. "Achraf, darling, honey, sweetie, ông chỉ lớn hơn tui có một tháng thôi. Câm cái miệng ba hoa trẻ con đó lại và quay lại nhà trẻ đi." Em lại chỉ tay vào người mình. "Tất nhiên là đi với tui rồi."

Achraf nắm lấy má em. "Tệ, tệ thật, tệ thật." Cầu thủ Maroc lắc đầu. "Thật điên rồ khi phải lệch một tháng so với một thằng nhóc." Gã thở dài, "một nhóc hỗn."

"Sergio? Achraf lại dụ dỗ bé," Kylian nài nỉ, "Bé sợ quá." Achraf cười và buông em ra.

"Kylian, vì tình yêu của chúa, kiếm cho mình một cô bạn gái và đừng tán tỉnh tụi tôi nữa."

"Nhưng mà em trót phải lòng anh rồi, Sergio," Kylian nắm lấy tay Ramos, "anh sẽ hẹn hò với em chứ?"

"Tôi sẽ đi mua cái xẻng đó. Dám cá là nó sẽ rất to, rất nặng và cũng rất lớn-"

"Thú vị đó," Kylian xen vào.

"-và tao sẽ đánh mày bằng nó."

"Ồ, đó có vẻ là trường hợp tốt nhất."

"Đó giống như trường hợp tốt nhất."

Sergio đánh em một lần nữa.

"Cho dù kích thước cái xẻng của ông có như thế nào thì cũng mình tôi được đánh cậu ta thôi." Achraf nói, xua xua tay chào Ramos, nhìn chằm chằm vào Kylian. Kiểu nhìn mà Achraf thường có khi gã đang bức bối một điều gì, Kylian thích tưởng tượng rằng đó là sự ghen tuông. Và nó cũng chẳng kéo dài được lâu.

"Ồ, chắc rằng mày muốn đánh nó ấy, rồi rồi." Sergio chế giễu, cười. Kylian đánh trả lại và Achraf sải bước ra đạp gã một cái.

"Không thể chịu nổi mà," Kylian phán xét, "Ông nên học cách ngậm miệng lại thì hơn."

Họ đã chiến thắng trận đấu.

Toàn đội đang ở trong phòng thay đồ của Velodrome, chuẩn bị quay trở lại sân bay. Kylian cảm thấy như kích điện, đầu óc vẫn còn ong ong, tim đập thình thịch trong lồng ngực, đôi chân sẵn sàng lao vào một cuộc chạy nước rút. Em đã dành 80 phút vừa qua để tập trung, lao sang trái và phải, bị các cầu thủ đối phương truy cản, cướp bóng, lừa bóng rồi ghi bàn. Thật đơn giản với Kylian; chuyền bóng cho em và em sẽ tạo ra một đường thẳng đến khung thành. Vì vậy Kylian luôn cảm thấy bồn chồn sau trận đấu, năng lượng của Kyks tăng gấp đôi thường ngày, đặc biệt là sau một chiến thắng mà em đã ghi bàn.

Kylian đang ngân nga theo nhịp bài hát đang phát. Em đùa cợt với Sergio, quay sang Marquinhos và Ekitike, cố gắng lôi kéo Messi tham gia nhưng chỉ dụ dỗ được Neymar, như một phương án dự phòng. Trong tầm mắt Kylian, Achraf lặng lẽ ngồi tại chỗ, gõ điện thoại.

Cầu thủ người Pháp cố gắng không đoán xem Achraf đang nhắn tin cho ai. Đó đã không còn là việc của em. Nhưng nếu Achraf định dừng lại và tiếp tục dán mắt vào điện thoại, điều đó có nghĩa là Kylian đã đánh mất đặc quyền đó (*). Bây giờ, trong khoảng khắc này, Achraf là người của em và nó sẽ như vậy cho đến trận đấu tiếp theo.

-------

Kylian nằm trên người Achraf. Cả hai vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi lấy lại bình tĩnh sau cơn cực khoái.

Trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra tại Parc des Princes ở Paris vào ngày mai, vì vậy hai người ở đây, nhà của Kylian. Cầu thủ người Pháp nhắm mắt, điều hòa nhịp thở và cố gắng không cử động.

Tâm trí em bắt đầu trôi dạt khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Kylian muốn ném nó ra ngoài cửa sổ. Đập nó. Ném nó xuống bồn vệ sinh, xả nước. Hoặc đốt nó đi. Ở đây, ai cần một chiếc điện thoại chứ?

Achraf ngẩng đầu lên, với lến kệ tủ đầu giường và chộp lấy điện thoại. Kylian không nhìn xem ai đang gọi. Em vẫn nhắm mắt. Bất kể Achraf phải làm gì; em vẫn sẽ nhắm mắt. Kylian biết và em ổn với điều này.

Và nếu như trái tim em chợt tan vỡ khi Achraf tỉnh giấc, thì đó cũng chỉ là tác dụng phụ của căn bệnh trong đầu em. Điều đó cũng vậy, em luôn ổn với chúng.

Người Maroc đi ra ngoài hành lang và trả lời cuộc gọi. Kylian nghe gã nói, giọng anh trầm lắng, đều đặn. Tim Kylian đập nhanh. Em muốn đốt chính ngôi nhà của mình. Đốt nó đi và để nó tan thành tro bụi cùng với em.

Đó là những gì em xứng đáng phải nhận.

Khi Achraf trở lại phòng, Kylian vẫn nhắm mắt. Nếu em mở mắt ra, có lẽ mọi thứ sẽ lại về thực tế, em chưa sẵn sàng với nó. Và cũng chẳng muốn Achraf rời đi.

Nhưng thay vì nghe thấy tiếng lục lọi quần áo thông thường thường, Kylian lại cảm thấy chiếc giường bị lún nhẹ xuống. Và rồi, một cơ thể từ từ quấn lấy em.

Kylian mở mắt ra. Achraf đã ở đây, rúc vào lòng em. Tim em bắt đầu nhảy nhanh hơn từng bởi tất cả niềm hy vọng mới được gieo rắc. Kylian muốn nói điều gì đó. Em nghĩ mình nên nói điều gì đó. Nhưng nếu em nói một thứ gì không nên, Achraf giận dữ. Và rồi sẽ rời đi.

"Nói gì cũng được, tất cả những gì cậu muốn," Achraf lầm bầm.

Kylian thở dài. "Và cậu sẽ không bỏ đi?" Em nghe có thảm hại.

Em cảm thấy nụ cười của Achraf trên ngực em. "Tôi sẽ đi đâu nhỉ?"

Kylian áp môi lên trán. Em không trả lời. Em không biết mình có nên tin người này hay không. Cầu thủ người Maroc luôn kỷ luật, anh ấy có một thói quen cứng nhắc. Còn Kylian thì ngược lại, em luôn thuận theo chiều con sóng, mặc kệ gió vùi biển dập mà đi đến bất kỳ đâu. Achraf là người sẽ rời đi, quay lưng lại với em và trở về với trách nghiệm của mình. Kylian là người dụ dỗ một người đàn ông đã có gia đình. Gã sẽ đi, đi và đi còn em sẽ luôn kẹt lại, ngẩn ngoe mà chờ đợi. Achraf là sự thật, còn Kylian là dối trá.

"Tôi có thể nghe được suy nghĩ của cậu," Achraf nói.

"Không," Kylian trả lời, "Tôi không nghĩ gì cả."

Achraf khịt mũi, "Ờ, rồi rồi, tôi quên mất, cậu có nghĩ gì đâu, trong đầu cậu có nguyên cái rạp xiếc cơ mà."

Kylian ậm ừ đáp lại và vuốt ve tấm lưng trần của Achraf, cả người em rợn khi chạm nhẹ vào chúng. Kylian cố không nghĩ về sáng ngày mai. Khi mặt trời ló rạng, em sẽ lại bị kéo trở lại với thực tế mà em bắt buộc phải sống. Kylian quá hạnh phúc khi đắm mình trong cái giả dối này.

"Kylian," Achraf nhìn lên, đôi mắt tìm kiếm em.

Khuôn mặt Kylian muốn nứt ra. Em cắn môi, không né tránh cái nhìn chằm chằm của Achraf. Em cũng có thể chơi trò này. Cúi xuống và áp môi mình vào môi anh. Achraf đáp lại nhưng nhanh chóng buông ra.

"Kylian." Kylian.

Tại sao gã luôn tọc mạch như vậy? Vấn đề quái quỷ gì đây? Chẳng có chút công bằng nào khi Achraf luôn yêu cầu được biết những gì em nghĩ trong khi Kylian còn chẳng được phép nhìn về phía anh.

Achraf nhìn thẳng vào mắt em. Khi cầu thủ người Pháp giấu nỗi đau che giấu nỗi đau của mình.

"Achraf."

Kylian không chắc về biểu cảm khuôn mặt mình. Em chưa từng được biết đến với khuôn mặt poker.

Chẳng tốt chút nào khi Achraf đáp lại bằng cách nghiêng người và hôn em thật sâu. Cái kiểu hôn có thể biến mọi thứ trở nên có ý nghĩa hơn trong bất kỳ trường hợp. Gã luôn nhẹ nhàng và tỉ mỉ về điều đó, biết phải nhấn cái nút nào giữa một đống hỗn độn để tắt những suy nghĩ của em.

Và bộ não của Kylian đã bị tắt. Em để mình lạc lối bởi đôi môi và cái chạm của Achraf.

Kylian đã không ngủ cả đêm. Em thốt nên lời nguyền rủa thế giới khi nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của mặt trời và tàn phai của ánh trăng. Đừng bỏ tôi lại, xin đừng... Kylian chỉ có thể bất lực nhìn ánh ban mai từ từ vươn dài trên bầu trời cao.

Mắt em cay xè vì thiếu ngủ. Kylian thích cảm nhận Achraf, khắp cùng cơ thể, nhịp tim, hơi thở của gã. Achraf hôn và khám phá mọi bộ phận của em, từng tấc da thịt gã ta, lăn lộn cuồng nhiệt thể như đôi tình nhân; hai dòng thời gian va chạm chỉ trong một chớp mắt. Kylian muốn trao toàn bộ thân thể cho người nọ, để anh đưa em đến bất kỳ nơi nào ở bâtf kỳ thời gian nào. Miễn là, Achraf là của em.

Kylian muốn tắm mình trong xăng rồi tự thiêu trên ngọn lửa ngón.

Achraf trằn trọc trong giấc ngủ. Ánh sáng len lỏi vào phòng, từ từ đánh tan những bọt bóng mộng mơ.

"Chào buổi sáng," giọng Kylian khàn khàn. Achraf rúc sâu hơn vào hõm cổ em để đáp lại.

Bàn tay của người Ma-rốc vuốt ve ngực Kylian, cơ ngực, cơ bụng của em, chạm vào, cảm nhận, ấn, nắm lấy, véo. Kylian rên rỉ đáp lại. Achraf tiếp tục lướt những ngón tay dọc theo lồng ngực săn chắc, vuốt ve vùng bụng dưới của em một cách nguy hiểm. Kylian cựa mình và khẽ rên rỉ.

"Vòi sen?" em đề nghị.

Achraf cười khúc khích trên da em. "Không tệ."

Kylian quay đầu lại và cười.

Hôm nay cả đội có cuộc họp báo. Em đang đợi Achraf nói chuyện xong với người đại diện của mình. Kylian chợt thấy một bức ảnh của người nọ khi có ai đó bước vào. Kylian ngước mắt nhìn lên.

Đó là vợ của Achraf, Hiba.

Tất nhiên, Kylian đã gặp cô ấy rồi, rất nhiều lần. Họ biết nhau, họ không thân thiết, nhưng dù gì cả hai đều biết đôi chút về đối phương.

"Chào Kylian," cô vẫy tay chào em trước khi bước vào căn phòng nơi Achraf đang ở.

Nó như một tín hiệu cho em. Gói gọn những gì trong tâm trí và để thời gian tiếp tục trôi.

Đôi chân đưa em trở lại phòng họp báo, đã sẵn sàng kết thúc ngày hôm nay.

"Kylian, tôi nghĩ rằng cậu nên về nghỉ trước đi. Những bài phỏng vấn của cậu sẽ được đẩy về sau," Galtier nói.

Kylian cảm ơn mọi người và một lần nữa để đôi chân dẫn em ra ngoài. Mở cửa ra, đối mặt với Achraf và Hiba, bàn tay anh đan chặt vào tay cô, Kylian nhìn Achraf rồi lại nhìn Hiba.

"Trông chị thật tuyệt vời, Hiba." Kylian mỉm cười và xin phép rời đi.

Việc Achraf không cố giữ hay gọi em lại cũng không phải một vấn đề. Tại sao anh phải làm thế? Họ chỉ là bạn bè, chỉ là đồng đội và cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi.

Em không có quyền được buồn bã hay tổn thương. Nhưng quả bóng làm bằng bê tông khổng lồ trong lồng ngực Kylian cũng không dễ để phớt lờ. Nó trượt dần và chực chờ trào ngược lên cổ họng và Kylian vội vã bước đi.

Kylian cảm thấy tội lỗi. Em không thể chịu được ánh mắt của Hiba hoặc nói chuyện với cô ấy trên bốn từ. Cảm giác ấy còn dâng trào mạnh mẽ hơn khi em bắt Achraf làm những việc mà gã không hề muốn. Achraf là một người chồng, là một người cha tận tụy. Gã yêu vợ mình, điều gã luôn luôn nói với em - thứ dường như đã không tồn tại trong cả ngày hôm nọ, trong khoảng khắc Achraf thả mình vào cơ thể Kylian.

Kylian chợt thấy Ramos bước qua người đại diện và tiến về mình, chặn đường em lại. "Này, đợi đã, Kylian, trông cưng như shit ấy."

"Thì? Đừng để cưng này đụ chết anh." Kylian đáp trả.

"Ồ, vậy tôi là daddy của bé à" Sergio tát nhẹ vào má em, "nào, nói đi ai đã làm tổn thương bé cưng của tôi?"

Kylian mệt mỏi. Em muốn về nhà, đắm mình trong men rượu và chơi FIFA cả đêm.

"Đá đì của ông đấy, cái gã sở hữu kỹ thuật thổi kèn tồi tệ nhất mà tôi từng được thưởng thức." Kylian nhăn mặt.

"Thằng đĩ điếm này." Sergio cau có, gã quay lại và đuổi Kylian đi. "Láo vừa thôi nhóc con."

Đúng với tất cả mọi nghĩa. Buồn cười thay.

Kylian bước ra khỏi tòa nhà và bước lên xe của mình. Xe chạy, động cơ nóng lên và em có thời gian nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt vô hồn.

Có lẽ em cần phải rời đi. Kylian không bao giờ có thể cạnh tranh, vì vốn dĩ em sẽ không bao giờ được chọn.

Và trong ba tuần tới, Kylian đã không gặp Achraf do những lịch trình dày đặc của cả hai người, buổi ra mắt mới của Hiba và kỳ nghỉ kéo dài của gã. Cầu thủ người Pháp tập luyện, thi đấu rồi xin nghỉ vài ngày tự mình tận hưởng.

Ngày nghỉ thứ ba, Kylian ở nhà, đang xem một trận bóng thì nghe thấy tiếng mở của. Trái tim em nhảy ra khỏi cổ họng khi thấy Achraf bước vào phòng khác với nụ cười rạng rỡ trên môi. Gã lao tới, nhảy lên chiếc ghế dài và giam Kylian trong vòng tay. Achraf cúi xuống, môi chạm vào môi em.

"Chào," Achraf nói trước khi thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Ngay lập tức, Kylian hé miệng chào đón anh trở lại. Em sẽ không bao giờ có thể nói không với Achraf. Chẳng có thứ gì đủ quan trọng để thay thế vị trí của Achraf trong lòng em.

Achraf hôn em một cách thô bạo, cắn mạnh vào môi, suýt nữa khiến em chảy máu. Kylian yêu cầu sự chú ý, sự chú ý của Achraf, dành cho em và chỉ mình em. Tập trung vào tôi đi, đồ khốn.

Kylian xô vào người Achraf, và luồn một tay ra sau lưng gã, giữ thật chặt người Maroc và lật gã ta lại. Achraf mặt mũi đỏ bừng nằm dưới thân em. Kylian cúi xuống, hôn lên cổ Achraf, kéo áo gã lên. Trải dài những nụ hôn khắp làn da trong khi bàn tay mò mẫn nơi thắt lưng của người nọ. Mở khóa, kéo quần và vuốt ve chiều dài ấn tượng.

Luôn là một điều gì đó vô cùng tuyệt vời khi được nuốt trọn thằng bé của Achraf. Em biết chính xác góc độ, nhịp điệu, tốc độ mà gã ta ưu thích - một điều ngấm sâu vào tâm trí em. Liếm, mút, trêu chọc và gần như nghẹt thở khi Achraf bắn ra. Nuốt một ngụm, Kylian đưa tay xuống vùng hạ bộ, vuốt ve vài cái khi nhìn Achraf gần như sụp đổ vì khoái cảm.

Kylian đến. "Này," em thở hổn hển khi nghiêng người về phía Achraf, người đang nhếch mép đáp lại.

Người Maroc ôm lấy má Kylian. "Tôi nhớ cậu."

Và Kylian biết, em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Kylian là của Achraf, đến tận khi nào anh còn cần em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro