chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh chuẩn bị hết chưa?

Yoongi đưa tay kéo chiếc khóa lại, miệng cười nhẹ rồi gật đầu với Taehyung. Jungkook từ phía sau ngó qua vách tường gọi 2 người, giọng có vẻ hào hứng lắm.

- Anh tới đây, đợi chút. - Taehyung hô lên một tiếng, lẽo đẽo theo sau người anh thứ cùng đi tới chỗ Jungkook.

Đằng sau Jin hyung còn nhắc nhở cậu em út phải kiềm chế, đồng thời cũng nháy mắt với Taehyung, ra hiệu phải canh chừng Yoongi.

Taehyung gật đâu, trên miệng vẽ lên nụ cười hình hộp ngốc nghếch quen thuộc. Ở bên này Jungkook bĩu môi một cái mỉa mai sự ngô nghê giả tạo của ông anh út.

Xong, 3 người để những thành viên khác ở lại công ty, túi lớn túi nhỏ cùng nhau ra xe. Tối nay họ sẽ đến Daegu - quê của Yoongi và Taehyung để mang một số đồ cho gia đình 2 người. Jungkook thừa dịp này lanh chanh theo đuôi 2 anh, tự bao biện rằng chỉ muốn một lần ăn thử táo nơi ấy.

- Chúng ta mỗi người đến từ một nơi nên nhiều khi bất tiện nhỉ? Những dịp về quê chơi thế này chẳng thể đi cùng nhau.

Yoongi vừa trèo lên xe liền ngoái lại nhìn mấy thành viên đang lục đục chuẩn bị về quê họ, miệng cảm thán trong tiếc nuối. Jungkook và Taehyung quay qua nhìn nhau một cái rồi cùng lẩn mắt đi.

Suốt quãng đường hai đứa em thi nhau nô đùa rồi ca hát trong xe làm Yoongi chẳng ngủ nổi. Anh hào hứng mà tham gia mấy trò ngớ ngẩn ấy rồi nhận ra mình đã đến nơi tự bao giờ. Yoongi ngó qua cửa sổ với tâm tình vui vẻ rồi giục hai đứa mau mau xếp hành lý xuống. Trong khi đó hai đứa em chỉ bất lực nhìn nụ cười của anh mà vui lây, đúng là D-boy, về tới quê là lại trông như trẻ con.

Cơn gió mùa thu lướt nhẹ qua ba người họ, thổi rối mái tóc kiểu cách vừa làm chiều qua để quay MV, trả lại đúng khuôn mặt mộc mạc nhẹ nhàng hàng ngày. Yoongi vừa mở cửa liền nhận được mùi hương quê nhà, vui tới mức đứng ngây ngốc mà cười.

Taehyung bỏ vali xuống, đứng một bên si mê nhìn người anh thứ dang tay đón gió. Mùi của Daegu ào đến với anh như làn nước mỏng, bao quang linh hồn phiêu bạc mệt mỏi mà an ủi mà xoa dịu. Gió thổi phồng chiếc áo khoác của anh, đủ mạnh để vạt áo khoe ra cơ thể gầy bên trong, đủ yếu để không làm tung nó phấp phới.

Bên này đứa út cũng thôi trò đùa của mình, ngẩn ngơ ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng đầy sảng khoái của anh. Nó chợt nghĩ đến những ngày căng thẳng gần đây, hẳn anh đã mệt mỏi lắm. Rèm mi cụp xuống che đi đôi con ngươi đen láy ẩn hiện qua những sợi tóc sáng màu khiến anh trông càng nhẹ nhàng. Thứ hương thoang thoảng quanh anh làm mũi nó căng tràn vị lạ kì, cảm giác như cơn gió đang cố thổi anh đi.

Vòng tay của Jungkook vô thức ôm lấy Yoongi. Nó chẳng hiểu tại sao mình làm thế, chỉ bởi cảm giác bất an nảy lên trong tích tắc chăng?

Người anh thứ bối rối nhìn chằm chằm đứa em út, một tầng đỏ hồng phết lên đôi má trắng muốt. Anh cười ngại ngùng đẩy nó ra:

- Jungkook, còn hành lí kìa.

Những ngón tay lưu luyến rời xa mái tóc màu vàng kim rối xù của anh, Jungkook quay người lại, im lặng xách ba lô lên. Taehyung vuốt mũi một cái rồi cười khó hiểu, chậm rãi tiến đến đi bên cạnh Yoongi cùng đứa út. Bỗng dưng cậu thấy ý tưởng chọn Daegu cho kế hoạch khá là hay.

.

.

.

- Mau đi tắm đi hai đứa này!

- Đợi đợi, một chút thôi à.

Người tóc vàng kim vò rối mái đầu ướt nước vừa chải gọn gàng một cách bực bội. Ban sáng về nhà anh hai đứa cứ nháo lên làm anh ngượng với mẹ chết được. Đành rằng không phải lần đầu gia đình anh gặp thành viên trong nhóm nhưng trước giờ Yoongi chưa từng đưa ai về nhà thế này. Mà có phải được ở nhà đâu, mẹ anh thấy hai đứa thuê nhà trọ liền bắt anh sang đây trông nom hai nhóc. Đã vậy còn mắng anh chẳng biết lịch sự gì cả nữa.

Ahhh, anh còn chưa ăn cơm mẹ nấu cho đã mà.

Đứa út nhạy cảm nhận ra người nó yêu đang ở tâm thế tồi tệ lắm nên liền bỏ game đấy mau mau chạy vào nhà tắm. Khổ cho ông anh út của nó, đang ngu ngơ không biết vì sao nó chạy té khói thì bị Yoongi đá một cái vào mông. Cậu la oai oái, mặt cún con ôm gối chạy quanh.

Nhà Bangtan, mấy có khi không tràn ngập tiếng cười.

.

- Mẹ anh tốt thật đấy Yoongi ạ, bác ấy nấu ăn ngon quá đi.

- Đương nhiên rồi, mà kính ngữ đâu?

- Em nói này Yoongi, liệu anh có bao giờ hối hận vì làm trái lời mẹ không?

Đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường thẳng, Yoongi thôi không nhìn Taehyung, ánh mắt đã mông lung đâu đó. Cậu em chống cằm ngắm khuôn mặt trầm tư của anh, nụ cười hình hộp mang hương vị tò mò.

- Nhiều lần.

Jungkook luồn tay qua người anh, dụi cả mặt nó và bả vai gầy gò. Nó trông buồn bắt đầu từ khi về đây, chẳng hiểu tại sao.

Nhưng ngược lại Taehyung lại tỏ vẻ vui lắm, cậu nắm chặt tay anh đang giấu dưới tấm chăn mỏng, giọng nhẹ nhàng mà ấm lạ thường:

- Anh, anh có bọn em mà.

- ừ.

"Anh biết là anh có các em mà."

Yoongi siết lấy những ngón tay rắn chắc, nở nụ cười ngây ngô đầy an tâm nhìn cậu. Taehyung dí sát người vào người anh, cố tình để hai hơi thở quấn lấy nhau. Đôi mặt café đậm màu xoáy sâu vào rèm mi lạnh lùng cô đơn kia, nồng đậm say mê mà cũng đầy khao khát.

Hình như có gì đó không ổn, ý nghĩ bất chợt ấy bật lên khi đôi môi ấy quấn lây anh, hòa mùi hương ngọt ngào vị chocolate vào đầu lưỡi.

Đằng sau lưng, những ngón tay mảnh khảnh của ai đó đang xoa nhẹ.

______________

Ài ơi, hôm nay mạng lag quá nên cứ vậy đã nhé <3 với lại tui đang có ý định tung truyện mới, thật bận hết sức à :333

={H

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro