Chap 2: Hermione?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn xe lăn bánh qua cánh cổng, được dàn chào bởi hai hàng tượng lợn lòi có cánh đứng hai bên cổng và chạy theo con đường rộng rãi láng e, lắc lư một cách hiểm nghèo trong một cơn gió mạnh đã nhanh chóng chuyển thành một trận cuồng phong. Tựa vào kính cửa sổ xe, Harry có thể nhìn thấy Hogwarts đang tiến đến mỗi lúc một gần. Những khung cửa sổ được thắp sáng của tòa lâu đài lung linh mờ ảo sau màn mưa dày kịt. Một ánh chớp nháng ngang qua bầu trời khi cỗ xe dừng lại trước cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi đứng sừng sững phía trên những bậc thềm cao bằng đá. Mấy người trong đoàn xe phía trước đang hối hả leo lên những bậc thềm đá và vào trong tòa lâu đài. 

Đến nơi, Harry lặng lẽ chui vào đám người Hufflepuff, đứng đó ngay ngắn. Giáo sư McGonagall đã đợi sẵn ở đó, chỉ nói một câu ''Đi vào Đại Sảnh Đường đi thôi'' rồi rời đi. Theo học sinh Hufflepuff đi đến Đại Sảnh Đường, mắt âm thầm quan sát mọi ngóc ngách. Chậc, thật hoài niệm, biết thế lúc trước cậu nhận lời của Hiệu trưởng McGonagall làm giáo sư ở đấy rồi, haiz. Mà chả hiểu sao, cứ cảm thấy tương lai không có như mong đợi cho lắm, sự bất an càng lúc càng mạnh liệt. Đây là lần thứ hai cậu bất an như vậy, còn lần thứ nhất....thôi, nó cũng không phải kí ức đẹp.

Mới đi vừa ngồi xuống, Harry bị những tiếng ồn ào làm cho tò mò. Đến khi đánh mắt sang nhìn...Ối cha James ơi, phiên bản thu nhỏ của mẹ Lily kìa. Nghe loáng thoáng, cậu mới biết đó là Helen Potter, người chị hiện tại của mình. Ừm ừm, hệt mẹ hồi nhỏ luôn, nhất là nụ cười và đôi mắt, chắc lão dơi già khoái lắm. Nhưng mà...cảnh cậu đang nhìn là gì thế? Ron, cậu với...tên Malfoy đang làm cái quần gì vậy? Không phải, hai người có phải mất não rồi không, bao nhiêu ánh mắt đang đổ về phía hai người đó, tỉnh dùm cái. Làm nũng đòi cầm tay với Helen là có ý gì? Mà tên tóc bạch kim chói lòa kia, cha cậu có biết cậu như này không!!! Sao lại đổ đốn chỉ vì một đứa con gái thế???

Merlin ơi, sao lúc trước con lại có thể làm bạn với hai tên này được chứ!

Mà Harry cũng đang thắc mắc, cô gái biết tuốt của cậu đâu nhỉ? Giờ này cậu ấy phải có mặt ở đây rồi chứ, tính cách của cô ấy, cậu hiểu rõ. Chả nhẽ đã xảy ra chuyện gì? Nếu thế thì gay go rồi.

Ở bên Helen, mắt lơ đãng quét về phía nhà lửng, sau đó dừng ở thân ảnh Harry. Trong lòng hơi phiền muộn, nhưng cô vẫn nhấc chân đi đến. Harry miên man suy nghĩ, có người xuất hiện cũng không biết. 

Helen có biệt danh là 'Hoa hồng trắng' của trường, là đối tượng mà học sinh nào cũng muốn làm quen, không có phân biệt giới tính nào, à trừ 'Harry' ra. Việc Harry Potter là em trai của Helen có người biết nhưng có người cố tình làm ra vẻ không biết, nhưng cũng chả có ai đi lân la làm quen cả. So với ánh hào quang của Hogwarts với bùn lầy không có tác dụng gì, thì người đầu tiên đáng để bọn họ kết giao hơn.

"Harry, em dậy sớm vậy?'' Helen đứng cách Harry một khoảng cách khá xa, giọng nói trong trẻo như tiếng suối róc rách, rơi vào tai người ta khiến họ mê mẩn. Harry nhàn nhạt liếc mắt, gật đầu cho có lệ. Cậu đang bận suy nghĩ về cô gái Hermione của cậu, ai rảnh đi trả lời đứa con gái khác.

Ron có vẻ khó chịu, nói cộc lốc: ''Cậu không thèm trả lời cô ấy?''

Harry khó hiểu. Ủa chả lẽ hỏi thì bắt buộc phải trả lời à? Ron à, thật thất vọng về cậu.

''Nếu không có gì thì mấy người về đi, cho tôi sống yên ổn cái, cảm ơn.'' Harry phất phất tay đuổi người, câu nói hững hờ khiến gần ai cũng khó chịu. Đó, thấy chưa, đã bảo rồi, vũng bùn nó là như vậy đấy, không có một tí phẩm vị gì cả. 

Cậu chủ Malfoy không thèm trò chuyện với kẻ thấp hèn, hắn cho rằng điều đó sẽ hạ thấp tôn nghiêm của hắn. (='=) Một kẻ mờ nhạt như vậy, không lọt nổi vào mắt hắn.

Mà ở trên dãy bàn giáo viên, Harry không có để ý, có một vị nữ giáo sư với mái tóc xù, đang đăm đăm nhìn cậu, kích động không nói lên lời. Có vẻ như Harry cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đó, bèn ngẩng đầu lên.

Như trúng một bùa hóa đá không có cách phá giải, Harry trợn mắt nhìn vị giáo sư đó. Her...Hermione? Quần lọt khe của Merlin ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Hermione lại ở đây, và tại sao cậu ấy lại trở thành giáo sư vậy? Đây là trò đùa của Merlin đúng không, chả nhẽ Arthur chơi ổng nhiều quá nên ổng chút giận lên bạn của cậu???? 

'Tí nữa gặp, Harry' - khẩu hình miệng của Hermione là vậy. Harry hơi ngơ ngác một chút nhưng cũng gật đầu. Cậu đang kích động đây này, cứ tưởng mình lẻ loi cô đơn ở nơi đất khách quê người (.....) chứ.  Chắc Merlin thương cậu lắm.

Học sinh có vẻ đến đông đủ hết rồi, và việc phân loại nhà sẽ được giao cho giáo sư McGonagall và Mũ Phân Loại.

...... Cũng không lâu lắm, chỉ khổ cho những học sinh năm nhất vì bị tra tấn lỗ tai mà thôi. Bữa tối rất đầy đủ, và Harry thề cậu nhớ hương vị của bánh bí đỏ lắm lắm luôn, hạnh phúc muốn chết. Cụ Dumbledore mỉm cười với mọi người, nói:

"Thế nhé! Bây giờ thì ai ai cũng đã ăn uống no nê. Tôi phải lập tức lưu ý các trò tập trung chú ý để tôi thông báo vài điều. Ông Filch, thầy giám thị của trường, đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các thứ cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch, nếu như có trò nào muốn coi thử."

Góc miệng của cụ Dumbledore hơi nhếch lên. Cụ tiếp tục nói:

"Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà."

"Cái gì?"

Ron há hốc miệng, Harry mím môi cười chậc chậc vài tiếng. Các thành viên trong đội Quidditch của bốn nhà không thốt được lời nào, hiển nhiên là ai cũng sửng sốt đến nỗi không nói gì được. Cụ Dumbledore tiếp tục:

"Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên... Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts ..."

Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra.

Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ xa lạ đó. Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.

Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng nề lê bước về phía cụ Dumbledore. 

Trong ánh chớp, gương mặt của người đàn ông nhìn như bức hình chạm nổi sắc cạnh, và đó là một gương mặt lạ lùng mà Helen chưa từng thấy bao giờ. Dường như thể nó được khắc trên một tảng gỗ đã dầm sương giãi nắng, dưới bàn tay của một gã nào đó biết rất lờ mờ cái gọi là "nhân diện", và tuyệt chẳng có tí tài đục đẽo nào. Mỗi phần da đều như vết thẹo. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi hẳn một mảnh to. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến gã trông đáng khiếp,

Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da trời chuyển động không ngừng. KHông thèm chớp lấy một cái, nó cuộn lên, cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của gã, thì chỉ còn lại một màu trắng dã.

Người lạ mặt bước về phía cụ Dumbledore. Gã giơ ra một bàn tay cũng nhằng nhịt thẹo hệt như cái mặt mình. Cụ Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì mà Harry nghe không ra. Cụ có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà tịnh không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ. Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ.

Người lạ mặt ngồi xuống, lắc cho cái bờm tóc xám xịt rũ khỏi mặt, kéo một cái đĩa xúc xích về phía mình, đưa nó lên cái phần còn lại của chiếc mũi, và hít hà. Đoạn gã lấy một con dao nhỏ từ trong cái túi ra, xiên vào đuôi mẩu xúc xích, và bắt đầu ăn. Con mắt bình thường của gã dán chặt lên mấy mẩu xúc xích, nhưng con mắt xanh da trời vẫn không ngừng xẹt qua xẹt lại trong hốc mắt, quét qua hết sảnh đường lại tới lũ học trò.

"Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

Cụ Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc.

"Giáo sư Moody."

Thường thì giáo viên nào cũng phải được đón tiếp bằng những tràng pháo tay, nhưng lần này tuyệt không có một giáo viên nào, một đứa học trò nào, ngoại trừ cụ Dumbledore và lão Hagrid. Cả hai cùng vỗ tay, nhưng tiếng vỗ chỉ vang lên một cách rầu rĩ trong thinh lặng, và hai người dừng lại rất nhanh. Ai nấy đều như quá sững sờ trước vẻ ngoài kỳ quái của Moody nên không biết làm gì hơn là chỉ nhìn chằm chằm vào ông.

Bên nhà Gryffindor, Helen ưu nhã cúi đầu thì thào với Ron, mái tóc hạt dẻ như vô tình mà cọ vào mặt thằng bé khiến cậu thiếu niên mới lớn đỏ măt: ''Moody hả? Phải Moody Mắt-Điên không? Cái ông mà ba cậu tới giúp hồi sáng đó?"

Ron lắp bắp, gãi cái má đỏ chót của mình: ''Hình như là vậy đó.''

Cụ Dumbledore tằng hắng. Cụ vừa nói vừa cười trước biển học trò ngồi trước mặt, tất cả đều đang nhìn Moody Mắt-Điên không chớp mắt:

"Như tôi muốn nói... chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay." 

Rồi hiệu trưởng bắt đầu nói cặn kẽ về Tam Pháp Thuật, và trong đầu Harry không có tập trung được. Cậu cho rằng ở đây chắc không có bất kì liên quan gì đến mình đâu, và mình thì không cần nhúng tay vào việc của người khác. Nhưng Cedric....

Harry lặng lẽ nhìn gương mặt tuấn tú của Huynh trưởng nhà mình - Cedric Diggory, thở dài. Chắc...kiếp này trả lại ân tình lần trước được nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro