2 | NagiIsa | Giả dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mật ngọt chết ruồi.

Đồ giả dối.

Nagi Seishirou thương Isagi Yoichi lắm, hắn chả nỡ để em phải động chân động tay vào việc gì, chăm cho em từng phút giây, để ý em đến từng hành động một.

Chỉ tiếc, tấm chân tình của hắn vĩnh viễn không chạm tới trái tim của người con trai giả dối ấy.

Isagi Yoichi không thể yêu, như một lời nguyền, em còn chẳng nhận rõ mình thương lấy thứ gì.

Đồ vị kỷ.

"Yoichi, Yoichi." Nagi lầm bầm, cậu ta kéo dài tên em bằng cái giọng lê thê ấy, bản thân thì gục đầu vào hõm cổ người thầm thương, lợi dụng hình thể chênh lệch mà ôm chầm lấy người nọ, không một lối thoát.

"Tớ đây." Dùng lòng bàn tay chạm vào hai bên má của Nagi Seishiro, như thể đã quá quen thuộc với sự phiền phức này, Isagi chỉ nhẹ nhàng vỗ về người con trai to xác nọ.

"Tớ mệt quá à." Thỏa mãn với hơi ấm tương phản với đầu ngón tay lạnh lẽo khi chạm vào da của gã, Nagi thỏa mãn theo mắt lại, tận hưởng sự yêu chiều vô điều kiện từ người con trai gã thầm thương, kể từ khi còn là những thiếu niên vô ưu vô lự, mặc sức tung bay trên sân cỏ xanh mướt tới khi đã thấm nhuần sự đời, da đã chẳng còn mướt mịn như xưa.

"Cậu lúc nào mà chả thế, thôi nào, nóng quá đấy, bỏ tớ ra đi." Mười năm, hai mươi năm, mặc cho xã hội ngoài kia đổi thay cỡ nào, cả bản thân gã cũng vậy, nhưng người con trai ấy vẫn cháy bỏng như thế, một kẻ vị kỷ lại tham lam, dường như những vinh quang cậu ta đạt tới chưa bao giờ là đủ.

Đôi mắt xanh ấy vẫn luôn rực cháy mà tầm hoan, và một Nagi Seishiro chẳng bao giờ là đủ để níu chân cậu.

Có khi bản thân Isagi Yoichi cũng không thể nữa chưa chừng.

"Yoichi, mình làm nhé." Mặt đối mặt, Nagi không ôm nữa, cả hai người ngồi ngay ngắn như ngầm hiểu, và đôi khi, chỉ có độ ấm của xác thịt bao bọc lấy nhau, mới có thể níu kéo người kia, chùn chân ở lại chốn nhân gian.

Thế sự vô thường, Isagi Yoichi đã đi một quãng đường xa, rất xa, bỏ lại đoàn đội của mình mà lê bước trong bão táp hoang mạc.

"Ừ." Yoichi vẫn nhẹ nhàng như thế, sau khi trưởng thành, cậu ấy hoàn toàn lột xác, trở thành viên ngọc quý đã được đánh bóng hoàn chỉnh, tỏa sáng rực rỡ ngay cả giữa đám kim cương ngọc quý kia như những gì Ego mong muốn khi gã tạo nên Blue Lock.

Đôi bàn tay thon dài ấy, với những vết chai mờ nhạt, khớp xương rõ ràng, lướt đi trên nút áo, cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi ra, khung xương và làn da màu đồng khỏe khoắn lấp lửng, Yoichi vẫn cười, và như thường lệ, Nagi ghét nụ cười ấy.

Seishiro đưa tay lên, nhẹ nhàng cởi những chiếc cúc còn lại, bản thân thì nhẹ nhàng âu yếm vùng cổ của Isagi, thả những nụ hôn lả lướt trên xương quai xanh, cẩn thận sờ nắn những phần cơ khỏe khoắn phía sau lớp vải mỏng của áo sơ mi.

Cậu có nhìn thấy tớ không?

Rồi chuyển sang hôn lên khóe mắt của Yoichi, từng chút, từng chút lướt xuống vùng mũi, rồi má, rồi bờ môi mềm mại ấy, lướt xuống cằm, rồi chốt hạ ở cổ.

Cậu vẫn cười, nụ cười như chả màng thế sự, an yên trong thế giới riêng của bản thân.

Seishiro không thích nó, có rất nhiều điều gã không thích ở người gã thương.

"Nào, Sei, nhột đấy." Cậu cười khúc khích, đôi mắt xanh cong lên, những nếp gấp cũng cong theo.

Đồ dối trá.

"Vậy à, nhưng tớ thích hôn Yoichi lắm." Nagi thích cảm nhận và chạm vào Isagi, tiếp xúc đến nhiệt độ, sự khác thường của làn da, sự mong manh trong đôi ngươi tựa pha lê, sự cứng rắn của từng thớ cơ bên dưới các đường nét mềm mại của cơ thể.

Phần hạ bộ của hai người dán sát vào nhau, quần là áo lụa đều vứt hết xuống sàn, Isagi tựa vào chiếc sofa được thiết kế riêng đắt tiền, rồi lại nhìn sang bên cửa kính, cả thành phố với những ngọn đèn không bao giờ tắt, rực sáng dưới đêm đen vô miên.

Lạnh quá, dù cơ thể cậu đang nóng dần lên trước từng cái chạm của Nagi. Lạnh quá, chiếc sofa bằng vải da dán chặt vào lưng cậu, từng khung xương lẫn dạ dày như bị thít chặt lại, Isagi thở dốc trước sự tấn công vồ vập này, trước những khoái cảm như sóng biển dập dờn, chân Isagi cong lên theo quán tính, đầu ngón chân run rẩy, Isagi luồn từng ngón tay mình vào mái tóc trắng mềm mại của Nagi, rên rỉ cầu xin.

"Sei, Sei, chậm, chậm lại đã..." Sự nóng ấm trong khuôn miệng của Nagi quấn quanh dương vật của Isagi, chẳng ngần ngại mà nâng niu, quấn lấy bộ phận sinh dục của vị tuyển thủ sáng giá cùng giới tính kia.

Isagi là Khiết mà.

Như nỗi ám ảnh, trừ khi luyện tập, Isagi luôn giữ cho cả cơ thể cậu lẫn phòng ốc sạch sẽ nhất có thể, đã sắp trung niên nhưng da dẻ vẫn hồng hào mịn màng, lông cơ thể được cạo sạch, đã không ít lần Nagi lẫn người khác hỏi han, và mỗi lần như thế, nụ cười Nagi ghét nhất sẽ xuất hiện trên gương mặt người cậu thương.

Đã quá quen thuộc với điểm nhạy cảm trên cơ thể của người đồng đội suốt mấy chục năm này, chẳng mấy chốc, con gấu trắng to xác nọ đã khiến thỏ đen lên cao trào.

"Lâu rồi không làm nên Yoichi ra nhiều thật ha." Dùng chất giọng lạnh nhạt, hơi khàn sau màn khẩu giao vừa rồi của mình cảm thán, Nagi nhấm nháp mớ tinh dịch trắng đục đặc trưng trong mồm mình rồi nuốt hết.

Sở thích của Nagi cũng nào cũng làm Isagi thấy thẹn.

"Đã làm nhiều vậy rồi nhưng tớ vẫn không hiểu, sao cậu có thể nuốt được thứ đó chứ..." Lần đầu Isagi nuốt tinh dịch của Nagi, cậu trai nọ đã suýt nôn ra ngay lập tức, cái vị đắng, chua, lại nhão nhoẹt lờ lợ, chả khác nào bãi nôn cả.

"Vì là Yoichi nên tớ thích thôi." Nagi nhẹ nhàng hôn lên vùng bụng dưới của Isagi, rồi dùng ngón cái xoa nhẹ hai mép đùi trong, là bạn thân, đối thủ và cả bạn tình suốt mấy chục năm, Nagi, lẫn những kẻ kia đều hiểu rõ Isagi và căn bệnh của cậu.

Trái tim của Blue Lock từ thuở thiếu niên xán lạn, vinh quang vô ngần luôn rạng rỡ trên sân cỏ và đôi mắt xanh trong veo quen thuộc, cũng chỉ là một kẻ hèn nhát, yếu ớt lại mong manh vô cùng.

Chạm nhẹ là vỡ, hích vào là rơi, luôn kề cạnh rìa mép địa vực, không có đáy, không có ánh sáng, nó bị bao phủ bởi sương mù, vô pháp chạm tới, và những xúc cảm cũng chỉ là giả dối trong giây lát thoáng qua.

Nhưng sương sẽ đọng lại.

Yoichi không tiếp nhận cũng không sao, cự tuyệt tất cả cũng không sao, em còn sống và thỏa mãn với bản thân, còn trân trọng bọn họ như những người quan trọng chí thân, chả phải người xa lạ là được rồi.

Đừng như khi ấy, vì chả ai trong lũ chó điên, phải gọi là quái vật, này muốn trở thành người xa lạ quen thuộc nhất của Isagi Yoichi một lần nữa đâu.

Như xả giận, Seishiro cắn vào vùng bụng dưới lún phún lông mao sạch sẽ ấy, để lại vết hằn của dấu răng, nước bọt cũng dính vào vệt đỏ trên vùng cơ bụng mềm mại ấy.

Tình dục là ướt át mà.

Nước mắt sinh lý những khi nức nở, mồ hôi nhễ nhại sau những buổi tập hoặc khoái cảm dồn dập, cả dịch thể nơi tư mật những khi đạt cao trào, lắm lúc chỉ giữa trận cũng phải tạm dừng để cậu trai vị kỷ này bổ sung nước, da dẻ thì nóng bỏng như khi bị sốt, vận động quá độ và hơi thở mang theo nhiệt cảm của người sống.

À phải, em còn sống mà.

"Sei, Sei! Sei... dừng, đừng cắn nữa... tớ đau." Mải mê suy nghĩ, Nagi vẫn chưa buông tha cho vùng bụng dưới đáng thương ấy, vết cắn đã rướm máu, tinh dịch của Isagi vẫn còn vương vãi trên vùng bụng, lên tận phần cằm.

"Tớ vào nha." Nagi vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm không quan tâm thế sự ấy, đôi mắt màu xám bạc và hàng mi dài nhuốm một hàng sương mờ, lồng ngực phập phồng thở dốc, khuôn ngực ở Nagi luôn bự và rộng, còn rất ấm, nên mỗi khi gã ôm chầm cậu từ phía sau, Isagi luôn thích dụi đầu vào lông ngực ấy.

Trần trụi và ướt áo, nơi tư mật của cả hai cọ xát vào nhau, nhưng người đàn ông sắp độ trung niên, vài chục năm làm bạn, vài chục năm cạnh nhau, vài chục năm ganh đua cùng cười đùa.

Nagi chịu không nổi nữa rồi.

"Ừa.. vào đi." Giọng Isagi hơi nghẹn lại. Cậu cảm nhận được con quái vật của gã đang khó chịu sau lớp boxer đen ấy, Isagi có chút thoát lực, cậu nắm chặt bàn tay to lớn của Nagi, từng ngón tay xen kẽ, lồng vào nhau, tham lam hưởng thụ chút ấm áp từ gã tình nhân có lượng fans trải dài cả thế giới này.

Mà có phải chỉ mỗi tên gấu trắng này đâu.

Nagi cũng thuận theo nắm lấy bàn tay trái của Isagi, đè lên tấm trải giường đã ướt đẫm dịch thể cả hai người, màu trắng bị mờ đi trong căn phòng tối đen, nhưng vẫn có những mảng sáng từ ánh đèn ngoài kia hắt vào, những tòa tháp lộng lẫy, đèn đường thắp sáng, xe cộ vẫn qua lại không ngớt dù nửa đêm.

Tệ thật, Isagi lại lún sâu vào sự phát tác của căn bệnh cũ này rồi.

Gel bôi trơn lạnh lẽo, nhớp nháp men theo ngón tay đầy vết chai và thô to của Nagi đi vào lỗ hậu của cậu, mang theo sự quen thuộc khó nói nên lời len lỏi vào từng nếp gấp, rồi nhanh chóng cho ngón thứ hai vào, rồi ngón thứ ba, khuấy động vách thịt đã nóng tới như bị bỏng rát.

Isagi run rẩy bởi thứ khoái cảm quen thuộc này, rõ là đã chục năm lần mò nhau, lại vẫn như trai tân lần đầu nếm thử hương vị trái cấm, cậu không cầm được mà rên rỉ, nước bọt cũng ứa ra khóe miệng, mặt Isagi bây giờ dính đủ loại dịch thể, đôi mắt lại mơ mơ màng màng vì thứ cảm giác cậu hằng chối bỏ.

Chẳng mấy chốc, Nagi đã tìm được điểm nhạy cảm của người thương, hôn lên khóe miệng, chóp mũi rồi mái tóc đã bết lại vì mồ hôi, nó mặn, đắng, nhưng cũng ngọt như Yoichi vậy, sự an ủi từ người tình càng khiến cậu hứng lên hơn, điểm gồ trong vách thịt đỏ hỏn lẫn điểm nhạy cảm khác liên tục bị kích thích, Isagi đã lên cao trào và 'ra' tới lần thứ hai, trong khi tên to xác kia vẫn chưa ra lần nào.

Yoichi quen rồi, dịu dàng thế thôi, chứ lần nào lên giường mà chả hóa thú.

Tiếng nước nhóp nhép trong căn phòng tối om, từ sự lạnh lẽo của sofa tới ga giường mềm mại, Isagi vẫn nóng, cơn sốt như dung nham sắp phun trào không ngừng thiêu đốt cậu, khí lạnh len lỏi trong căn phòng tối om lẫn người tình không ngừng luân động trong lỗ nhỏ của cậu khiến Isagi phát điên lên.

Fetish của Isagi có nhiều lắm, nhưng fetish của Nagi chỉ có hôn và lút cán.

Con hàng khủng bố ấy vừa được giải phóng khỏi chiếc boxer đen đã ngay lập tức lấp đầy cậu, túi tinh liên tục dập vào bìu của Isagi theo sự mãnh liệt của Nagi, ừ thì lần cuối cả hai làm là một năm trước mà.

Đau đớn xen lẫn khoái cảm, dù đã làm không biết bao nhiêu lần với không biết bao nhiêu người, Isagi vẫn không sao quen cho nổi, cậu đau đớn tới mức không rên nổi, chỉ có thể tê mỏi nằm đó, mặc cho người phía trên thao lộng cơ thể đã qua trui rèn này.

Đôi chân thẳng tắp vòng qua eo của Nagi, ngón chân run rẩy lướt trên sống lưng của gã, em lè lưỡi ra, ý muốn hôn, gã cũng chiều theo, môi lưỡi quấn lấy nhau, em bao bọc gã, từ khi còn trong ngục giam kia lẫn những khi giao hợp.

Ta là một, ta dung hòa, ta là nửa kia, ý nghĩ đó không chỉ một lần xuất hiện trong đầu Nagi, nhưng Yoichi sẽ không bao giờ chấp nhận, nên Nagi, lẫn nhưng con thú kia cũng sẽ không ngỏ lời.

Có những tổn thương, chả thể nào xóa nhòa dù có bao lâu trôi qua.

"Hộc, Hộc....." Tiếng thở dồn dập của cả hai phà vào mặt nhau sau nụ hôn nhục dục, tinh dịch đặc sệt của Nagi cũng lấp đầy lỗ nhỏ đã sưng lên của Yoichi, nó tràn ra, và cuộc vui cũng tàn ngay sau đó.

Một lần là giới hạn của Isagi Yoichi, chàng cầu thủ vị kỷ với cái tôi cao ngất ngưỡng sau bao năm tháng trui rèn.

Không ai được phép vượt qua làn ranh đó, không ai được phép xua đi làn sương đó, không ai được phép mở khóa, cái lồng kẽm sơn son thếp vàng chứa đựng trái tim của Khiết Thế Nhất.

"Yoichi, tớ, và những người kia, là gì với cậu?" Nagi nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt người kia, đôi mắt nhu hòa đến nỗi nếu Nagi những khi còn trẻ tuổi nhìn thấy sẽ hoảng hồn.

"Nagi hỏi theo nghĩa nào?" Là sự nghiệp, hay cảm xúc cá nhân?

"Cả hai." Nagi lại hôn lên bờ môi hồng ướt át và đầy đặn của cậu trai vẫn trẻ măng như thuở thiếu thời. Khác cái, nụ hôn là nụ hôn nhẹ nhàng, lớt phớt, trân trọng người mình yêu vô cùng, chứ chả dữ dội hay điên cuồng như khi nãy.

"...Là người xa lạ quen thuộc nhất." Vẫn thế thôi, dù có qua bao lâu cũng chả đổi được, Isagi tự biết mình tồi tệ, cậu biết cảm xúc mãnh liệt của những đồng đội, đối thủ cậu trân trọng, nhưng không bao giờ dám đối mặt với nó.

Cậu chả thể nào yêu người khác một cách mãnh liệt như thế, tới bản thân còn không yêu nổi, thì làm sao dám trao tâm mình cho kẻ khác đây. Yêu, thương, ghét, thù, nó có khác gì nhau đâu? 

Isagi Yoichi là đồ giả dối.

Nagi ghét Yoichi vô cùng.

Gã cũng yêu Yoichi vô cùng.



____________________

Comebackkkkkk tui ra chap rùi, cô cũng ra chap mới cho tui bú ik..... pỏn 2k6 từ trong hai ngày đóooo

có một điểm đặc biệt, 41 chỉ gọi tên người tình khi cả hai làm với nhau, như mật mã để cảnh báo .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro