Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi Yoichi tỉnh lại trong tình trạng toàn thân đau nhức, trên người rải rác vài vết bầm tím. Ngay khi vừa mở mắt, Isagi thấy trước mặt là một khung cảnh hoang sơ, râm ran tiếng kêu của côn trùng và mùi hơi nước thoang thoảng từ thác nước gần đó.

Sự mờ mịt, bối rối hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem đất cát của cậu. Isagi vừa quan sát xung quanh vừa lục lại trí nhớ của mình, rõ ràng đây không phải khu cắm trại mà cậu đang tham gia cùng trường học. Vị trí của khu cắm trại cách thành phố không xa, có diện tích không quá rộng, là nơi tổ chức hoạt động của trường hằng năm. Và đương nhiên không thể nào có những cây cổ thụ lớn như vậy.

"Lớn quá, chắc hơn 10 người mới ôm hết được."- Isagi ước lượng rồi loạng choạng đứng dậy, dựa vào thân cây lấy đà đứng lên. Thân hình của cậu vốn không quá thấp, 1m75, nếu đứng giữa đám đông vẫn có thể nhận ra được nhưng lúc này, khi đi qua những thân cây sần sùi to lớn, cậu thấy mình thật mong manh, nhỏ bé.

Xung quanh cậu nhuốm một màu rùng rợn và đầy bí ẩn, thậm chí Isagi còn có thể nghe được văng vẳng đâu đây tiếng dã thú gầm lên từng đợt đầy hoang dại. Cậu vẫn còn nhớ sau khi dựng trại, học sinh được phép đi xung quanh nhưng không quá xa.

Vốn là một học sinh "3 tốt", tuân thủ quy định, đương nhiên cậu không dám làm trái quy định nhà trường. Sở dĩ cậu rơi vào tình trạng như hiện nay là do một cái hố. Đúng! Một cái hố! Isagi một bên tự hỏi liệu nó đã ở sẵn đó hay do con người tạo ra, một bên trách thầm bản thân mình bất cẩn trượt chân mà tạo thành tình huống bây giờ.

"Đây là đâu ?" Ký ức trở về cũng là lúc cậu run rẩy trước thực tại. Rừng rậm, côn trùng, dã thú ,...Rất nhiều vấn đề liên quan đến sự sống còn của cậu. Quan trọng hơn, vết thương ở tay chân vẫn đang bầm tím, cơ thể lẫn khuôn mặt toàn đất cát, mái tóc lấm tấm những mảnh lá cây. Isagi lê thân mình vào một ngách hang nhỏ gần đấy mà cậu đã phát hiện được nhờ đôi mắt nhanh nhạy của mình. May là không có dấu hiệu của dã thú.

Sau khi lướt qua một lượt, cậu ngồi xuống kiểm tra túi của mình - thứ mà ông trời thương tình để lại, lấy chút khăn giấy và nước sạch để lau vết thương. Isagi thấy vô cùng may mắn khi vết thương không bị rỉ máu, ít nhất đã tránh khỏi nguy cơ thu hút dã thú, cậu thực sự không muốn trở thành miếng mồi ngon cho đám thú hoang một chút nào. Mặc dù biết ở đâu đó quanh đây có một thác nước thông qua âm thanh và hơi ẩm nhưng cho đến khi chắc chắn về sự an toàn của khu rừng này, Isagi không dám đến gần nó.

Sự cẩn trọng đó đã cứu cậu một mạng, đó là suy nghĩ vọt lên trong đầu khi chứng kiến tận mắt cảnh tượng một con quái vật nhảy lên nuốt trọn con lợn rừng đang cúi xuống uống nước. Cậu gọi nó là lợn rừng vì ngoại hình tương đối giống lợn, chỉ tương đối thôi vì sống lưng của nó có vảy nhọn và các chi thì phủ lông rậm rạp, ngay cả một con như vậy thôi cũng có thể lấy mạng cậu.

Còn con quái vật kia, cậu chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy nó trong sách hay trên mạng, cũng chưa từng nghe một thông tin gì về nó. Một con thuỷ quái cao hơn 2m dài khoảng 3 m, bao phủ toàn thân là một lớp vảy xanh bám đầy rêu, đồng tử dựng đứng đặc trưng của loài rắn, nó có hình dạng như một con thằn lằn nhưng đáng sợ hơn rất nhiều.

Điều khiến Isagi khiếp đảm nhất là bộ hàm sắc nhọn tưởng chừng có thể cắn xé bất cứ sinh vật nào, có khi bản thân cậu không đủ nhét kẽ răng cho nó. Một lần nữa, cậu cảm thấy may mắn vì đã không đến gần đấy rửa vết thương, tuy nhiên cũng vì vậy ngoài vết thương đã được sát khuẩn qua, cơ thể không được tắm táp nên vẫn dính bụi bẩn.

Những ngày sau đó, Isagi vẫn không dám đến gần thác nước. Cậu tiết kiệm từng chút nước có sẵn của mình, ăn bằng gói bánh quy được mẹ nướng cho vào buổi sáng hôm cắm trại. Hết bánh thì mon men nhặt từng chút rau dại, thậm chí là nhặt quả ăn dở của các loài chim chóc. Cậu vận dụng mọi kiến thức mình đã được học và đọc, uống những giọt sương đọng lại vào ban sớm khi hết nước.

Bình tĩnh tìm mọi cách để sinh tồn, Isagi Yoichi - dù chỉ là một học sinh 17 tuổi nhưng có tinh thần vững chắc, biết cách sử dụng đôi mắt nhanh nhạy với không gian để len lỏi sống sót trong chốn rừng thiêng nước độc. Cậu có thể cảm nhận những chuyển động trong không khí, biết khi nào trời sắp mưa, hay tiếng vo vè của những loài côn trùng, tất cả là nhờ đôi mắt và giác quan nhạy bén.

Đôi mắt đó là món quà thượng đế đã ban cho cậu, mang một màu xanh thăm thẳm như đại dương có thể khiến người khác đắm chìm vào nó trong vô thức. Giờ đây khuôn mặt bị đen khít vì vết bẩn càng làm cho nó nổi bật hơn.

Sống trong tình cảnh khó khăn như vậy, người ngợm Isagi bẩn thỉu, xanh xao hẳn đi. "Bảo là người rừng có khi người ta cũng tin ấy chứ!"

Cậu bật cười khi soi người qua vũng nước gần hang - thứ vừa được hình thành bởi cơn mưa đêm qua. Trò đùa nhạt nhẽo này là một trong những điều mà cậu cố gắng sáng tạo tự làm mình vui để không bị mất tinh thần sau khi đã trải qua các khoảng khắc căng thẳng sinh tồn. Đã gần một tuần rồi, vết thương thể xác đã gần khỏi hẳn nhưng vết thương tinh thần ngày một nứt toạc ra.

"Mai sẽ trở về được thôi !" Isagi đắp lên mình đám lá cậu sử dụng làm chăn, lạc quan mà chìm vào giấc ngủ. Tưởng chừng màn đêm đã bao phủ lên khu rừng thì đâu đó vẫn vang vọng tiếng dã thú săn mồi, cậu thiếu niên giật mình tỉnh giấc, tinh thần căng ra để cảnh giác với bất kỳ sự xâm nhập lạ lẫm. Khi đảm bảo mọi thứ đều tạm ổn, cậu mới co người lại để tìm kiếm giấc ngủ chập chờn.

Khoé mắt xinh đẹp từ từ chảy ra hàng lệ trong suốt, mặc dù luôn liên tục trấn an bản thân về việc trở về nhà nhưng có lẽ trong thâm tâm cậu thiếu niên đã dần chấp nhận sự thật rằng cậu sẽ sống hết quãng đời còn lại ở cái chốn này.

Không! Nói vậy vẫn quá lạc quan, có khi ngày mai hoặc một ngày nào đó, cậu sẽ nằm trong bụng đám dã thú khát máu kia. Dù vậy tiếng khóc vẫn bị cậu bưng kín không dám cất lên bởi ai biết cuộc đời cậu sẽ kết thúc như thế nào nếu bị con quái vật nào đó nghe thấy.

Thực tại phũ phàng bao trùm tâm trí Isagi Yoichi, cơ thể nhỏ nhắn dần bị màn đêm nuốt chửng như cách thế giới này dần bào mòn thể xác và tinh thần của cậu. Isagi vô thức chìm vào giấc ngủ trong vòng tay che chở của nữ thần may mắn nhưng nữ thần chỉ che chở được nhất thời còn mai sau, cậu có thể dựa vào ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro