Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẫn thờ nhìn những vết rạch trên vách đá, Isagi Yoichi lẩm bẩm đếm số ngày đã trải qua.

- Hai mươi tám, hai mươi chín...

"Đã gần một tháng rồi ư?" Gần một tháng sống trong hoàn cảnh sống dở chết dở này, gần một tháng không gặp bố mẹ bạn bè, gần một tháng không hề tiếp xúc với văn minh con người. Chiếc điện thoại ở trong túi đã hết pin từ lâu, khoảng khắc nó tắt ngúm vì cạn pin cũng là lúc nỗi tuyệt vọng trào lên trong tâm trí Isagi. Cậu đã cố lên liên lạc, bắt tín hiệu nhưng đều vô vọng, rõ ràng nơi đây chỉ có mình cậu và những loài dã thú không tên nguy hiểm.

Suốt gần một tháng, những gì cậu có thể bỏ bụng chỉ là quả dại, có khi là loại quả chua loét đến quắn dạ dày, có khi lại là loại ngọt lịm đến buồn nôn. Giấc ngủ - thứ tưởng chừng đơn giản thì giờ đây đã trở thành điều viển vông với cậu bởi những tiếng sột soạt của côn trùng, tiếng hú săn mồi đầy rùng rợn sẽ làm Isagi bừng tỉnh giữa đêm khuya.

Tinh thần bất an cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ, cơ thể cậu trở nên gầy gò ốm yếu, trên khuôn mặt nổi bật đôi mắt xanh biển với những quầng thâm vì mất ngủ. Đôi mắt vốn xinh đẹp, sáng lên hi vọng đã dần bị bao phủ bởi sự mông lung, tuyệt vọng.

Nhiều lúc, Isagi nghĩ đến những người rừng hay được phát hiện mà báo chí đưa tin. Khi họ được đưa về thế giới loài người, những người đó đều đã rệu rã, xơ xác, râu ria mọc lởm chởm. Cậu không có râu ria song, giờ cậu thấy mình đang trở thành một trong số họ.
Thỉnh thoảng cậu cau mày khi ngửi thấy mùi khó chịu phát ra từ cơ thể, hiện lên suy nghĩ muốn tắm rửa nhưng nghĩ đến mối đe doạ từ phía thác nước, cậu bất lực từ bỏ.

Hôm nay là một ngày như hôm qua, hôm qua là một ngày như hôm kia,... Với Isagi ngày nào cũng giống nhau, chỉ quanh quẩn với những việc tìm ăn tìm uống và tìm đường sống. Đã có lúc cậu muốn chết quách đi thay vì phải chịu đựng cơn ác mộng này, song, mỗi lần nghĩ vậy, trong lòng cậu lại bùng lên ngọn lửa tinh thần, không cam lòng chịu chết, cậu muốn sống, muốn được hạnh phúc, cậu còn trẻ kia mà. Thế là Isagi tiếp tục cuộc sống lay lắt của mình.

Có lẽ cậu đã nhầm, hôm nay không giống hôm qua, hôm nay là ngày chết của cậu. Trước cửa hang - nơi trú ngụ trong suốt gần một tháng, cậu bỗng nghe thấy tiếng rú đáng sợ, bằng giác quan nhạy bén được rèn giũa, cậu cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang xuất hiện. Cảm giác này mạnh hơn những lần cảm giác được mấy con quái ăn cỏ. Thứ đang đến là một con dã thú đích thực, có thể ăn tươi nuốt sống cậu. Đúng vậy, con thuỷ quái từ thác nước tiến đến chỗ cậu, nó di cái thân toàn vảy, vừa đi vừa mở hàm răng sắc nhọn tanh tưởi đến gần Isagi.

Hai chân cậu như bị rót chì, không thể nhúc nhích được trước cảnh tượng hung tợn trước mặt.

"Chạy đi, cái chân khốn khiếp! Mau chạy đi!"

Phải mất một vài giây, cậu mới phản ứng tình huống hiện tại mà gắng hết sức chạy. Rõ ràng đây là một cuộc đua không cân sức. Một bên là Isagi Yoichi, nhỏ bé, ốm yếu vì đói khát, lết đi bằng chút sức mạnh cỏn con còn lại. Bên kia là con quái vật khát máu, to lớn, trực chờ nuốt trọn con mồi, bước một bước bằng cậu chạy chục bước.

Thực ra con thuỷ quái này đã nhận ra sự tồn tại của Isagi từ lúc cậu xuất hiện. Một giống cái mơn mởn, thơm ngon ở gần đây, nó vừa đánh hơi vừa thèm nhỏ dãi. Nó lấy làm lạ khi thấy một giống cái yếu ớt vốn nên được đám thú nhân bảo vệ lại ở trong rừng rậm nguy hiểm này.

Với những loài dã thú, giống cái chính là món ăn "thượng hạng" nhưng vô cùng khó kiếm bởi số lượng ít ỏi, lại được bao bọc cẩn thận trong tận bộ lạc. Con quái này vui mừng khi phát hiện có một giống cái nhỏ xuất hiện trong lãnh địa của nó, thế là hàng đêm nó phát ra những tiếng gầm rú nhằm đuổi những kẻ săn mồi lại gần, độc chiếm giống cái. Sở dĩ nó không ăn luôn Isagi là vì sắp đến giai đoạn lột xác của nó. Loài thuỷ quái này sau khi lột xác sẽ trở nên yếu hơn bình thường, nếu có thể xơi tái giống cái này thì sức mạnh của nó sẽ hồi phục.

Như vậy sự sống của cậu được quyết định bởi một con thuỷ quái, đó cũng là lí do tại sao gần hang của cậu chỉ có những loài ăn cỏ mà không có loài thú ăn thịt. Những điều này chắc Isagi sẽ không bao giờ biết vì tính mạng của cậu đang trong tính trạng ngàn cân treo sợi tóc. Con quái vật đã đến trước mặt cậu, nó mở cái miệng tanh tưởi đầy cặn máu toan lao đến nuốt chửng cậu.

"Thế là hết." Đôi chân cậu khuỵu xuống, mắt mở to trước cảnh tượng kinh hoàng, đôi vai căng cứng vì sợ hãi. Sau bao ngày sống khổ cực, cuối cùng cậu cũng được giải thoát.

Bỗng từ đâu vang lên một tiếng hú lớn. Isagi đã không còn sức để phản ứng nữa, cậu đã chấp nhận cái chết của mình, một con quái vật nữa thì cũng thế thôi. Suy nghĩ của cậu đứt đoạn khi chứng kiến con thuỷ quái bị hất văng đi bởi một con sói khổng lồ.

Một con sói lớn hơn tất cả những con cậu từng thấy trong sách ảnh hay trong sở thú, nó cao gần 3m, hàm răng sắc nhọn gầm gừ những tiếng hung tợn. Con sói quay lưng về phía cậu tựa như đang bảo vệ cho Isagi, đôi mắt hướng về phía con thuỷ quái ánh nhìn chết chóc rồi nhanh chóng lao vào tấn công bằng tốc độ cực nhanh.

Isagi nằm bẹp xuống đất, lặng lẽ giương mắt nhìn trận chiến giữa con sói khổng lồ với thuỷ quái. Con thuỷ quái quất sói, sói cào thuỷ quái, sói cắn cổ thuỷ quái,... Không biết trận chiến đã kéo dài bao lâu, những gì đọng lại trong đầu cậu trước khi lịm đi vì kiệt sức là con sói đã cố gắng tránh chỗ cậu nằm khi chiến đấu. À, còn nữa, trước lúc đôi mắt nhắm lại, Isagi Yoichi đã thấy một người đàn ông vạm vỡ với mái tóc đen ngang vai tiến đến chỗ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro