Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Barou nghĩ giống cái này sớm muộn sẽ chết. Cậu vừa được cứu trong tình trạng sắp trở thành đồ ăn của một con Mang Thú, giờ đây lại đối diện với nguy cơ chết đói.

Ngay khi quay trở lại hang, hắn đã đưa cho giống cái miếng thịt vừa được nướng lại và hắn thấy gì? Giống cái không thể ăn được thịt vì quá cứng. Barou bất ngờ vì đây là lần đầu tiên hắn thấy một giống cái yếu ớt như vậy. Thịt của Mang Thú tương đối mềm, cho dù là một giống cái vị thành niên vẫn có thể ăn được. Còn người trước mặt hắn, một nhát cắn đổi lại tiếng cốp giòn rụm, nghe thôi cũng thấy ê răng.

Isagi cũng ngạc nhiên không kém. Cậu thực sự rất đói, nhất là sau khi đã trải qua quãng thời gian dài ngặm nhấm trái cây. Miếng thịt nướng được người đàn ông đưa cho liên tục toả ra hương thơm càng khiến cho bụng cậu quắn lại, nước bọt ừng ực nơi cổ họng. Như một người lữ khách tìm thấy ốc đảo trên hoang mạc, Isagi vội vã đưa thịt lên miệng.

Cảm xúc sung sướng không kéo dài được lâu sau khi Isagi cắn xuống miếng đầu tiên. Cậu cảm nhận được vị thơm và rắn của thịt, tiếp đó là cơn đau thấu xương ở hàm răng lan toả khắp khuôn miệng. Isagi đã từng ví mình như gì? À, phải rồi, người lữ khách tìm thấy ốc đảo. Giờ thì cậu chắc chắn cái ốc đảo đấy là ảo ảnh đang dần tan biến khi cậu đến gần.

Vội buông miếng thịt xuống, Isagi lập tức ôm má kiểm tra lại răng hàm của mình, may mắn là không gãy cái nào. Tuy nhiên, cơn đau bất ngờ làm cho nước mắt sinh lí chảy ra, từng giọt đọng lại trên đôi mắt xinh đẹp của cậu. Barou đang định ăn bỗng bị tiếng thút thít của Isagi thu hút, lập tức dừng lại nhìn về phía cậu.

Barou nín thở, giống cái trước đó có khuôn mặt không tệ, sau khi được lau rửa thì càng ưa nhìn hơn, thậm chí còn hơn phần lớn giống cái trong bộ lạc. Hắn tự cho mình là một thú nhân mạnh mẽ, không bị giống cái cuốn hút nhưng lúc này, Barou bất giác cũng có chút rung động.  Chỉ là một chút thôi vì ngay lập tức, hắn lại gần giống cái để xem xét tình hình.

Sau khi xác nhận người kia không vấn đề gì, Barou cầm lại miếng thịt mà ngẫm nghĩ. Giống cái không ăn được thịt, có tật, chắc chắn bị bỏ rơi do không nuôi nổi. Cơ mà hắn cũng chẳng biết nên cho giống cái ăn gì.

- Làm ơn xé miếng thịt giúp tôi! - Isagi chỉ về phía miếng thịt, dùng tay làm hành động xé.

Cậu thực sự không còn cách nào khác. Isagi không hề yếu, hàng năm chơi bóng giúp cậu có một cơ thể khoẻ mạnh, thậm chí còn có chút cơ bắp. Vậy mà ngay cả một miếng thịt, cậu cũng chẳng thể xé hay cắn được. Nhìn người đàn ông thuần thục nướng thịt, cậu tin rằng hắn ăn loại thịt này hằng ngày. "Sao anh ta ăn được nhỉ? Con người ở đây ai cũng như vậy sao?" Isagi nghiêng đầu thắc mắc.

Thấy hành động của giống cái, Barou lập tức hiểu ý của cậu liền dùng tay xé nhỏ miếng thịt ra. Isagi nhận lấy, rụt rè nhét vào miệng, cậu thực sự không muốn chịu cảm giác đau đớn ấy thêm lần nào nữa.. Miếng thịt được xé ra, tuy còn cứng nhưng đã ở mức độ ăn được. Isagi miệng nhai chậm rãi, nước mắt như muốn tuôn ra vì hạnh phúc. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu vui đến vậy khi được ăn một miếng thịt.

Giống cái đã ăn được, Barou quay trở lại với miếng thịt to của mình. Do thể chất đặc biệt của thú nhân, những vết thương khi chiến đấu với thuỷ quái đang dần lành lại, giờ hắn cần ăn để hồi phục sức mạnh. Con Mang Thú quá to, hắn vừa phải chở giống cái vừa vác theo nó, chắc chỉ mang đi được một phần. Dù sao với tốc độ của hắn, thời gian trở về sẽ không kéo dài quá lâu, nếu thuận lợi, hắn có thể về bộ lạc trước khi kỳ rèn luyện kết thúc một ngày.

Nhờ con Mang Thú, hắn tự tin mình sẽ là người đứng đầu kỳ rèn luyện năm nay. Đây là bước đệm đầu tiên trong việc trở thành đệ nhất dũng sĩ của hắn. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đạt được điều đó, có thể lên làm tộc trưởng và cưới giống cái này.

Barou chợt giật mình. "Cưới giống cái?" Khác với những thú nhân khác, hắn cho rằng giống cái rất phiền phức. Do luôn được bao bọc, yêu mến nên phần lớn giống cái thường kiêu ngạo, vô tư hưởng thụ sự theo đuổi của thú nhân.

Hắn từng thấy một thú nhân trong bộ lạc bị thương vì cố săn Nhĩ Thú để lấy lòng giống cái, điều trớ trêu là khi giống cái cầm lấy còn ngoảnh đi không thèm cảm ơn, ấy vậy mà tên thú nhân kìa còn cười tớn lên vì món quà được giống cái tiếp nhận. Hành vi này khiến cho Barou cảm thấy khinh thường, hắn bài xích việc theo đuổi giống cái, thậm chí đã nghĩ đến chuyện đi đến cuối đời mà không kết đôi với ai. Hắn mạnh mẽ, hắn sẽ không bao giờ bị tình cảm chi phối.

Nhưng giống cái này không tệ. Barou cảm thấy như vậy. Cho dù không thể giao tiếp bằng lời nhưng hắn vẫn phần nào nhận ra sự biết ơn của cậu đối với mỗi hành động của mình qua ánh mắt xanh thẳm.

Barou chưa từng thấy biển, hắn chỉ biết đến biển nhờ lời kể của tư tế và những bậc tiền bối may mắn từng đến được biển. Người ta kể biển màu xanh dương, người ta kể biển sâu thẳm. Lúc đó Barou chỉ tặc lưỡi "Ừ, đẹp nhưng cũng chỉ vậy thôi!" Đầu óc của một kẻ hàng ngày luôn săn bắn, giết chóc không tài nào tưởng tượng ra nổi cái đẹp ấy.

Nhưng hôm nay, qua đôi mắt của người trước mặt, Barou nghĩ hắn đã thấy được một đại dương thăm thẳm đầy cuốn hút. Nếu kết đôi với giống cái này cũng không quá tệ, dù đối phương có vẻ chưa trưởng thành thì hắn vẫn có thể đợi.

- Cảm ơn anh vì đã cứu và cho tôi đồ ăn!

Giống cái cất tiếng nói về phía hắn. Hắn đoán cậu đang muốn tạ ơn bèn ậm ờ đáp lại :

- Ừ...

Sau khi rệu rạo nhai hết miếng thịt, Isagi đã cảm thấy tốt hơn một chút. Lúc này cậu mới quay về phía người đàn ông, nói ra lời tạ ơn từ tận đáy lòng. Nếu như không có hắn, cậu đã rơi vào bụng quái vật, nếu không có hắn, cậu đã chết đói rồi. Isagi càng vui hơn khi nghe tiếng đáp lại ậm ờ của người kia. Dẫu cho không hiểu những gì người đàn ông nói nhưng Isagi biết hắn luôn quan tâm chiếu cố cậu. Bị cuốn vào nơi này, lưu lạc, không thể trở về nhà, việc gặp được con người đối với cậu là một điều may mắn đến tột cùng.

Cứ như vậy, Isagi chìm đắm trong sự vui sướng mà không hay biết suy nghĩ của người đối diện về bản thân mình: một giống cái yếu ớt, gặp vấn đề về ngôn ngữ, ngây thơ, có thể chưa thành niên và... cũng có một chút đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro